Mặt Nạ

Quyển 3 - Chương 5



Huynh đệ Viên gia giữ đúng lời hứa của họ đối với Khuyết Thủy, chí ít ở ngoài mặt thì là như vậy.

Cũng không biết bọn họ đã dùng phương pháp gì, lại có thể khiến người không gì lay chuyển được như phụ thân không chút dị nghị thoái ẩn giang hồ, ở trong trang dưỡng lão.

Việc kì quái nối tiếp nhau, sau khi biết được sinh mệnh của phụ mẫu không bị tổn hại, cuộc sống thoải mái vô âu vô lo, Khuyết Thủy đã thực hiện được lời thề của bản thân.

Ban ngày, cậu vẫn là Viên Khuyết Thủy – Nhi tử của tiền Minh chủ võ lâm như trước, trừ không được luyện công và bị cấm ra ngoài, về cơ bản cuộc sống của cậu không có gì khác trước.

Mà đến buổi tối…

“Kẽo kẹt.”

Cánh cửa bị đẩy ra, có người tiến vào.

Khuyết Thủy không quay đầu lại, cậu biết người tới là ai, cũng biết mục đích người đó tới là gì thì hà tất phải quay đầu? Bàn tay lạnh lẽo trượt từ ngoài vạt áo vào trước ngực cậu, một cỗ khí lạnh khiến Khuyết Thủy không kìm được khẽ run rẩy.

Bàn tay vuốt ve trên ngực của cậu.

“Khuyết Thủy, chúng ta lên giường.”

Nam nhân ra lệnh bên tai cậu.

Khuyết Thủy nghe lời không chút phản kháng đứng dậy, đi tới bên giường, cũng tùy ý nam nhân thoát toàn bộ y phục của cậu xuống.

“Lạnh sao?” Bản tay lướt qua thân thể khe khẽ run rẩy của cậu.

Cậu mất đi võ công tự nhiên sẽ mất đi khả năng chống lại cái lạnh, không lâu sau đã lạnh tới mức hơi phát run.

Nam nhân bật cười, rời khỏi cậu đóng toàn bộ cửa sổ đang mở lại, tiếp đó châm thêm hỏa lô.

“Ngươi muốn khiến cho bản thân sinh bệnh sao? Ngày lạnh như vậy cũng không biết châm hỏa lô lên, lại còn mở tất cả cửa sổ ra, phải chăng là nghĩ chết cóng rồi, sau này sẽ không cần hầu hạ chúng ta nữa? Hửm?” Giọng nói dịu dàng lại hàm chứa vẻ lạnh lẽo cùng phẫn nộ.

“Chọc giận ta rồi sẽ có thứ hay ho cho ngươi! Qua đây, hôm nay sẽ dạy ngươi dùng miệng để hầu hạ người khác như thế nào.”

Nam nhân kéo chiếc ghế bên cạnh hỏa lô ngồi xuống, ra hiệu cho cậu quỳ xuống trước mặt gã.

Khuyết Thủy cúi đầu, bàn tay nắm chặt rồi buông ra, sau đó từng bước một đi về hướng nam nhân.

Thân thể xích lõa không có thứ gì che khuất, nam nhân tùy ý ngồi trên ghế, dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn khối thân thể tràn ngập mị lực với huynh đệ gã.

Đứa trẻ này thực sự rất nghe lời.

Điều này khiến gã và Vô Úy rất kinh ngạc, nhưng tựa hồ cũng khiến Vô Úy càng thêm căng thẳng, có khi gã thậm chí có thể nhìn thấy Vô Úy tuy ôm Khuyết Thủy, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ thống khổ khó nói nên lời.

“Cười cho ta xem.”

Khuyết Thủy quỳ dưới chân gã, ngẩng đầu mỉm cười với gã.

Đúng, không sai, một nụ cười.

Khuôn mặt không có bất kì cảm xúc nào, chỉ có cơ thịt vận động.

“Tên nhóc hư hỏng!” Yến Vô Quá nhịn không được túm lấy cậu.

Bắt lấy một cánh tay của cậu nâng lên, ngón tay trượt vào theo thắt lưng hỗn độn của cậu.

Khuyết Thủy khẽ rụt người, trên mặt hơi hiện lên vẻ căng thẳng.

“Ngươi chẳng phải là không muốn cười với ta à? Vậy ta sẽ khiến ngươi cười đủ được chứ?” Ngón tay của gã từ trượt vào biến thành khẽ gảy.

Thân thể của Khuyết Thủy bắt đầu giãy giụa, cố hết sức tránh khỏi cái tay đang đùa giỡn trên cơ thể cậu.

“A ha… A…” Cho dù cậu trốn tránh thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi cánh tay đó.

Khi cả hai cánh tay của Yến Vô Quá cùng xuất động, Khuyết Thủy hét lớn một tiếng bắt đầu liều mạng chống cự.

“Ha… Ư… Không…” Tới cuối cùng đến cả kêu cũng chẳng thể kêu nổi, nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, Khuyết Thủy co thành một khối ngồi trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

“Bây giờ ngươi đồng ý cười cho ta xem chưa?” Yến Vô Quá túm lấy phát kết của cậu, nâng mặt cậu lên.

Khuyết Thủy thở hổn hển, dần thoát khỏi dằn vặt đáng sợ kia.

“Cười!” Khuyết Thủy mỉm cười, không ngừng hổn hển thở, run rẩy vừa rơi nước mắt vừa mỉm cười.

Mắt của Yến Vô Quá hơi mị lại, gã tuy không vừa ý với nụ cười này, nhưng loại ương ngạnh lại yếu đuối của Khuyết Thủy hiện tại, dáng vẻ chẳng hề quan tâm lại vô cùng sợ hãi, quả nhiên đúng là liệt hỏa đốt người mà! Nhẹ nhàng vỗ má cậu một cái, đánh bay cái nét cười khiến gã tức giận kia đi, rồi kéo cậu sát lại gần mình.

