Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 49



Một lần nữa học năm thứ hai ở Hogwarts, Harry nhận được một buổi cấm túc thứ hai từ lúc cậu nhập học tới nay, mà thần kỳ nhất ở chỗ, buổi cấm túc này không phải đến từ Snape, mà là...Lockhart.

"Tớ hoàn toàn không thể hiểu nổi ông ta, chẳng hiểu sao lại đưa một đống nhện để huấn luyện cho chúng ta, tớ chỉ không cẩn thận dùng đũa phép đâm chết một con thôi mà cũng bị cấm túc!" Harry cảm thấy mình hoàn toàn không thể hiểu được, nếu vì đau lòng mấy con nhện kia thì sao ông lại lấy chúng ra làm vật huấn luyện! Nếu Ron mà ở đó, có phải là đã bị dọa khóc rồi hay không!

Mấy người xung quanh chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình để an ủi cậu.

"Tuy rằng ông ta đúng là một kẻ ngang ngược không biết lý lẽ - mà cậu cũng không phải là người duy nhất không cẩn thận giết chết nhện, nhưng ai biểu ông ta là giáo sư cơ chứ, ông ta quả thật có cái quyền này, hơn nữa chỉ là một buổi cấm túc, không có gì ghê gớm cả." Daphne nỗ lực an ủi cậu, nhưng hiển nhiên hiệu quả lại ngược lại.

Để Lockhart cấm túc thì tôi tình nguyện chọn lão dơi! Harry kêu rên một tiếng, nằm la liệt trên bàn.

Draco từ đầu tới cuối đều không phát biểu ý kiến gì, nhưng sắc mặt tuyệt đối không hề tốt – lần cấm túc này của Lockhart không khỏi có độ công kích quá lớn đi.

....

Nhưng mà oán giận chỉ là oán giận mà thôi, đúng bảy giờ tối, Harry vẫn đàng hoàng xuất hiện ở phòng làm việc của Lockhart. Nơi này vẫn y như trong trí nhớ của cậu, trên tường treo đầy ảnh chân dung của Lockhart, nhiều đến mức đếm không xuể, còn nhân vật chính trong tranh thì đang dựa vào khung tranh, cười hì hì đánh giá Harry, trên đầu còn có mấy lọn uốn tóc.

Thật là một tai họa, Harry nói thầm một tiếng ở trong lòng, ngẩng đầu lên không một chút chân thành nào chúc ngủ ngon với Lockhart.

"Mau vào đi, đứa nhỏ," Lockhart lộ ra một hàm răng sáng mù mắt với cậu, như thể đây là một chuyện tốt to lớn gì đó, "Cậu có thể tới viết hồi âm cho những fan hâm mộ thay cho tôi."

Harry chỉ có thể cực kỳ không tình nguyện ngồi vào bàn, trong lòng âm thầm cầu khẩn lần cấm túc này có thể nhanh chóng kết thúc.

"Viết thư hồi âm là một chuyện tiêu hao tinh lực, uống ly cà phê này đi, lấy đủ tinh thần rồi viết thư cho các cô gái đáng yêu này!" Lockhart cũng ngồi xuống cạnh cậu, thuận lợi đưa cho cậu một ly café.

Harry đúng là có hơi lo mình sẽ ngủ gật, vì thế, cậu cũng không từ chối, nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy café.

Tuy Lockhart là một người ngu xuẩn, nhưng pha café lại rất tốt, giữ nguyên mùi thơm nồng nàn của café, Harry thổi thổi, tuy uống vào miệng có hơi nóng, nhưng nhiệt độ này cũng không khiến người ta khó chịu. Cậu vô ý uống thêm mấy ngụm nữa.

Lockhart thu tất cả vào đáy mắt, khóe môi vung lên một độ cong, cũng nhẹ nhàng uống một ngụm café, yên lặng tính toán thời gian ở trong lòng. Khi gã đếm đến bảy, thì trong phòng vang lên tiếng ly vỡ vụn, ngay tiếp đó là một tiếng vang trầm trầm của một vật nặng ngã xuống.

