Mắt Âm Dương I

Chương 2: Cây đá



Khe đá rất hẹp, Nhị Rỗ phải nghiêng người lách vào, bị kẹt mấy lần, chậtvật mãi mới xuống được tận đáy.

Vương Uy thấy sợi dây thừng chững lại, bèn gọi vọng vào khe hỏi xem cóchuyện gì. Nhị Rỗ ở dưới gào thật to, bảo thấy một cửa hang, gã muốn vào xem.

Đèn pin của Nhị Rỗ sắp hết pin, có thể tắt bất cứ lúc nào, Vương Uy sợ NhịRỗ ở dưới đó xảy ra chuyện, đành bảo lính buộc mình vào dây thừng thả xuống kheđá.

Vương Uy xuống đến nơi thì đèn pin của Nhị Rỗ cũng tắt ngấm, rất may VươngUy đã có chuẩn bị, đem theo đuốc. Lúc tụt xuống khe đá không tiện cầm đuốc,không cẩn thận rất dễ làm cháy áo quần trên mình. Vương Uy xuống đến nơi liềngọi Nhị Rỗ, gọi mấy tiếng không nghe Nhị Rỗ trả lời. Vương Uy sợ hãi vội đốtđuốc lên, thấy trước mặt là một cửa hang cao chừng nửa thân người.

Vương Uy thầm chửi Nhị Rỗ nói chẳng giữ lời, bảo chờ bên dưới vậy mà nháymắt đã không thấy đâu. Xong việc này nhất định phải xạc cho gã một trận, cáitội vô kỷ luật, không nghe lệnh chỉ huy.

Nơi Vương Uy đứng là vách đá chênh vênh, rơi xuống coi như thịt nát xươngtan. Nhị Rỗ quý mạng như vàng, nhất định sẽ không nhảy xuống dưới, hẳn đã chuivào cái hang kia rồi.

Vương Uy chẳng kịp suy nghĩ, chỉ sợ trong hang Nhị Rỗ không có ánh sáng,gặp phải rắn rết hay thú dữ thì coi như xong đời, đành chui đầu vào hang.

Trong hang nồng nặc mùi hôi thối, có lẽ là xác con vật nào đó thối rữa. Cửahang rất hẹp, nhưng bên trong cũng đủ để đứng thẳng người.

Cái hang là một đường hầm dẫn xuống dưới, xung quanh yên tĩnh tới mức VươngUy nghe rõ mồn một tiếng chân mình, ngọn đuốc chỉ soi sáng được trong phạm vimấy mét, bóng tối rợn người vây chặt lấy anh.

Vương Uy đi được một quãng, thoáng nghe thấy trong hang sâu vang lên nhữngtiếng động gì đó rất mơ hồ, không thật. Vương Uy cầm chắc tay súng, thận trọngđi về phía phát ra tiếng động kia. Lại đi tiếp một đoạn nữa, âm thanh to hơnrất nhiều, dường như là tiếng động vật đang rau ráu nhai gì đó. Trong bóng tốimịt mùng nghe thấy âm thanh ấy ai cũng phải nổi da gà. Nghe âm thanh này, hìnhnhư là thú dữ đang ăn, có cả tiếng xé thịt, nhưng điều khiến người ta lấy làmlạ là, cái hang chật hẹp thế này lấy đâu ra thú dữ?

Nhị Rỗ chui vào hang rồi không thấy tăm hơi đâu nữa, lý ra hai người vàocách nhau không lâu, hang động này lại chỉ đi thẳng, không có nhánh rẽ, nhấtđịnh phải để lại dấu vết gì chứ. Vương Uy càng nghĩ càng cho rằng Nhị Rỗ đã gặpchuyện, chẳng nhẽ trong hang này có thú dữ, tiếng nhai kia là tiếng thú dữ xé thịtgã hay sao?

