Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 14: Linh Đan, đừng khóc!



***

Tôi rụt cổ. Lại rụt cổ. Lại lại rụt cổ hơn nữa.

Sau khi Ju trả tiền và chúng tôi rời khỏi quán Tào Phớ kinh điển, tôi im thin thít cúi gằm mặt đi theo cái bóng phía trước. Lần này thì chỉ có tôi cảm thấy ái ngại Ju thôi, chứ không như lần cả hai đều ngại khi trên xe Bus nữa rồi. Cũng chỉ vì chỉ có tôi ngại nên là nửa lời tôi cũng không dám nói.

Mà kì thực thì tôi cũng đâu có biết là mình không mang theo ví. Lúc ông chủ quán nhìn tôi bằng cặp mắt kiểu “ Lũ nhóc định tính ăn quỵt chứ gì?”, khi ấy, tôi đã xắn tay áo lên, tả xung hữu đột, hùng hồn mà tuyên bố với ông chủ quán rằng.

- “ Cháu sẽ làm phục vụ ở đây trừ nợ!”

Ánh mắt ông chủ nọ chuyển hướng, nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân kiểu

“ you're kidding me?“. Tôi tức lắm. Tôi được việc lắm chứ bộ. Cũng định phân trần lần nữa, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, thì mặt ông chủ kia đã thay đổi. Cũng cảm thấy mình có chút sắc khí, tôi mỉm cười, dịu giọng hỏi.

- “ Chú nhận con rồi hả?”

Ông chú kia đáp: - “ Never.” Xong quay sang cậu bạn bên cạnh tôi nói lời đường mật.

- “ Con chờ chút. Để chú lấy tiền trả lại.”

Cậu bạn bên cạnh tôi, không ai khác, là Ju.

Đấy. Tôi cứ đào ình một cái hố xong bịt mũi nhẩy vào như thế đấy. Cũng may là lần nào cũng có một “khán giả” trung thành xem trò ảo thuật của tôi, rồi lặng lẽ quăng dây cho tôi leo lên.

Nếu không, chắc giờ này tôi đang cạp đất, cạp nước mà rửa bát đĩa không chừng. Đấy là giả sử tôi được nhận.

Úi chà! Đau mũi quá.

Mải huyên thuyên một hồi, lúc cái mũi bị va vào thứ gì đó tôi mới ngẩng đầu lên. Vội lùi lại hai bước, mới kịp nhận ra là cái lưng phía trước mà nãy giờ tôi bám theo. Cũng bởi mải nghĩ ngợi linh tinh nên tôi cứ cắm đầu lao thẳng.

Người phía trước vẫn trong tư thế quay lưng lại, vai hơi nhô lên xong lại hạ xuống, hình như cậu ta định nói điều gì đó nhưng vẫn chưa thể mở lời.

Tôi chọc chọc hai ngón trỏ, đứng ngẩn người ra ở phía sau. Ju định nói điều gì mà cứ ngó nghiêng hết bên này qua bên nọ vậy?

Những ý nghĩ trong đầu đánh nhau chí chóe, chưa kịp đưa ra lời phỏng đoán, người phía trước đã buông một tiếng.

- Chúng ta bị lạc đường rồi!

Mặt đen như *** nồi bị cháy. Lạc đường? Lạc đường? lại lạc đường? Tôi thều thào.

- Lạc đường?

“ Tìm trẻ lạc. Cháu Linh Đan đi cắm trại cùng lớp….” Trời ạ! Sao trong giây phút này đầu óc tôi chỉ nghĩ được có mỗi cái bản tin Tìm trẻ lạc này thôi vậy?

Bụi đường ở đây nhiều thì phải, bỗng dưng mắt tôi thấy cay cay. Ngẫm nghĩ thì cũng do tôi cả mà thôi. Sao tôi có thể ham chơi đến mức như vậy? Về thành phố thì cũng có thể ăn Tào Phớ được mà, sao tôi lại cứ nằng nặc đòi vào cái quán ấy. Bây giờ đã là 8 giờ 30, trời thì tối mịt thế này, nơi ngoại ô xa xôi không quen biết, thế này thì biết đi đâu? Về đâu?

- Linh Đan, đừng khóc.

