Mạo Hợp Thần Ly

Chương 11



Thẩm Mặc lập tức ngẩn người ra, đứng im không thốt nổi lời nào.

Người nọ cũng không nói gì, nhìn cậu từ đầu đến chân như thể đây là lần đầu anh thấy cậu vậy, cuối cùng cũng nhìn lên mặt cậu: “Em ở đây một mình qua năm mới?”

Đây chính là cái gọi là – tự làm tự chịu, một lời nói dối sẽ phải che dấu bằng nhiều lời nói dối khác.

Thẩm Mặc không giải thích được, ấp úng nói: “Vâng. Ba mẹ em… đột nhiên muốn đi du lịch, nên em đành về trước.”

Người nọ gật đầu, không biết là tin lời nói dối sứt sẹo ấy thật hay là lười vạch trần cậu. Nhìn bát mì vẫn chưa thu dọn trên bàn, anh nhíu mày: “Tối qua em ăn cái này sao?”

Thẩm Mặc thật hối hận – sao hôm qua cậu không làm nhiều món hơn một chút, chí ít là nhìn cũng không keo kiệt thế này. Cậu ậm ừ đáp một tiếng rồi vội chạy đi dọn dẹp.

Người nọ ngồi xuống sô pha, lẳng lặng nhìn cậu. Thẩm Mặc đi đến đâu, ánh mắt của anh liền đuổi theo tới đó.

Thẩm Mặc thấy người nọ hôm nay rất khác thường. Cậu luống cuống rửa hết bát đĩa, bỗng nghe thấy tiếng người nọ gọi: “Thẩm Mặc, lại đây.”

Cậu nghe lời đi qua, gần đến sô pha thì anh bỗng nhiên giơ chân ra ngáng đường cậu. Bị bất ngờ, cậu loạng choạng ngã dúi về phía trước, bị người nọ tóm lấy rồi ôm chặt vào lòng.

Lúc này, Thẩm Mặc mới hiểu ý người nọ, nằm im trong lòng anh không dám nhúc nhích.

Tay anh mơn trớn trên lưng cậu, giọng nói như tận lực kiềm nén điều gì đó, hệt như tối qua: “Thẩm Mặc.”

Thẩm Mặc vâng một tiếng.

Người nọ cúi đầu hôn lên mắt cậu, động tác cẩn thận nhẹ nhàng vô cùng, đôi môi ấm áp khẽ lướt qua mi mắt cậu.

Trái tim Thẩm Mặc khẽ run rẩy, cả người cũng run run.

Người nọ dừng lại, thở hổn hển đặt cằm lên vai cậu, ôm cậu càng chặt hơn.

Thẩm Mặc sợ anh lại lấy cớ bệnh của cậu chưa khỏi hẳn để từ chối, vội lên tiếng trước: “Anh đã nói là sẽ ở lại nước ngoài vài ngày mà? Sao lại về sớm thế?”

“Có việc gấp nên sửa lại lịch trình.”

“Là chuyện gì?”

Không kiên nhẫn được nữa, người nọ lại cúi xuống hôn lên mắt cậu: “Em biết rõ rồi mà còn hỏi.”

Trong lòng Thẩm Mặc ngọt ngào vô cùng: “Sao anh biết em không về nhà mà ở đây một mình? A, có phải người thư ký đặt vé cho em nói với anh không?”

“Hôm qua gọi cho em rồi tôi mới biết, nên mới đến trễ thế này.”

“Không trễ không trễ.” Nhất định là người nọ đã lập tức bay về: “Muộn thế rồi, sao anh đặt được vé máy bay vậy?”

Người nọ cười cười: “Có đủ tiền thì làm gì chẳng được.”

Thẩm Mặc thấy vẻ mặt anh hơi lạ, bèn hỏi: “Còn có cái gì… mà dùng tiền cũng không mua được?”

“Có chứ.” Người nọ nhìn thẳng vào mắt cậu, thanh âm trầm thấp đến gần như không thể nghe thấy: “Ví như… làm sao để khiến một người thích tôi.”

Thẩm Mặc cắn cắn cằm anh: “Có em thích anh vẫn chưa đủ à? Anh còn muốn ai thích anh nữa?”

Người nọ nắm chặt eo cậu, bình tĩnh nói: “Lặp lại lần nữa.”

