Manh Sủng Ký

Chương 45: Ba mẹ



Edit: Yáng

***

"Bố mẹ ăn cơm tối chưa, nếu không thì ở lại đây ăn." Thẩm Thanh Châu nói.

"Không cần, chúng ta đến thăm con một chút thôi, lập tức về nhà ngay đây." Ánh mắt mẹ Thẩm vẫn luôn dừng trên người Du Vãn, Thẩm Thanh Châu nói chuyện với bà thì bà mới dời mắt qua chỗ khác, "Thanh Châu, mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, năm nay con có quay phim không?"

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Cũng đang quay một bộ phim, nhưng mấy ngày đó chắc không quay."

Mẹ Thẩm lập tức vui vẻ, "Vậy lễ mừng năm mới con nhớ về nhà đấy."

"Vâng."

"Du Vãn à, cô rất hoan nghênh cháu đến nhà cô làm khách."

Du Vãn có chút thụ sủng nhược kinh, "Cháu cảm ơn cô."

"Hai nhà chúng ta cũng có thể gặp mặt." Mẹ Thẩm biết rõ Thẩm Thanh Châu, nếu như nó đã đón nhận một cô gái thì nhất định sẽ một lòng một dạ, tình cảm của hai người tốt như vậy, đến lễ mừng năm mới, hai nhà gặp mặt một lần cũng rất bình thường, "Không biết lúc nào thì ba mẹ cháu có thời gian rảnh?"

Du Vãn ngơ ngẩn, "Xin lỗi cô, ba mẹ cháu... đã qua đời rồi."

Ba Thẩm mẹ Thẩm có chút kinh ngạc liếc nhìn nhau, mẹ Thẩm phản ứng rất nhanh, "Là do cô quá đường đột, vậy lễ mừng năm mới cháu qua nhà cô, cô làm đồ ăn ngon cháu."

Trong lòng Du Vãn rất cảm động, không nghĩ tới tính cách của Thẩm Thanh Châu và ba mẹ khác xa nhau, không đúng, nhìn dáng vẻ của ba Thẩm... cũng tương đối giống Thẩm Thanh Châu.

"Cháu sẽ đến thăm cô." Du Vãn nói.

Mẹ Thẩm vui mừng gật đầu, sau đó nói, "Vừa nãy hai đứa đi đâu?"

"Dạ, là như thế này, cháu nuôi một con chó, nó đang mang thai, cháu đưa nó đến bệnh viện kiểm tra."

"Mang thai? Là con này sao?" Mẹ Thẩm chỉ vào Du Điểm Điểm, "À... Là cùng Đậu Đỏ sao?"

"Dạ..."

"Tốt quá, hai con cùng chủng loại, sinh ra rất thuần chủng." Mẹ Thẩm cười nói.

Thẩm Thanh Châu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Du Vãn nói, "Trước đây mẹ anh cũng có nuôi chó, rất quen thuộc với những thứ này, Du Điểm Điểm mang thai phải chăm sóc như thế nào thì cứ hỏi trực tiếp mẹ anh là được."

"Đúng đúng, hai đứa không biết chăm sóc cũng không sao, dù sao gần đây mẹ đều ở nhà, để mẹ chăm sóc cũng được."

Du Vãn, "Vậy làm phiền cô ạ."

"Nếu cháu không yên tâm, thì có thể gọi điện thoại hỏi cô."

"Không phải không phải, làm sao cháu có thể không yên tâm ạ."

"Như vậy đi, cũng sắp hết năm rồi, ngày kia hai đứa về nhà đi, đem cả chó cùng về, người một nhà chúng ta cùng ở chung một chỗ." Mẹ Thẩm đề nghị.

Du Vãn ngẩn người, người một nhà... Cô cũng coi như là người một nhà, tiến độ của mẹ Thẩm thật là nhanh...

Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Du Vãn, khóe miệng cong lên, nếu như trực tiếp đưa cô ấy về nhà cũng không tệ, "Ngày kia rồi hãy nói."

"Được." Mẹ Thẩm nói, "Vậy chúng ta cũng không ở lại đây nữa, hai đứa nghỉ ngơi cho tốt."

Ba Thẩm cũng đứng lên, nhìn qua khí chất của ông cũng rất giống Thẩm Thanh Châu, không thân thiết lắm, có chút lạnh nhạt.

Du Vãn và Thẩm Thanh Châu tiễn hai người ra cửa. Sau khi thấy hai người đi, Du Vãn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao ba mẹ anh lại bất thình lình xuất hiện?"

Phản ứng của Thẩm Thanh Châu rất bình thản, "Hai người họ thường xuyên du lịch ở bên ngoài, đại khái gần đến lễ mừng năm mới thì mới quay về."

"Vậy, ngày đó thực sự muốn đi qua nhà anh sao, hình như không tốt lắm đâu, em cũng chưa gả cho anh..." Du Vãn có chút do dự nói ra.

Thẩm Thanh Châu nghe được Du Vãn nói liền híp mắt lại, anh hơi cúi người xuống nhìn ánh mắt của Du Vãn, "Vậy thì gả đi."

