Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 36: Y phục mới



Edit: Chickenliverpate

Hôm sau, ngủ một giấc thẳng đến giờ ngọ, Tống Đại Mãnh vừa định mở cửa bước ra ngoài, đúng lúc mấy nha hoàn gõ cửa tiến vào.

"Vương phi, người dậy rồi." Trong đó, một nha hoàn trên tay đang cầm một kiện y phục được gấp lại cẩn thận bước tới, trên mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt: "Đây là hôm qua  Vương gia phân phó làm cho người một bộ y phục mới, xin Vương phi để nô tỳ thay y phục cho người."

"Vương gia cho ta?"

Tống Đại Mãnh ngẩn người, Vương gia chết tiệt kia lại làm cái quái gì nữa đây? Đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy, không phải đang có ý đồ gì chứ?

"Xin Vương phi nhấc tay lên một chút." Nha hoàn đã mở kiện xiêm y mới ra, một nha hoàn khác đặt chậu nước ấm xuống, bước sang bắt đầu cởi y phục cho nàng: "Vương gia còn đang chờ Vương phi qua dùng thiện, hiện tại để nô tỳ thay y phục cho người."

Đều đã đến bên cạnh, Tống Đại Mãnh đành phải phối hợp với các nàng, cởi ra kiện quần lụa mỏng màu anh đào ban đầu để thay vào một bộ y phục mới.

Ước chừng sau năm phút đồng hồ, bước cuối cùng của quá trình mặc xiêm y - - buộc thắt lưng rốt cuộc cũng kết thúc, hai nha hoàn một người phía trước một người phía sau ngắm nghía kiệt tác của mình, rồi cười nói: "Vương phi mặc cái váy này quả thật rất là đẹp mắt, Vương gia nhìn thấy nhất định sẽ rất cao hứng."

Người còn lại nhanh chóng dẫn nàng đến trước bàn trang điểm: "Vương phi, xin ngồi xuống, hiện tại hãy để chúng nô tỳ trang điểm cho người."

Đãi ngộ này so với trước ngày hôm qua quả thật là một trời một vực nha.

Trong lòng Tống Đại Mãnh mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục phối hợp các nàng, muốn nàng giơ tay nàng liền giơ tay, muốn nàng ngồi vào bàn trang điểm thì nàng an vị bên cạnh bàn trang điểm, trong lúc hai nha hoàn bận rộn, nàng liên tục suy nghĩ, hôm nay mặt trời mọc từ huớng tây rồi hả?

"Hảo, Vương phi, người xem, hôm nay người thật sự rất đẹp, quá đẹp luôn." Sau khi thay y phục xong xuôi, nha hoàn nói.

"Không tồi."

Ngoài mặt Tống Đại Mãnh "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nói cứ như ngày hôm trước nàng không đẹp vậy.

Trong phòng, nàng đứng lên chậm rãi xoay người dưới sự chú mục của hai nha hoàn, sau đó mới soi gương, phát hiện hôm nay nàng quả thật thay đổi rất nhiều. Chiếc váy lụa mỏng trắng như tuyết vừa vặn phủ xuống che khuất đôi giầy, một đai lưng bằng gấm màu xanh xinh đẹp buộc ngang hông nàng, mặc dù không phải dáng người trước sau lồi lõm, nhưng cũng có không ít ý vị. Trên váy thêu từng cánh từng cánh hoa anh đào nho nhỏ, một làn gió trong lành từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, làm làn váy lay động bay phất phơ, nhất thời phát sinh một loại cảm giác phiêu lãng như tiên.

Nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong gương, Tống Đại Mãnh cũng sửng sốt.

Bộ y phục này che chắn một cách hoàn hảo, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng đường cong duyên dáng nơi cổ và xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc mây đen huyền của nàng đã được bàn tay khéo léo của hai người này dùng dây cột tóc búi lên, trên đầu cắm một cây trâm hoa đào khảm ngọc châu, nhìn có chút tùy ý lại nhiều phần thanh lịch. Không thoa phấn trang điểm nhưng lại như hoa sen mới nở, khuôn mặt kiều mỵ như trăng rằm, khiến người ta nhung nhớ trong lòng

Nàng giơ tay hất lớp tóc mái mỏng phía trước trán, trong lòng ngược lại vô cùng thích thú. Ba ngàn sợi tóc được cột lên cao chỉ chừa lại hai lọn buông xuống trước ngực, còn lại tất cả đều xõa từ gáy đổ xuống lưng, thật là phiêu dật.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là nàng không có bấm lỗ tai nên không thể mang hoa tai.

"Vương phi, mau mau chuẩn bị rửa mặt, thời giờ không còn sớm, Vương gia chờ cũng sốt ruột rồi." Lúc này, một người bưng chậu nước và một cái chén chứa nước súc miệng mang tới bên cạnh nàng.

Súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, bọn họ lại giúp Tống Đại Mãnh thoa một chút phấn trang điểm, đôi môi đỏ tươi càng kiều diễm ướt át, gương mặt tròn như trứng ngỗng được thoa một chút phấn hồng, nhìn qua nàng càng tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Nhàn Vương rốt cuộc muốn làm cái quái gì đây? Mãi cho đến khi Tống Đại Mãnh đi đến Thiên thính, ngồi vào bàn ăn cũng vẫn không hiểu được.