Thẩm Mặc biết điều anh muốn nghe là gì, liền dán vào tai anh, lặp đi lặp lại như một lời thần chú: “ Em thích anh em thích anh em thích anh, Chu…”

Không để cậu nói ra chữ cuối cùng, người nọ kéo đầu cậu lại, đôi môi thô lỗ chặn lấy môi cậu.

“Suỵt.” Ánh mắt anh dịu dàng như nước, chăm chú nhìn cậu, thấp giọng thầm thì: “Đừng nói gì cả.”

Thẩm Mặc nghe lời không nói gì nữa, chỉ hôn lại anh mạnh hơn.

Hai người lăn lộn trên sô pha một hồi, hai chân Thẩm Mặc như nhũn ra, suýt chút nữa thì lăn xuống đất. Người nọ thò tay bắt lấy chân cậu, tiện thể xoay người ấn hẳn cậu xuống sô pha.

Bây giờ mà kêu ngừng lại thì đúng là giết người – để đề phòng vạn nhất, Thẩm Mặc quyết định vắt chân lên eo người nọ. Người nọ thoáng cười, thò tay vào cổ áo ngủ của cậu, làm cậu không nhịn được căng cứng người.

Anh cố ý đè lên hạt đậu đỏ trước ngực cậu, không nhẹ không nặng xoa nắn nó.

“A…!” Thẩm Mặc run rẩy thét lên.

Người nọ hôn hôn khóe mắt cậu, lập tức rút tay ra rồi cúi xuống, cách một lớp áo khẽ liếm lên ngực cậu.

Thẩm Mặc ưỡn người lên, khó chịu vặn vẹo eo: “Ưm… Đừng mà…”

Đến lúc này, người nọ mới chịu cởi dần từng khuy áo của cậu, tay không chơi đùa hai hạt đậu nữa mà lần xuống dưới, nhanh chóng nắm được điểm yếucủa đàn ông.

Lưng Thẩm Mặc run rẩy, trong cơ thể như bùng lên một ngọn lửa.

Mà thuốc giải cho cậu, chỉ có thể là người nọ.

Thẩm Mặc móc lấy cổ người nọ, gấp gáp thúc giục: “Nhanh lên…”

Như cậu mong muốn, tay anh bao bọc lấy bộ phận nóng bỏng của cậu, vừa lên lên xuống xuống vừa mạnh mẽ hôn cậu. Thẩm Mặc đầu váng mắt hoa, dưới sự kích thích dồn dập như vậy liền rất nhanh bắn ra trong tay anh.

Thẩm Mặc xụi lơ, thở hổn hển nằm vật ra.

Trán người nọ cũng chảy mồ hôi, bàn tay dính chất nhầy lần lần xuống dưới, nhanh chóng tìm được lối vào đang đóng chặt kia, chậm rãi đưa một ngón tay vào đó.

Nơi ấy của Thẩm Mặc đau muốn chết, mới vào có một ngón tay mà mặt cậu đã trắng bệch.

Tay người nọ trúc trắc ra vào, anh thầm thì bên tai cậu: “Không được, chặt quá.”

Thẩm Mặc nức nở hai tiếng, ôm chặt lấy anh không buông. Cậu bắt đầu nhận ra cái gì là đòn sát thủ với người nọ, khàn giọng nói: “Đừng đi, em thích anh mà…”

Đôi mắt anh khẽ rung động, cúi xuống cắn lên môi Thẩm Mặc, hung hăng nói: “Được, là em tự tìm đấy!” Nói rồi liền thô lỗ chiếm lấy môi cậu, nuốt hết những lời cậu chưa kịp nói.

Thẩm Mặc nhắm mắt vào, cảm thấy ngón tay kia không ngừng tìm tòi trong cơ thể cậu, tiến dần đến một độ sâu quá đáng sợ, làm cậu đau đến run cả người.

Một lúc lâu sau, thấy thân thể cậu dần mềm xuống, người nọ mới rút ngón tay ra, thay vào đó là một vật cứng rắn nóng hổi.

Hai chân Thẩm Mặc run cầm cập, miệng ú ớ không nói được tiếng nào, chỉ biết mở to đôi mắt ướt sũng nhìn anh. Người nọ dịu dàng áp trán lên trán cậu, hôn lên đôi môi cậu, rồi nâng hai chân cậu lên, từng chút một tiến vào.

Thẩm Mặc không thể miêu tả cơn đau này là thế nào. Dường như cơ thể cậu bị chém thành hai nửa, ngay cả linh hồn cũng bị xé toác ra, bị thô lỗ nhét vào một thứ không thuộc về cậu.

