Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 19



Mấy ngày kế tiếp Harry cũng đứt quãng biết được tin tức của em trai Elena từ chỗ bọn Pansy, tình huống của em ấy đang không ngừng chuyển biến xấu, sau một tuần xảy ra chuyện, Elena đã thẳng thắn xin nghỉ để về nhà.

Trong phòng sinh hoạt của Slytherin cũng có nhiều người thảo luận chuyện nhà White, bởi vì rất nhiều con rắn nhỏ nhận được thư cảnh cáo từ nhà rằng không được tùy tiện đụng vào bất kỳ đồ vật không biết rõ nguồn gốc.

"Lời nguyền bên trong con nhà White xác thật quá khó để giải quyết, tuy rằng đã tìm được phương pháp giải quyết, nhưng vật liệu để làm nghi thức tịnh hóa thì lại không tìm được. Ngay cả nhà Draco cũng không có loại vật liệu này." Bình thường Pansy có quan hệ không tệ với Elena, hiện giờ chị ấy đã không còn ở trong trường nên cũng có chút bận tâm.

"Vật liệu đó là gì?" Blaise tò mò hỏi, nhà bọn họ cũng không lui tới gì với nhà White, vì lẽ đó nên chỉ biết đại khái.

"Là máu của Raito yêu." Người trả lời là Draco.

(Editor: Raito yêu là cái giống loài chết tiệt gì? Tìm khắp thông tin từ trong HP đến ngoài HP cả nửa ngày mà cũng không thấy cái loài này là loài gì. Chắc là tác giả bịa ra quá nên để nguyên luôn.)

"Máu Raito yêu? Loài đó không phải đã sớm bị tuyệt chủng rồi sao?"

"Hiển nhiên vấn đề chính là ở chỗ này. Chủng tộc kia khi còn tồn tại thì căn bản không có giao thiệp gì với phù thủy, vì lẽ đó cho dù có rất nhiều dòng họ lâu đời, nhưng cũng không có bất kỳ quan hệ gì với Raito yêu, chớ nói chi là máu." Pansy nói.

"Tớ nhớ nhà Grey vốn có một bình nhỏ, nhưng thời gian tồn trữ quá lâu rồi, không bảo tồn được, vì thế nó đã mất hiệu lực." Daphne cũng chen vào.

Trong lúc nhất thời không còn ai nói tiếp, bởi vì mọi người đều biết em trai của Elena căn bản đã bị phán tử hình rồi. Pansy nhìn qua sắp khóc đến nơi, cô từng đến nhà White làm khách và cũng gặp đứa nhỏ kia được vài lần, thằng bé trông rất giống Elena, cô cũng rất thích em ấy.

"Nếu như, là máu của một phù thủy có huyết thống là Raito yêu, thì có tác dụng không?" Harry phá vỡ trầm mặc.

"Trên lý thuyết là có thể." Draco buông quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía Harry, phát hiện sắc mặt của cậu hơi tái nhợt, không khỏi nhíu nhíu mày, "Nhưng không có loại giả thiết này đâu."

"Tại sao?"

"Trải qua phương pháp tách đặc biệt, đúng là có thể lấy được phần máu chân chính của Raito yêu từ trong máu của phù thủy đó. Nhưng chủng tộc Raito yêu này chỉ sinh con với người cùng tộc với mình, khả năng sinh sản lại rất thấp, cho nên cuối cùng mới bị tuyệt chủng. Vì lẽ đó, căn bản sẽ không có phù thủy có huyết thống Raito yêu." Draco giải thích, tầm mắt vẫn như trước rơi vào trên mặt Harry, mang theo ý tứ nghiên cứu tìm tòi không rõ.

Nhưng Harry lại không có tâm tư để ý tới, hiện giờ cậu không thể chờ được muốn phi trở về phòng ngủ ngay lập tức. Sau khi hỏi thăm xong liền vội vã rời đi trước.

Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên tay, còn chưa muộn lắm, Harry vòng vào thư viện đi mượn vài cuốn sách.

Chờ đến khi tiến vào phòng ngủ, Harry trực tiếp chạy tới đầu giường, cầm lấy tờ giấy bằng da dê mà hôm qua mới chỉ đảo mắt qua loa, ánh mắt dừng lại ở dòng cuối cùng. Cũng không quá dài, chữ viết tùy ý đến hơi ngoáy, hình như là do viết vội....

"Thuận tiện nói trước một câu, huyết thống của anh là Raito yêu, đề nghị đi tra một chút tư liệu trước."

Quả nhiên là vậy, Harry đặt tờ giấy xuống, ánh mắt hơi phức tạp, bắt đầu cầm một quyển sách cẩn thận lật xem.

