Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 16: Nhuyễn Muội Tử Thụ Thương



Mắt thấy ba tướng đấu ba tướng đánh đến lúc náo nhiệt, trong quân Ô Hoàn cũng không có đại tướng đi ra nữa, toàn bộ tướng lĩnh của Công Tôn Toản cũng phái ra rồi.

Công Tôn Toản cắn môi, nàng e sợ đại tướng thủ hạ của mình thất thủ bị giết, nghĩ thầm: "Võ tướng đã phân không ra thắng bại rồi, dứt khoát khua quân đánh lén đi. Dù sao ta cũng có võ tướng kỹ “Bạch mã”, bạch mã nghĩa quân cũng không có khả năng bại bởi đám quân ô hợp này."

Công Tôn Toản giơ thiết mâu hai cạnh lên cao, trên người dần hiện lam quang, trên đỉnh đầu nhảy lên hai chữ cái màu lam"Bạch mã”. Lam quang lấp lánh vạn trượng, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ năm nghìn bạch mã nghĩa quân ở trong.

"Bạch mã" vừa ra, sĩ khí toàn quân Công Tôn Toản lập tức như cầu vồng. Năm nghìn bạch mã ngĩa quân người người đều cảm giác được sức mạnh giống như suối tuôn ra.

Công Tôn Toản mỉm cười, cầm thiết mâu trong tay vung về phía trươc, cao giọng nói: "Giữ nguyên Phong Thỉ trận, đột kích!"

Nàng vừa dứt lời, gần phía sau nàng đột nhiên có một giọng nam gầm nhẹ nói: "Đột kích!"

Theo tiếng gầm nhẹ vang lên, một thanh trường mâu bất chợt từ phía sau đâm vào bên hông Công Tôn Toản. Tại thắt lưng của nàng đâm thành một lỗ thủng hình tròn. Sau đó thanh trường mâu lại từ nàng bên hông nàng rút trở lại, máu đào lập tức theo vết thương văng ra tung toé...

Công Tôn Toản nhịn đau nhìn xuống bên hông, buồn bã quay đầu lại, chỉ thấy đội trưởng bạch mã nghĩa quân Vương Môn tay cầm một thanh trường mâu dính máu đang oán hận nhìn nàng.

"Vì sao?" Lam quang trên thân Công Tôn Toản nhạt dần, hai chữ "Bạch mã" trên đỉnh đầu tan như khói nhẹ. Nàng khó tin nhìn Vương Môn, trong mắt đầy nghi vấn.

Ánh mắt của Vương Môn đầy tàn nhẫn, hắn hét lớn: "Viên Thiệu đã sớm âm thầm đi tìm ta. Chỉ cần ta ngả theo nàng, nàng sãn lòng cấp cho ta một khoản lớn kim tiền, phá lệ đề bạt một người nam nhân như ta làm đại quan. Thế nhưng... Ta vẫn trung thành và tận tâm theo sát ngươi, không có cho Viên Thiệu nửa phần mặt mũi nào, chính là bởi vì ta thích ngươi!"

Hắn tận lực kêu lên: "Thế nhưng tại sao ngươi? Vì một tên Tôn Vũ mới tới... Ngươi đã thay lòng đổi dạ rồi, không muốn ta rồi. Ta không đạt được vật gì, ai cũng đừng hòng nghĩ đến, ha ha ha ha!"

Công Tôn Toản chậm rãi từ trên con ngựa trắng ngã xuống, nàng thở dài một tiếng nói: "Ta không có thay lòng, bởi vì ta chưa từng thích ngươi. Cho nên... Ta thích ai cũng không tính là phản bội ngươi... Ngươi... Ngươi thực sự là mất trí rồi..." Nàng nói một câu` xong, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Lúc này bạch mã nghĩa quân xung quanh mới từ trong biến cố giật mình tỉnh lại. Mấy chục thanh trường mâu đồng thời hướng Vương Môn đâm tới. Vương Môn không tránh né, cười lớn nói: "Ta không đạt được vật gì, ai cũng không chiếm được... Ha..."

