Mật Thám Thiếu Niên

Chương 26: Bí mật trong bí mật



“Không tìm được?” Thanh âm kiều mị vang lên, bức màn lụa mỏng vén ra, một thiếu phụ xinh đẹp ló nửa thân mình, mặc dù không còn trẻ tuổi, nhưng mang trên người một luồng mị lực mà thanh xuân thiếu nữ không thể nào thành thục bằng được, không phải là nữ tử tự xưng Thất ca kia thì còn ai?

Giờ phút này, trên người nàng chỉ mang một chiếc yếm màu đỏ, càng làm tôn lên làn da nõn nà, gương mặt hoa đào của nàng.

Vài tên thủ hạ quỳ một gối trên mặt đất, bao gồm Hắc Hổ, vừa trông thấy, nhất thời nóng ruột khan họng, không dám nhìn tiếp, vội cúi gầm mặt xuống nói: “Thuộc hạ điều tra nghe ngóng khắp nơi, vẫn là không biết Phong Thần Hi ẩn thân nơi nào, thỉnh Thất ca xử phạt.”

Thiếu phụ xinh đẹp quay đầu nhìn vào trong bức màn, rồi lại quay sang, ôn nhu nói: “Thất ca nói, các ngươi cũng thật vất vả, trước hết hãy đứng lên đi.”

“Tạ Thất ca cùng Hồng cô nương.” Đám người Hắc Hổ đứng lên, vẫn cúi mặt xuống.

Đôi mắt lộng lẫy của Hồng cô nương hơi đảo, bỗng nhiên cười, nói: “Đều cúi thấp làm gì thế? Hay là tướng ta rất khó xem, khiến các ngươi trông đã sợ hãi?”

Trong những người này Hắc Hổ là đầu lĩnh, lập tức cười cười nói: “Hồng cô nương mĩ mạo vô song, ai dám nói người khó coi, Hắc Hổ tôi là người đầu tiên không buông tha cho hắn!”

“Thật không?” Hồng cô nương cười khanh khách nói, “Vậy cả một đám người các ngươi thế nào không dám ngẩng đầu lên nhìn ta?”

“Chuyện này...” Hắc Hổ nhất thời nghẹn giọng.

Hồng cô nương nghĩ nghĩ, cười nói: “À, ta hiểu rồi, bởi vì giờ phút này Thất ca ở ngay tại bên cạnh người ta, có phải không?” Dừng một chút, thanh âm của nàng chợt biến thành vừa sắc vừa nhọn, lớn tiếng quát: “Như vậy còn lúc có mặt Phong Thần Hi thì sao? Bọn cẩu nô tài các ngươi sao có lá gan dám nhìn ta với vẻ meo meo háo sắc, để nàng ta nhìn ra manh mối, hả?”

Đám người Hắc Hổ này lúc bấy giờ mới ý thức được đại sự không tốt, “phịch phịch” quỳ xuống lại, dù là Hắc Hổ danh tiếng ác bá vang xa đến thế, giờ phút này cũng sợ hãi, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, lau cũng lau không sạch, còn những kẻ khác đều không dám nói lời nào, chỉ run run giọng nói: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần! Thỉnh Thất ca tha tội!”

Hồng cô nương cũng không nói lời nào, chỉ quay đầu lại nhìn vào trong màn. Một lát, bên trong bay ra một âm giọng bình tĩnh uy nghiêm dị thường, thản nhiên nói: “Cũng không cần đến vạn lần chết, nếu thật sự các ngươi không còn dùng được, ta chỉ cho ngươi chết một lần, cũng là đủ rồi.”

Kết thúc xong câu nói, bên trong lập tức khôi phục lại vẻ yên ắng, sau một lúc lâu không có thanh âm. Hồng cô nương hừ lạnh một tiếng, cũng lùi vào trong màn.

Một lát sau, bỗng nhô đầu ra, lại thấy đám người Hắc Hổ vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.