"Quá dễ tin a, vật nhỏ," Lockhart thả cái ly xuống, độ cong bên khóe miệng không ngừng được mở rộng, nhưng ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt, không chút cảm tình nhìn Harry đã ngã xuống bàn, "Hết lòng tin tưởng rằng tôi là kẻ vô hại như vậy sao?"

++++++++

Thứ đầu tiên Harry nhìn thấy sau khi tỉnh lại là bầu trời đêm rộng lớn, mà không phải là trần nhà thần kỳ của Đại Sảnh Hogwart, bình thường chỉ khi dã ngoại mới có thể thấy mấy chấm nhỏ tỏa sáng phân tán kia, liếc mắt nhìn qua sẽ chỉ cảm thấy bầu trời đêm này thật sạch sẽ.

Trí nhớ của cậu còn dừng lại ở trong phòng làm việc của Lockhart, nhưng tình huống trước mắt này, Harry có thể cảm giác rõ ràng cả người mình bị cứng ngắc, động một chút cũng không được, dưới thân cũng không phải là cái giường mềm mại gì mà là một đống đá. Mà cách cậu không xa, có một người đàn ông tóc dài màu đỏ đang ngồi, bởi vì gã đưa lưng về phía cậu, nên Harry không thể thấy rõ gã đang làm gì, nhưng có thể mơ hồ phát hiện trước mặt gã hình như là một đống lửa.

Tình huống hiện giờ của mình tuyệt đối không ổn, Harry ý thức rất rõ ràng điểm này, đừng mơ tới đũa phép nữa, nó đã bị mất, mà bên cạnh cậu, là xác tán loạn của bùa hộ mệnh.

Xem ra người này rất cẩn thận, Harry hận, biết phương pháp phá hoại bùa hộ mệnh trực tiếp nhất là tự bản thân ra tay, dùng phương thức vật lý trực tiếp phá hỏng.

"Cậu đã tỉnh?" Người đàn ông tóc đỏ kia không biết đã xoay người lại tự lúc nào, dựa vào ánh sao yếu ớt, Harry có thể phát hiện người này rất anh tuấn, nhưng nhìn thế nào cũng đều lộ ra một cỗ tà khí.

"Lockhart đâu rồi?" Harry đã sớm hiểu ra cái ly café kia có vấn đề, bởi vì trong ấn tượng của cậu, Lockhart chỉ là một tên ngu, cho nên cậu mới không có tâm tư đề phòng gì đó.

"Đã chết, từ rất lâu rồi, xác của ông ta phỏng chừng cũng đã bị thối rữa." Người đàn ông nhún nhún vai, nói rất tùy ý, như thể chuyện gã nói không phải là chuyện giết người gì.

Rất lâu rồi? Harry nhướn mi lên, nếu như đã rất lâu, vậy cái tên Lockhart pha café cho mình là....

"Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của cậu là tôi," người đàn ông nhìn thấu cậu đang nghĩ gì, "Tôi giả trang thành ông ta để nhậm chức ở Hogwart trong vòng một năm, mà các người không một ai có thể phát hiện ra. Kỹ xảo diễn kịch của tôi có phải rất tốt hay không?" Người đàn ông cười khá tự đắc.

"Vậy vì sao ông lại bắt tôi? Tôi mà biến mất thì chẳng bao lâu sẽ bị phát hiện." Câu này của Harry cũng không phải là dọa gã, không nói đến người khác, người bạn cùng phòng kia của cậu sẽ là người phát hiện đầu tiên, nếu qua một canh giờ mà cậu còn chưa về ký túc xá thì Draco sẽ trực tiếp tới cửa tìm người, đến lúc đó không phát hiện cậu mất tích mới là lạ.

