Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 3 - Chương 5: Cuộc sống yên ổn



A, em là Tiêu Văn. Em trai em, Hồng Kỳ. Anh trai em, Văn Hàn.”

Ta đi.

Sau khi giới thiệu xong, Tiêu Văn thấy anh họ của Lê Diệu đang cười trộm, sau đó mới kịp phản ứng, nếu ba anh em nhà cậu chỉ có một điểm giống nhau, thì đó chính là số lượng từ ở tên.

Họ, cư nhiên không một ai giống nhau.

Anh ta cười cái này sao?

“Ha ha, tôi là Lê Tiêu, anh họ của Lê Diệu. ” Vươn tay, Lê Tiêu thấy Tiêu Văn rất thuận mắt, về phần cậu bé Hồng Kỳ và em trai hắn, lúc nãy ở ngoài hắn đã nghe kể qua.

Vị mặt than kia, hic, hắn cảm thấy không thể câu thông.

“Hi Lê đại ca.” Bắt tay, Tiêu Văn đi theo phía sau Lê Tiêu, thuận tay lôi kéo Hồng Kỳ và Văn Hàn.

Vì thế phía trước là Lê Tiêu, phía sau là Tiêu Văn, Văn Hàn, Hồng Kỳ. Sau nữa là bốn tang thi, sau bốn tang thi là ngũ chích.

Đội hình này thoạt nhìn khá đồ sộ.



Tiêu Văn được sắp xếp chỗ ở kỳ thật không có gì là không vừa ý, nhưng Tiêu Văn lại buồn bực.

Không vì cái gì, bởi vì cậu và Văn Hàn chung một phòng, bốn tang thi được an bài ở lầu một, ngũ chích vì không có phòng nào thích hợp nên đi theo Tiêu Văn. Bọn họ ở tầng bốn, vị trí không tệ.

Nga, ngươi hỏi Hồng Kỳ sao, ngại quá, Lê đại ca lấy lý do “bởi vì phòng không đủ, cho nên chỉ có thể ủy khuất em trai các cậu ở cùng thằng em trời đánh nhà tôi, chờ có phòng sẽ an bài sau”.

Phòng? Tiêu Văn rất muốn nói, vừa rồi vệ binh kia không phải có nói sao, trên lầu còn thừa mấy căn phòng trống.

Bọn tôi đều nghe được nha.

Anh đây là đang mai mối sao?

Quan trọng là mấy người muốn cột thiếu niên với em trai mấy người vào một chỗ tôi cũng không có ý kiến, có cần phải cột luôn tôi với Văn Hàn cùng nhau không?

Nhìn thoáng qua Văn Hàn, Tiêu Văn không hiểu sao lại thế này, hình như vừa thấy khóe miệng Văn Hàn chứa đầy ý cười.

A, đó là ảo giác, tuyệt đối là vậy.

Lê đại ca rất nhiệt tình dẫn Hồng Kỳ đến phòng của Kê Diệu.

Cho nên hiện tại chỉ có Văn Hàn và Tiêu Văn đứng ở cửa phòng, Tiêu Văn không hiểu sao muốn cảm thán. Trong khoảng thời gian này cậu thật sự thấy rất kỳ quái.

Đầu tiên là tận thế ập đến, cậu chạy trốn, chạy trốn không thành công, thiếu chút nữa bị tang thi ăn luôn. May mà không bị ăn nhưng lại bị tang thi huynh bắt đi mất, một đoạn thời gian bị làm lương thực dự trữ.

Vất vả một thời gian sau tang thi huynh mới có thể nói chuyện, hắn nói sẽ không ăn cậu. Bọn họ đến căn cứ hắc ám kia cuộc sống tuy không thể nói là an ổn, nhưng cũng không tệ, phát hiện ra sự tồn tại của đám giáo sư.

Vốn muốn biết âm mưu dương mưu, kết quả là cậu bị bắt, khi được cứu rồi liền đến nơi này.

