Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 113: Ngoại truyện 1: Mới gặp



Alvin đã quên mất lý do lúc đầu vì sao lại đi ngụy trang thành một học sinh năm ba bình thường của Hogwarts, có lẽ là do thấy tẻ nhạt, hoặc là vì cái gì đó khác, nhưng chuyện này đối với anh mà nói, dễ như ăn cháo, sẽ không có một ai phát hiện bên trong Slytherin đột nhiên có thêm một học sinh năm thứ ba, bất luận học sinh hay giáo viên.

Anh như một khán giả khó lấy lòng nhất, rõ ràng sống giữa một đám học sinh, nhưng chỉ mắt lạnh đánh giá mỗi một người, xem những trò ấu trĩ buồn cười mà bọn nhỏ này cho là đã vắt hết óc hay dùng hết mọi thủ đoạn, như một hồi kịch nhàm chán.

Có điều cũng không phải ngay cả một người thú vị cũng không có.... Alvin ngồi trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, ánh mắt chuyển đến một thiếu niên tóc đen ngồi gần góc tường. Cậu có làn da trắng xám như bị bệnh, môi mỏng mà sắc bén, dưới hàng mi buông xuống là một đôi mắt màu đen bình tĩnh khắc chế, hầu như chưa bao giờ cười, nhìn qua âm lãnh trầm mặc, nhưng lại có chút cảm giác cấm dục mê người không thể nói rõ. Cậu đang ôm một quyển sách thật dày ngồi ở chỗ đó, mặc đồng phục học viện màu đen, cài đến cúc áo cao nhất, ánh mắt chăm chú, không có chút ý thức rằng đang có người hứng thú nhòm ngó cậu.

Có điều sau một lát, sức quan sát nhạy cảm của cậu dường như đã nhận ra chút gì đó, cậu đặt sách xuống, khẽ nhíu mày, quét qua một vòng nhưng lại không phát hiện gì, sau lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.

Severus Snape, người có thể tính là thú vị đối với Alvin ở trong cái trường này.

Được rồi, coi như là thú vị theo kiểu ác ý đi, anh chính là thích nhìn cái gương mặt cay nghiệt lạnh lùng kia mất bình tĩnh – ví như khi cậu đối mặt với tổ bốn người Gryffindor, Alvin thưởng thức náo nhiệt nhiều lần, nhìn thấy Severus vì phẫn nộ mà mặt nhiễm màu hồng phấn nhàn nhạt, cặp mắt đen to tròn kia như đám lửa nhen nhóm trong đêm tối, mỹ lệ cực điểm. Vì lẽ đó, trong lúc thưởng thức, tâm tình của Alvin cũng rất tốt, thỉnh thoảng anh sẽ lén lút ra tay giúp Severus đánh đuổi mấy người.... mấy Gryffindor kia, đối với mà nói, chuyện này quá dễ dàng, chỉ cần bí mật một chút, tất cả mọi người đều sẽ tưởng Severus tự mình đánh lùi – trừ bản thân cậu ra.

Alvin thật tò mò liệu cậu có tìm được anh không, vì thế, mỗi lần ra tay cũng không cố ý che vết tích sạch sẽ, sau mấy lần đã bị Severus phát hiện.

Mà khi cậu thiếu niên bị người người trong Hogwarts xưng là âm u lạnh lùng này chặn đường anh, giọng điệu lạnh lùng hỏi anh vì sao lại giúp cậu, Alvin chỉ cười khẽ, đôi mắt màu lam đậm chứa ý cười trêu chọc, thoáng nghiêng về phía trước, như không thấy Severus né tránh, tiến lên đến bên tai cậu nhẹ giọng nói, "Bởi vì tôi thích em a."

Không thể không nói, Alvin phi thường ác thú vị hy vọng Severus lộ ra ánh mắt khiếp sợ rồi chạy trối chết, như vậy sẽ nhất định phi thường thú vị.

Nhưng Severus nhất định phải để cho anh thất vọng, cặp mắt màu đen kia vẫn như bình thường, không có chút rung động nào, phảng phất như câu vừa nãy không phải là một lời tỏ tình mà chỉ là một câu thăm hỏi đơn giản. Cậu hơi nhíu mày, như cảm thấy mất hứng, sắc mặt khó coi liếc nhìn cậu bé thấp hơn mình một chút, "Xem ra cậu Barr không có ý định thành thực trả lời tôi, còn nữa, chuyện cười của cậu cũng không làm người vui vẻ."

Severus nói xong rồi xoay người đi, bởi vậy, cậu mới không thấy sau lưng cậu, trong mắt Alvin lộ ra ý hứng thú, như đang nhìn một con mồi thú vị.

....

Severus không biết rốt cuộc là bước nào xảy ra vấn đề, theo cái nhìn của cậu, lời tỏ tình kia của Alvin xác thực là một câu chuyện cười, kết quả không biết tên kia có dây thần kinh nào bị chập, giống như muốn chứng minh độ chân thực của lời tỏ tình kia, anh bắt đầu không mời mà tới, xuất hiện quanh cậu. Mà quan trọng nhất là, cậu còn không phát hiện, đến khi nhận ra, trên cơ bản Alvin đã ở bên cạnh cậu được một lúc rồi.