“Thế nào, còn ngây ra ở chỗ này làm cái gì, chờ Thất ca mời các ngươi ăn bữa đêm sao?” Mặt nàng xanh mét, nhìn bọn hắn chằm chằm, cười lạnh nói, “Chỉ cần các ngươi tìm được Phong Thần Hi, không cần các ngươi nói, Thất ca cũng tự nhiên mở tiệc khao thưởng... Nhưng ngược lại nếu các ngươi tiếp tục thất bại, chỉ sợ không bao giờ còn có thể ăn cơm.”

——Người chết đương nhiên là không cần ăn cơm.

Đám người Hắc Hổ liếc qua lại lẫn nhau, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng. Bọn họ thật sự là đã cố hết sức, những nơi có thể tìm đều đã đi tìm, không chừa một ngóc ngách, có điều vẫn không thu hoạch được chút gì về nơi trú ẩn của Phong Thần Hi.

——Nàng có vẻ thật sự giống như đã chui xuống đất, toàn bộ biến mất vô tung vô ảnh.

Cho nên, hiện tại điều duy nhất bọn họ có thể làm, dường như chính là chờ chết.

Tại đây chờ tai vạ đến nơi, thời khắc khó giữ được tánh mạng, Hắc Hổ cũng không khỏi ân hận vì đã dấn thân vào con đường này. Ban đầu hắn nghĩ cũng chỉ là đi ngao du trong chốn giang hồ, ngẫu nhiên cơ duyên xảo hợp quen biết với Thất ca, gia nhập dưới trướng, hoạt động buôn bán hàn phục tán hại người kia, cũng lắm chỉ là ham vinh hoa phú quý, không nghĩ đột nhiên từ hư vô nhảy ra một Phong Thần Hi, khiến hắn sắp sửa đánh mất tánh mạng của bản thân mình công cốc... Bọn người đang quỳ đứng dậy, mặt mày xám xịt rời khỏi phòng, cùng nhau thương nghị nửa ngày, cũng không thương nghị ra một biện pháp hữu hiệu tìm ra Phong Thần Hi.

Đúng lúc này, một thanh âm xen vào nói: “Thường nghe người ta nói, khác biệt giữa làm ít hưởng nhiều cùng làm nhiều hưởng ít, không vượt quá hai chữ ‘phương pháp’, quả nhiên không sai.”

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là gã hắc y nhân luôn đi theo bên cạnh người Hồng cô nương kia.

Đối với người này, Hắc Hổ chỉ biết hắn kiếm pháp cao siêu, là bảo tiêu tùy thân của Thất ca, vào những lúc Thất ca không nên lộ diện, sẽ đi bảo hộ Hồng cô nương, về phần hắn tên họ là gì, gia cảnh lai lịch, hoàn toàn không hề hay biết. Nhưng bất luận như thế nào, người này ở trước mặt, Thất ca hiển nhiên so với bọn hắn có thể nói là trên cơ. Huống chi, giờ phút này nghe lời hắn nói, hình như có ý muốn chỉ điểm, Hắc Hổ cũng coi như lăn lộn trong chốn giang hồ suốt nửa đời người, sao có thể không nghe ra được dụng ý trong đó, lập tức tiến lên ôm quyền nói: “Thỉnh tiên sinh chỉ điểm bến mê, nếu thật có thể giúp ta vượt qua kiếp nạn này, ngày sau có chỗ cần dùng đến, ta dù máu chảy đầu rơi cũng quyết không chối từ.”

Hắc y nhân phảng phất nở nụ cười, vì đeo mặt nạ da người, cho nên chỉ biểu lộ ý cười trong ánh mắt, nhìn qua có chút quỷ dị khó dò, thản nhiên nói: “Ta trước kia không có chỗ dùng đến các ngươi, về sau cũng sẽ không có. Chỉ là các ngươi cùng ta thờ chung một chủ, cũng coi như đồng môn, thấy ngươi gặp chuyện khó xử, ta cũng không đành lòng, không dám nói là chỉ điểm bến mê, chỉ là đề ra chút chủ ý.”