"Phập phập phập phập", một loạt tiếng trường mâu đâm vào thịt vang lên. Vương Môn trúng vài chục thương, đã chết.

Lúc này Tôn Vũ, Điền Dự, Nghiêm Cương kịch chiến phía trước cũng chú ý tới Công Tôn Toản bị Vương Môn ám toán ngã xuống. Ba người đồng thời kinh hãi, ghìm ngựa lui phía sau.

Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần thấy thời cơ không thể mất, cờ lệnh vung lên, đại quân Ô Hoàn lập tức xông lên.

Bạch mã nghĩa quân nhất thời hoảng loạn. Bọn họ sớm đã có thói quen dưới kỹ năng phụ trợ “Bạch mã” của Công Tôn Toản chiến đấu. Lúc này mất đi "Bạch mã", một đội quân mạnh mẽ như vậy mà không đánh tự loạn. Sĩ khí trong phút chốc hoàn toàn biến mất. Bạch mã nghĩa quân danh chấn Hà Bắc lại có thể đánh ngựa bỏ chạy.

Tôn Vũ trong lòng cũng bấn loạn. Nhưng hắn trước đó từng là một khoa học gia, gặp chuyện luôn luôn bình tĩnh thong dong. Một chút rối loạn đã bình tĩnh lại, thầm nghĩ: làm sao bây giờ? Công Tôn Toản là lão bản phát tiền lương cho ta, không thể nhìn nàng chết. Nếu nàng chết rồi, ta lại phải đi tìm công việc mới, như vậy thật phiền phức a. Huống hồ nhuyễn muội tử đối với mình cũng rất tốt, làm người phải ân oán phân minh.

Tôn Vũ cắn răng, đánh ngựa vọt tới chỗ Công Tôn Toản, cúi rạp xuống ôm Công Tôn Toản lên ngựa của mình, đặt ở trước ngực. Hiện tại làm sao bây giờ? Không có Công Tôn Toản, bạch mã ngĩa quân đã biến thành vô dụng. Nếu chạy trốn, có thể thoát được bao xa? Nếu không cứu chữa nhanh lên, nhuyễn muội tử sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Hắn đột nhiên nhớ tới thành Quản Tử cách hai dặm về phía nam. Hiện tại dưới tình huống này, đành phải dẫn bạch mã nghĩa quân tiến vào trong thành Quản Tử. Dựa vào thành mà tử thủ, chữa trị tốt cho Công Tôn Toản, hồi phục lại sĩ khí cho bạch mã quân mới là quan trọng nhất.

Tôn Vũ một tay giơ cao soái kỳ của Công Tôn Toản, phi ngựa về hướng nam. Bạch mã nghĩa quân tuy rằng tan tác, nhưng vẫn còn nhìn theo soái kỳ. Vừa thấy soái kỳ đi về hướng nam, bạch mã quân cũng ào ào đánh ngựa hướng nam. Điền Dự cùng Nghiêm Cương ở phía sau đoạn hậu, đám quân tơi bời lui về thành Quản Tử.

Đại quân Ô hoàn theo sát phía sau, truy đuổi mãnh liệt bạch mã nghĩa quân, không chịu buông tha. Thỉnh thoảng có người tụt lại phía sau bị giết, thỉnh thoảng lại có người bị tên bắn trúng ngã ngựa, sau đó bị nhấn chìm trong vó ngựa quân địch. Bình thường bạch mã quân có thể lấy một địch ba bốn, lúc này rõ ràng một đấu một đều chân run như cầy sấy.

"Cái này gọi là binh bại như núi lở..." Tôn Vũ cuối cùng đã hiểu ra, chiến tranh trong thế giới này, võ tướng chính là linh hồn của quân đội. Một đội quân mất linh hồn, quả thực cả cải trắng cũng không bằng.

Một bên đuổi một bên chạy, tất cả đều là kỵ binh. Hai dặm đường nhanh chóng trôi qua, phía trước xuất hiện một tòa thổ thành nho nhỏ. Thành tường so với thành tường của Trác huyện còn thấp bé hơn, cao lắm cũng chỉ có một trượng năm xích (khoảng bốn đến năm mét). Cửa thành rất mỏng manh, giống như hai tấm ván gỗ ghép vào.