Người nọ buông miệng  Thẩm Mặc ra, nắm lấy tay phải cậu đặt bên môi, dịu dàng nói: “Có đau không?”

Không biết ý anh là tay cậu hay là nơi hai người đang kết hợp kia nữa.

Thẩm Mặc bị thúc vào không ngừng, trên lưng đẫm mồ hôi, một câu cũng không thốt lên nổi, chỉ biết vung vẩy đầu, trong miệng tràn ra những lời rên rỉ vô nghĩa.

Người nọ đè tay chân cậu xuống, eo lên xuống liên tục, dập vào càng lúc càng nhanh. Một chân cậu bị gập lên, chân còn lại vắt ra ngoài sô pha, theo nhịp đong đưa của anh mà cũng lay động.

Một lát sau, người nọ nằm sấp lên người Thẩm Mặc, vật kia vẫn im lìm chôn trong cơ thể cậu. Cậu chỉ cảm thấy một dòng nóng bỏng phun vào trong mình, thân thể bị đè nghiến xuống sô pha không thể động, mũi chân căng ra như bị rút gân.

Rất lâu sau đó, trái tim đang đập thình thịch của cậu mới chịu ổn định lại.

Sô pha là quá nhỏ để hai người cùng ngủ, người nọ liền bế Thẩm Mặc đi tắm rửa rồi cùng vào phòng ngủ với cậu. Nguyện vọng của cậu đã hoàn thành, nên cậu cảm thấy thế này mới là đương nhiên, mệt mỏi thiếp đi trong lòng người nọ.

Khi cậu tỉnh lại, ngoài trời đã âm u, không biết đang là hoàng hôn hay sáng sớm. Người nọ đã tỉnh dậy từ lâu, đang dùng ngón tay đùa nghịch tóc cậu. Thẩm Mặc vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải cằm anh, nơi kia qua một đêm đã lún phún râu, chọc vào môi cậu ngưa ngứa.

Người nọ hỏi cậu: “Đói không?”

Đúng là cậu hơi đói, nhưng lười không muốn động: “Ngủ thêm lát nữa đi~”

Người nọ cũng chiều theo Thẩm Mặc, nằm xuống ôm chặt lấy cậu.

Hai người nói chuyện câu được câu không.

“Sao khi về anh lại không tự mở cửanh?”

“Đi vội quá, tôi quên.”

Có vẻ người như Thẩm Mặc dễ làm chuyện này hơn. Cậu cố nín cười: “Anh chạy về trước thế này, người nhà anh có nói gì không?”

“Không sao cả, em gái tôi…”

Thẩm Mặc thấy lạ: “Không phải anh là con trai độc nhất à?”

Người nọ không nói nữa, chỉ vò tung tóc cậu lên.

Thẩm Mặc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp nghĩ ra đó là cái gì thì nghe người kia hỏi: “Sao năm mới em lại không về nhà?”

Rõ ràng là anh không tin lời nói dối của cậu.

Thẩm Mặc vắt hết óc định vẽ ra một lời nói dối nữa, nhưng người nọ lại nắm lấy tay cậu: “Nói thật.”

Môi cậu giật giật, mãi sau mới nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là, chỉ là… ba mẹ em đuổi em ra khỏi nhà mà thôi. Anh biết đấy, nghỉ hè năm đó… ”

Cậu nói sơ qua mọi chuyện một lượt, bao nhiêu chuyện chấn động lòng người đều bị cậu nói hời hợt cho qua.

“Thực ra cách mấy tháng em sẽ gọi về nhà một lần, chẳng qua không ai nghe cả.”

Người nọ im lặng nghe, rồi ôm chặt lấy cậu: “Nên bây giờ em chỉ còn một mình thôi?”

“Ai bảo thế? Em còn có anh mà.” Thẩm Mặc nắm tay người nọ, hỏi: “Chúng ta sẽ không rời xa nhau, đúng không?”

Ánh mắt người nọ sâu không thấy đáy.

Thẩm Mặc bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, liền hỏi lại lần nữa.

Cuối cùng người nọ cũng cười rộ lên, lấy tay che mắt cậu. Trước mắt cậu tối sầm, cả thế giới bỗng trở thành một màu đen, chỉ còn lại thanh âm của anh vang vọng bên tai: “… Đương nhiên rồi.”