Tuy nhiên, dưới sự tìm hiểu của Severus, cậu hầu như không tìm được tin tức nào về Alvin mà giống với cái tên trước mắt này.

Theo lời đồn, Alvin là một học sinh Slytherin năm ba thành thật chất phác, trầm mặc ít lời, tướng mạo phổ thông, thành tích cũng bình thường. Không có bạn bè gì, cũng không có kẻ thù.

Lại nhìn cái tên trước mắt này, hiện tại anh đang không mời mà tới, ngồi chễm chệ trong phòng của cậu, nhìn cậu nhọc nhằn khổ sở chế Độc Dược, hững hờ liếc qua từng cái bình một, nhìn qua chỉ thuận miệng nói ra tên, nhưng mỗi một cái đều trúng phóc.

Vừa nãy, cái tên này tới đưa cho cậu một quyển sách chế Độc Dược hi hữu, ngay cả nhà Malfoy cũng không có – đây cũng chính là lý do tại sao cậu không thể không cho người vào phòng.

Severus cảm thấy hơi buồn bực, "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì!"

Alvin quay đầu lại, mặt mũi anh vẫn bình thường không có gì lạ, vẫn thuộc loại tìm không ra khi xen lẫn trong đám người, nhưng bây giờ, anh chỉ tùy ý ngồi ở chỗ đó, không có động tác đặc biệt gì, chỉ có cặp mắt màu lam đậm hiện lên tia sắc bén hoàn toàn khác với ngày thường, không ai có thể quên được anh, trong nháy mắt, trên người anh toát ra cảm giác ngột ngạt cùng khí thế ép người mãnh liệt, dù là ai cũng không có cách nào làm như không thấy được – bao gồm cả Severus.

Nhưng Alvin chỉ cười cười, giọng điệu ung dung, "Không phải tôi đã sớm nói với em rồi hay sao, tôi đang theo đuổi em."

Sau đó, Severus còn chưa kịp nói cái gì, một giây trước cậu thiếu niên còn ngồi cạnh bàn, trong khoảnh khắc đã đi tới trước mặt cậu, còn dùng bóng người cao gầy thuộc về thiếu niên bao trùm lấy cậu, cậu còn chưa kịp phản ứng, trên môi đột nhiên có xúc cảm mềm mại, ấm áp rõ ràng truyền tới, một đồ vật mềm mại mà linh hoạt nhân lúc cậu không phát giác, dễ như ăn cháo cạy hàm răng của cậu ra, chạy vào trong cổ họng, tùy ý làm bậy.

Severus cứng ngắc cả người, nhưng cậu không nhúc nhích, lông mi hơi rũ xuống, bên trong tròng mắt đen cũng không có tâm tình rõ ràng, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ không nhúc nhích, mặc cho người trước mặt này muốn làm gì thì làm.

Alvin lưu luyến cọ xát trên môi Severus mấy lần, cánh tay không biết tự lúc nào đã choàng lên hông cậu, anh đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Severus, nhưng không để ý lắm, trên mặt vẫn tươi cười, "Em đây là đang ngầm chấp nhận tôi gần gũi sao, hoặc nên nói, là còn rất thích?"

"Nghĩ quá nhiều là bệnh, phải trị," Severus đẩy anh ra, "Tôi cũng không cảm thấy cậu thật yêu tôi, đương nhiên, tôi cũng chẳng có hứng thú gì với cậu."

"Vậy em đều bỏ mặc tất cả những người muốn gần gũi em như vậy sao, hay là, chỉ đối với mình tôi là như thế?" Alvin hỏi, hơi nghiêng đầu, phảng phất như đang thật sự tò mò.

Severus giương mắt liếc nhìn anh, "Cậu sẽ không tiếp tục, hơn nữa, tôi không cho rằng mình có thể làm gì để ngăn cản được cậu."

"Thật là một học sinh thông minh," ý cười dưới đáy mắt Alvin càng thêm sâu sắc, ngón tay khẽ nắm lấy cằm Severus, khi nhìn chăm chú vào cậu, đôi mắt lam đậm của anh càng thêm vẻ đặc biệt thâm tình, "Có điều em đã nói sai một chỗ, tôi quả thực có chút thích em, đồng thời cái thích này, đang không ngừng nhiều hơn."

Chỉ là không biết nhiều đến mức nào thì, sẽ đổ nát.

(Editor: Đột nhiên cảm thấy Alvin thật khốn nạn!!! Giải thích một chút vì sao xưng hô trong ngoại truyện lại khác với trong chính truyện: lúc này cả hai còn đang ở thời học sinh và Severus học năm cao hơn Alvin, theo lời kể của Narcissa từ chương nào đó trong chính truyện.)