Vương Uy đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng một luồng khí nóng từ phía trước ập tới,tiếng nhai rau ráu như ở sát bên tai. Vương Uy giật nảy mình, toát mồ hôi lạnh,vội lùi lại, giơ súng lên bắn liền mấy phát, nhưng đạn bay cả vào không trung.

Bỗng tiếng nhai dễ sợ kia im bặt.

Vương Uy cũng bình tĩnh lại, anh và Nhị Rỗ là bạn từ hồi học ở đại học YênKinh, lại là anh em cùng tòng quân hơn chục năm nay. Có câu sống phải thấyngười, chết phải thấy xác, cứ coi như Nhị Rỗ bị thú dữ ăn thịt rồi, anh cũng phảithu nắm xương tàn của gã để khỏi phụ tình anh em sống chết có nhau.

Nghĩ đến đây Vương Uy hạ quyết tâm, tiếp tục đi phía trước, bó đuốc trongtay anh sắp cháy hết, ánh đuốc loang loáng vài lần rồi phụt tắt. Trong khoảnhkhắc bóng tối bao trùm, Vưong Uy chợt thấy một bóng người tiến tới trước mặtmình.

Vương Uy giật nảy mình, theo phản xạ đưa tay đẩy bóng đen ra. Vừa chạm vào,anh cảm thấy tay dinh dính dịch thể, không biết là thứ gì. Vưong Uy vội đánhbùi nhùi, châm một bó đuốc khác. Trong ánh đuốc chập chờn anh thấy một gươngmặt tái nhợt, dán sát xuống mặt đất, loang lổ máu me. Nhưng có thể khẳng địnhđó không phải là mặt Nhị Rỗ, Vương Uy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chợt anh lại nghĩ, chuyện này cũng thật bất thường, khe đá thì đã có anh vàNhị Rỗ cùng tụt xuống, lẽ nào trong hang động này còn có lối vào khác? Hơn nữa,trong khoảnh khắc ngọn đuốc tắt phụt, rõ ràng anh trông thấy một bóng người,vậy mà cuối cùng chỉ có một cái đầu, chuyện này cũng thật ly kỳ khó hiểu.

Vương Uy đá văng cái mặt nằm dưới đất, vừa đi tiếp vừa âm thầm chửi rủakhắp lượt tổ tông nhà Nhị Rỗ, gã này thật nhiễu sự, tự dưng tự lành đòi chuivào khe làm quái gì cơ chứ?

Lối đi trước mặt rộng hơn ra, nhưng dọc đường không thấy chút dấu tích nàochứng tỏ từng có những sinh vật khác đặt chân tới. Con đường phía trước rẽngoặt một khúc, tại nhánh rẽ có một ô cửa đá cực lớn đang hé mở, như có ngườivừa tiến vào.

Vương Uy áp tai vào cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, hồi lâu chẳng nghethấy gì, anh đành khom người chui vào. Phạm vi chiếu sáng của ngọn đuốc rấtnhỏ, chỉ được mấy mét, Vương Uy không sao xác định nổi tình hình trong hang.

Anh giương đuốc tiến vào giữa hang, bỗng phát hiện cách đấy mấy mét có mộtngười đang nằm sấp. Người ấy co ro, tư thế giống hệt người nằm trong khối đátrong mờ trên kia, tức là khoanh tròn như thai nhi trong bụng mẹ. Trống ngựcVương Uy đập thình thịch, thì ra hai anh lính của mình chui vào giữa bệ đá kiakhông phải ngẫu nhiên, mà là kết quả tất yếu và tuân theo quy luật nào đó, rấtcó thể họ đã trúng tà thuật.

Vương Uy lại gần xem, thấy người kia nằm khoanh tròn trên một bệ đá vuôngvắn, chẳng hề động cựa, xem chừng là một xác chết. Trên mình kẻ đó vận một bộquân phục đã cũ, Vương Uy nhớ, mấy năm nay quân đội Tứ Xuyên không mặc quânphục loại này nữa, thật là kỳ lạ. Anh bước lên bệ đá, phát hiện đây là mộtkhông đầu, liền nghĩ ngay đến cái đầu ở ngoài cửa, lẽ nào cái đầu ấy là của cáixác này?