“Đứng dậy! Quỳ cho chắc, hướng về phía trước một chút! Lại gần đây tiếp chút nữa!”

Gương mặt của Khuyết Thủy dán sát vào khố của người kia, thứ gì đó cưng cứng, ấm nóng đang cọ xát trên mặt cậu.

“Lấy nó ra. Dùng miệng của ngươi, đầu lưỡi, yết hầu, hai tay chăm sóc nó!” Ngươi không muốn cười với ta, ta cũng không muốn xem! Ông đây chẳng thèm hiếm lạ ngươi! Ngươi liền thỏa mãn dục vọng của ta đi! Khi nào chơi chán ngươi rồi, ta sẽ thả ngươi tự do.

Lúc Yến Vô Úy bước vào tiểu lâu, Khuyết Thủy đang quỳ bên chân Yến Vô Quá nỗ lực nuốt lấy.

“Mở to miệng ra! Tiếp tục mở ra! Đến giờ vẫn còn một nửa chưa vào hết đó!” Yến Vô Quá túm lấy phát kết của cậu, càng ấn sâu đầu của cậu xuống.

“Ngươi còn không cho y thở, y đã sắp nghẹn thở rồi!” Yến Vô Úy dời mắt sang chỗ khác, cởi ngoại bào vứt lên trên ghế, lại lấy y phục sạch sẽ từ trong tủ ra, từ trong lâu đi xuống phòng tắm ở dưới lầu.

Yến Vô Quá liếc mắt nhìn anh trai gã, từ khi sự việc bại lộ, Yến Vô Úy liền dứt khoát chuyển từ Vô Úy Cư tới nơi này ở cùng Khuyết Thủy.

Gã cũng muốn tới đây ở, nhưng nghĩ tới vấn đề thân phận Đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã đành không thể không tiếp tục làm ra vẻ ở lại trong “khách phòng” Đại Minh chủ bố trí.

Mà Yến Vô Úy thì hữu ý vô ý kéo dài, không để gã mang Khuyết Thủy quay về Phi Ưng Xã… Khiến cho Yến Quá Vô ngày ngày đều mang một bụng lửa giận!

“Đây đều do y không tốt biết không? Nếu y đồng ý ta sớm đã mang ngươi quay về rồi, ngươi cũng không cần đêm đêm đồng thời hầu hạ hai nam nhân! A… Ngu ngốc! Không được liếm phía trước! Ta còn chưa muốn tiết nhanh như vậy! Biết học xấu rồi đúng không? Dạy giỏi nên ngươi đã biết học hư rồi! Mở to miệng cho ta, ông đây còn chưa chơi đủ đâu!” Kết quả để Yến Vô Quá thỏa mãn chỉ có một, tới khi Yến Vô Úy tắm rửa xong trở lại, Khuyết Thủy đã bởi vì không thở nổi mà ngất đi tới hai lần.

Yến Vô Úy muốn ôm Khuyết Thủy dậy lại bị Yến Vô Quá đẩy ra.

Chờ Yến Vô Quá ôm Khuyết Thủy lên giường, Yến Vô Úy cũng đi tới cạnh giường hạ sa trướng xuống, xốc chăn trên giường lên.

Khuyết Thủy bị kẹp ở giữa, ba người song song nằm trên trước giường gỗ ngô cỡ đại này mà vẫn thừa một khoảng lớn.

Bận rộn cả một ngày, Yến Vô Úy cảm thấy mệt mỏi, tối nay y hoàn toàn không muốn làm vậy với Khuyết Thủy, chỉ cần ôm cậu ngủ là y đã thỏa mãn rồi.

Nhưng Yến Vô Quá tinh thần cực tốt lại không định bỏ qua cho Khuyết Thủy, kéo mở hai đùi của cậu, từ phía bên cạnh tiến mạnh vào.

Khuyết Thủy vẫn luôn cố gắng chịu đựng, càng về sau càng không thể chịu nổi nữa, mới phát ra tiếng rên rỉ giống như đang thút thít khóc.

Nghe tiếng rên rỉ như có như không bên tai đó, cơ thể của Yến Vô Úy dần trở nên nóng bừng, dục vọng bị giấu kín cũng dần ngẩng đầu, bụng dưới tựa như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Làm một lần đi, chỉ làm một lần thôi, làm xong sẽ để cho cậu ngủ.

Yến Vô Úy trở mình, ôm lấy vật nhỏ đang thống khổ rên rỉ kia.

Vì để Yến Vô Quá nhanh chóng kết thúc, Yến Vô Úy vươn tay ôm lấy thân thể của Khuyết Thủy khiến cậu không thể cựa quậy, tay cũng tự nhiên dán tới phía trước của cậu nhẹ nhàng vuốt ve cậu, hy vọng điều này có thể dời đi chút chú ý ở nơi thống khổ phía sau.

Khuyết Thủy bị Yến Vô Úy ôm chặt, muốn động đậy cũng không động đậy được, mỗi đợt va chạm của Yến Vô Quá đều khiến cậu phải gắng gượng thừa nhận từng cái thúc mạnh! Lại thêm kích thích từ phía trước, Khuyết Thủy đáng thương bị ép đến bất giác thít chặt mông lại.

Hừ! Khẽ gầm một tiếng, Yến Vô Quá giữ chặt lấy eo của cậu giống như không thể chịu đựng được loại kích thích này, gia tăng tốc độ trùng kích.

Ba! Ba! Tiếng va chạm của nhục thể vang thành từng đợt.

Tiếng rên rỉ của Khuyết Thủy biến thành tiếng kêu đau thương, “Tha… Cho… Ta, xin… Xin ngươi… Tha cho… Ta…” Cậu cũng muốn làm anh hùng, nhưng mỗi lần đều trở thành cẩu hùng đáng thương cầu xin.