Không biết ở trong này bọn họ có thể ngốc bao lâu?

Là vĩnh viễn hay chỉ là tạm thời?

“A.” Đứng ở cửa không vào hành động này thực ngốc, nhưng Tiêu Văn không muốn đi vào, cậu sợ, cậu sợ sau khi đi vào, sống yên ổn một thời gian lại phải rời đi, cậu luyến tiếc nha.

“Không sao, có ta ở đây.” Văn Hàn mở cửa, lùa ngũ chích đang ngồi xổm một bên vào trước, sau đó mới nắm tay Tiêu Văn đi vào phòng.

Đóng cửa lại, Văn Hàn nhìn nhìn bốn phía, nơi này không tồi, so với biệt thự của Ngụy Minh thì không rộng bằng, cái chính là nơi này đầy đủ nội thất, không bị người khác lấy mất.

Đi đến bên cửa sổ, Văn Hàn mở cửa để không khí trong phòng lưu thông.

“Làm sao vậy?” Đi đến cạnh Tiêu Văn, Văn Hàn kéo Tiêu Văn ngồi xuống giường, đây chỉ là một gian phòng đơn, cũng có ghế dựa, nhưng chỉ có thể ngồi một người.

“Ta suy nghĩ, khi nào mới được ổn định?” ngã xuống phía sau, Tiêu Văn từ từ nhắm hai mắt, cảm giác thực mỏi mệt, là trong lòng mỏi mệt.

“Yên tâm, rất nhanh liền yên ổn.” Văn Hàn nhớ lại lúc Tiêu Văn còn hôn mê, cái hộp nhỏ nói qua: thế giới này đã dần ổn định, hiện tại nhân loại so với tang thi cường đại hơn nhiều, trừ bỏ một số căn cứ nhỏ, trên cơ bản là không có chuyện gì.

Cái hộp nhỏ nói nó báo cho Văn Hàn điều này, về sau nếu Văn Hàn muốn tìm một ngọn núi để ở, vậy tìm cho nó một miếng đất, nó muốn trồng trọt.

Văn Hàn lúc ấy rất là dở khóc dở cười, trồng trọt? Tìm kiếm lại trong trí nhớ một lần, cảm giác đó là một công việc nặng nhọc, chiếc hộp nhỏ mặt mũi cơ thể đều không có thì làm sao mà trồng cây?

Đối với Văn Hàn khinh bỉ một hồi, hộp nhỏ trực tiếp không thèm nhìn hắn nữa, nó chỉ nói nó phải ngủ.

Văn Hàn nhìn ngũ chích đang nằm úp sấp xuống nghỉ ngơi, chớp một cái trực tiếp thu vào không gian.

Nhìn thoáng qua Tiêu Văn đang nhắm mắt lại, Văn Hàn trèo lên giường, sau đó cố gắng không đè nặng Tiêu Văn, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Sao lại thế này!

Thời điểm Văn Hàn nằm trên giường, Tiêu Văn có cảm giác được, mà cậu không để ý.

Nhưng là!!!

Cái gì vậy!!!

Mở mắt, Tiêu Văn thấy là Văn Hàn hai mắt thâm trầm.

“A.” Xúc cảm trên môi làm cho Tiêu Văn tim đập bang bang, mặt dần dần nhuốm hồng.

“Tiêu Văn, sủng vật.” Rời khỏi môi Tiêu Văn, Văn Hàn thấp giọng nói.

Hắn không thích sủng vật thương tâm, ừm, còn cả dục vọng muốn ăn luôn sủng vật, hắn không muốn đè nén nữa.

“Sủng vật?” Vốn còn đang xấu hổ, Tiêu Văn nghe được hai từ ‘sủng vật’ này nội tâm giống như hàng vạn con ngựa đạp qua.

Cái gì mà sủng vật?

Ngươi đi mà hôn sủng vật nhà ngươi? Ngươi sẽ nói thích, nói yêu sủng vật nhà ngươi sao?

