Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 22



Hiển nhiên hiệu suất làm việc của nhà Malfoy và Sirius cực kỳ cao, thư mới gửi ra ngoài thì hôm sau vật liệu và công cụ đã được gửi tới đây, bên Sirius còn gửi thêm một cái túi không gian, cộng với một tờ giấy nhỏ nhắn gửi nó cho cậu dùng.

Còn bên Draco cũng có thêm một hộp kẹo lớn – là do chính tay phu nhân Malfoy làm – toàn bộ đều đã tiến vào bụng Harry.

"Hương vị không tệ." Harry vừa nuốt miếng kẹo dẻo kế tiếp, vừa cực kỳ hứng thú nhìn Draco dọn từng dụng cụ ra, sau đó lại đi đến cái vạc cho vào một đống dược liệu mà nhiều lắm cậu cũng chỉ có thể biết được một vài cái tên.

"Xem mặt mũi phần máu của cậu, tôi khoan dung chuyện cậu ăn kẹo của tôi." Draco tâm tình vô cùng ác liệt nói, "Leng keng" một tiếng, hắn nặng nề đặt một cái bình thủy tinh lên trên bàn.

"Đừng cọc cằn như thế, Draco. Cậu nhìn qua như đang trong thời mãn kinh."

"Đó là?"

"Một loại bệnh mà phụ nữ Muggle không có cách nào tránh khỏi, khiến những loài sinh vật trong phạm vi bán kính mười mét đều phải tránh xa."

"Cút!"

Sau khi cống hiến một bình máu nhỏ, Harry bị Draco vô tình đuổi ra khỏi cửa, đồng thời mang theo cái hộp kẹo kia.

+++++++++

Xét thấy bạn cùng phòng đang làm chuyện vĩ đại, Harry lấy tinh thần nhàn rỗi, khoác áo choàng tàng hình chuẩn bị đi dạo trong Rừng Cấm.

Đúng vậy, là đi dạo. Thật giống như Rừng Cấm là hoa viên nhà cậu vậy.

Hiện giờ mới đến bảy giờ tối, nhưng không khí trong Rừng Cấm đã rất âm trầm. Harry không tự chủ nhớ kiếp trước cậu đã gặp con nhện tám mắt ở chỗ này, Merlin phù hộ, tốt nhất cậu đừng gặp phải nó lần nữa, dù sao cậu cũng không hề thích chúng nó một tí nào.

Sinh vật trong Rừng Cấm đúng là vô cùng phong phú, ngoại từ cây Raito mà Draco đã hái lần trước, còn có rất nhiều loại dược liệu khác. Nghĩ tới gương mặt đen như đáy nồi của bạn cùng phòng nhà mình, Harry quyết định hái một ít về làm quà biểu đạt ý cầu hòa. Dù sao không cẩn thận phá hủy một viên đá phòng ngự quý giá trong phòng Draco là do cậu không đúng....

Có điều khó tin ở chỗ, Draco không những không đập chết cậu, mà còn dùng thái độ khác thường ném hộp kẹo do chính phu nhân Malfoy làm cho cậu. Nói thật lòng, lúc đó cậu rất muốn hỏi một câu, có phải Draco đã phát sốt rồi hay không.

Vì lẽ đó thay hắn hái một ít dược liệu cũng là phải, Harry ôm niềm tin này, phi thường không khách khí hạ độc thủ với một đống dược liệu quý giá ở trước mặt, hái toàn bộ cất vào túi không gian mà Sirius đã gửi cho cậu.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, không có chuyện gì lại hái thảo dược, chờ đến khi Harry phản ứng lại, thì cậu đã đi vào sâu trong rừng mất rồi.

Trời ạ, mình không phải đã bị lạc đường rồi đi, Harry hơi khổ não gãi gãi đầu. Cậu nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện phong cảnh hình như hơi quen mắt.

Đã gặp ở nơi nào nhỉ, Harry đang hồi tưởng, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng lại.

Để chứng minh suy đoán của mình, Harry lại đi về phía trước thêm mấy bước, một mảnh hồ giống như mặt kính đột ngột xuất hiện trước mắt cậu, ánh trăng chiếu lên trên mặt hồ, lấp lánh như một tầng bạc vụn.

Harry cảm thấy máu trong người đều bị đông cứng lại, nơi này chính là nơi cậu gặp người cá kia ở trong mộng.

Đối mặt với sự vật quỷ dị không biết, cách tốt nhất nên làm hẳn là bỏ chạy. Nhưng không may ở chỗ, hiển nhiên Harry không có loại giác ngộ này.