Cậu đã không hy vọng bản thân có thể sống như một con người, nhưng thống khổ trên thân thể cũng không phài là thứ có thể dễ dàng chịu đựng như vậy, mỗi lần khi cậu cảm thấy chính mình đã chuẩn bị kĩ càng rồi thì mọi chuyện lại ập đến, vẫn như trước dằn vặt cậu tới sụp đổ!

Thống khổ cũng chia thành rất nhiều loại. Mà loại thống khổ đôi huynh đệ này mang lại cho cậu hiển nhiên là loại khiến cậu không thể chịu đựng nổi nhất! Nhất là khi cậu hiểu rõ ý nghĩa trong đó…

Cậu muốn làm tới chết lặng, cậu muốn làm tới thân xác và tinh thần chia tách, nhưng đó chẳng qua chỉ là nói vậy mà thôi.

Thủ đoạn giày vò người khác của hai kẻ kia rất tài tình, có lẽ bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm tra tấn người khác, cho nên giới hạn của việc giày vò cậu cũng thập phần rõ ràng.

Mỗi một lần, bọn họ luôn sẽ khéo léo thao túng cậu, không để cậu dễ dàng bất tỉnh, cũng không để cậu vừa bắt đầu đã chết lặng trốn tránh.

Từng ngày từng ngày, cuộc sống của cậu cứ như vậy trôi đi.

Biết rõ cùng ở một trang viên với phụ mẫu, cậu lại tới một lần cũng không được nhìn thấy họ, có khi cậu lại nghĩ không gặp cũng tốt, thấy rồi cậu cũng không biết phải đối diện với phụ mẫu của chính mình như thế nào.

Sợ thân thể của cậu bị phá hủy, đôi huynh đệ kia thậm chí còn cưỡng chế, ép cậu mỗi ngày chăm chỉ luyện kĩ năng quyền cước cơ bản.

Đáng tiếc vẫn luôn không thấy bọn họ có dự định khôi phục lại công lực cho cậu.

Hai tháng thoáng chốc đã trôi qua, năm mới sắp đến rồi, lo lắng an nguy của phụ mẫu cũng bởi vì tưởng niệm, cậu khẩn cầu đôi huynh đệ kia cho cậu đón năm mới cùng phụ mẫu, cho dù chỉ là ăn một bữa cơm cũng được.

Hai huynh đệ lưỡng lự hồi lâu, sau hai ngày cậu “tận tâm” phục vụ bọn họ, cuối cùng gật đầu đồng ý cho cậu cùng ăn với phụ mẫu một bữa cơm tất niên.

Nhìn thấy cha mẹ đã lâu không gặp, Khuyết Thủy suýt chút nữa đã bật khóc.

Nghĩ tới phụ thân không thích sự nhu nhược của cậu, liền nhanh chóng lau sạch lệ ngân bên khóe mắt.

Ánh mắt của phụ thân và mẫu thân nhìn cậu rất kì quái, giống như đang nhìn một người xa lạ, lại giống như… Khuyết Thủy lắc đầu, đoán rằng phụ mẫu đang sống trong cảnh bán giam cầm chắc chắn tâm tình không quá tốt, thế nên lúc nhìn thấy cậu cũng không đặc biệt kích động, thậm chí còn lạnh nhạt hơn so với trước đây.

Miễn cưỡng uống một ngụm rượu, Khuyết Thủy muốn nói gì đó với phụ mẫu, vừa mở miệng liền bị phụ thân cắt lời.

Khuyết Thủy mẫn cảm cảm giác được phụ mẫu tựa hồ hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu.

“Vô Quá, ta đưa Khuyết Thủy quay về.”

Yến Vô Úy liếc mắt ra hiệu với Yến Vô Quá.

Yến Vô Quá hiểu ý, hì hì cười nhìn về phía phu phụ Viên Thị đang ngồi.

Khuyết Thủy không muốn đi, nhưng khi Yến Vô Úy uy hiếp bên tai cậu, nếu còn không đi thì sau này đừng mong gặp lại phụ mẫu cậu nữa, cậu chỉ đành vừa bước vừa quay đầu rời đi.

Chờ Yến Vô Úy mang Khuyết Thủy đi khỏi, Viên Chính Tiếu liền nhíu mày bất mãn nói: “Bảo các con giải quyết y các con không đồng ý, sao còn để y lộ diện? Nhỡ y làm hỏng đại sự thì phải làm sao! Vô Quá, con chẳng phải có Mê Hồn đó sao, vì sao không để y dùng?”

Yến Vô Quá nháy mắt, “Đó cũng chẳng phải là thứ thuốc tốt, không có chuyện gì cho y uống làm chi? Ông muốn làm chết bảo bối của tôi à!”

“Con!” Viên Chính Tiếu bị gã làm cho tức chết! “Hoang đường! Vô Quá, con tùy hứng cũng phải có mức độ! Lưu Khuyết Thủy lại đối với các con chỉ có hại chứ không có lợi! Âm Tuyệt Công của con đã thành, lưu y lại còn có tác dụng gì?”

“Tác dụng rất lớn. Trừ việc không thể sinh con cho tôi ra, chỗ nào có thể dùng đều đã dùng rồi. Ông già, việc của chúng tôi và Khuyết Thủy, ông tốt nhất đừng có lắm chuyện, bằng không… Hừ hừ!”

Viên Chính Tiếu vô cùng tức giận.

Thằng nhóc Vô Quá hỗn láo này căn bản không hề coi ông là phụ thân! Nhưng ông chỉ thể thầm tức tối, sức mạnh của ông sớm đã không còn, cũng chỉ có thể đoan chính mang cái danh phụ thân mà thôi! Không nghĩ tới… Không nghĩ tới đứa con này đối với ông lại tâm ngoan thủ lạt bất lưu tình như vậy, trong vòng một tháng ngắn ngủi tựa hồ một lưới bắt gọn thế lực ông âm thầm bố trí, có thể dùng liền lưu lại, không thể dùng thì giết sạch toàn bộ! Cho dù đường đường là tiền Minh chủ võ lâm như ông đây, hiện tại cũng chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi! Viên Chính Tiếu cũng biết đây không thể hoàn toàn trách hai đứa con của ông bất hiếu được, cho dù là ai bị chính phụ thân của mình nuôi dưỡng như kẻ địch hai mươi năm cũng sẽ tràn đầy căm hận đi.