Du Vãn lùi lại, tựa người ở trên cửa, "Nghiêm túc mà nói, mấy ngày lễ mừng năm mới..."

"Không muốn gả sao." Thẩm Thanh Châu không buông tha Du Vãn, lại nhích gần thêm một chút, hô hấp hơi nóng rơi xuống bên tai của cô, hơi nóng có chút mờ ám.

Du Vãn chỉ cảm thấy hơi nóng từ trên mặt bốc lên, vành tai đỏ ửng bắt đầu lan ra, cô nói lầm bầm, "Nào có ai ép hỏi như anh."

Thẩm Thanh Châu rũ mắt nhìn cô, "Ừ, không ép em, nhưng vấn đề này, em trốn cũng không thoát."

Du Vãn đưa tay để ở trên ngực Thẩm Thanh Châu, "Ai nói em muốn chạy trốn."

Khóe miệng Thẩm Thanh Châu hơi cong lên, nhân lúc Du Vãn không đề phòng tìm đến môi cô, thanh âm hơi trùng xuống, "Được, vậy không trốn." Nói xong, một tay đỡ mặt của Du Vãn, hôn nhẹ lên môi cô.

Vừa mới chạm nhẹ, sau đó hình như cảm thấy không thỏa mãn, lại tiếp tục hôn lên xóa hết vết son trên môi Du Vãn.

Du Vãn đỏ mặt, chấp nhận sự trêu chọc của anh. Cảm xúc ẩm ướt xẹt qua, Thẩm Thanh Châu từ từ ôm Du Vãn vào lòng, Du Vãn trợn mắt nhìn anh.

Thẩm Thanh Châu không làm thì tốt, chỉ hơi động tay một chút là khí chất cả người cũng không giống nhau, một giây trước có thể đứng đắn nghiêm túc, lạnh lùng lãnh đạm, nhưng một giây sau ánh mắt lập tức thay đổi. Hết lần này đến lần khác đều dụ hoặc, làm thế nào cô cũng không trốn được.

Thẩm Thanh Châu đặt Du Vãn ở trên cửa, nụ hôn ngày càng sâu, hơi thở nồng đậm.

Có lẽ ngay từ đầu chỉ muốn hôn nhẹ, thế nhưng vừa hôn lại nhớ đến đêm kiều diễm hôm đó, vì thế càng không thể cứu vãn. Lực đạo của Thẩm Thanh Châu lại tăng thêm, tay trái ma sát dọc theo thắt lưng, ngón tay chạm vào làn da của Du Vãn. Làn da non mềm, chạm vào rất thoải mái, không kìm chế được lại muốn nhiều hơn.

Du Vãn bị kìm chế giữa Thẩm Thanh Châu và cánh cửa, nóng lạnh đan xen, giống như ở giữa băng hỏa. Tâm tư có chút phiêu, Du Vãn nhịn không được khẽ ừm một tiếng, gian phòng rất yên tĩnh, chỉ một tiếng động nhẹ cũng có thể vang lên rõ ràng, cánh tay Thẩm Thanh Châu siết chặt, trực tiếp ôm cô đi về một hướng.

Từ huyền quan đến phòng khách, Du Vãn cảm thấy mình vẫn luôn nằm trong trạng thái bị động, thật sự là xin lỗi với khẩu hiệu "Ngủ với Thẩm Thanh Châu", cô không chút do dự giơ tay lên ôm cổ Thẩm Thanh Châu, nhón chân lên, kéo anh sang một bên.

Hai người lảo đảo, đụng phải đèn đặt dưới đất, đụng vào tủ tường, còn không cẩn thận làm một món đồ sứ trang trí rơi xuống đất... Tóm lại, cuối cùng Thẩm Thanh Châu đè xuống cửa phòng, sau đó ôm lấy cô gái nhỏ lên đến trên giường...

Kể từ buổi tối Giản Vũ Nùng nói với Thái Văn Thâm là có bạn trai, mấy ngày nay ba mẹ cô vẫn luôn ngoài sáng trong tối hỏi bạn trai cô là ai. Giản Vũ Nùng cảm thấy rất may mắn vì Thái Văn Thâm không biết nhiều về giới giải trí, không trực tiếp nhận ra Du Hoán, bằng không chuyện cô nói dối có bạn trai sẽ bị bại lộ, như thế này, phỏng chừng mẹ lại muốn cô đi xem mắt.

Hôm nay, Giản Vũ Nùng đang ở nhà ăn cơm với nhị lão.

Điện thoại di động vang lên, Giản Vũ Nùng vừa nhìn, đúng là Minh Trình, "Alo."

"Giản đại **. Nhiều ngày như vậy không gặp, dạo này cô đang làm gì thế?"

(Phần Giản đại ** là t giữ nguyên bản raw, chỗ này t cũng không hiểu ý của tác giả muốn gọi như thế nào)

Giản Vũ Nùng ăn một miếng, rất tùy ý nói, "Ăn uống ngủ nghỉ đi vệ sinh, bằng không còn có thể làm gì."