Cậu từ từ đi tới cái hồ đó, ngồi trên một hòn đá bên cạnh hồ, cúi người xuống, nhẹ giọng gọi cái tên mà chỉ mới nghe qua có một lần trong giấc mơ, nhưng vẫn nhớ rõ cực kỳ.... "Andrea."

Dựa theo nội dung ở trong mộng, lúc này nên có một cô gái người cá mỹ lệ nhô lên.

Thế nhưng rất đáng tiếc, chẳng có gì xảy ra cả.

Harry lẳng lặng đợi một lúc, mặt nước vẫn phẳng lặng như cũ, chỉ khi có gió đêm thổi qua, trên mặt hồ mới tình cờ nổi lên vài đợt sóng lăn tăn.

Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, đồ ngốc mới coi nó là thật. Harry nghĩ vậy ở trong lòng, nắm thật chặt áo choàng tàng hình trên người. Lúc ngẩng đầu lên, cậu có thể nhìn thấy tinh tú đầy trời, xa xôi như đang ở một thế giới khác vậy.

Nhưng không thể phủ nhận một chuyện, cậu rõ ràng cảm thấy thất lạc, từ sâu tận đáy lòng truyền đến, có liên quan tới chuyện mình đang chờ mong, mong đợi thật sự sẽ có ai đó chậm rãi nổi lên trên mặt nước, mỉm cười với cậu.

Leo xuống tảng đá, Harry chuẩn bị tìm đường trở về, kết quả vừa nhấc mắt, suýt chút nữa cậu đã bị dọa đứng tim lần thứ hai.

"Lần sau cô có đến thì làm ơn làm chút tiếng động đi!" Harry tức đến nổ phổi, quát.

"Xin lỗi, lần sau sẽ chú ý." Z không để ý nhún vai một cái, nhìn qua cũng biết chẳng hề có thành ý gì.

Thật sự là...được rồi.... Harry thống khổ kêu rên một tiếng ở trong lòng, hỏi: "Cô lại tới làm cái gì?"

Nuốt lại hai từ "Tiện đường" sắp thốt ra xuống, Z ra vẻ nghiêm túc, "Đi dạo."

"Làm ơn cho ra một đáp án có chút hàm lượng thông minh đi."

Z suy tư một hai giây, sau khi phát hiện thật không nghĩ ra đáp án nào khác, cô liền tự thực hiện mục đích của mình, đi tới bên hồ, ngồi xuống tảng đá lớn kia.

Khóe miệng Harry giật giật, không biết có nên nhắc nhở cô gái kia rằng tảng đá đó vốn không hề sạch sẽ hay không, đặc biệt dưới tình huống cô còn mặc một bộ váy màu xanh lam liền thân như thế này.

"Muốn ngồi không?" Z quay về phía Harry, hô.

Trong nháy mắt, Harry bỏ qua ý tưởng nhắc nhở cô, tay chân nhanh nhẹn bò lên tảng đá vừa mới leo xuống kia.

Cậu cho rằng Z lại có chuyện gì đó quên bàn giao cho cậu, nhưng từ sau khi Z gọi cậu tới, cô lại như một bức tượng điêu khắc nhìn mặt hồ, một chút cũng không nhúc nhích.

Thành thật mà nói, Z rất xinh đẹp. Mái tóc dài màu vàng nhạt cùng đôi mắt màu xanh lam, khuôn mặt nho nhỏ, đôi môi đỏ như hoa hồng, khi mỉm cười sẽ có lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

Ở chung với một người đẹp như thế hẳn phải là giấc mơ của phần lớn đàn ông trên thế giới, nhưng Harry lại cảm thấy rất khổ sở. Lúc cậu đi chỉ mặc có một cái áo đơn, mặc dù đang là mùa hè, nhưng gió bên hồ vẫn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, vì lẽ đó, hiện giờ cậu đang lạnh đến mức muốn đòi mạng.

Nhưng cậu lại không tiện rời đi, bởi vì không biết tại sao, cậu cảm thấy hình như Z đang rất đau khổ. Tuy rằng vừa rồi cô còn trưng dáng vẻ không tim không phổi như thường, thậm chí còn cười cười với cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy cô ấy khổ sở đến mức sắp khóc.

Cậu không nhịn được nhìn kỹ gương mặt của Z dưới ánh trắng, làn da trắng trẻo, không có vẻ mặt gì, nhưng đúng thật một giọt nước mắt cũng không có.

