Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 43: Gièm pha (bốn)



"Đi tắm rồi đi ngủ, hôm nay chạy một ngày cũng mệt mỏi rồi. Ngày mai tôi và em cùng đi đón bác trai." Nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm, Chung Nham trên mặt lộ chút mệt mỏi, anh ta xoay người đi tới thư phòng.

Tử Ca ở trong phòng khách đứng một lát, bố cục của nơi này và cách trang trí trước giờ giống nhau như đúc, chẳng qua là chạm đến cửa phòng ngủ Hạ Tử Ca giơ tay đè lên huyệt Thái Dương, ẩn nhẫn nhức đầu dường như muốn xuyên thấu vào các mạch máu đang kịch liệt nhảy lên, Cô thật hô hấp sâu, cưỡng bách mình không thèm nghĩ nữa, không thèm nghĩ nữa, buổi tối bẩn thỉu đó khiến cô cả đời đều không muốn nhớ lại.

Cái loại cảm giác sỉ nhục đó cô không quên được, chị gái phát hiện em mình cùng với bạn trai nhiều năm quen biết lăn lộn ở trên giường, Cô còn nhớ rõ Minh Châu quỳ gối trước mặt cô và ba thỉnh cầu cô tha thứ, giữa bọn họ mới thật sự là yêu.

Đúng là trêu người.

Khi đó cô điên lên rồi, rất muốn giết người. Cô đơn thuần quan tâm chăm sóc em gái mình, cô ưu tú xuất sắc ở bên bạn trai, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không có, chỉ có Chung Nham cam chịu cùng Hạ Minh Châu khóc thút thít cầu khẩn.

Cô không tin trong miệng Hạ Minh Châu có bất kỳ sự thành thật nào, Cô không tin nổi con người Hạ Minh Châu. Khi đó Hạ Tử Ca chỉ tin tưởng một người, cho nên cho dù khổ sở, cho dù tức giận cô vẫn muốn cùng anh ta xác nhận, cẩn thận gần như hèn mọn hỏi thăm, "Chung Nham, người anh thích là em, đúng không?"

Rút về suy nghĩ, Hạ Tử Ca ổn định tâm tình, đã từng trải qua , nhớ tới nỗi đau kinh hãi đó có chút đau nhưng cô vẫn tự mình tiêu hoá được.

Chuông điện thoại di động vang lên lúc Hạ Tử Ca đang tắm, Chung Nham đi tới cầm lên, trên màn ảnh hai chữ "Mộ Diễn" khiến người ta chói mắt, tròng mắt lạnh lẽo, tiếng chuông bám riết không tha, anh ta đè xuống nút trả lời.

"Tại sao lâu như vậy?" Thanh âm trầm thấp từ điện thoại truyền đến, mang theo cảm giác không vui.

"Cô ấy đang tắm." Khóe miệng câu khởi cười mang theo một tia ác ý.

Mộ Diễn thanh âm dừng một chút, một trận yên tĩnh đè nén cảm xúc, tiếng cười truyền đến, "Phải không? Rất tốt."

Rắc rắc cúp điện thoại, Mộ Diễn sắc mặt tái xanh đáng sợ, điện thoại di động nặng nề vỗ vào trên mặt bàn, trong đôi mắt toàn là máu lập loè. Hạ Tử Ca, cô tựa hồ vĩnh viễn không học được cách nghe lời.

Sắc mặt của anh lạnh như băng, tản ra nồng nặc mùi lạnh lẽo, hai tròng mắt cơ hồ muốn đem điện thoại di động đập nát. Loại cảm giác tực giận mãnh liệt này cơ hồ muốn đốt cháy lý trí của anh. Mộ Diễn phiền não đốt một điếu thuốc, khói mù lượn lờ trong đầu của anh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp đầy mị hoặc của Hạ Tử Ca , cô gái này, không biết xấu hổ là gì, luôn quật cường không chịu yếu thế, Mộ Diễn trong lòng phiền muộn càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi anh hận không thể lập tức đi chất vấn cô được.

Hạ Tử Ca từ phòng tắm ra ngoài, liền thấy Chung Nham đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó . Nhẹ lau tóc, Tử Ca thấy Chung Nham trong tay đang cầm chiếc điện thoại di động màu trắng của cô, trong lòng sửng sốt, cô đến gần anh ta không tiếng động hỏi thăm.

Chung Nham giơ điện thoại di động lên, "Điện thoại của em."

Hạ Tử Ca cố nén cảm xúc muốn nhào tới cầm lấy điện thoại di động, cô để cho mình bình tĩnh, "Anh nghe?"

"Đúng."

"Anh nói gì?"

Chung Nham nhún vai, bày tỏ không biết.

Hạ Tử Ca cắn răng, chạy lên đoạt lấy điện thoại di động lại bị Chung Nham dễ dàng tách ra, "Không thể chờ đợi được nữa sao?"

Anh ta hỏi, thanh âm nhàn nhạt, nhìn chằm chằm cô, con ngươi bình tĩnh, thâm thúy khó có thể nắm lấy, anh ta giơ cao tay lên, đặt tay lên thắt lưng của cô, cả người cô liền bị anh ta ôm vào trong ngực.