Minh Trình cười cười, "Cô nói chuyện nhất định phải trực tiếp như vậy hả."

Giản Vũ Nùng hừm một tiếng, Minh Trình nói tiếp, "Bất quá tôi lại thích thẳng thắn thoải mái như vậy."

"À, anh có chuyện gì hả, gọi điện qua đây chỉ để khen tôi một câu thôi sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Minh Trình nói, "Là như thế này, tối mai là sinh nhật tôi, không phải là tôi vẫn đang ở đoàn phim đóng phim sao, Hoán ca bọn họ muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, cho nên tôi muốn mời cô qua đây."

Giản Vũ Nùng ngẩn người, "Vậy à... Sinh nhật vui vẻ."

"Bây giờ nói với tôi làm gì, ngày mai cô qua đây, đến lúc đó lại nói, cô sẽ không nể mặt tôi chứ?"

Lúc trước, Giản Vũ Nùng làm một "antifan" rất có thể sẽ không nể mặt hắn, nhưng sau đó cô cũng biết tình hình thực tế không giống như lời đồn đại trên internet, cho nên cũng không có địch ý với hắn, "Nhưng mà mọi người ở đoàn phim tôi đều không quen..."

Không đợi Giản Vũ Nùng nói xong, Minh Trình liền nói tiếp, "Hoán ca, không phải cô quen Hoán ca sao. Được rồi được rồi, ngày mai tôi qua đón cô, cô đừng từ chối."

"Này này này..."

Minh Trình cúp điện thoại rồi, Giản Vũ Nùng bất đắc dĩ lắc đầu.

"Nùng Nùng, ai đó hả?" Mẹ Giản vẻ mặt bát quái, "Bạn trai hả?"

"Không phải đâu." Giản Vũ Nùng nói, "Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến vấn đề này, con gái người sẽ không thành gái ế đâu, ha ha, mẹ cứ yên tâm. À, con ăn no rồi, con vào phòng trước, ba mẹ từ từ ăn đi."

"Này, cái đứa nhỏ này..."

Giản Vũ Nùng thu thập xong chén đũa, vội vàng chạy mất.

Hôm sau, Minh Trình đích thân đến đón Giản Vũ Nùng.

"Đại thọ tinh còn vất vả như vậy, không phải nói để tự tôi đi đến rồi sao."

Minh Trình nghiêng đầu nhìn cô, "Giản đại ** là khách quý, đương nhiên là tôi phải đến đón cô rồi."

Đúng lúc này, điện thoại của Minh Trình vang lên, hắn trực tiếp ấn nút nghe.

"Cậu đang ở đâu?" Đầu dây là thanh âm của Du Hoán, "Tổ chức sinh nhật cho cậu mà cậu còn chạy đi đâu."

Minh Trình nói, "Hoán ca, xin lỗi xin lỗi, khiến cho mọi người phải đợi lâu, em có chút việc riêng."

"À? Cậu còn có bạn đến?"

"Đúng vậy, hôm qua em đã mời Nùng Nùng đến, bây giờ hai bọn em đang ở trên đường, sắp tới rồi."

"Vũ Nùng?" Du Hoán hơi kinh ngạc.

Giản Vũ Nùng lên tiếng chào, "Hello."

"Em..."

Minh Trình cũng không đợi Du Hoán nói xong liền nói tiếp, "Hoán ca, đợi chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."

Du Hoán, "..."

Điện thoại cúp rồi, Du Hoán nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút liền nhíu mày, còn gọi là Nùng Nùng? Quen thân như vậy sao?

Lý Lộ ở bên cạnh tiến lên, "Làm sao vậy, Minh Trình đâu?"

"Đang trên đường, lập tức tới ngay."

"À? Đột nhiên cậu ấy chạy đi đâu, vừa rồi em vẫn còn nhìn thấy cậu ấy."

"Đi đón người." Du Hoán nói, "Vũ Nùng muốn đi qua."

"Vũ Nùng? À, là người bạn lúc trước của anh đúng không?"

"Ừ."

Lý Lộ cười cười, "Minh Trình thật sự để ý đến cô ấy, còn tự mình đi đón người."

Sắc mặt Du Hoán nhìn không được tốt lắm, ừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

"À à, đại thọ tinh đến rồi."

"Minh Trình à, cậu cố ý đúng không, còn tưởng cậu muốn cho chúng tôi leo cây."

"Nào dám nào dám." Minh Trình vội vàng nói, "Không phải là tôi đến rồi hay sao."

Một diễn viên nào đó nhìn thoáng qua Giản Vũ Nùng nói, "Tôi nói này, hóa ra là đi đón người, Minh Trình, tiểu tử cậu..." Chưa nói xong toàn bộ, thế nhưng mọi người đều hiểu, Minh Trình người này nhất định là coi trọng cô bé này rồi, bằng không sao phải ân cần như thế. Hơn nữa, cô gái này không phải là người bạn mà lần trước Du Hoán dẫn tới sao, Minh Trình ra tay cũng nhanh đấy!