Tiểu thành này chính là thành Quản Tử Liêu Tây. Trên đầu tường có mấy quân sĩ người Hán đang canh gác. Mấy người này nhìn thấy bình nguyên phương bắc có một đại đội kỵ binh vọt tới, sắc mặt đều biến thành trắng bệch.

"Gõ mõ! Phái người đi cầu viện!" Quân lính đồn trú tại thành Quản Tử lập tức ra sức gõ mõ, thanh âm "coong coong" vang lên trên không. Một khoái mã chuồn ra theo cửa nam thành, hướng về Bắc Bình đi cầu viện.

Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản trước ngực, sau lưng có Triệu Vân, đầy người là máu vọt tới phía dưới thành Quản Tử, hét lớn với quân lính trên thành : "Nhanh mở cổng thành, cho chúng ta đi vào, phía sau có đại quân Ô Hoàn truy đuổi."

"Ngươi là người phương nào?" Binh sĩ trên thành không dám loạn mở cổng thành.

Lúc này Nghiêm Cương cũng phóng ngựa tới đây. Binh sĩ trên thành nhận ra Nghiêm Cương, vội vàng mở rộng cửa thành cho bạch mã nghĩa quân tiến vào thành, sau đó nhanh chóng đóng cửa thành, dời những tảng đá lớn chặn ở mặt sau cửa thành.

Tôn Vũ vội xuống ngựa, ôm Công Tôn Toản đến một phòng nhỏ, đặt nàng nằm sấp trên giường, lộ ra vết thương sau thắt lưng. Chỉ thấy chỗ đó có một lỗ tròn, máu còn đang ào ạt chảy ra.

Trong lòng Tôn Vũ cũng không nghĩ gì đến nam nữ thụ thụ bất thân. Hắn cởi áo giáp của Công Tôn Toản ra, lại nâng quần áo của nàng lên, lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn của nàng. Nhẹ nhàng thon thả, phía trên lại có một cái lỗ máu đáng sợ. Vương Môn đâm thiết mâu vào ổ bụng của nàng, với kỹ thuật chữa bệnh của thời đại này, tổn thương rất dễ dàng tạo thành uốn ván, hoặc là xuất huyết bên trong, dẫn đến tử vong.

Lúc này Điền Dự mang theo một thầy thuốc già tiến vào trong phòng, vội vã nói: "Đây là thầy thuốc ta tìm trong thành tới, mau để bà nhìn xem chủ công!" Nàng liếc mắt nhìn vết thương trên lưng Công Tôn Toản, liền cả kinh trong lòng.

Lão thầy thuốc vội vàng ngồi xuống bên người Công Tôn Toản, ngắm nghía vết thương, than thở: "Loại tổn thương này lão đây cũng không có mười phần nắm chắc, trước tiên phải tẩy sạch vết thương, cầm máu..."

"Tẩy sạch vết thương?" Tôn Vũ trong lòng cả kinh. Thời đại này con người rửa vết thương không biết có phải là trực tiếp dùng nước suối hay nước giếng rửa đi? Vậy thật là muốn uốn ván rồi. Thế giới này phỏng chừng cũng không có cồn khử trùng nước, nhưng ít ra cũng phải dung nước sôi để rửa. Hắn vội mở miệng nói: "Tử Long, đi đun một bình nước sôi mang tới, đem nước sôi để ấm rồi rửa vết thương, không thể dùng nước lạnh rửa trực tiếp."

Những lời này vừa ra khỏi miệng, đã nhìn thấy trên mặt thấy thuốc có chút tối sầm, hắn vội giải thích: "Đắc tội với đại phu rồi. Chủ công thích sạch sẽ, thích dùng nước sôi, không phải ta đối với y thuật của ngài có ý kiến."

Lúc này sắc mặt thầy thuốc mới tốt lên một ít.