"Vậy thì như thế nào?" Người đàn ông không để ý chút nào, "Chờ bọn họ tìm đến thì đã sớm không còn kịp nữa rồi."

Người đàn ông nói xong thì cũng không để ý Harry nữa, trước mặt gã là một cái vạc, bên trong không biết đang luộc rầm rầm cái gì, hiện giờ gã đang dùng vẻ mặt thành thật, ngồi bên cạnh kiểm tra thuốc nấu bên trong vạc.

Chờ bọn họ tìm đến thì đã không còn kịp nữa rồi.... Harry âm thầm cả kinh, từ khẩu khí của gã, có thể phán đoán người đàn ông này tuyệt đối không phải vì tiền tài mới bắt cóc cậu, gã là muốn lấy mạng của cậu.

Nhưng bản thân cậu ngoại trừ cái tên Chúa Cứu Thế thì căn bản không còn thứ gì có thể gây chú ý, cứ cho là người đàn ông này làm việc cho Chúa Tể Hắc Ám đi, thì giết cậu tuyệt đối không có giá trị lợi dụng cao bằng bắt sống cậu.

Nhưng mà còn có một khả năng khác.... Harry nhớ tới huyết thống của mình, nhưng chợt lại cảm thấy không đúng lắm, dù sao chuyện huyết thống của cậu, trừ Draco ra, thì không có một ai biết.

"Thân là nạn nhân, có thể để tôi chết rõ ràng được không, rốt cuộc vì sao ông lại bắt tôi?" Harry hô về phía người đàn ông kia, đem tinh thần không sợ chết phát huy đến tận điểm.

"Đã đoán ra bản thân không thể sống nổi?" Người đàn ông cũng không kinh sợ, vẫn cẩn thận từng li từng tí chăm sóc độc dược của gã, không hề liếc mắt nhìn cậu dù chỉ là một lần, "Muốn trách thì phải trách huyết thống của cậu đi, ai biểu trái tim của Raito yêu là một loại dược liệu tuyệt hảo."

"Làm sao ông biết được?" Harry dưới cơn khiếp sợ bật thốt lên, tương đương với đã trực tiếp thừa nhận, sau khi phản ứng lại, cậu hận không thể tát cho mình một cái.

"Ai biểu cậu thả con ma thú nhỏ kia ra, tôi trà trộn vào Hogwarts vốn là để vào Rừng Cấm, tìm xem có Raito yêu hay không, dù sao trước khi Raito yêu bị tuyệt chủng thì cũng có một bộ lạc nhỏ ở đó. Nhưng kết quả tìm kiếm đương nhiên là con số không, tôi rất thất vọng, rất thất vọng, mà trong lúc tôi sắp tuyệt vọng thì, cậu lại xuất hiện," người đàn ông nhìn Harry một lúc, trong mắt tỏ rõ một loại cuồng nhiệt, "Loại ma thú đó chỉ có Raito yêu trợ ấp thì mới nở được, mà nó còn nhỏ như vậy, rõ ràng mới ấp gần đây thôi. Vì thế, tôi đã đi nghe ngóng, sau đó liền biết được đó là quà cậu tặng cho cậu Malfoy."

"Vì để chắc ăn, tôi còn thu được máu của cậu. Cậu còn nhớ mấy tiết trước, cậu không cẩn thận bị tôi làm bị thương đi?" Người đàn ông gợn khóe môi, khuôn mặt vốn tà khí dưới ánh lửa chiếu rọi càng tăng thêm vẻ quỷ mị, "Tuyệt đối không thể sai được, tôi có phương pháp riêng để giám định Raito yêu."

Harry quả thật muốn chửi bậy, hóa ra cậu bại lộ là vì con ma thú đưa cho Draco! Nhưng không phải con vật nhỏ kia đã tuyệt chủng rồi hay sao, làm sao mà có thể bị nhận ra một cách dễ dàng như vậy!