Cho ta xin, Văn Hàn, ngươi không phải đang nhầm cái gì đó chứ!

【 Tiêu Văn a, Văn Hàn xem phải sổ tay điều giáo, còn cả bí kíp nuôi dưỡng sủng vật. Đại khái chỉ có hai cuốn này? Thôi, ta trí nhớ không tốt, lăn đây. 】

“Ngươi là sủng vật của ta, chỉ thuộc về một mình ta.” Văn Hàn nói rất khẳng định.

Nhìn Tiêu Văn mặt sững sờ, Văn Hàn khóe miệng nở nụ cười.

Sau đó.

Liền hôn lên!!!

Không biết Văn Hàn từ nơi nào học được, Tiêu Văn chỉ cảm thấy mình hô hấp rất là dồn dập, cậu không khỏi hé miệng, tùy ý để Văn Hàn ôn nhu hút.

Thời điểm chấm dứt, Tiêu Văn khóe mắt mang theo hơi nước, không có cảm giác gì là hoa lê đẫm mưa, Tiêu Văn hiện tại rất giống người thiếu ô xi thở.

Được rồi, thật sự cảm giác không tốt đẹp cho lắm, phải biết rằng Văn Hàn tốt xấu gì cũng là tang thi, lượng hô hấp gì đó hắn hình như không có?

Một phen đẩy Văn Hàn trên người ra, Tiêu Văn hung hăng dùng ống tay áo lau miệng, ngồi xếp bằng trên giường, xoay người không để ý tới Văn Hàn.

Ở nơi Văn Hàn không thể nhìn thấy, Tiêu Văn dần dần đỏ mặt, chói lọi như màu son.

Sao đột nhiên lại như vậy.

Lấy tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới, Tiêu Văn cảm thấy miệng mình nhất định sưng lên rồi.

Văn Hàn hôn cậu, cậu không có cảm giác chán ghét gì, chỉ thấy rất bất ngờ.

Đúng vậy rất bất ngờ, trước đó cậu mới chỉ thích mà thôi, như thế nào đột nhiên có tiếp xúc thân mật như vậy?

Văn Hàn ngược lại chỉ nhìn phía dưới mà cười khổ, hắn bây giờ hầu như đã là nhân loại, có điều thể chất có chút biến thái thôi.

Lúc nào đó tìm cơ hội làm thịt sủng vật đi, nhớ rõ trong sách nói ‘bổ nhào vào rồi tính sau.’

【【【 ta là đại phân cách tuyến 】】】

Tiêu Văn vẫn cảm thấy bất khả tư nghị, cậu cư nhiên ngây người ở căn cứ này lâu như vậy, cũng phải một năm rồi.

Trong một năm này, Tiêu Văn lục tục nghe được một ít tin tức làm cho người ta phấn chấn, tỷ như tang thi không còn tăng lên nữa, tang thi cơ bản đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Các căn cứ trên thế giới mặc dù sau một lần tấn công cuối cùng bị tổn thất một ít, nhưng may mắn số người sống sót vẫn còn.

Không biết có phải do căn cứ này may mắn hay không, khi tang thi đồng loạt tấn công, bên ngoài căn cứ chỉ có một vài con tang thi.

Ừm, có lẽ là do bọn họ thu lưu một số tang thi cao cấp cũng nên.

Một năm này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như bốn tang thi của thiếu niên bị Lê đại ca trưng dụng, còn có không gian của Văn Hàn bị bại lộ, kỳ thật cũng không phải là bại lộ, Văn Hàn bỗng nhiên đi tìm lão tướng quân nói hắn có lương thực, có cả rất nhiều thứ này nọ.

Tuy cuối cùng Văn Hàn chỉ lấy mấy thứ bình thường ra, cơ bản là hắn tiếc của nên cũng không nộp hết.

Được rồi, Văn Hàn nói mấy thứ kia lưu cho sủng vật nhà hắn.

