Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 15: Nỗi lòng của Thiên Thần



***

Theo lịch thì chúng tôi được nghỉ 1 ngày sau ngày cắm trại.

---

Vừa trở về tới nhà, tôi lăn kềnh lên giường ngủ. Mệt, đúng là mệt quá mà.

Chẳng biết tôi ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy, trời đã sẩm tối. Lọ mọ vào nhà tắm, xong lại mọ ra. Phỏng đoán giờ này chắc cũng đã sắp tới giờ ăn cơm tối, tôi phi thẳng một mạch xuống dưới bếp.

Khác với không khí mọi ngày, bốn bề yên tĩnh, không có mùi thức ăn, không có tiếng xào nấu, quan trọng nhất, không có bố và mẹ tôi ở đây!

Không lẽ tôi đi cắm trại có một ngày mà thời gian biểu nhà tôi đã thay đổi sao?

Tôi ngó ló xung quanh, rồi khi ánh mắt chạm vào chiếc đồng hồ treo ngay ngắn trên tường, mắt tôi suýt rớt.

Bây giờ là 4 giờ sáng??? Sao kì vậy trời?

Như người trong mộng đi ra, tôi bắt đầu suy đoán và cố nhớ lại xem, rốt cục thì mình đã ngủ bao lâu vậy.

Xem nào. 7 giờ sáng chúng tôi bắt đầu rời khỏi trại và ra về, về đến nhà thì hình như là đã trưa. Tôi có nhớ là bố mẹ có kêu đi ăn cơm một hay hai lần gì đó, nhưng tôi một mực muốn đi ngủ. Vậy không lẽ ngủ từ trưa đến tận sáng hay sao?

Ầy, kì thực thì buổi cắm trại rất mệt mà. Vừa đói, vừa mệt lại vừa rét!!!

Đói - Mệt - Rét???

Nghĩ tới Đói trong đầu tôi xuất hiện quán Tào Phớ kinh điển và ông chủ quán có cái bụng phệ ục ịch.

Nghĩ tới Mệt bên tai lại vang lên tiếng giầy…. Bịch …Bịch…Bịch…

Rét? Giờ thì tôi đã nhớ ra cơn mưa lạnh lẽo hôm qua.

Nghĩ tới cơn mưa lạnh lẽo hôm qua, trong đầu tôi là hình ảnh của Ju!!!

Nghĩ tới Ju, tôi chạy vèo vèo lên cầu thang, chui vào phòng, trăn trở nỗi thống khổ của người có bàn tay lạnh buốt cứ bám chặt lấy vạt áo sau của người ta.

Bám chặt như sam!!!

---

“ Xoẹt…”

Vai phải tôi là thiên thần xinh xắn. Thiên thần giơ chiếc đũa nhỏ xinh của mình, và “phụt” trước mặt tôi là hình ảnh của Ju.

Mái tóc ướt nhẹp, làn da trắng một cách kì lạ, nụ cười như thôi miên người phía trước khiến người ta dễ đi lạc vào đôi mắt rất sâu, nhưng rất có hồn ấy. Ju của ngày hôm qua kì bí quá. Điều kì bí ấy khiến tôi mải miết suy nghĩ nhiều đến mức ngay cả khi lên xe ô-tô để trở về, ngồi cạnh Ju, tôi vẫn giương đôi mắt tròn vạnh nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.

Nhưng Ju của ngày hôm nay, vẫn là Ju mà tôi quen biết. Vẫn làn da nâu, vẫn dáng vẻ trầm tĩnh, nhưng mắt cậu ấy nhắm nghiền và mặc tới tận 2 cái áo khoác dày cộp!

Tôi nghĩ cũng thấy lạ, tuy tháng 10, vào sáng sớm thời tiết có chút se lạnh, nhưng cũng đâu đến mức phải mặc những hai chiếc áo dày cộp như thế kia?

Người Nhật tính cẩn thận!

Tôi tặc lưỡi nghĩ vậy, rồi dựa đầu vào ghế ngủ lúc nào không hay.

Đến khi xe chạy về tới nhà thì tôi mới tỉnh, tỉnh dậy thì cũng không thấy Ju đâu nữa, cả Hạnh Nhi và Tùng béo cũng đã xuống xe từ bao giờ. Nghĩ là họ về trước, tôi chậm rãi xuống xe và đánh một giấc ngon lành tới tận bây giờ!