Hắc Hổ mừng rỡ nói: “Tại hạ chăm chú lắng nghe.”

Hắc y nhân trầm ngâm nói: “Việc này kỳ thực nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ. Nói nó không khó, đơn giản là vì một người không thể hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh, tất sẽ có biện pháp tìm được...”

Hắc Hổ cười khổ nói: “Đạo lí này tại hạ cũng biết, chỉ là lần này Phong Thần Hi kia thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, ta hao tổn hết tâm tư từ trên trời xuống dưới đất cũng không tìm thấy nàng.”

Hắc y nhân lắc đầu nói: “Tìm nàng không thấy, đó cũng chỉ bởi vì phương pháp của ngươi không đúng mà thôi. Thử nghĩ một chút, Phong Thần Hi vốn là hết lòng tránh né các ngươi, các ngươi lại càng muốn tìm ra nơi ẩn náu của nàng, chẳng phải là tâm cơ uổng phí? Ngươi cũng coi như người từng trải, thế nào mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu?”

“Ý tiên sinh là...”

Hắc y nhân thấy hắn vẫn là đang không thông suốt, trong mắt lộ ra một tia bỡn cợt mất kiên nhẫn, nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên, Phong Thần Hi mặc dù chạy, nhưng đồng đảng của nàng vẫn đang nằm trong tay chúng ta sao?”

Nhãn tình Hắc Hổ sáng lên: “Tiên sinh là muốn chúng ta từ trên người Trương Tiên Phóng tìm ra nơi ẩn náu của Phong Thần Hi?”

“Ngươi cuối cùng đã hiểu rồi đó.” Hắc y nhân gật đầu nói, “Thân phận Trương Tiên Phóng này đã được chứng thực, một gã công tử Giang Nam giàu có, như thế nào lại ở cùng một chỗ với Phong Thần Hi? Không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là Phong Thần Hi kia lấy tình mê hoặc, dẫn dụ hợp tác. Bằng không, hắn cần gì phải tại thời khắc mấu chốt, lấy thân cứu giúp?”

Hắc Hổ nhướng mày nói: “Không sai không sai! Nếu như vậy, bọn họ trước đó nhất định từng thương nghị qua, chẳng may thất bại thì sẽ ẩn thân ở nơi nào! Ta sao ngu dốt thế không biết, lại đi bỏ gần trông xa! Ý này được...”

“Ngươi khoan hẵng vui mừng.” Hắc y nhân trầm giọng cắt lời hắn, “Việc này khó, cũng chính là khó ở trong này. Trương Tiên Phóng nếu đã liều chết cứu lấy Phong Thần Hi, hiển nhiên đối với nàng vô cùng nặng tình, sớm đã đem sinh tử bản thân không để ý, ngươi có cái gì nắm chắc có thể khiến hắn mở miệng?”

Hắc Hổ giật mình, nói: “Vậy ý tiên sinh là muốn...”

Hắc y nhân phảng phất lại cười cười, nói: “Việc này nếu không để Thất ca tự mình ra mặt là không thể được.”

“Tại sao?”

“Nguyên nhân rất đơn giản. Phong Thần Hi mặc dù dùng tình mê hoặc, khiến Trương Tiên Phóng cùng nhau hợp tác, nhưng nếu chỉ tình không thì chưa đủ, tất nhiên còn phải có bạn là lãi nặng. Có điều hiện tại chẳng những sự tình bại lộ, Phong Thần Hi cũng mất tích không rõ, Trương Tiên Phóng có thể nói là mất cả chì lẫn chài. Nếu lúc này, giữa Phong Thần Hi hứa hắn lãi nặng, cùng Thất ca mà hắn luôn luôn muốn thấy xuất hiện, chưa kể đến Hồng cô nương và vô số mỹ nữ trong Xuân Tiêu các cho hắn hưởng dụng kia, nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ chọn bên nào?”