Vương Uy lật cái xác lên, kinh hoàng nhận ra bên dưới là một phiến đá trongmờ, giống như bệ đá trên lưng chừng núi. Giữa lớp đá trong mờ cũng thấp thoángmột bóng đen, nhưng không trông rõ là thứ gì.

Anh giơ đuốc soi khắp hang, hang này rất lớn, rộng ít nhất mấy chục mét,nhưng bên trong trừ bệ đá kỳ dị này ra không còn bất cứ thứ gì khác. Anh lạigần bệ đá nhìn kỹ, nhận ra nó rất lớn, lớn hơn nhiều so với bệ đá trên lưngchừng núi. Càng ngạc nhiên hơn là, bên trên bệ đá chừng hai mét lại có một bệđá khác giống hệt gắn vào trần hang, hai cái đối xứng nhau.

Chuyện này thật quá lạ lùng. Như vậy lẽ nào bệ đá trên lưng chừng núi nốiliền với bệ đá trong hang? Bệ đá trong mờ kỳ lạ này đã xuyên qua mấy chục métnúi, hay đặt giả thiết táo bạo hơn là bệ đá này còn ăn sâu hơn nữa vào lòngnúi, phần bệ đá trên đỉnh hang vốn liền lạc với phần bệ đá dưới đất này, về saubị người khác dùng cách gì đó đẽo mất một khúc ở giữa.

Nhưng quân phục trên người kẻ này giống như quân phục của đám quân phiệtđịa phương đầu thời Dân Quốc vậy, có lẽ hắn ta cũng là người từ cách đây mườinăm hai mươi năm trước rồi. Vương Uy lục soát khắp người cái xác kia, tìm thấymột tập văn bản. Lòng hiếu kỳ nổi lên, anh mặc kệ mình đang ở trong sơn độngdưới đất, vội mở tập văn bản ra xem.

Xem xong một lượt, Vương Uy toát hết mồ hôi lạnh vì kinh hãi. Thì ra sựkiện đề cập đến trong văn bản liên quan tới một truyền thuyết ly kỳ từ hai mươinăm trước ở Tứ Xuyên.

Cái xác không đầu này là viên thư ký của Mã Văn Ninh, tên quân phiệt lớnvùng Tạng A Bối từ hơn hai mươi năm trước, nói chính xác là, thư ký đội đàotrộm mộ của Mã Văn Ninh, đồng thời cũng do hắn chỉ đạo trực tiếp.

Vương Uy đánh Đông dẹp Bắc, đã đi hầu khắp tỉnh Tứ Xuyên, biết không ítchuyện về tên đại quân phiệt Mã Văn Ninh khét tiếng một thời. Nhất là chuyệnhắn đào được cỗ quan tài đá, vướng phải lời nguyền độc địa, không những toànquân bị diệt mà bản thân cũng chết thảm trong nhà. Câu chuyện ấy Vương Uy đãnghe không biết bao nhiêu lần.

Theo văn bản thì trong đội đào mộ không thiếu thầy phong thủy cao tay, bọnhọ dựa trên bản đồ kho báu của vị lạt ma để phán đoán vị trí, tìm được một ngọnnúi lớn gần vùng Xương Đô, ở đó có một đài thiên táng thần bí. Viên thư ký từlâu đã nghe Mã Văn Ninh kể về giấc mơ kỳ quái của mình, thấy cái đài thiên tángkia giống hệt trong giấc mơ mà Mã Văn Ninh miêu tả, ông ta vô cùng kinh hãi,vội cho người hỏa tốc về báo lại với Mã Văn Ninh.