Nhưng điều đáng sợ nhất là hai đứa con đó trong tâm dù không hận, nhưng cũng sẽ không coi trọng Viên Chính Tiếu ông! Mà Khuyết Thủy lại là nỗi lo lắng lớn nhất giữa ba phụ tử ông! Viên Chính Tiếu chủ trương chỉ cần hạ thủ là giải quyết hết mọi chuyện, nhưng Vô Úy, Vô Quá lại muốn dùng muốn dùng hết mọi biện pháp giữ người lại bên cạnh, thậm chí ăn cũng mang theo, ngủ cũng kề bên, coi người như bảo bối giấu trong nội viện của tiểu lâu mà dưỡng.

Cho tới tận bây giờ Viên Chính Tiếu vẫn chẳng thể hiểu nổi, Vô Úy, Vô Quá sao có thể khiến Khuyết Thủy cam tâm tình nguyện lưu lại bên cạnh chúng, làm thứ độc chiếm của riêng chúng.

Trong suy nghĩ của ông, Khuyết Thủy tám phần là thực sự yêu thích Vô Úy giả làm Trần Mặc, lại thêm tính cách nhu nhược kia, hai huynh đệ chỉ cần cứng rắn một chút, cậu có lẽ cũng chỉ đành ngoan ngoãn mặc chúng chơi đùa.

Viên Chính Tiếu càng nghĩ càng giận, nâng ly rượu trước mặt một hơi uống cạn! Thật không nghĩ đến Viên Chính Tiếu ông lại có thể dưỡng ra một đứa con hèn nhát vô sỉ như vậy! Vốn là muốn bồi dưỡng một đối thủ cho đôi huynh đệ kia.

Giờ thì hoàn toàn ngược lại! Chẳng những lên giường với đám con của ông! Lại còn một mình hầu hạ cả hai! Hừ!

Yến Vô Úy quay lại, cả gia đình lần đầu tiên cùng ngồi ăn một bữa cơm đoàn viên.

Thê tử của Viên Chính Tiếu – Viên Dương Thị rất vui mừng, một chốc thì gạt lệ, một chốc lại gắp đồ ăn cho đám con.

Viên Chính Tiếu nhịn rồi nhịn, lại vẫn nhịn không được một lần nữa đề cập việc giải quyết Khuyết Thủy với Yến Vô Úy tương đối lý trí.

Yến Vô Úy nâng chén rượu lên, mỉm cười kính phụ mẫu thân sinh của y một chén, “Cha, mẹ, hài nhi có chuyện muốn bẩm rõ với hai người.”

“Chuyện gì? Con nói.”

Viên Chính Tiếu tuy bất mãn với việc Yến Vô Úy rời hướng chủ đề, cũng chỉ có thể lắng nghe.

Nét cười của Yến Vô Úy càng thêm sâu.

“Cha mẹ vì võ lâm vì Viên gia vì chúng ta chia tách nửa đời, chúng hài nhi không có gì để hiếu kính, đặc biệt tìm một trang viên rộng lớn hoa lệ ở Tô Châu cho hai người dùng dưỡng lão. Tới nay đã thi công tu sửa xong xuôi, chỉ chờ sau tết cha mẹ di giá. Không biết ý tứ của hai người như thế nào?” Hỏi bọn họ ý tứ như thế nào, lại chỉ rõ sau tết liền dự định để bọn họ rời đi.

Viên Chính Tiếu trong lòng thầm mắng một tiếng thứ hỗn trướng, trực giác biết bản thân tuổi già lạnh lẽo! Nhưng lại chẳng đấu nổi hai đứa con trai, cũng chỉ đành để bọn chúng dẫm lên đầu thôi! Lại nghĩ hai nhân vật khiến ông không thể thực hiện được chút âm mưu nào chính là nhi tử của Viên Chính Tiếu ông, vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy vô cùng đắc ý.

“Nếu ta và mẹ con không muốn đi?” Viên Chính Tiếu còn muốn gây khó dễ cho nhi tử của mình một chút cuối cùng.

Yến Vô Úy khẽ cười, “Khuyết Thủy bầu bạn gần gũi với con hai mươi năm, sau khi quyết định rời khỏi con đã nhận được cái gì? Mà các người, chẳng qua chỉ có sinh ra con và Vô Quá mà thôi. So với thứ Khuyết Thủy cho con, cha, mẹ, thống khổ các người mang tới cho con nhiều lắm. Để các người rời đi cũng là vì tốt cho các người, tránh cho ngày nào đó con đột nhiên phát cuồng, hoặc là Vô Quá không khống chế được chính mình, làm chút gì đó với hai người, tới lúc đó có hối cũng không kịp rồi.”

Vài câu nói đơn giản nhẹ nhàng khiến cho đáy lòng phu phụ Viên Thị lạnh lẽo, càng khiến cho Viên Dương Thị đau lòng.

Bà mong ngóng nhi tử hơn hai mươi năm, đến giờ lại bởi vì lòng tham và ý niệm điên khùng lúc trước của cha bọn chúng, khiến bà hoàn toàn mất đi bọn chúng.

Viên Dương Thị đau lòng cực điểm, nâng tay áo che mặt rời khỏi bữa tiệc.

Yến Vô Úy, Yến Vô Quá nhìn bà rời đi nhưng không hề ngăn cản.

Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, lúc trước bà đã có thể bỏ được, hiện tại liền phải gánh chịu hậu quả này!