Sau một tiếng, Harry đặt sách xuống, sắc mặt vẫn như trước không có giãn ra. Mấy cuốn sách này giới thiệu rất ít về Raito yêu, ngay cả hình dạng rõ ràng cũng không có. Nhưng đại khái vẫn có một số đặc điểm chính, ví như đều là tóc bạc, dung mạo thanh lệ. Nhưng những thứ này đều không đáng để nói, điều làm Harry lưu ý nhất là, Raito yêu có năng lực tự lành cực cường, trừ phi trái tim bị tan nát, bằng không sẽ không dễ dàng chết.

Không nói trong thời kỳ chiến tranh, cho dù là thời hòa bình đi chăng nữa, thì loại năng lực này cũng sẽ dẫn tới một đống người đổ xô tới, càng không cần nhắc đến chuyện nếu như sau này cậu có quyết đấu với Voldemort, năng lực chữa trị siêu cường này quả thật là con bài chủ chốt, cho dù Avada Kedavra cũng sẽ không làm gì được cậu.

Nhưng hiển nhiên vấn đề cũng ở chỗ này, Cục Thời Không giúp cậu sửa thành huyết thống này, thấy thế nào cũng khó tránh khỏi có chút kỳ quái, thật giống như đang trải đường giúp cậu sớm ngày diệt trừ Voldemort. Huống chi, tuy Tử Thần Thực Tử cùng Voldemort có mang đến chết chóc cùng tai nạn, nhưng vẫn có rất nhiều tai nạn trong lịch sử còn kinh khủng hơn so với cái này nhiều, nếu Cục Thời Không và ý thức thế giới đều thay phiên ra tay can thiệp, phỏng chừng lịch sử phép thuật hiện giờ đã trở nên sạch sành sanh, tất cả đều là mây bay rồi.

Giúp mình có lợi ích gì đây? Sắc mặt Harry trở nên nghiêm nghị, cậu vô ý thức gõ gõ ngón tay lên trên mặt bàn.

Nhưng mà làm như vậy có lẽ là do không muốn để lại manh mối, Harry cũng không xoắn xuýt quá nhiều, chỉ hy vọng chuyện Z nói Cục Thời Không không có có cách nào có thể can thiệp các thời không phát triển là thật.

Có thể là do tinh thần lo lắng quá độ, cho nên Harry nằm dài trên giường không được bao lâu thì ngủ mất.

+++++++

"Hatty."

"Không đúng, là Harry."

"Har...ry."

Harry từ trong mộng tỉnh dậy, theo bản năng nhìn chung quanh xem mình có còn ở trong phòng ngủ hay không.

Xoa xoa huyệt thái dương, Harry lấy đồng hồ đeo tay ở bên giường, phát hiện vẫn còn rất sớm. Nhưng cậu cũng không thấy buồn ngủ nữa, giờ có về giường cũng không ngủ được.

Cậu vừa có một giấc mơ rất kỳ quái, trong mơ cậu đi tới một chỗ trong rừng rậm. Đã là buổi tối, một mình cậu, mặc áo choàng tàng hình, cẩn thận đi trên đường.

Rất lâu sau, rốt cuộc cậu cũng tới chỗ cần đến. Đó là một mảnh hồ không hề lớn, dưới ánh trăng, nhìn qua như một chiếc gương. Cậu đứng trên tảng đá, hô cái gì đó về hướng dưới nước.

Chỉ sau chốc lát, mặt nước liền nổi lên từng đợt sóng, đầu tiên một cái đầu nho nhỏ trồi lên, sau đó là toàn cảnh nửa người trên được lộ ra. Đó là một người cá phi thường xinh đẹp, cô ấy có đôi mắt màu xanh thẳm thuần khiết như trẻ con, sau khi thấy cậu thì cực kỳ vui vẻ bơi tới.

Ở trong mộng, cậu bị giội nước ướt cả người nhưng cũng không ngần ngại chút nào, sờ sờ lên đầu người cá kia, không biết là nói cái gì, cười rất vui vẻ.

Hình như bọn họ đã quen biết từ rất lâu rồi, hơn nữa người cá này còn biết nói ngôn ngữ của con người, tuy rằng rất ít, hơn nữa nói còn không rõ. Chuyện này quả thật đã vi phạm lẽ thường. Nhưng Harry lại phát hiện bản thân không có một chút kinh ngạc nào, còn rất kiên nhẫn thả chậm tốc độ nói, tán gẫu cùng cô, sửa lại cách phát âm tên "Harry" cho cô.

Thực sự là một giấc mơ cổ quái, Harry thầm nghĩ, nhưng cậu lại không thể quên đi gương mặt của người cá đó ra khỏi đầu. Dáng vẻ mỉm cười của cô, giọng nói kỳ quái khi nói ngôn ngữ nhân loại, tất cả đều khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, thật giống như, bọn họ thật sự, thật sự đã biết nhau từ rất lâu rồi.

Tác giả có lời muốn nói: gào gào, cuối cùng cũng đã nói đến huyết thống của tiểu Har ~~~

(Editor: thông báo với mọi người: đã beta xong tất cả các truyện tôi làm, mặc dù chậm hơn thời gian dự kiến những một tuần.)