Đội đào mộ của Mã Văn Ninh lại phát hiện phía dưới khe đá của đài thiêntáng có một hang động bí mật, trong hang mọc một thứ cây kỳ lạ, là cây đá. Giữathân cây là một khối trong mờ hỗn độn, thông thẳng lên bệ đá ở lưng chừng núi,đài thiên táng trên đó bắt nguồn từ chính cây đá này. Càng xuống dưới, thân câycàng to ra, chẳng ai biết nó bắt rễ từ đâu. Hơn nữa, một đoạn thân cây từ nóchang xuống mặt đất lại bị chặt ngang. Thật không sao tưởng tượng nổi, thân câyto nhường ấy, phải dùng cách nào mới có thể xén đi một đoạn ở giữa bằng bặn nhưthế?

Mã Văn Ninh ra lệnh cho đội đào mộ mở một lối đi trong hang, xuyên thẳngqua lòng núi, đưa một đoạn của cây đá kia về. Đội đào mộ phải mất mấy thángtrời mới chuyển được đoạn cây đá đến thung lũng, trong khoảng thời gian đó,trong đội liên tiếp xảy ra chuyện, có rất nhiều người vô cớ mất tích, cấp trênban lệnh xuống, yêu cầu các chỉ huy sát sao theo dõi thuộc cấp của mình, hễ cóvấn đề gì phải báo cáo ngay. Nhưng sách lược ấy vẫn không cải thiện được tìnhhình, số người mất tích hằng ngày chẳng giảm được bao nhiêu, chỉ cần chỉ huy sơý, lập tức trong đám thuộc cấp có người mất tích.

Chuyện mỗi ngày một rầy rà, chỉ mấy tháng, đội đào trộm mộ đã mất hơn mộttrăm người. Trong thời gian đó, đám lính trộm mộ vốn chưa hề biết thế nào làkính sợ quỷ thần, đều thấp thỏm lo âu, ngủ không yên giấc.

Khúc cây đá được đưa ra ngoài, mọi người mới phát hiện nó rỗng ruột, nóichính xác thì đó là một cỗ quan tài. Các cao thủ đào mồ quật mả trong đội xúmlại nhưng chẳng ai phát hiện ra cỗ quan tài đá này có công dụng gì đặc biệt cả,Mã Văn Ninh nổi giận, liền bắt lính tráng đưa quan tài về huyện A Bối để địnhđoạt.

Ở tư dinh của mình, Mã Văn Ninh dùng thuốc nổ để mở quan tài đá, không chỉtrông thấy thi thể vị lạt ma bị kền kền xé thành nhiều mảnh mà còn thấy dướiđáy quan tài có một số văn tự kỳ lạ và bản đồ, nghe nói những chữ này rất giốngvới chữ trên tấm bản đồ của vị lạt ma đưa đến. Vị lạt ma đã từng chỉ dẫn cho MãVăn Ninh, nên hắn cũng đọc hiểu được đại khái ý nghĩa của nó.

Sau khi quan tài được mở ra, Mã Văn Ninh suốt đêm không sao ngủ được, hômsau hắn sai lính đem quan tài trả về núi. Hôm quan tài được đưa đi, hắn mời hơntrăm vị Phật sống và lạt ma ở mấy huyện xung quanh đến đọc kinh siêu độ, cảnhtượng rất huyên náo.

Nhưng không ai biết rằng, cái quan tài kia không hề được trả về chỗ cũ màđược đưa đi nơi khác, chính là hang báu vật thần bí ghi trên tấm bản đồ cấtgiấu trong quan tài, nghe nói chỉ cần tìm thấy nơi ấy sẽ giải được lời nguyềnkhông thể sống quá mười ngày của Mã Văn Ninh và đội trộm mộ.

Những thư từ này đều là mật hàm trao đổi giữa Mã Văn Ninh và viên thư ký,cũng là một trong những kênh quan trọng để Mã Văn Ninh kiểm soát đội trộm mộ.Trên thực tế, tổng chỉ huy trực tiếp của đội đào mộ là viên thư ký, ông ta tiếpnhận mệnh lệnh của Mã Văn Ninh, được phép của Mã Văn Ninh, có thể sai bảo độiđào trộm mộ làm mọi việc.