Tôi ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt, tôi thấy mờ mờ khuôn mặt của Ju. Vẻ mặt mờ mịt như bị phủ sương, nhưng tôi vẫn nhìn rất rõ đôi mắt trầm tĩnh quen thuộc. Trong chốc lát, tôi thấy vững lòng vững dạ lắm. Nghĩ vậy, tôi vỗ ngực thở phào, thành thật đáp.

- Bụi bay vào mắt tớ đấy!

!!!

Người đối diện chùn người xuống, ánh mắt trong trẻo đơn giản phía trước như dẫn tôi tới một thế giới an toàn hơn hẳn.

- Có thật không? - Ju hỏi.

Vốn dĩ tôi chỉ đứng cách vai Ju một gang tay, so với chiều cao của Ju, mỗi lần nói chuyện, tôi đều phải ngửa cổ lên. Nay cậu ấy phải chùn người xuống để có thể nhìn rõ gương mặt tèm nhem của tôi, nhìn Ju trong tư thế ấy, tôi phì cười, ngúng nguẩy gật đầu.

Một bàn tay chìa ra phía trước, tôi chỉ biết trố mắt hết nhìn tay người đối diện, xong lại liếc lên nhìn khuôn mặt phía trước. Ju lơ đãng liếc mắt qua nhìn tôi, đáp.

- Đi thôi!

“ Cho dù bầu trời có xanh hay xám, cho dù bầu trời có trăng hay có sao, miễn là trái tim bạn chân thành, bạn sẽ bình yên trong tâm thức.”

Bầu trời hôm nay đen thui, nhiều mây và nhiều gió, tâm thức tôi đang loạn xạ, không lẽ bây giờ trái tim tôi không chân thành?

Vì sao ư? Vì bàn tay phía trước ấm quá. Ấm đến mức tôi còn sợ nó hơn cả việc sợ lạc đường!

Gió bắt đầu thổi mạnh, bàn tay phía trước vẫn siết chặt lấy bàn tay của tôi. Nhiều gió và hơi sương, nhưng tôi không cảm thấy lạnh. Chiếc bóng phía trước đủ lớn để chắn cho tôi những luồng gió lạnh lẽo. Việc của tôi chỉ là; chạy theo bước chân phía trước!

….

Chẳng biết chạy được bao lâu như vậy, nhưng cho đến khi tôi không đủ kiên nhẫn để cứ dõi mắt theo đôi giày của mình, lúc ấy mới ngẩng đầu lên nhìn không gian phía trước. Phía dưới kia, cách chúng tôi một con đường mòn, ánh đèn, ánh lửa từ Trại Lớn vẫn sáng. Khung cảnh quen thuộc quá, đáng yêu quá. Phải thông báo cho Ju biết điều này mới được.

… Bịch….bịch…bịch…. Tiếng giầy vẫn nện xuống dưới đất một cách đều đều, tôi gọi với lên.

- Ju, Ju. Đi đúng đường rồi này. Tớ đã tìm thấy trại của lớp mình rồi.

… Bịch….bịch….bịch…. Tiếng giày vẫn nện xuống dưới đất một cách đều đều, Ju chậm rãi nói.

- ừ. Nhanh lên.

… Bịch….bịch….bịch.... Tiếng giày vẫn nện xuống dưới đất một cách đều đều, tôi lại gọi với lên.

- Hình như lớp mình đang chơi trò gõ nồi nhôm?

Lần này thì tiếng giày phía trước dừng lại. Tôi thuận đà dừng lại theo. Nghĩ là Ju có ý đổi vị trí, tôi cười cười, định nắm tay cậu ấy chạy trước, thì một giọng nói nghiêm túc vang lên.

- Mưa rồi.

Tôi đứng hình. Ngẩng lên phía trước. Tiếng rào rào mà tôi nghĩ là tiếng cả lớp đang chơi trò gõ nồi nhôm kia thực chất là âm thanh của cơn mưa phía trước. Kì quái là, nó đang di chuyển lại gần chúng tôi!!!

Bàn tay đủ ấm lại kéo đi, nhưng không phải là lao về phía cơn mưa, bàn tay ấy kéo tôi lại gần điểm chờ xe Bus ven đường gần đó. Nhưng chỉ cách chúng tôi độ hơn chục bước chân nữa, mưa đã đuổi kịp!

