Mất Đi Anh, Em Cũng Mất Đi Chính Mình

Chương 5



Sau đó em hỏi anh, tối hôm đó rốt cuộc anh đã làm gì, anh lại một bộ dáng thản nhiên, giống như chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, anh nói anh ở cùng bạn.

Em bỗng dưng có chút không khống chế được mà quát lên với anh, ‘ở cùng bạn cũng cần phải đi thuê phòng sao?’

Anh ngây ngẩn cả người, lập tức cực kỳ thất vọng nhìn em, anh nói, ‘cậu nghĩ về mình như vậy sao?’

Nước mắt của em thiếu chút nữa đã rơi xuống, em nhìn anh, có chút tuyệt vọng, em nói, ‘cậu đã làm ra loại chuyện đó rồi, cậu còn muốn tôi nghĩ về cậu như thế nào nữa?’

Lâm Từ Viễn, sao anh không nói? Em nghĩ rằng anh sẽ giải thích với em, thế nhưng anh không có, thậm chí một câu anh cũng không. Nước mắt của em rốt cục đã không chịu nổi gánh nặng mà rơi xuống, mình cầu xin cậu, cậu giải thích đi. Từ Viễn, chỉ cần cậu nói, cậu cùng cô ta không có chuyện gì cả, mình sẽ tin cậu. Nhưng mà vì sao cậu lại không nói gì vậy?

Anh bỏ đi, bóng dáng có chút cô đơn.

Trở lại mấy hôm trước, sau hôm các người ở cùng nhau, Cố Thanh Tiên đã tới tìm em, người cô ấy cũng giống như tên vậy, rất đẹp. Đó là lần đầu tiên em nhìn cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của cô ấy tinh xảo, trên mặt không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Cô ấy rất đẹp, đẹp đến có chút không thật. Cô ấy nói, ‘ngày hôm qua cô đã thấy chúng tôi phải không?’

Em ngây ngẩn gật đầu, ở trước mặt cô ấy, em chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Em tự ti.

Cô ấy ha ha cười rộ lên, ‘tối hôm qua, chúng tôi ở cùng nhau suốt.’

Trong lúc vô ý em đã thấy trên xương quai xanh của cô ta có một dấu hôn nhàn nhạt, em gần như sắp hít thở không thông. Cô ta bĩu môi, có chút bất mãn nói, ‘thật không rõ Lâm Từ Viễn coi trọng cô ở điểm nào.’

Kỳ thật em rất muốn đi lên cho cô ta một bạt tai, em không phủ nhận, trong cơ thể em đang ẩn chứa một ước số của sự xấu xa. Nhưng em cái gì cũng không làm, có lẽ ở trong tiềm thức của em, vẫn luôn cảm thấy, mình không xứng với anh, có thể xứng với anh, hẳn phải giống như Cố Thanh Tiên vậy, nhất cử nhất động đều có vẻ tao nhã như thế, dù cho lời nói của cô ta không tốt chút nào.

Em nhìn bóng dáng Cố Thanh Tiên, cô ấy đi bộ rất chậm, khiến người ta không tìm thấy một tia tỳ vết nào.

Mãi đến sau này, Cố Thanh Tiên mới nói, ‘mỗi người đều có một lớp màng bảo vệ, bây giờ tôi đang cố gắng làm cho mình trở nên hoàn mỹ, chính là bởi vì, tôi đã từng trải qua thời điểm rất chật vật. Tôi muốn để anh ta biết, không có anh ta, tôi cũng sẽ sống rất tốt.’

Được rồi, đó đều là chuyện sau này, đúng vậy, cuối cùng em với Cố Thanh Tiên đã trở thành bạn rất tốt.

Sau đó, anh đã thực sự rời khỏi. Anh chỉ để lại một phong thư cho em, anh nói, An Bình, mình vẫn đều nhớ rõ, có một cô gái, thích đọc tiếng Anh dưới ánh mặt trời chiếu rọi của buổi sáng sớm, rất lắm lời, nhưng cũng rất êm tai. Cô ấy nhìn thì rất ngốc, nhưng cũng rất đáng yêu. Làn da của cô ấy rất trắng, có một lọn tóc vô ý buông xuống, theo gió bay qua bay lại. Khoảnh khắc đó, mình cảm giác được rất rõ ràng tiếng tim đập của mình. Đáy lòng có một giọng nói vang lên, Lâm Từ Viễn, lúc này mày thực con mẹ nó xong rồi.

……

An Bình, mình rời khỏi, trả lại cho cậu cuộc sống an bình.