"Cậu không thể biết rằng tôi đã đi tìm Raito yêu bao lâu rồi đâu, tôi biết rõ mỗi một đặc tính của chủng tộc các người, thậm chí còn biết rõ hơn cả chính các người," người đàn ông nói như thở dài, "Anh đã đợi quá lâu. Đúng không, Cassey?"

Câu sau cùng này không phải nói với Harry, Harry theo động tác nghiêng đầu của gã, phát hiện dưới tàng cây có một người đang dựa vào, bởi vì trời quá tối nên từ nãy giờ Harry vẫn không phát hiện được.

Thế nhưng người kia hoàn toàn không trả lời, ngay cả một từ "Ừ" đơn giản nhất hay là một động tác tinh tế cũng không có, Harry nghi ngờ chưa được vài giây thì đã biết được nguyên nhân.

Người đàn ông ôm cái người trong bóng tối kia ra, động tác vô cùng cẩn thận, như đang che chở một món đồ quý hiếm gì đó, giữa hai hàng lông mày lộ ra ôn nhu có thể nhỏ thành nước.

Nhờ vào ánh lửa, Harry thấy vô cùng rõ ràng người ở ngực gã, cậu suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.

Trong ngực người đàn ông kia là một thiếu niên có khuôn mặt tú lệ, tóc màu mật ong, da thịt trắng bệch, môi cũng hồng nhạt, vô cùng nhạt, mắt thì đang nhắm, giống như là đang ngủ say, lông mi nhỏ dài nhẹ nhàng quét xuống mắt, khiến người ta không nhịn được đi suy đoán xem tròng mắt bị người kia che chắn kia mê người đến mức nào.

Nhìn qua người kia chỉ là đang ngủ, nhưng Harry đã từng thấy rất nhiều người chết trong chiến tranh, một chút là có thể phát hiện trên người người thiếu niên này hoàn toàn không có khí tức của người sống, cho dù người đàn ông trước mặt này không biết đã dùng cách gì để anh nhìn qua rất sinh động như hồi còn sống, nhưng chết vẫn là chết, cho dù có tạo ra nét giả tạo kia thì vẫn không thể che giấu được sự thật.

"Em ấy là người yêu của tôi, tên là Cassey." Người đàn ông giới thiệu với Harry, sau đó, nhẹ nhàng hôn lên trán thiếu niên, trong mắt tràn ngập trìu mến cùng...điên cuồng khiến Harry phải khiếp vía.

"Em ấy đã rời khỏi tôi những mười hai năm rồi, thực sự là quá lâu," trong giọng nói của người đàn ông ẩn chứa đau khổ, nhưng ngay lập tức liền nở một nụ cười ôn nhu cực điểm với người thiếu niên, hôn lên trán anh, "Nhưng loại chia lìa rất nhanh sẽ kết thúc, chỉ cần trái tim của cậu trở thành dược liệu của tôi, thì em ấy sẽ trở lại bên cạnh tôi."

Người đàn ông nhìn về phía Harry, trong mắt là liều lĩnh điên cuồng.

Mười hai năm chờ đợi của gã, cuối cùng đã sắp kết thúc.

Nhưng Harry lại cảm thấy tâm đang chậm rãi nguội lạnh, các loại hành động hiện giờ của người đàn ông này đã nói rõ gã đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, rất có thể gã mang mình tới Hogsmeade, dùng chìa khóa cửa gì đó lôi mình tới đây, muốn tra cũng vô cùng khó khăn. Không nói tới, người đàn ông này căn bản không muốn dùng cậu để đổi lại lợi ích gì, mà chỉ một lòng muốn quả tim của cậu, chờ bọn Dumbledore chạy tới, phỏng chừng cậu đã chết từ lâu rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Ừm.... Tôi đã thả thần triển khai kịch tình ra, nó nói nó quá tịch mịch....