Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 19: Nhìn thấy anh (một)



Tử Ca nhìn người ở trong gương, trong khoảng thời gian ngắn liền kinh ngạc. Này, đây là cô sao? !

Một bộ áo liền váy màu sắc sặc sỡ, thắt lưng cao để lộ rõ bộ ngực đầy đặn của cô , lại bó chặt lộ ra cái eo thon nhỏ càng thêm mê người.

Tử Ca cau mày, đến tột cùng cô vẫn chưa bao giờ được mặc một bộ trang phục tử tế dành cho phụ nữ. Đúng, Cô thừa nhận, trang phục như vậy rất đẹp, rất mát mẻ, hấp dẫn mọi ánh nhìn, nhưng là, Hạ Tử Ca lại không thấy hợp.

Mộ Diễn mang cô tới nơi này, không nói một câu, thợ trang điểm liền bắt đầu sửa sang trên khuôn mặt cô, rất nhanh chóng rất thịnh hành, sau đó cô lại tràn đầy nghi ngờ nhìn mình trong gương

"Này, làm sao tôi lại phải ăn mặc như vậy?" Tử Ca liếc Mộ Diễn một cái, bất đắc dĩ túm túm y phục trên người.

"Mộ Diễn."

"A?"

"Mộ Diễn." Bắt được cái tay của cô đang không ngừng kéo cái váy, Mộ Diễn trầm thấp giọng, ánh mắt lộ vẻ kiên trì, Tử Ca than nhỏ, người này không mở mồm nói được một câu sao.

Tử Ca lại mở miệng, "Được rồi, Mộ Diễn, anh không cảm thấy tôi mặc trang phục này thật kỳ quái sao?"

"Không kỳ quái, rất tốt. Đi thôi, bị muộn rồi ."

Đến nơi, bên trong ánh đèn rực rỡ, dòng chữ loè loẹt lấp lánh, Tử Ca không quen ai ở Nam Bình thị, nhưng có thể cảm nhận được nơi này rất xa hoa.

Ở đại sảnh xanh vàng rực rỡ, Tử Ca khoác tay Mộ Diễn, đi bộ theo anh lảo đảo tiến về phía trước, đôi giày màu bạc cao tám centimét khiến cô không theo kịp Mộ Diễn .

"Này này, anh chậm một chút có được hay không, tôi là đang bị anh lôi đi đó." Sau lưng thanh âm bất mãn căm giận truyền đến , Mộ Diễn quay đầu thấy Hạ Tử Ca gương mặt buồn bã, thấy anh quay đầu gương mặt liền thay đổi, lấy lòng nịnh hót cười, "Ai nha, anh chậm một chút, chân tôi sắp gãy rồi."

Tại sao cô có thể mặt dày như vậy, mới đó đã thay đổi sắc mặt.

Mộ Diễn sắc mặt trầm xuống, cánh tay của anh tự nhiên ép chặt, Hạ Tử Ca đau đến nỗi muốn kêu loạn, "Đau quá, anh muốn làm cái gì?"

Trong đôi mắt chảy ra một tầng nước mắt, Hạ Tử Ca trên mặt buồn bã sâu hơn, phảng phất đột nhiên hồi tỉnh, Mộ Diễn sắc mặt khôi phục, đỡ hông của cô đi phía trước, "Cô không nói lời nào thì còn giống người."

Được, đây là tiếng người sao? Cô lúc nào thì không giống người. Tử Ca ở trong lòng gào khóc gọi, lại không dám nói ra.

Sở hội số một sang trọng.

"Tới rồi, chờ anh thật lâu đó."

"Mộ tổng, cô gái này từ đâu tới? Ngài thay đổi khẩu vị sao?"

. . . . . .

Mộ Diễn không có để ý tới bọn họ, thẳng lưng ngồi trên ghế salon, Tử Ca ngồi ở bên cạnh anh. Cô hơi nhìn chung quanh một vòng, nơi hội họp này rất lớn, cả không gian phân chia thành hai bộ phận, một bên ghế salon đặt ở khắp nơi, một bên là quầy rượu, giống như khu giải trí.

Trên ghế sa lon có năm sáu người, bên cạnh ai cũng có một cô gái diêm dúa lẳng lơ . Chẳng qua là nhìn lối ăn mặc của mình ở chỗ này quả thật có chút ngạc nhiên .

"Thế nào, còn chưa tới?" Mộ Diễn đốt một điếu thuốc, thân thể buông lỏng tựa sát vào ghế sa lon .

"Thật xin lỗi, tôi đã tới chậm."

Cửa lần nữa bị mở ra, phía ngoài ánh sáng chợt lóe rồi sau đó trở về. Một giọng ôn hòa chui vào, trong nháy mắt Tử Ca thấy băng giá.