Công nhận rằng mưa ở đây nguy hiểm. Vừa tới nhanh, lại vừa lạnh. Điểm chờ xe Bus mà chỗ chúng tôi đứng đã cũ, có lẽ trước đây cũng có vài chuyến xe Bus ngược qua, nhưng khi có con đường sắt mới tinh phía bên kia, chỗ này chắc không còn tuyến Bus nào nữa. Mái tôn trên đầu đã rỉ, tiếng mưa rơi lộp bộp trên đầu cùng với tiếng gió rít từng đợt mang theo cái lạnh lẽo nơi hoang vu không khỏi khiến tôi rùng mình. Nhưng kì thực, bàn tay thì ấm lắm.

Tay ấm?

Giật mình nhìn xuống, bàn tay vẫn nắm lấy bàn tay.

Ngẩng đầu nhìn lên, người bên cạnh vẫn thản nhiên dùng một tay còn lại rũ những giọt nước mưa trên đầu. Trong ánh đèn đường mập mờ, Ju bên cạnh tôi trở lên huyền ảo một cách kì lạ. Làn da nâu đặc trưng, nụ cười với những chiếc răng quá khổ, dáng vẻ trầm ngâm quen thuộc….Tất cả chẳng còn quen thuộc nữa!

Da của Ju bây giờ không nâu. Không hề nâu. Làn da trắng sáng tới mức kì dị. Nụ cười? Ai nói nụ cười như thiên thần kia đã từng có những “chiếc răng bon chen ánh sáng”? Mái tóc ngấm nước mưa, ướt nhẹp. Người trước mặt tôi là Ju mà tôi vẫn biết hay là một thiên thần đi lạc vậy? Hay là…tôi đang bị ảo giác?

- Sao vậy Linh Đan?

Giọng nói này thì đúng là của Ju rồi!!!

Tôi ngẩn người, miệng lắp bắp.

- Cậu….cậu….là Ju à?

Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ, Ju bình thản dùng cánh tay kia gạt những hạt nước mưa bám trên tóc tôi, đáp.

- Thế cậu nghĩ tớ là ai? Đồ ngốc!

Tôi vọt miệng.

- Lee Min Ho.

Người đối diện nhíu mày, tôi thẳng thừng đáp.

- Còn hơn cả Lee Min Ho.

!!!

Trong giây lát, ánh mắt người đối diện chợt sáng lên, rồi bằng một cách nhanh chóng, Ju buông cánh tay đang nắm tay tôi, vội vã quay mặt đi!

Tôi ngớ người, thế này là sao? Tôi đứng như trời trồng ở phía sau, trong đầu hiện hữu hàng vạn câu hỏi.

Ngoài trời, mưa mỗi lúc một to. Phía trong này, tôi co ro trong chiếc áo khoác ngoài của Ju. Phía bên kia, Ju vẫn một mực quay lưng lại phía tôi. Nhìn chiếc áo thun đã ướt gần hết của Ju, tôi bỗng thấy mủi lòng. Hà cớ chi mà cậu ấy cứ phải quay lưng lại phía tôi như vậy? Nghĩ mãi cũng không ra, tôi chẳng buồn nghĩ. Ngồi một lúc thì thấy cũng khó chịu, tôi nhăn nhó.

- Này Ju. Sao cậu cứ nghịch cái đèn pin vậy?

Ju vẫn chẳng buồn quay mặt lại nhìn tôi, chỉ đáp với lại.

- Tạo tín hiệu SOS.

Tôi cứ ngồi gật gù mãi. Chẳng biết ai lại có thể nghĩ ra cách tạo tín hiệu SOS thế không biết, nhìn lập lòe lập lòe cứ như ánh lửa ma trơi.

- Ju. Cậu ở đâu vậy?

Một thanh âm kì lạ lẫn trong tiếng mưa. Mặt tôi xám ngoét. Không lẽ là ma trơi thật? Nghĩ đến đó thôi, hồn phách tôi đã bay tận chín tầng mây. Nhưng lại sợ Ju phát hiện, tôi chỉ dám mon men lại gần cậu ấy.

Ju vẫn tạo ra những tín hiệu bằng chiếc đèn pin nhỏ, thứ âm thanh kì lạ kia vẫn vang lên đều đều. Tôi mếu máo ở phía sau, chỉ dám nhìn chiếc áo thun ướt nhẹp phía trước.