Với suy nghĩ của Thiên thần, tôi cứ ngồi mông lung như vậy. Nhưng kì thực thì mưa ở ngoại ô rất là huyền bí và dẫn người khác tới những ảo ảnh khó có thể tin.

Cảm giác kì quái bắt đầu len lỏi trong suy nghĩ; sao hôm nay trong tâm trí tôi lại không có những ý nghĩ của Ác quỷ vậy?

“ Phập”

Nói tới Tào tháo, Tào tháo tới liền. Cô nàng Ác quỷ xuất hiện một cách đỏng đảnh, chẳng nói chẳng rằng, chỉ giương ra trước mặt tôi một cái bảng đánh mũi tên to đùng “ JU BỊ ỐM“.

Như một tia sét đánh giữa bầu trời trong xanh. Tôi chỉ biết lắp bắp được một từ duy nhất “ Ốm?”

Trời ạ. Dù có dùng ngón cái mà suy nghĩ thì tôi cũng phải đoán ra việc này mới đúng cơ chứ. Tối qua, cơn mưa ấy, điểm chờ xe Bus ấy, chẳng phải là Ju đã đưa chiếc áo khoác ngoài của cậu ấy cho tôi hay sao? Chẳng phải chiếc áo thun của cậu ấy ướt sũng khi tạo tín hiệu SOS mà tôi nghĩ là ánh ma trơi đó ư? Sao tôi lại vô tâm đến mức không để ý thấy dáng vẻ mệt mỏi của Ju vào sáng hôm sau?

Giờ thì tôi biết lí do vì sao cô nàng Ác quỷ kia lại im thin thít và lặn mất tăm. Thật tình cảm thấy áy náy quá!!!

Ngồi bó gối trên giường ngẫm nghĩ, trăn trở, áy náy một hồi, lúc ngẩng đầu lên thì đã là 5 giờ sáng.

Với nỗi lòng của Thiên Thần, tôi mở máy điện thoại tìm số điện thoại của Hạnh Nhi.

Sau khi nhận được tin nhắn ghi địa chỉ nhà của Ju từ phía Hạnh Nhi, tôi suýt lăn xuống giường. Nhà Ju cách nhà tôi đúng một con đường?

Thế té ra sáng nào tôi cũng gặp Ju ở bến xe Bus là vì nhà cậu ấy cách nhà tôi không xa. Thế té ra, lần tôi bị lạc đường khi đi học về và Ju trở tôi một mạch về đến nhà là bởi Ju đã biết nhà tôi? Và té ra, chúng tôi là hàng xóm cách nhau một ngõ? Trời!

Chếnh choáng. Chính thức là tôi cảm thấy chếnh choáng. Lao đao, chính thức là tôi cảm thấy lao đao.

Khi đói tôi thường chếnh chóng và lao đao như vậy đấy. Sáng giờ đã ăn sáng đâu.

!!!

---

Ăn sáng xong, tôi phi ngay lên phòng. Biết là bố mẹ chắc đang ngạc nhiên lắm, nhưng tôi vẫn cắm đầu phi thẳng. Sửa soạn đầu tóc thay quần áo, tôi lại phi xuống nhà dưới.

Một cách cẩn thận, tôi mở cửa. Một cách cẩn thận, tôi rón rén ra ngoài. Một cách cẩn thận, tôi phi như bay lên xe Bus.

Đến nơi chỉ biết há miệng trố mắt nhìn đến cả trăm lần tin nhắn mà Hạnh Nhi đã gửi cho tôi.

Nhìn xuống tin nhắn: Tên đường (Ngẩng đầu lên): Đúng rồi

Tên ngõ: Đúng rồi.

Số nhà: Đúng rồi.

Ngôi nhà (cúi xuống): Không biết!

Phía trước là một ngôi nhà rất là lạ. Tường bên ngoài ốp bằng đá trắng muốt, những chậu cây cảnh nho nhỏ màu tím treo đầy trước cổng ra vào. Bên phải ngôi nhà có một chiếc xích đu rất là đáng yêu.

Tôi nưốt nước bọt cái ực, sao lại có một ngôi nhà nên thơ thế này giữ chốn đô thị toàn nhà tầng khô khan vậy?

Nhưng rồi tôi cũng đầu nhớ ra lí do mình tìm đến nhà Ju, tôi hít một hơi, mạnh bạo tiến lên phía trước, và bấm chuông.