Hắc Hổ không chút nghĩ ngợi liền nói: “Đương nhiên không hề do dự chọn Thất ca!”

“Có thế chứ.” Hắc y nhân vỗ tay một cái, “Món hời như vậy, ngay cả tên ngốc cũng sẽ không để lỡ mất. Nhưng điều kiện tiên quyết phải là: Thất ca phải tự mình đi nói chuyện, để bất kể người nào khác đi đều vô hiệu.”

Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Hiện tại chỉ cần ngươi đi vào, đem lời chúng ta nói vừa rồi nói lại cho Thất ca nghe, nơi ẩn náu của Phong Thần Hi rất nhanh sẽ trồi lên mặt nước.”

Hắc Hổ vừa nghe hắn kêu bản thân đi vào, hiển nhiên đem toàn bộ công lao tặng cho mình hắn, vui mừng quá đỗi, khom người chào nói: “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, tại hạ suốt đời khó quên.”

Dứt lời, khẩn cấp xoay người vào phòng lĩnh công.

Hắc y nhân dõi theo bóng dáng của hắn, trong mắt chậm rãi hiện ra tia mỉm cười. Lúc này đây, mới đúng là nở nụ cười chân chính...

Cánh cửa gỗ lâu năm không được tu sửa dưới lực đẩy của người mở ra kêu cọt kẹt, âm thanh vang vọng khắp địa đạo tối đen một mảnh, kéo dài lâu vô cùng, tạo cho mọi người cảm giác âm trầm u ám không thể nói nên lời được.

“Thắp đèn.” Giọng nói nhàn nhạt hạ lệnh, ngữ điệu mềm nhẹ nhưng có thật uy lực, đúng là Thất ca.

Đuốc châm lên, ánh lửa hừng hực soi sáng hai vách tường địa đạo, cũng chiếu rọi gương mặt vị Thất ca kia, thật đúng là mi thanh mục tú, mang phong phạm tài tử văn nhân quý phái.

“Người hiện giam giữ nơi nào?” Hắn hỏi.

Hồng cô nương bên cạnh trả lời: “Vị trí ngồi của hắn lúc ấy, là cơ quan đối diện phòng sâu nhất trong nhà tù.”

“Được, hãy tới đó xem qua một lát.” Thất ca đi dẫn đầu, hai gã canh cổng cầm cây đuốc trong tay lẽo đẽo theo đuôi.

Một trận gió thổi đến, cây đuốc lung lay chớp động, bốn phía cảnh tượng lúc sáng lúc tối, đoàn người giống như đi tại bên trong địa ngục. Hắc Hổ rụt cổ đi theo phía sau Thất ca, thầm nghĩ nơi quỷ quái này quả thật không phải là chỗ người ta có thể sống, đã đốt đuốc rồi mà vẫn âm trầm đáng sợ thế này, những lúc không có chút ánh sáng lại càng không biết sẽ dọa người ra sao, gã Trương Tiên Phóng kia rơi vào đây đã hơn sáu, bảy canh giờ, có khi nào đã hãi quá mà chết rồi không?

Đang nghĩ nghĩ, bỗng từ đằng xa, chỗ cây đuốc vẫn chưa chiếu tới, truyền đến một chuỗi ngâm nga——“Lạc nhật tú liêm quyển, đình hạ thủy liên không. Tri quân vi ngã tân tác, song hộ thấp thanh hồng. Trường ký bình sơn đường thượng, y chẩm giang nam yên vũ, miểu miểu một cô hồng...” (Thơ Tô Thức, trích trong “Thủy điệu ca đầu – Lạc nhật tú liêm quyển”, tạm dịch nghĩa: Ánh chiều tà cuộn trên rèm cửa, bóng đình dưới mặt hồ nhạt đi. Bạn hiền vì ta tân trang lại, song cửa ẩm màu sơn xanh hồng. Nhớ mãi đường đến Bình Sơn, mưa bụi Giang Nam hòa lẫn, xa xăm không một cánh nhạn nào)

Ngâm đầy nhịp điệu, còn rất dễ nghe, nhất là trong hoàn cảnh như vầy, chỉ vài từ ngắn ngủn, tại nơi hành lang âm lãnh sâu thẳm đây, lại bị hắn ngâm ra thành cảnh đình liên thủy, thủy liên không, thiên thủy hòa làm một.