Ju vẫn quay lưng lại phía tôi, giọng nói đầy than thở.

- Cậu ấy, vừa ngốc, vừa nhát.

Gọi ma đến xong lại kêu người ta nhát à? Lí lẽ này là gì vậy?

Mà giờ thì tôi cũng không quan tâm lí lẽ này là gì nữa, có là lí lẽ của Giang hồ hay Lâm tặc thổ phỉ gì cũng được, miễn sao đừng bỏ tôi lại ở trốn này mà phiêu lưu cùng hồn ma kia là được!

Giọng tôi run run.

- Ju…

- Sao vậy?

- Cho tớ nắm đuôi áo cậu được không? - Tôi thều thào.

-!!!

Vậy là trong cơn mưa lạnh lẽo, tôi dùng cả hai tay nắm chặt vạt áo đằng sau Ju. Ju thì vẫn kiên nhẫn với ánh đèn pin lập lòe của cậu ấy. Chúng tôi cứ đứng như vậy, cho đến khi thứ âm thanh kì lạ kia nghe rõ mồn một.

- Linh Đan.

- Ju.

Ôi con ma, sao lại biết cả tên tôi vậy? Lại còn kéo theo cả đồng bọn à?

Tôi lẩy bẩy xoay người lại. Phía trước là cậu bạn Tùng béo và cô bạn Hạnh Nhi của tôi, cả hai đều cầm đèn pin và mặc áo mưa, trên tay còn cầm thêm hai chiếc ô nữa. Tôi mừng rớt nước mắt, mếu máo giải thích.

- Bọn tớ bị lạc đường!

Hai bóng người phía trước chạy vội lại. Rồi bỗng nhiên, cả hai đều ngừng lại. Đứng tại chỗ hết nhìn tay tôi, xong lại quay lên nhìn Ju. Tôi cũng cúi xuống nhìn hai cánh tay của mình. Nhưng mà……tôi không thể nào bỏ tay của mình ra khỏi áo Ju. Có lẽ vì quá lạnh, hoặc quá sợ, hay đại loại là quá bất ngờ vì Ju, tay tôi cứng lại. Không thể cử động và hình như…mất cả cảm giác rồi!!!

Nghĩ vậy, tôi gào lên.

- Trời ơi. Tớ bị liệt rồi.

Cả Hạnh Nhi và Tùng béo cũng ra sức giúp tôi gỡ tay ra khỏi áo Ju, nhưng chẳng có ích gì. Người phía trước bị tôi nắm áo hít một hơi thật sâu, sau mới nói.

- Chắc tại cậu ấy lạnh quá. Một lát sau sẽ hết. Đừng làm Linh Đan hoảng.

Tôi đưa ánh mắt đồng tình lên nhìn phía sau Ju, thầm nói cảm ơn lắm, nhưng…đành bất lực vì miệng cũng bắt đầu cứng ngắc rồi.

Tùng béo cứ tủm tỉm cười mãi, cho tới khi cậu ta tiến lên phía trước và ngẩng mặt lên nhìn Ju. Tôi và Hạnh Nhi đứng cạnh chẳng biết cậu ta thấy gì, chỉ thấy tiếng Tùng béo la lên.

- Ju. Nước mưa…Nước mưa rửa trôi……

- Về thôi. - Ju nói.

- Đúng. Đúng. Về thôi. - Tùng béo hùa theo.

Tôi và Hạnh Nhi chẳng hiểu cái mô tê gì. Khi Hạnh Nhi định tiến lên phía trước xem xét tình hình thì Tùng béo đã dúi một chiếc ô vào tay cậu ấy và nhắc.

- Cậu che cho Linh Đan. Tớ che cho Ju.

Chúng tôi về nhà theo cách này.

Ju đi trước. Tôi bám tay vào áo Ju lọ mọ theo sau. Bên cạnh Ju là Tùng béo mặc áo mưa và cầm chiếc ô che cho Ju. Bên cạnh tôi là chiếc ô của Hạnh Nhi. Chúng tôi cứ đi như vậy, trong trời mưa.

Một tối mưa mà có lẽ tôi không bao giờ có thể quên!!!