….”Cính coong”……

Bấm xong, tôi vội lùi lại hai bước. Giữ thật chắc quai cặp, tôi ngẩng đầu lên một góc 90 độ, chuẩn bị một gương mặt thân thiện và ngoan hiền nhất. Biết đâu bố mẹ Ju thấy tôi thành ý một cách dễ thương thì có thể bỏ qua cho tôi chuyện tôi đã làm con trai họ bị ốm vì quá ham ăn?!!

Tôi nín thở, nhắm mắt, nắm chặt tay nghe động tĩnh bên trong.

….cạch…… - Đấy là tiếng mở cửa.

…xoẹt….xoẹt…bịch….bịch….. - Đấy là tiếng dép đang đi từ trong nhà ra ngoài cổng.

….Crắc….. - Đấy là tiếng cổng mở.

Nào, hành động thôi Linh Đan.

Khi cánh cổng mở ra, tôi gập người suýt đến đầu gối, dõng dạc hô.

- Con chào bác ạ. Con là Linh Đan, bạn của Ju. Con đến xin lỗi bác. Hôm nay con ….

- Linh Đan?

-??!

Nguyên văn lời hô dõng dạc khi đầy đủ của tôi sẽ là: “ Con chào bác ạ. Con là Linh Đan, bạn của Ju. Hôm nay con tới thăm Ju. Vẫn biết là lỗi của con lớn khi trót ham ăn mà khiến Ju ốm, nhưng con vẫn muốn xin lỗi bác. Mong bác tha lỗi cho con vì tinh thần bạn bè hữu nghị giao lưu đoàn kết của chúng con.”

Thế nhưng lời xin lỗi hoành tráng mà tôi nghĩ nát óc khi đi trên xe Bus mới ra đến cửa miệng được 1/3 ý tứ thì tiếng nói của người phía trước đã làm tôi im bặt như hến.

Không phải vì tôi sợ. Mà vì tôi đang bị shock.

Người mở cổng là cậu bạn cùng lớp Tùng béo!!!

+1 Shock khi từ cổng vào tới nhà của Ju, Tùng béo kể lể: Tớ mới qua thăm Ju sáng nay. ( Liếc xuống nhìn đồng hồ, lúc này là 7 giờ, không lẽ cậu ấy lo cho Ju đến mức thức dậy từ gà gáy để chuẩn bị tới đây sao?)

+1 Shock nữa khi Tùng béo than: Ju ở một mình. Bố mẹ Ju….ừm, ở nước ngoài hết rồi. ( Liếc lên ngôi nhà, một ngôi nhà thế này mà ở có một mình thôi sao, đẹp thì đẹp, rộng thì rộng, nhưng mà…buồn thấy bà!)

+1 Shock nữa nữa khi Tùng béo liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh; Cũng vì tại Linh Đan đó, Ju hay bị nhiễm lạnh lắm đấy. ( Liếc lên nhìn cái lưng béo ú của người đi trước, tôi nặng nề lê bước theo sau. Biết là nói không sai, nhưng có cần nói toẹt ra như vầy không trời!)

Cộng N lần shock khi người phía trước bất ngờ quay lưng lại hỏi.

- Linh Đan tới sớm vậy. Lo cho Ju hả?

Những sọc đen thi nhau chạy dài trên má, tôi xây xẩm mặt mũi. Sao lại hỏi câu làm người khác cảm thấy….ngượng ngùng thế này cơ chứ.

Nhưng mà này, chỉ có cậu mới có quyền đến sớm sao? Cậu cũng là khách đấy nhé! Hà cớ gì mà khách lại truy nã khách?

Nghĩ cứ như là bị phân biệt đối xử, nhưng tôi vẫn nhanh trí lôi trong chiếc cặp nhỏ của mình ra một chiếc áo, cười ngu.

- Haha. Tớ đến trả áo cho Ju.

Tùng béo liếc mắt sang chiếc áo trên tay tôi, sau lại liếc lên nhìn nụ cười có chút giả tạo của tôi, sau nhướn mày suy nghĩ. Tôi chẳng biết rốt cuộc thì cậu ta suy nghĩ cái gì, sau rồi cậu ta nói như phán.

- Ju ở lầu hai, phòng đầu tiên bên tay phải cầu thang.

Hửm, sao lại thông báo cho tôi cái tin ấy. Không lên cùng à?