“Cha, tôi gọi ông một tiếng cha, là bởi vì ông là cha ruột của tôi và Vô Quá, cũng là bởi vì ông đã giúp đỡ chúng tôi trưởng thành. Tôi biết trong lòng ông có những suy nghĩ gì, chẳng qua, vẫn thỉnh ông nghĩ kĩ rồi hẵng thực hiện, trừ phi ông chắc chắn có thể đối phó với hai người tôi và Vô Quá liên thủ công kích, bằng không tôi khuyên ông và mẹ vẫn nên ở Tô Châu phụng dưỡng tuổi già. Tôi kính ông một ly rượu nữa, tôi và Vô Quá phải đi ăn cơm tất niên với Khuyết Thủy rồi, thứ cho không thể phụng bồi.”

Phất tay áo, Yến Vô Úy cùng Yến Vô Quá tiêu sái rời đi, quả thực là không hề đặt người cha này vào mắt! Viên Chính Tiếu giận dữ công tâm, ngửa đầu uống cạn kính tửu của nhi tử, ném vỡ chén rượu cười lớn rời khỏi nhà ăn.

Được được được! Ông quả nhiên đã sinh ra một cặp nhi tử tốt đẹp!

***

Khuyết Thủy không biết sau khi cậu rời khỏi đôi huynh đệ đó và phụ mẫu đã nói gì, cậu chỉ biết vào buổi tối ngày đầu tiên của năm mới, phụ mẫu cậu ngồi trên xe ngựa, đột nhiên rời khỏi Vô Úy trang.

Căn cứ theo lời giải thích của cặp huynh đệ đó thì là: Bọn họ đưa phu phụ Viên Chính Tiếu tới dưỡng lão ở một trang viên vừa rộng lớn vừa hoa lệ tại Tô Châu rồi.

Xuân hạ thu đông, thời gian luôn ở nơi con người chẳng thể tưởng tượng nổi xoay chuyển cực nhanh.

Đầu năm, Khuyết Thủy như một cái xác không hồn, tận sức áp chế cảm xúc của bản thân, tận sức xem nhẹ sự tồn tại của chính mình, cẩn thận xoay quanh ăn ở với đôi huynh đệ đó.

Nhưng đôi huynh đệ nọ chẳng biết vì cớ gì cực kì không vừa lòng đối với thái độ như vậy của cậu, Yến Vô Quá càng từ chế nhạo đến tức giận, còn động thủ động cước đối với cậu, có một lần nếu không phải Yến Vô Úy tới kịp, cương quyết ngăn cản Yến Vô Quá phát cuồng, cậu có lẽ đã bị gã chà đạp chết tươi rồi.

Yến Vô Quá nói muốn mang cậu về Phi Ưng Xã dạy dỗ, Yến Vô Úy không đồng ý.

Về sau Yến Vô Quá liền dứt khoát dựng một phân đà tại thành trấn lân cận không xa Vô Úy trang, cứ không lâu lại tới Vô Úy trang, chuyên vì dạy dỗ cậu mà tới.

Yến Vô Úy tựa hồ hết cách đối với đứa em trai ruột của y, chỉ cần gã không làm tổn thương tới sinh mệnh của cậu thì tùy ý gã “dạy dỗ” cậu.

Sau này không biết có phải là ở bên cạnh nhìn tới xuất hỏa hay không, Yến Vô Úy cũng bắt đầu ngoạn tận hoa chiêu (1) với cậu.

Trải qua hơn nửa năm dạy dỗ của bọn họ, cậu trở nên cực kì nghe lời, muốn cười liền cười muốn khóc liền khóc, muốn cậu làm cái gì cậu liền làm cái đó.

Khi nhìn thấy cậu quả thật đã trở nên ngoan ngoãn thuận theo, lúc hai huynh đệ ra ngoài có khi cũng sẽ mang cậu theo hầu hạ.

Lúc đầu cậu còn có một vài suy nghĩ.

Tỷ như cậu đã từng nghĩ nếu phụ mẫu mất đi, cậu có thể để chính mình thoát khỏi nỗi thống khổ này, các suy nghĩ đại bất hiếu như vậy.

Dần dần, cậu tiếp nhận việc bản thân giống như một tính nô.

Ngày tháng dù gì cũng sẽ trôi qua, không thể chết không thể chạy trốn, thế thì việc gì không để bản thân được dễ chịu một chút? Chuyện giường chiếu, cậu cũng đã từ khó chịu tới quen thuộc rồi.

Lúc nhập thu, cậu đã sống hai mươi năm trong tiểu lâu này.

Từ khi cậu biết phụ mẫu của cậu đang dưỡng lão ở Tô Châu, bọn họ có khi cũng sẽ thầm mang cậu tới Tô Châu, để cậu nhìn thấy dáng vẻ bình an, khỏe mạnh của phụ mẫu, nhưng chưa bao giờ cho cậu cơ hội hỏi thăm.

Thiên hạ không có bức tường không lọt gió, Yến Vô Quá quá siêng năng tới Vô Úy trang, lại thêm danh tiếng của Viên Khuyết Thủy cậu vốn không tốt, những tin đồn bịa đặt vô căn cứ tự nhiên cũng bắt đầu nhiều lên.

Chẳng bao lâu cậu liền biết bản thân còn có một biệt hiệu ——- Vu Sơn Công Tử.

Trong đó tự nhiên cũng có người kì quái, Minh chủ võ lâm sao lại thường xuyên qua lại với Đại thủ lĩnh Hắc đạo? Một câu vì an sinh võ lâm lập tức chặn đứng miệng lưỡi người khắp thiên hạ.

Mà trong giang hồ thì lan truyền lời đồn, hai người đàn ông lợi hại nhất, có tiền đồ nhất trong giang hồ đã trở thành những người có quan hệ thân cận nhất với Viên Khuyết Thủy cậu.

Rất nhiều người đều nói, trang thái cân bằng vi diệu giữa Trần Mặc và Yến Vô Quá chính là do cậu tạo thành.