Thất ca dừng chân lại, nhíu mày nói: “Người này ý chí chưa suy sụp, chúng ta tới sớm rồi.”

“Chỉ e chưa hẳn thế.” Hắc y nhân vẫn luôn trầm mặc đi theo phía sau bỗng nhiên nói, “Hắn là nhớ nhà.”

Nói xong bốn chữ này, liền thu thanh không cần phải nhiều lời nữa, vì hắn biết Thất ca nhất định sẽ hiểu được.

Quả nhiên, bên môi Thất ca xẹt qua một tia mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Nhớ mãi đường đến Bình Sơn, mưa bụi Giang Nam hòa lẫn... Không sai, không sai.”

Đột nhiên bước chân tiến nhanh, thẳng một đường bước vào không có tạm dừng. Đi đến trước cửa ngục, nhìn xuyên qua song sắt chỉ có bàn tay trẻ sơ sinh mới đưa lọt, trong ngục tứ phía đều là tưởng sắt dày cả tấc, cả mặt đất cũng là lấy sắt xây thành, chớ nói giường, thậm chí ghế dựa còn không có, một cái tên đại mập mạp tứ chi rộng mở nằm trên nền đất, nghe thấy có người đến, cũng không đứng dậy, chỉ mỉm cười nói: “Là vị hảo bằng hữu nào đến thăm ta đấy, Hắc Hổ hay là Thất tẩu? Ta còn tưởng rằng, các ngươi muốn để ta chết rục ở cái nơi quỷ quái này chứ!”

Thất ca trầm mặc, những người khác cũng không lên tiếng.

Toàn bộ một khoảng không tĩnh mịch, Tiêu Nặc tựa hồ ý thức được điều gì, cũng ngậm miệng lại, lại vẫn nằm trên mặt đất sau một lúc lâu mới bò lên, chậm rãi, từng chút từng chút một ngẩng đầu lên—— trong khoảnh khắc ánh mắt chạm tới khuôn mặt Thất ca kia, trong mắt hắn lại nổi lên một tia thần sắc phức tạp không thể lý giải rõ ràng, tựa hồ có điểm thất vọng, lại tựa hồ có điểm thoải mái, hồi lâu mới miễn cưỡng nở nụ cười cười, nói: “Hóa ra không chỉ riêng Thất tẩu, còn có cả Thất ca.”

Thất ca nói: “Ngươi biết ta là ai à?”

Tiêu Nặc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, nói: “Ta không biết, có điều bọn hắn biết.” Hắn chỉ chỉ thủ hạ Thất ca, “Xem ánh mắt bọn hắn nhìn ngươi nói cho ta biết ngươi đúng là Thất ca chân chính.”

Thất ca không phủ nhận, thản nhiên nói: “Lực quan sát của ngươi thật sâu sắc, ngươi là người thông minh, ta thích cùng người thông minh hợp tác.”

“Hợp tác?” Tiêu Nặc ngó hắn nửa ngày, cười khổ nói, “Không sai, hiện tại ngươi chiếm hết chủ động, tự nhiên là muốn cùng ta hợp tác.”

Thất ca cũng cười, nói: “Nếu như ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Ngươi đâu phải không được quyền chọn lựa.”

Tiêu Nặc lại lần nữa cười khổ: “Lựa chọn cái gì? Lựa chọn là chết rục ở chỗ này, hay là thấy lại ánh mặt trời?”

