Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 37: Kỳ lạ



Ngày hôm nay không vào trong cung gặp Trầm ngự y, trong lòng Tống Đại Mãnh rất nhớ. Tuy nhiên, nàng ngủ tới thẳng đến buổi trưa mới rời giường, cơm nước xong lại không có ai làm phiền quấy rầy nàng, một là ngủ tiếp đến tối mới thức.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, nhưg đã cũng thật sự trôi qua rồi. Không đi gặp Trầm ngự y, quả thật rất lãng phí tuổi thanh xuân.

Hôm nay ngủ sớm một chút, ngày mai nhất định phải dậy sớm! Trên đường trở về phòng, Tống Đại Mãnh không ngừng căn dặn chính mình. Ngàn vạn lần không thể giống như hôm nay, nhất định ngày mai không thể ngủ tới trưa. Thật vất vả lắm mới tiếp cận được gần với Trầm ngự y, cho nên nàng cũng không muốn kéo dài khoảng cách với Trầm ngự y.

Nhưng mà nàng càng muốn dậy sớm, lại càng không như nàng mong muốn.

Ngày thứ hai lại ngủ thẳng tới giữa trưa, hai người nha hoàn đến đây giúp nàng rời giường rồi thay y phục, lại là sau khi ăn cơm xong cơn buồn ngủ lại ập tới, cuối cùng lúc nàng tỉnh lại tất nhiên là đã trời tối.

Cơm tối lại được gải quyết ở trong phòng bếp, mấy ngày nay luôn tiến vào trong phòng bếp này cũng khiến cho nàng cảm thấy mình và phòng bếp là một người... Không, còn Tứ Hiền, hai người ở trong bếp.

"Hai ngày nay cô nương thật ngoan, cả hai ngày không có đi ra khỏi phủ." Lúc đi, Tứ Hiền cười tựa như không cười nói. Lúc về, Tống Đại Mãnh nói: "Nhất định ngày mai phải dậy sớm!"

Hai ngày nay không được gặp Trầm ngự y, có trời mới biết trong lòng nàng có bao nhiêu là sốt ruột. Nhất định phải đi Thần Y cư, ngỡ như hắn không để ý tới nàng thì làm sao bây giờ? Nếu là như vậy, chuyện nàng nỗ lực tiếp cận để đến gần hắn đều đã lãng phi hay sao? 

Ở thời cổ đại này cũng không có đồng hồ để đánh thức người dậy. Bây giờ, nàng chỉ có thể ở trong lòng khẩn cầu, ngày mai nhất định phải dậy sớm.

Nói đến cũng thực sự kỳ lạ, trước đây buổi trưa nàng không có mệt mỏi như vậy, cũng sẽ không buồn ngủ tới mức độ như vậy, mà nhất là buổi trưa. Buổi sáng lại càng không thức dậy nổi, hai ngày thực sự quá kỳ lạ, mỗi ngày đều tới trưa mới tỉnh.

Nàng đang nghĩ nếu còn ngủ như vậy, thì một ngày nào đó cũng bị tên Nhàn vương kia giết chết trong mộng lúc nào cũng không hay.

"Ngay mai nhất định phải dậy sớm!" Nàng nhắm mắt lại, tự nhủ trong lòng mình. Cũng không biết câu nói này đã lặp lại trong lòng nàng bao nhiêu lần, trên thực tế giữa trưa ngày thứ ba nàng mới tỉnh lại. Được, nàng tỉnh lại không bao lâu thì hai người nha hoàn liền đến.

"Vương phi người đã dậy rồi!" Hai người nha hoàn này đã hầu hạ thay y phục cho nàng nàng đã quá quen thuộc, vừa bước vào liền nở một nụ cười tươi, "Để nô tỳ giúp người thay y phục."

"Ừ." Tống Đại Mãnh chỉ cần nhúng tay vào là có thể… Lợi dụng lúc hai nha hoàn đang y phục cho nàng, nàng không nhịn được hỏi: "Vô Hoa, Linh Âm, ta hỏi các ngươi một chuyện, tại sao mấy ngày nay chỉ có hai ngươi đến hầu hạ ta? Những thứ này tự ta có thể làm được."

Hầu hạ nàng trong hai ngày này, thỉnh thoảng nàng cũng nói mấy câu với hai nha đầu này, biết các nàng một người tên là Vô Hoa một người là Linh Âm, hai người hầu hạ nàng rất là chu đáo cẩn thận, mà hai nha đầu đó cũng cố gắng nói chuyện với nàng.

"Vương gia nói rồi, sau này chỉ có hai người nô tỳ đến hầu hạ Vương phi." Linh Âm trả lời nói, vẫn như cũ miệt mài thu dọn những đồ vật sau lưng Tống Đại Mãnh.

Tống Đại Mãnh bán tín bán nghi, "Không phải Vương gia các ngươi rất ghét ta sao?"

Đột nhiên mấy ngày trước lại phái hai người nha hoàn này đến hầu hạ nàng, gặp mặt cũng không có nói lời ác độc nữa, điều này làm cho nàng có chút không được tự nhiên.