Có điều đôi mắt không có cách nào gạt người được, cặp mắt màu xanh lam kia giờ thâm trầm hơn thường ngày nhiều lắm, thậm chí nó còn toát ra nỗi tuyệt vọng. Cô vẫn nhìn mảnh hồ kia, Harry quả thật có hơi lo lắng không biết có phải cô ấy muốn nhảy vào đó không.

"Kỳ thật hôm nay tôi tới chỉ để giải sầu," đột nhiên Z mở miệng, giọng nói rất thấp, "Bởi vì hôm nay là ngày người yêu của tôi chết."

Trong vòng một giây, vẻ mặt của Harry trở nên trống không, có chút không tiếp thu nổi lượng tin tức khổng lồ như thế.

"Nói vậy cũng không đúng, người ta rất ghét tôi, chỉ là tôi cứ theo ý mình thôi." Z nói, cúi người gảy gảy mặt hồ.

Harry gật gù biểu đạt đồng tình, nhưng ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, cậu một phát bắt lấy cổ tay cô, "Đây là cái gì?"

Ở trên cổ tay của Z, cũng có một vương miện màu xanh lam nho nhỏ.

"Không nói cho anh." Hình như tâm tình của Z rất tốt, thậm chí cô còn vừa cười vừa nằm nhoài trên tảng đá, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, uốn lượn như hai dòng suối nhỏ, theo khuôn mặt đẹp đẽ của cô mà chảy xuống.

Nhìn qua Z như vậy quá xa lạ, giống như người điên vậy, Harry không tự chủ được lui về sau một bước, đồng thời hơi không tình nguyện thầm nghĩ, có lẽ đây mới thật sự là Z.

"Người tôi thích, cho đến chết, vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm người khác." Z không cười nữa, từ từ ngồi xuống, trên mặt rõ ràng còn có vệt nước mắt. Nhưng cô vẫn rất đẹp, cả người chìm đắm dưới ánh trăng, mang theo một tia mị hoặc không nói rõ.

"Cho nên đối với tôi mà nói, đây quả thực là một bi kịch." Z nói mà không có biểu cảm gì.

Harry không biết Z muốn làm gì, hiện tại cậu cảm thấy tất cả đều rất loạn. Đáng lý ra hôm nay cậu nên làm bé ngoan nằm đọc sách trong ký túc xá, mà không phải thần kinh đi dạo trong Rừng Cấm như thế này.

Nhưng hiện tại cậu lại không dám động, sợ bất kỳ động tác gì của mình sẽ không cẩn thận kích thích đến Z đang trong trạng thái không được tỉnh táo.

"Người tôi yêu cũng thuộc thời không này, người đó rất lợi hại, rất cường đại, với ai cũng ôn nhu dịu dàng."

Chẳng trách cô ấy thường chạy tới nơi này, Harry thầm nghĩ.

"Chỉ có điều EQ thì lại không cao, rõ ràng là đứa ngốc."

Ách....

Harry luôn cảm thấy người mà Z nói đến hình như hơi quen tai, có điều cậu lại không dám hỏi cái gì, chỉ căng thẳng nhìn chăm chú vào Z.

"Xin lỗi, đã dọa anh sợ rồi đi," giống như lý trí quay trở lại, trong nháy mắt, Z hơi mệt mỏi phất tay một cái, "Tâm tình không tốt nên biểu hiện không được bình thường, chớ để ý. Cậu mau trở về ký túc xá đi, đi đêm không phải là trái với nội quy trường học sao?"

Harry nhất thời thở dài một hơi ở trong lòng, nhìn Z một chút, không biết nên nói cái gì, cuối cùng cậu lấy một cái áo khoác từ trong túi không gian ra, khoác lên người Z, "Nơi này buổi tối có hơi lạnh."

Không tiếp tục nhìn vẻ mặt của Z nữa, Harry nhanh chóng mang theo áo choàng tàng hình nhảy xuống tảng đá, chạy nhanh về phía đường cũ.

Z nhìn cái áo khoác trên người, không nhịn được bật cười.

"Cho nên mới nó, tôi thật lòng rất chán ghét anh a." Cô trầm thấp hít một tiếng, ngón tay vô ý thức vuốt nhẹ cổ tay còn lại, cái vương miệng màu xanh lam kia vẫn rõ ràng cho dù là đang trong đêm tối.

Tác giả có lời muốn nói: Phân lượng hôm nay có đủ a.... Lại nói nhìn Z như vậy có phải là hơi bị giật mình không.

9