Nhân sĩ Hắc đạo trực tiếp liền nói, Minh chủ võ lâm Trần Mặc lợi dụng thân thể của sư đệ mình để lung lạc Đại đương gia Phi Ưng Xã Yến Vô Quá.

Nhân sĩ Bạch đạo đương nhiên không chấp nhận cách nói này, theo bọn họ thấy, Viên Khuyết Thủy chỉ là một thố nhị gia tự cam hạ tiện, câu dẫn sư huynh không đủ, còn muốn nhúng chàm một mỹ nam tử đệ nhất giang hồ.

Đương nhiên, những tin đồn này đều là âm thầm lan truyền, người tin nó là thực hoàn toàn không nhiều.

Nghĩ Trần Mặc và Yến Vô Quá là dạng nam nhân như thế nào, sao có thể đồng thời bị một nam tử kém xa mình mê hoặc? Vậy là có cách nói bên ngoài chính là Viên Khuyết Thủy vì tu thân dưỡng tính, cho nên phụng mệnh phụ thân thụ giáo Trần Mặc và Yến Vô Quá.

***

Nghe thấy tiếng bước chân, Khuyết Thủy thầm nghĩ thời gian thụ giáo của cậu lại đến rồi.

Khoảng thời gian này Yến Vô Úy, Yến Vô Quá đều bận rộn dọn dẹp vài tranh chấp nào đó giữa giang hồ và triều đình, có bốn, năm ngày đều không tới chỗ này của cậu.

Cậu có cần trực tiếp cởi sạch y phục, sau đó quỳ gối trước cửa nghênh tiếp bọn họ không nhỉ? Nếu cậu chủ động lại biết điều nghe lời, một lát nữa hình phạt cậu chịu liền sẽ không quá nhiều, hai người cũng sẽ dịu dàng với cậu một chút, có khi còn sẽ chú ý đến cảm nhận của cậu, để cậu cũng nhận được khoái hoạt.

Nghĩ nghĩ, Khuyết Thủy quyết định làm như vậy.

Đáng tiếc không có thời gian cho cậu tắm rửa sạch sẽ trước, bằng không đợi lát nữa cũng không cần bọn họ động thủ rồi.

Cởi sạch quần áo tới bên cửa quỳ, trên mặt còn tự nhiên mang một nụ cười không khiến người ta ghét bỏ.

Gần một năm lại đây, cậu dù không được tự nhiên như thế nào hiện giờ cũng đã quen thuộc.

Cánh cửa bị đá mở, Yến Vô Quá phiêu nhiên tiến vào.

Căn phòng chỉ thắp hai ngọn nến tựa hồ bỗng chốc sáng lên nhiều.

Một bộ trường bào màu đen ngực mở rộng, viền áo thêu chỉ bạc, bên trong trường bào là một trường y bằng tơ lụa màu lam nhạt, cổ áo thêu lá trúc màu trắng.

Mái tóc dài được một chiếc đai bằng tơ lụa đen thuần cố định ở trên đỉnh đầu, buộc thành một búi cao đại biểu cho thân phận hiện giờ, trên chân là một đôi giày gấm đế mềm cũng màu đen.

Một thân trang phục hiển rõ vẻ phong lưu, mặc ở trên người nam tử có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này lại cực kì phù hợp.

Cho dù là nhìn như thế nào, người này đều không hề giống một nhân vật kiêu hùng thống lĩnh Hắc đạo phương Bắc!

“Ha ha, bảo bối à, biết ta tới nên chờ ta sao!” Một chân đá bay chiếc giày vươn tới dưới háng cậu.

Khuyết Thủy không những không tránh né, ngược lại còn mở rộng thêm hai đùi của mình để Yến Vô Quá dễ dàng vươn chân vào.

“Cởi tất của ta ra.”

Yến Vô Quá giơ chân.

Khuyết Thủy nghe lời giúp gã cởi chiếc tất trắng xuống, cái chân trần của Yến Vô Quá một lần nữa vươn tới giữa háng của cậu.

“Vẫn là trực tiếp nhu lộng thoải mái. Ngươi nói có đúng không?” Yến Vô Quá dựa vào bên cửa vui vẻ cười.

“Đúng.”

Bị dẫm khiến cho có chút đau, nhưng Khuyết Thủy vẫn cười ngẩng đầu nhìn nam nhân nọ.

“Lần sau không cần lõa thể quỳ, nhớ phải nhu nhu nhũ đầu của chính mình, sờ dương căn của chính mình, tự an ủi cho ta xem.”

“Vâng.”

“Ngoan lắm.”

Yến Vô Quá giống như khen ngợi, khom lưng nhéo nhéo mặt cậu.

“Đứng dậy đi, một lát nữa cùng ta tới nhà ăn dùng cơm. Y phục cũng đừng mặc lại, cứ như vậy.”

Khuyết Thủy đứng dậy, theo sau Yến Vô Quá đi tới nhà ăn.

Nhà ăn này được xây ngay tại lầu một, cũng là nơi hai huynh đệ thiết kế sơ đồ thuận tiện sửa lại trong năm nay.

Trừ tiểu lâu của cậu, tới cả viện của cậu cũng bị thay đổi toàn bộ, không những mở rộng hơn, còn có thêm hơn một cái hồ khá sâu.

“Vô Úy một lát nữa sẽ tới. Bọn ta nghẹn đã lâu rồi, Khuyết Thủy ngươi qua đây, thừa dịp Vô Úy còn chưa tới, ngươi trước thư hoãn cho ta một chút.”

Nhìn Yến Vô Quá ngồi xuống trước bàn cơm, Khuyết Thủy khẽ chần chừ chui xuống dưới bàn.

“Không tồi, dạy ngươi một lần liền nhớ rõ luôn. Một lát nữa ngươi liền trốn dưới bàn giúp Vô Úy cũng thoải mái, y chắc chắn cũng sẽ thích luận điệu này của ngươi. Ha ha!”