“Đúng vậy, là như thế đấy.” Thất ca dùng một kiểu thái độ nho nhã lễ giáo nói, “Ta là một văn nhân, ta thích phân rõ phải trái.”

Tiêu Nặc đồng ý nói: “Phân rõ phải trái rất tốt, ta cũng thích phân rõ phải trái.”

“Ngươi xem, chúng ta vẫn có thể đạt được chung nhận thức.” Thất ca buông thỏng tay nói, “Như vậy, rốt cuộc ngươi lựa chọn cái gì?”

“Cái này còn cần phải hỏi sao?” Tiêu Nặc phụng phịu nói, “Ta cũng không phải chuột, chẳng lẽ thật muốn chết rục ở chỗ này?”

Thất ca nói: “Nếu ngươi...”

Tiêu Nặc cắt ngang: “Nếu ta lựa chọn thấy lại ánh mặt trời, cũng chẳng khác nào lựa chọn cùng ngươi hợp tác.”

“Vậy tốt lắm, chúng ta lập tức có thể thương thảo chi tiết hợp tác.” Thất ca cười nói, “Nhưng mà, trước lúc đó, ngươi có chuyện gì muốn nói cho ta không?”

“Có, đương nhiên là có!” Tiêu Nặc cũng mở miệng cười, dường như cười so với Thất ca còn hơn cả khoái trá, “Hiện tại chúng ta đã là quan hệ hợp tác, đương nhiên có nghĩa vụ giúp ngươi trừ bỏ cái đinh trong mắt, cũng chính là Phong Thần Hi, phải vậy không? Ta nói rồi, ta cũng rất phân rõ phải trái. Bất quá...”

Thất ca nói: “Bất quá cái gì?”

“Bất quá ngươi dường như chẳng phải thật sự thích phân rõ phải trái.” Tiêu Nặc lấy ánh mắt lườm hắn nói, “Bằng không chúng ta đều đã là người cùng nhau hợp tác, vì sao ngươi còn đứng ở bên ngoài nói chuyện với ta?”

Thất ca giật mình: “Hóa ra ngươi là muốn ta đi vào.”

Tiêu Nặc thán cả giận: “Ở bên này vừa lạnh vừa thối, ta sao lại không biết xấu hổ cho ngươi tiến vào?”

Thất ca nói: “Vậy ngươi hãy ra đây cùng ta nói chuyện, thấy sao?”

Tiêu Nặc nói: “Dường như cũng chỉ có thể như vậy.”

Thất ca không hề do dự nói: “Người đâu, mở cửa.”

Hắc y nhân tiến lên dễ dàng kéo hạ chốt lớn, cửa ngục “lạc cạc” một tràng rồi mở ra.

Thất ca dễ dàng cho Tiêu Nặc đạt được tự do như thế, vậy mà Tiêu Nặc tuyệt nhiên không cảm thấy ngoài ý muốn, đi tới bên người hắc y nhân, quan sát hắn một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài thật dài, nói: “Các hạ võ công thâm hậu, lại làm ra vẻ công phu mèo quào bắt gà trộm chó, thật sự bội phục bội phục.”

Trong lời nói của hắn không phải không có châm chọc, hắc y nhân lại dửng dưng bất động, lạnh lùng nói: “Nói hay lắm.”

Thất ca lại nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Trương công tử như thế nào nhìn ra hắn võ công cao thâm?”

“Rất đơn giản.” Tiêu Nặc chỉ vào cái chốt to kia nói, “Bản thân cái thanh chốt to kia nặng tới ngàn cân, lại nhiều năm tích tụ gỉ sét, mà vị hắc y lão huynh này lại không phí chút sức lực nào thoải mái kéo nó xuống, võ công cao như vậy, ta so ra còn kém. Mà hắn mắt thấy kiếm yêu quý bị hủy bởi tay Phong Thần Hi, còn giả bộ làm ra bộ dáng một lòng ôm hận lại vô lực phản kháng, tâm cơ thành cao hào sâu càng là người thường không thể so bì. Thất ca ngươi có mãnh tướng giống như thế này ở bên cạnh, khó trách lại yên tâm mà thả ta ra.”