Viên thư ký cùng đội đào trộm mộ vừa ra khỏi thành thì nhận được lệnh củaMã Văn Ninh, yêu cầu ông ta dẫn một tiểu đội theo đường cũ quay về vùng núiXương Đô, cứ ở hang núi chờ tin của Mã Văn Ninh. Mã Văn Ninh từ đó bặt vô âmtín, viên thư ký không biết Mã Văn Ninh bảo ông ta ở đó chờ tin gì, nhưng nhữngbinh sĩ đào trộm mộ chờ ở hang núi cứ chết dần chết mòn một cách hết sức kỳquái, khiến viên thư ký càng ngày càng lo lắng. Cho đến khi chỉ còn lại mộtmình, ông ta mới phát hiện thì ra đằng sau chuyện này ẩn chứa một âm mưu tolớn.

Thư viết đến đây thì dừng lại, mấy trang sau đều để trắng. Vương Uy đangđọc đến đoạn quan trọng thì ngưng, lòng lẫn lộn muôn mối tơ vò, anh lật đi lậtlại mấy trang giấy trắng vài lần nhưng chẳng tìm thấy một câu nào nữa. Độtnhiên, Vương Uy ngước lên, trông thấy một bóng đen lù lù bám trên vách hang tựlúc nào, anh giật thót cả mình, chẳng biết cái bóng đó là gì, nhưng nó bám ởđấy nhìn rất khủng bố tinh thần, dưới anh đuốc chập chờn trông như đang cửđộng. Vương Uy thấy bóng đen kia càng lúc càng lay động rõ hơn, thình lình,ngọn đuốc trong tay chập chờn mấy lần rồi tắt ngấm, một luồng hơi thối nóng hầmhập đột ngột từ sau lưng anh thốc tới.

Vương Uy sợ đứng tim, trong tình cảnh này ai bảo không sợ thì chỉ là nóikhoác, anh vắt giò chạy về phía cửa đá, nhưng mới chạy được vài bước chân cẳngđã mềm nhũn ra. Những lời viên thư ký viết trong thư cứ lởn vởn trong óc, tạisao những người lính ở trong hang núi cứ chết dần? Phải chăng họ cũng chui cảvào trong bệ đá kín mít kia như hai người lính theo anh tới đây? Hay là có liênquan đến cái bóng đen bám trên vách hang?

Vương Uy chạy đến nỗi thở không ra hơi, ráng chạm vào cánh cửa đá kia,nhưng đột nhiên hai chân anh bỗng chới với trên không, dường như đã bị thứ gìđó xách gáy lên. Vương Uy ra sức vùng vẫy, nhưng trên không không có chỗ nào đểbám víu, lòng anh run lên vì sợ hãi, chẳng biết thứ gì đang ở sau lưng mình?

Đương thắc mắc không hiểu sao thứ ở sau lưng treo mình lên không trung rồichẳng thấy động tĩnh gì, Vương Uy bỗng thấy toàn thân nhẹ hẫng, rơi bịch từ độcao mấy mét xuống, xương cốt như muốn gãy vụn cả ra. Anh đang chống tay gượngdậy thì thứ gì đó như một cái trống đá lập tức đèn nghiến anh xuống, khiến anhnằm xụi lơ dưới đất, nảy đom đóm mắt.

Vương Uy giãy giụa trên mặt đất sức nặng trên lưng mỗi lúc một tăng, độtnhiên anh ngước đầu lên, trông thấy phía sau cửa đá sáng rực ánh đuốc. Thoángcái ngọn lửa sau cửa đá băng qua cánh cửa mở hé, theo sau là một người động táccứng đờ, đáng sợ hơn là, người đó có một bộ mặt chim, dính đầy máu.

Không chịu nổi sức nặng trên lưng, Vương Uy gục xuống đất ngất lịm.

BA