"Người và Vương gia chính là phu thê, có phu quân nào lại ghét bỏ nương tử của mình." Vô Hoa cười nói, "Nhưng Vương gia cưới hỏi Vương phi đàng hoàng,Vương gia chỉ có thể tốt với người, chẳng lẽ người không muốn hòa hợp với Vương gia?"

Hắn thật sự đối tốt với nàng? Tống Đại Mãnh lườm một cái, không có việc gì mà lại tốt như vậy... Nàng vẫn phải cẩn thận một chút với cái tên Vương gia kia.

"Được rồi, Vương phi, có thể lúc này đi thiên sảnh cũng vừa vặn là thời điểm dùng bữa trưa, chắc Vương gia đang đợi người đó." Không bao lâu, hai nha hoàn rửa mặt thay y phục cho nàng đã xong liền lôi nàng ra ngoài.

"Này, A a a... Ta muốn đi nhà xí." Tống Đại Mãnh không muốn, cơm nước xong lại ngủ một giấc, một ngày vẫn như thế, nàng đang tính toán, nàng phải đi Thần Y cư gấp.

"Phải làm sao mới ổn đây? Đợi không được, Vương gia sốt ruột lo lắng thì phải làm sao?" Hai người nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, Vô Hoa nghĩ một chút rồi nói với Linh Âm, "Như vậy đi, ngươi đi báo cho Vương gia một tiếng, nói Vương phi sẽ đến liền. Ta ở đây đợi Vương phi."

"Được." Linh Âm gật đầu, rồi xoay người đi đến thiên sảnh.

Trên mặt Tống Đại Mãnh không nói, nhưng trong lòng mắng không thôi. Trước nhà vệ sinh còn giúp đỡ, vậy làm sao nàng trốn đi được hừ!!! Căn bản là tìm một lý do đi nhà vệ sinh để chuồn ra ngoài, không nghĩ tới hai người nha hoàn này còn phân công hợp tác với nhau, trong lòng Tống Đại Mãnh suy nghĩ đợi lát nữa nhất định sẽ thoát khỏi Vô Hoa.

Nhưng đợi nàng từ nhà vệ sinh đi ra, nàng mới phát hiện mình đã sai rồi!

Vô Hoa canh chừng nàng rất chặt, ngoại trừ nàng đi vào nhà vệ sinh. Nói cách khác, bữa nay nàng dùng bữa trưa nữa là cái chắc, vậy thì cơm nước xong thì không được buồn ngủ! Tống Đại Mãnh nói như đúng rồi, nhưng trên thực tế vừa nằm xuống là nàng đã ngủ rồi.

Tuy nhiên, lại một lần nữa lúc nàng tỉnh lại thì trời đã tối.

Mấy ngày nay thực sự quá kỳ lạ rồi!

Nàng từ trên giường ngồi dậy xoa xoa trán, vô cùng ảo não và tự trách. Vừa ăn xong lại ngủ, còn không đi được Thần Y cư. Chắc nàng sẽ biến thành con heo quá, đến lúc đó Nhàn Vương sẽ soi mói khinh bỉ nàng.

Tối hôm đó, Tống Đại Mãnh đưa một quyết định rất quyết tâm.

Nếu ban ngày nàng không có cách nào di vào hoàng cung, vậy thì vào buổi tối. Cũng không thể không đi, nghĩ đến gương mặt tuấn tú của Trầm Ngạo, lòng của nàng liền khó chịu, ngày hôm nay không đi không được!

Nàng không có đi nhà bếp, mà đi thẳng đến phòng chứa củi rồi lén lút vòng qua cửa sau chạy ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa chính của vương phủ rồi nàng dùng ống tay áo của mìnhche gương mặt mà chạy tới. Trên đường đi vừa đi vừa nhìn, sợ có người sẽ nhận ra.

Vào đêm, kinh thành hết sức náo nhiệt, khắp nơi đèn đuốc đều sáng trưng, trên đường có rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, hai bên phố lớn có rất nhiều quầy bán hàng đã dọn dẹp xong, màu sắc rực rỡ của những món đồ chơi nhỏ hầu như đều thấy ở tất cả các quầy bán hàng như những cây son của nữ nhân, trâm cài, vòng tay, ngọc bội....

Trăm vật ngàn sắc, hoa quang nghệ thái, một cảnh rất là phôn hoa hưng thịnh. Tuy thời đại này không phát đạt nở thế kỉ 21, nhưng thời đại này rất cổ kính, hoa lệ di thường. Nếu không phải vội vã đi gặp Trầm ngự y, thì sớm Tống Đại Mãnh đã bị nhữn g món đồ chơi nhỏ kia hấp dẫn rồi...

Lúc này là buổi tối, cũng không biết thị vệ trong cung có canh chừng nghiêm ngặt hay không. Nếu như lỡ bị bắt đưa đi đến trước mặt hoàng thượng rồi sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, bất tri bất giác nàng đã đi sắp tới cửa thành hoàng cung.

Khi nàng còn đang suy nghĩ làm sao đi đến Thần Y cư mà không gặp được thị vệ đi tuần tra, nhưng ở cửa thành khoảng 100 mét, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nàng rồi.

"Trầm ngự y!"

Nàng cảm thấy vui vẻ, vội vàng chạy tới gọi hắn.