Yến Vô Úy quả thực cũng rất thích, ban đầu còn gọi cậu đi ra, về sau liền cùng Yến Vô Quá vừa ăn cơm vừa đàm luận, tùy ý cậu bận rộn dưới bàn.

Chờ bận rộn ngoạn xong, dùng lưỡi giúp bọn họ xử lý sạch sẽ, Yến Vô Úy mới khom người kéo cậu từ dưới bàn ra, ôm tới bên ghế ngồi xuống.

Yến Vô Quá vừa bưng chén trà vừa nhìn Khuyết Thủy, giống như vô ý tùy tiện nói: “Vô Úy, ngươi nói y có phải có chỗ nào bị hỏng rồi không?”

Yến Vô Úy bưng một chén nước cho cậu súc miệng, tiếp lời nói: “Phong Tài Tử kia còn chưa tìm thấy?” Nhìn cậu súc miệng xong, lau miệng cho cậu, đưa đũa cho cậu.

“Ngươi cho rằng kẻ điên được xưng là thần y kia rất dễ tìm? Gã chính là một kẻ điên, ngươi còn trông cậy gã có thể tới trị bệnh cho Khuyết Thủy? Ngươi xem Khuyết Thủy hiện tại như thế cũng rất tốt. Chúng ta cứ như vậy sống cùng nhau có gì không được?” Yến Vô Quá vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh Khuyết Thủy.

“Ngươi thực sự cảm thấy y như vậy rất tốt?” Yến Vô Úy cười lạnh, gắp cho Khuyết Thủy món ăn cậu thích.

Yến Vô Quá không nói gì, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng chốc vặn vẹo.

“Ngươi đang trách ta? Rốt cuộc ai mới là người khởi xướng!”

Yến Vô Úy khẽ than, “Ta còn chưa nói gì.”

“Cái gì gọi là ngươi còn chưa nói gì?! Ngươi ngược lại thật biết làm người tốt! Ngươi còn không thử ngẫm xem y biến thành như vậy trước nhất là ai làm hại! Chớ quên, luận về thủ đoạn giày vò y, ngươi chỉ hơn chứ không kém ta!”

Yến Vô Úy không lên tiếng nữa, ngồi một bên nhìn Khuyết Thủy ăn cơm.

Đáng tiếc cuộc nói chuyện của bọn họ đối với cậu mà nói không có bao nhiêu ý nghĩa, cậu chỉ biết một chuyện: Cậu nghe lời, bọn họ sẽ không quá làm khó cậu, phụ mẫu của cậu cũng sẽ sống dễ chịu, cũng có thể sống thọ.

Vì vậy bất kể có phải nơi nào đó của cậu thực sự bị hỏng hay không, cậu cảm thấy cậu nên làm như vậy! Cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Chúng ta sai rồi đúng không?” Khuôn mặt Yến Vô Quá hiện vẻ chua sót, “Nếu tối ngày đó chúng ta lựa chọn một cách thức khác, có lẽ y sẽ không biến thành thế này.”

Yến Vô Úy vẫn không nói gì như trước.

Hối hận sao? Y từ nhỏ đã tự nói với mình rằng có gan làm phải có gan chịu, mỗi một chuyện, mỗi một bước, y đều chiếu theo kế hoạch đã định sẵn của bản thân mà thực hiện.

Tuy trong kế hoạch của y xuất hiện một biến số lớn nhất, nhưng cuối cùng y vẫn chế ngự được biến số này.

Tối hôm đó, sau khi nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn cự tuyệt của Khuyết Thủy, y lựa chọn từ bỏ phần tình cảm hư vô mờ mịt, quyết định chỉ cần nắm giữ được thân cậu là được.

Lúc quyết định như vậy y liền cảnh cáo chính mình tuyệt đối không được hối hận! Nhưng một năm này, nỗi chua sót không ngừng trào ra trong tim lại đại biểu cho điều gì? Âm Tuyệt Công của Yến Vô Quá rõ ràng đã đại thành, nhưng trước mặt Khuyết Thủy gã vẫn dễ dàng nóng nảy, dễ dàng tức giận như trước lại là vì sao? Y đã không chỉ một lần nhìn thấy Vô Quá sau khi động thủ đánh Khuyết Thủy, vừa ôm Khuyết Thủy kinh hoảng sợ hãi, vừa yên lặng ngồi tới tận hửng đông.

Y cũng không chỉ một lần nhìn thấy Vô Quá sau khi phát tiết trên người Khuyết Thủy, đột nhiên giống như phát điên, vọt tới hậu sơn gào thét rống lớn, chém cây bổ đá.

Giống như vậy, Yến Vô Quá cũng không chỉ một lần nhìn thấy y nắm lấy tay của Khuyết Thủy, trầm lặng quỳ gối trước giường.

Một năm nay, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng thống khổ của nhau, lại nực cười không muốn thừa nhận bản thân bị ái tình vây khốn.

Ngược lại càng đem nỗi thống khổ của chính mình, hết thảy phát tiết hết lên người khiến bọn họ thống khổ kia.

Ngày nối tiếp ngày, tháng kề tiếp tháng, hai huynh đệ tận mắt nhìn đôi bên bức người nọ tới tuyệt cảnh, bức tới người nọ hoàn toàn vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ suy nghĩ, biến thành một tính nô vô cùng nghe lời.

Y và gã đã từng cho rằng có được Khuyết Thủy như vậy là đủ rồi.

Khuyết Thủy nhìn về phía cửa sổ, gió thổi vào, cậu cảm thấy có chút lạnh.

Ừm, là rất lạnh.

Cậu nghĩ đóng cửa sổ lại, hoặc đi mặc thêm áo, nhưng cậu cũng chỉ là nghĩ mà thôi, xoay đầu, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm của cậu.