Hôm nay Nhàn vương tựa hồ so với mấy ngày trước thật sự không cùng một dạng, không chỉ đơn giản sai người hầu hạ nàng thay y phục như vậy, nhìn thấy nàng, hắn thậm chí cũng không cố ý hung hăng với nàng hay ầm ĩ cùng nàng. Điều khiến nàng khó tin hơn chính là tên Vương gia chết tiệt này cư nhiên không có ra lệnh nàng hầu hạ hắn ăn cơm.

"Xem ra cũng không tệ lắm."

Nhìn thấy Tống Đại Mãnh y phục trắng muốt đi tới, dưới mặt nạ, đôi đồng tử chợt lóe lên một tia lửa không dễ dàng nhận ra cảm xúc từ hắn. Lần đầu tiên, Nhàn vương bắt đầu cảm thấy nữ nhân thô lỗ này thô lỗ nữ nhân cũng có chút mặt mũi.

Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà tiếp tục đả kích nàng: "Y phục này nếu đổi lại cho người khác mặc, hiệu quả chắc sẽ càng tốt hơn."

Vương gia chết tiệt rốt cuộc là có ý gì? Tống Đại Mãnh cố gắng khắc chế cảm xúc, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh: "Lời nói của Vương gia rất đúng, vậy dùng bữa xong ta sẽ thay y phục ra ngay."

"Tống Đại Mãnh, ngươi dám!" Nhàn vương nóng nảy thốt ra.

Hạ nhân phía sau bao gồm cả hộ vệ của hắn là Lưu Vân và Thiên Sơn, nhìn thấy Vương gia vì Vương phi mà cảm xúc đột nhiên biến hóa trở nên như vậy, đều có chút giật mình.

"Ta mặc vào ngươi châm chọc ta mặc khó coi, ta nói muốn thay ra, ngươi lại uy hiếp không cho?" Tống Đại Mãnh nhướng mày, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Nhàn vương: "Ngươi nói đi, muốn ta làm như thế nào mới có thể hợp tâm ý Vương gia đây?"

"Không được thay."

Rõ ràng minh bạch, không chút mơ hồ.

"A...."

Tống Đại Mãnh không để ý tới hắn nữa, cúi đầu ăn.

"..."

Thấy nàng không tiếp tục nói, trong lòng Nhàn vương cảm thấy không được thoải mái. Muốn nói điều gì đó, nhưng định nói rồi lại thôi, cảm thấy sau khi Tống Đại Mãnh gả đến vương phủ, cá nhân hắn tựa hồ cũng đã thay đổi, nói cũng nhiều hơn, và nhiều hơn một chút cảm xúc mà hắn không nên có.

Chớp mắt cũng đã đến giờ Mùi.

Không biết vì sao, buổi trưa từ trước giờ chưa bao giờ Tống Đại Mãnh cảm thấy nhàm chán hay buồn ngủ, ăn xong cơm trưa bỗng nhiên hai mắt bắt đầu mở không lên, nàng từ phòng ăn trở về, vừa nằm xuống giường không tới 2 phút liền ngủ.

Đến khi nàng tỉnh lại, sắc trời đã tối. Nàng cho rằng Nhàn vương hẳn là không chán ghét nàng đến nỗi không chừa cơm cho nàng, kết quả chạy tới thiên thính cái gì cũng đều không có. Hỏi qua mới biết Nhàn vương đã cùng Lưu Vân Thiên Sơn ra khỏi vương phủ đi dạo chợ đêm, nào có quan tâm nàng chưa ăn cơm?

Vì thế cuối cùng nàng chỉ có thể lại chạy tới phòng bếp, lúc này, tại phòng bếp vẫn như cũ không có ai. Nếu thật sự có, cũng chỉ có Tứ Hiền.

"Sao hôm nay lại thay đổi y phục?" Tứ Hiền liếc mắt một cái liền chú ý đến y phục của nàng, thập phần tò mò sáp đến. "Như thế nào lại có nhan sắc giống ta như vậy, Tống cô nương không phải là thích ta đấy chứ?"

"Ta có người trong lòng rồi." Tống Đại Mãnh không có thói quen để nam nhân tiếp cận, hắn đến gần nàng liền lui về phía sau. Tóm lại cách xa hắn ít nhất là hai thước. Mỹ nam nhân này quá vô pháp vô thiên, lai lịch cũng không rõ ràng, không phải là dạng nàng có thể đụng vào.

Tứ Hiền nhận ra nàng đang có ý trốn tránh mình, đành thở dài rồi nói: "Cô nương, ngươi như vậy khiến cho tại hạ có một chút khổ sở. Mặc dù ngươi đã có người trong lòng, chúng ta chung quy cũng là bằng hữu chứ?"

"Ngươi còn sợ không có bằng hữu?" Nữ nhân đều chạy theo hắn mà?

Dư quang khóe mắt liếc Tứ Hiền một cái, trong lòng Tống Đại Mãnh cân nhắc, hắn xinh đẹp như vậy, cư nhiên không tạo ra chút sóng to gió lớn nào ở kinh thành? Cũng thật sự là kỳ quái.