- Giờ tớ đi mua đồ ăn. Thế nhé!

Tôi nghi ngờ nhìn xuống chiếc điện thoại đang sáng trưng trên tay cậu bạn, trên màn hình cuộc gọi từ số máy có lưu ảnh của Hạnh Nhi cứ nhấp nháy mãi.

Đoán ra ánh mắt của tôi, người đối diện gãi đầu gãi tai, sắc mặt từ xanh xám trở nên đỏ lừ, sau khi vội vã cất điện thoại vào trong túi quần, cậu bạn chạy biến ra phía cổng. Trước khi đóng cổng còn quay người lại vẫy tay cười cười kiểu: Để ý Ju giúp tớ nhé!



Còn mình tôi trong căn phòng rộng. Phía trước là cầu thang dẫn lên lầu hai. Tự mím môi cấu vào tay mình một cái rõ đau, mắt tôi ngân ngấn nước. Như vậy thì mới có chút ăn năn, tăng thêm phần cảm động được. Nước mắt vẫn luôn là vũ khí lợi hại nhất cuả con gái mà!

Giả tạo với mục đích tốt thì cũng không được cho là giả tạo!

Tôi nhấc từng bước chân lên cầu thang.

Lúc này tôi mới để ý, phía bên tường cạnh cầu thang có rất nhiều ảnh. Nhưng toàn ảnh đen trắng, nhiều cái đã hoen ố nhưng vẫn được lồng ghép cẩn thận vào khung. Tò mò, tôi vừa lên cầu thang, vừa ngắm mấy tấm ảnh.

Rõ là ngôi nhà này có từ lâu rồi thì phải, bức hình nào cũng có hình dáng ngôi nhà. Không ở góc trái ảnh, thì ở góc phải, không ở giữa thì cũng ở vị trí gần trung tâm. Hàng loạt bức ảnh hàng đầu tiên chẳng chụp gì, ngoài ngôi nhà.

Cho đến khi chân tôi chậm tới bậc cầu thang cuối cùng.

Hai bức cuối cùng thì có vẻ khác hẳn. Bức đầu tiên chụp một đôi nam nữ. Cô gái trông rất xinh đẹp. Một vẻ đẹp giản dị, thanh tao. Bên cạnh là người đàn ông có thân hình to lớn, nét mặt sắc cạnh. Cả hai đều mỉm cười, liếc qua cũng dễ đoán họ là một đôi.

Bên cạnh lại là một bức ảnh khác, đông người hơn. Dễ đến cũng phải ngót nghét hơn 50 người trong bức ảnh cuối cùng nơi lầu 2. Mọi người đều mặc đồng phục học sinh. Tôi có để ý thấy người đàn ông có thân hình to lớn, nét mặt sắc cạnh kia cũng xuất hiện trong bức ảnh này, nhưng tôi tìm hoài cũng không thấy người phụ nữ kia đâu.

Tìm lại lần thứ hai cũng không thấy!!!

Tìm lại lần nữa thì thấy có hai người, đúng! Có hai người, một nam, một nữ. Tôi ngẩn người, mũi đã dí sát vào khung ảnh mà mắt vẫn trợn tròn, ý nghĩ trong đầu đã ra cửa miệng.

- Sao nhìn giống bố mẹ mình quá vậy trời!

Di tay, di tay, lại di di tay. Bức ảnh này không có bụi. Không lẽ hai người lạ giống bố mẹ mình kia lại là anh em sinh đôi với bố mẹ mình sao? Ầy, nhưng nhìn kĩ thì cũng chỉ hao hao giống. Nhìn lại lần nữa coi.

Không, phải lau lại lần nữa cho chắc. Nghĩ vậy, tôi lén lút đưa tay lên miệng nhấm một tí nước bọt. Nhưng tay vừa đưa tới cằm, một giọng nói trầm tĩnh lẫn chút mệt mỏi đã khiến tay tôi tự động ngừng lại.

- Định làm gì vậy?

Nghĩ rằng mục đích của việc lén lút lau ảnh chỉ là cũng vì muốn ảnh nhà Ju sáng loáng hơn thôi, mục đích trong sáng thì việc gì phải xấu hổ. Cơ miệng tôi kéo lên thành một nụ cười rạng rỡ, chân tự động xoay lại, tay theo đà giơ lên vẫy vẫy.

- Chào Ju. haha.