“Vô Úy, ta không muốn tiếp tục như vậy, ta sắp bị y hành hạ đến điên rồi!” Yến Vô Quá cười lớn, cười tới khó coi cực điểm! “Ta là ai? Ta là Yến Vô Quá! Nhân vật kiêu hùng nhất Hắc đạo! Đại thủ lĩnh của Phi Ưng Xã! Con m* nó! Thao con m* nó! Trong thiên hạ có bao nhiêu người ước gì được đưa lên tận cửa cho ta ngoạn! Nam nhân, nữ nhân, ta muốn dạng như thế nào mà không có! Vô Úy, Vô Úy… Tên khốn kiếp nhà ngươi! Không đúng! Kẻ khốn kiếp nhất chính là lão đốn mạt Viên Chính Tiếu kia! Nếu không phải là lão…”

“Vô Quá!” Yến Vô Úy thấy Khuyết Thủy nghe được tên của Viên Chính Tiếu mẫn cảm ngẩng đầu, liền vội vã lên tiếng quát ngưng.

Tiếng cười của Yến Vô Quá dần ngừng lại, quay đầu thanh niên vừa si ngốc nhìn vừa và cơm.

“Vô Úy, ta biết ngươi cũng chịu không nổi nữa. Chúng ta giết y đi.”

Choang! Khuỷu tay của Yến Vô Úy bất cẩn đụng ngã bình nước ở trên bàn, nước lênh láng chảy đầy đất.

Khuyết Thủy cúi đầu nhìn dòng nước chảy tới bên chân mình, thử dùng mũi chân đã dính một chút nước chậm rãi hoạt động.

“Khuyết Thủy!” Yến Vô Quá gầm lên bên tai cậu.

Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn gã, tâm nghĩ cậu lại trở thành chỗ trút giận rồi.

“Qua đây!”

Khuyết Thủy liền vội vã đứng dậy đi tới bên cạnh Yến Vô Quá.

Yến Vô Quá vươn tay muốn kéo lấy cánh tay của cậu.

Khuyết Thủy cho rằng sẽ bị đánh, bất giác nâng cánh tay lên bảo vệ đầu, chờ Yến Vô Quá giữ chặt lấy cánh tay của cậu, cậu mới ý thức được không phải là chuyện kia, e động tác của mình khiến Yến Vô Quá tức giận, liền ngượng ngùng một bên buông cánh tay xuống, một bên ngửa mặt cười lấy lòng gã.

Sắc mặt của Yến Vô Quá xanh mét.

Đến Khuyết Thủy cũng không biết cậu đang cảm thấy lạnh lẽo hay là sợ hãi, thân mình không kìm được bắt đầu khẽ run rẩy.

Yến Vô Quá bỗng nhiên bật cười.

Một nụ cười giống như trăm hoa đua nở, trăng tròn tỏa sáng, đổi lại là một người khác e rằng đã không cưỡng được ánh mắt của mình.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua hai má của cậu, “Ta cắt từng miếng thịt của ngươi xuống, sau đó một hơi ăn hết có được không?”

Như thế nào? Hết mánh khóe chơi đùa rồi, bắt đầu muốn tùng xẻo ta? Nếu ngươi bằng lòng để ta chết, vậy ta cũng không có ý kiến.

“Được…”

“Ta còn muốn giống như lần trước, đưa bàn tay vào trong thân thể ngươi xoa nắn ngươi, ngươi có chịu không?”

Thân thể run mạnh một cái, Khuyết Thủy cảm thấy duy trì nụ cười trên mặt có chút vất vả.

Miệng mấp máy, một chữ được đảo vòng trong miệng lại mãi vẫn chẳng thốt lên nổi.

“… Được…” Cuối cùng cũng nói ra rồi! Khuyết Thủy cảm giác cậu đúng là càng ngày càng dũng cảm.

Ngón tay thon dài trượt tới sau gáy của cậu, ngón cái và bốn ngón tay tách ra nhẹ nhàng chế trụ cậu.

“Vậy ta để hai con chó ngao kia bồi ngươi được chứ? Ngươi còn nhớ không, chính là hai con chó ta nuôi ở Lưu Yến Cốc ấy.”

Run rẩy của Khuyết Thủy càng trở nên rõ ràng, run rẩy hỏi: “Các ngươi… Sẽ để phụ mẫu ta tiếp tục sống tốt đúng không?”

Yến Vô Quá nhướng mày, “Đương nhiên!”

“Vậy, vậy… Được…” Chữ được này âm còn chưa phát hết, miệng đã bị người nọ dùng tay bịt lại.

Không đợi Khuyết Thủy kịp phản ứng, Yến Vô Quá một phát ôm chặt lấy thân thể xích lõa của cậu bước đi! Bỏ lại một mình Yến Vô Úy ngồi trong nhà ăn vắng lặng, xuất thần nhìn chỗ ngồi vừa rồi của Khuyết Thủy.

Trên sàn nhà nơi đó có một bãi nước đọng.

Vết nước rất kì quái, từ xa nhìn lại tựa như hai chữ —— Trần Mặc.

Yến Vô Úy rời khỏi nhà ăn, khi đi qua hoa viên thì dừng bước.

Trên hòn đá bên hồ có một người đang ngồi.

“Y ở trong phòng, ta để y ngủ rồi. Ta đã điểm thụy huyệt của y. Y… Sợ đến muốn chết.”

Yến Vô Úy bước tới phía sau gã.

“Y vẫn nhớ tới Trần Mặc. Ta lần trước còn nhìn thấy y vừa gọi tên Trần Mặc, vừa rơi lệ.”

“Ta biết.”

Yến Vô Úy mở miệng.

“Nhưng chúng ta rõ ràng chính là Trần Mặc, Trần Mặc rõ ràng chính là chúng ta!”

(1)Ngoạn tận hoa chiêu: đại loại chơi đùa tận hứng =.,=, dịch ra thấy thô quá nên thôi đành để vậy ha