Biểu tình của tướng quân ngay lúc đó theo như Lê đại ca miêu tả, đó chính là quá độ phấn khích a.

Nghe Lê đại ca kể lại như vậy, Tiêu Văn cũng rất phấn khích.

Kết quả cuối cùng là Văn Hàn bị nhốt ở ngoài cửa một tháng.

Đúng vậy, là ngoài cửa, bọn họ vẫn ở tại căn phòng ban đầu ấy, cả tòa nhà đều biết Văn Hàn bị nhà hắn đuổi ra khỏi phòng.

Quan hệ của Tiêu Văn và Văn Hàn được sáng tỏ là nhờ hôn lễ của thiếu niên.

Đúng vậy đúng vậy, thiếu niên kết hôn, yên tâm, thiếu niên được gả cho người kia.

Cũng không hiểu tại sao trong nửa năm đầu cậu với Lê Diệu như keo như sơn, không phải dùng sai từ đâu, cũng không biết thiếu niên thông báo khi nào, quan hệ của bọn họ rất nhanh bị Lê gia thúc đẩy, nhân tiện thân phận tang thi của thiếu niên cũng bị bại lộ.

Không cần để ý, tang thi ở chỗ này vẫn rất được hoan nghênh.

Ngày thiếu niên thành hôn, bọn họ cùng nhau tuyên thệ.

Lê Diệu không biết vì sao lại hỏi một câu: “Tiểu Kỳ, anh rất muốn biết trước khi tỏ tình làm sao em lại phát hiện ra em thích anh.”

Này không chỉ mỗi Lê Diệu tò mò, tất cả mọi người đều rất muốn biết, đối với câu hỏi đột ngột của Lê Diệu ai cũng bày ra tâm tình bát quái.

Đương lúc thiếu niên còn chưa nói, Tiêu Văn cũng rất tò mò, thiếu niên tính tình ngốc như vậy sao lại có thể là người tỏ tình trước?

“À, bởi vì Văn Hàn đại ca với Tiêu Văn ca ca a, bọn họ không phải là người yêu sao? Lại hôn lại ôm, em muốn hôn môi Lê Diệu ca, cho nên em cũng thích anh a.” Thiếu niên thanh âm vô tội vang vọng toàn bộ căn phòng.

Phương pháp giáo dục thật sự rất quan trọng, đây là ý nghĩ của Lê đại ca.

“…” Tiêu Văn chính là cảm thấy con bà nó muốn rít gào.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn Văn Hàn và Tiêu Văn.

Thấy vậy thiếu niên có điểm nghi hoặc. “Chẳng lẽ mọi người không biết Văn Hàn đại ca với Tiêu Văn ca ca là một đôi?”

“Oa nga!”

“Một đôi a, cũng đúng, bọn họ bình thường rất thân mật, rất ái muội.”

“Có vẻ đúng rồi. Xem ra chúng ta đều nhìn nhầm.”

Thanh âm nghị luận quanh quẩn bên tai, Tiêu Văn lại không thể tìm một chỗ mà trốn đi, chỉ có thể lộ vẻ tươi cười làm như nghe không thấy.

Sau đó Tiêu Văn không thèm nhìn mặt thiếu niên và Lê Diệu nữa, đoạn thời gian ấy cậu chẳng dám ra ngoài, vừa ra khỏi cửa là đón nhận những cặp mắt nóng bỏng của mọi người, sau đó là chúc phúc.

Đúng vậy, chúc phúc, thân phận tang thi của Văn Hàn từ khi chuyện không gian bại lộ, ai cũng đã biết rồi.

Đối với chuyện tang thi và nhân thành đôi, mọi người trong căn cứ đều sẽ chúc phúc cho bọn họ.

Tuy rằng rất vui vẻ, nhưng Tiêu Văn cũng khá là buồn bực, cậu vốn định bí ẩn thông báo quan hệ của mình với Văn Hàn vào lễ mừng năm mới, Không hy vọng nhiều người chú ý, bây giờ tất cả đều thất bại rồi.