Thất ca thản nhiên nói: “Hắn thật là nhân tài khó kiếm.”

“Không biết khó đến chừng nào?” Tiêu Nặc quay đầu nhìn về phía hắc y nhân, chậm rãi nói, “Vì sao không thi triển một phen, để ta được mở rộng thêm tầm mắt?”

“Nơi này không gian nhỏ hẹp, hay là ngày khác đi.” Thất ca cười nói.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe “Khanh” một tiếng đinh tai nhức óc, kiếm khí đại thịnh, một tiếng kêu thê thảm đi qua, đám người bên cạnh Thất ca, luôn cả Hắc Hổ cùng Hồng cô nương, đều đồng loạt ngã xuống mặt đất, khuỷu tay cùng đầu gối đổ máu không ngừng, rên rỉ không thôi.

Tiêu Nặc cười to ầm ĩ nói: “Giỏi, quả nhiên là nhân tài khó kiếm! Nơi nhỏ hẹp như vậy, mà lại không đả thương sai một người!”

“Không đả thương sai một người?” Cơ mặt trên khóe mắt Thất ca rung động một trận, nhìn chằm chằm Tiêu Nặc cùng hắc y nhân, từng chữ từng chữ nói, “Các ngươi...”

Bỗng nhiên ống tay áo dài vung lên, tiếng nổ mạnh chợt vang, sinh theo khói đặc, hắc y nhân kêu lên: “Tam... Trương công tử, đừng cho hắn chạy thoát!”

“Sẽ không đâu.” Tiêu Nặc một phen giữ chặt hắn, lười biếng nói, “Trốn không thoát được.”

“Đã chạy!” Hắc y nhân dậm chân một cái.

“Chưa chạy.” Tiêu Nặc kiên trì nói, kéo theo ống tay áo hắc y nhân giật lôi đi, “Không phải vẫn ở dưới này sao?”

Hắc y nhân giờ mới nhận ra Tiêu Nặc luôn giữ chặt lấy mình, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nắm ta làm gì? Ta là người tốt a!”

“Người tốt?” Tiêu Nặc nhìn hắn cười hắc hắc không ngừng, khiến hắc y nhân cũng cười phát sợ, vừa cười vừa nói: “Ngươi, ngươi, ngươi cười cái gì?”

Tiêu Nặc dùng sức nắm cổ tay hắn, bỗng nhiên mặt trầm xuống, nói: “Ngươi cải trang đầu quân dưới trướng Thất ca, lại âm thầm theo dõi ta, còn tìm Trương phu nhân giả đến nhận mặt ta... Ngươi mau mau nói thực đi, rốt cuộc ngươi có ý định gì, Trương mỳ sợi?”

Hắc y nhân hai mắt trừng lớn, khó có thể tin tưởng vào lỗ tai của mình, thất thanh nói: “Ngươi làm thế nào nhìn ra ta chính là Trương mỳ sợi?”

Tiêu Nặc phụng phịu nói: “Chuyện này ngươi còn phải hỏi!”

Lời nói còn văng vẳng bên tai, bỗng nhiên bàn tay trái vươn nhanh như chớp, hướng trên mặt hắc y nhân, dùng trảo lột ra lớp mặt nạ da người: “Ha ha! Ta cách tám con phố vẫn có thể nghe ra vị mỳ sợi thịt bò trên trên người của ngươi kìa, ngươi ở đó mà mơ có thể giấu giếm được a...”

Tiếng cười đột nhiên im bặt, Tiêu Nặc trừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mắt không còn gì che giấu này, giống như gặp quỷ hét to một tiếng: “Sao lại là ngươi!”