Manh Hậu

Chương 34



"Thái hậu nương nương, đây là Côn Luân tuyết cúc vừa mới được cống lên, nước trà tinh tế ngọt thuần, có thể giúp nhuận phổi đổ mồ hôi hiệu quả nhất, Hoàng thượng bảo lão nô đích thân đưa tới đây hiếu kính Thái hậu nương nương." Lạc công công vừa ra lệnh cho tiểu nội thị đưa hai hộp tuyết cúc cho Diệu Tâm, vừa thưa bẩm.

Đỗ Mạn Thanh nhìn Lạc công công, có vẻ như là đến đây tìm hiểu động thái của nàng, cũng muốn dâng lên cho Mộ Dung Khuê một tin tức tốt, vì thế nàng nói: "Trở về nói với Hoàng thượng, bây giờ là mùa thu, không khí khô hanh, bảo hắn cũng nên uống nước canh giúp nhuận phổi đổ mồ hôi nhiều một chút.”

Lạc công công nghe vậy, hơi thở phào, lại bẩm: “Tối hôm qua Hoàng thượng ngủ không ngon, sáng nay cũng bị nóng trong người, vừa mới hạ triều, vốn dĩ phải đến đây vấn an Thái hậu nương nương, nhưng lại không gắng gượng nổi, nên đến Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi trước, chỉ là vẫn còn nhớ tới Thái hậu nương nương, nên mới sai lão nô đưa tuyết cúc lại đây."

Hoàng đế nhi tử khó chịu? Đỗ Mạn Thanh hơi nhíu mày, hỏi: "Có thỉnh ngự y đến bắt mạch chưa? Ngự y nói thế nào?”

Lạc công công nói: "Chương ngự y đã đến Dưỡng Tâm điện bắt mạch, nói là trong lòng nóng nảy, ngủ không yên nên mới như thế, còn đang thảo luận bốc thuốc!”

Đỗ Mạn Thanh vừa nghe thấy thế, cũng ngồi không yên, đứng dậy nói: "Ta đi qua nhìn một cái!"

Tốt lắm tốt lắm, Thái hậu nương nương chịu đi thăm Hoàng thượng, chúng ta cũng không cần phải thời thời khắc khắc nhìn cái mặt thối của Hoàng thượng nữa. Lạc công công vui mừng quá đỗi, vội đi lên trước dẫn đường, dẫn Đỗ Mạn Thanh đi đến Dưỡng Tâm điện.

Trong Dưỡng Tâm điện, Chương ngự y cùng một đám thái y kê toa thuốc, đưa cho Mộ Dung Khuê nhìn, lại bẩm: “Bây giờ đang mùa thu, trời khô hanh, Hoàng thượng nên uống canh nhiều một chút.”

Mộ Dung Khuê cũng biết, chẳng qua là mình phiền lòng, ngủ không ngon nên mới khó chịu, dù sao cũng không tính là sinh bệnh, vì thế gật gật đầu nói: "Trẫm đã biết."

Đang nói thì chợt có người vào báo Thái hậu nương nương đến đây, Mộ Dung Khuê hơi lộ ra ý mừng rồi lại che giấu rất nhanh, mở miệng nói: "Mời mẫu hậu vào!"

Chương ngự y là thầy thuốc, giỏi nhất là quan sát sắc mặt, chỉ cần liếc mắt một cái, đã hiểu ngay bệnh tình của Mộ Dung Khuê có liên quan tới Thái hậu nương nương, cảm thấy do dự: Diện mạo của Thái hậu nương nương như thiên tiên, cũng khó trách Hoàng thượng có tâm bệnh. Ở bên cạnh nữ thần như vậy, lại phải tôn lên làm mẹ, đương nhiên sẽ…

Đợi đến khi Đỗ Mạn Thanh đi vào, đám người Chương ngự y đều hành lễ tham kiến, miệng nói thỉnh an Thái hậu nương nương.

"Mẫu hậu!" Trước mặt mọi người, Mộ Dung Khuê cũng muốn đứng lên hành lễ, lại bị Đỗ Mạn Thanh ngăn lại.

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê ngồi trên tháp, sắc mặt có chút xanh đen, nhìn hơi tiều tụy, cũng cảm thấy đau lòng, hỏi Chương ngự y: "Hoàng thượng bị gì vậy, triệu chứng thế nào?”

Chương ngự y lần lượt trả lời xong rồi mới dẫn đám thái y lui xuống.

Lạc công công cũng thức thời, nhanh chóng dẫn đám nội thị lui ra ngoài điện.

Đỗ Mạn Thanh đi lên nhìn lỗ tai Mộ Dung Khuê trước, thấy dấu răng đã tiêu, chỉ có vết hồng mờ nhạt, biết đã không sao, mới thở phào một hơi. Thấy Mộ Dung Khuê không nói lời nào, nàng liền nói: "Chương ngự y chỉ nói trong lòng Hoàng thượng nóng nảy, lại thiếu nước, chắc do ban đêm ngủ không được ngon. Rốt cuộc Hoàng thượng có tâm sự gì?" Aiz, lớn tuổi rồi mà còn chưa lập gia đình, có khi lại là âm dương mất cân đối ấy chứ!

Mộ Dung Khuê hơi khàn giọng nói: “Nhi tử không sao.”

Đỗ Mạn Thanh thấy mặt Mộ Dung Khuê căng cứng, đành phải ngồi vào bên cạnh hắn, nói: "Hoàng thượng cưới Hoàng hậu đi, nếu ta đi rồi, cũng có Hoàng hậu săn sóc cho ngươi."

"Đi? Mẫu hậu phải đi đâu?” Mộ Dung Khuê chợt nhớ tới giấc mơ của mình, không quan tâm đến gì khác, nắm chặt lấy tay Đỗ Mạn Thanh, vội vàng nói: "Mẫu hậu đừng đi, đừng bỏ lại nhi tử.”

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê khẩn trương , nhớ tới khoảng thời gian này ở chung, nhất thời cũng thương cảm, xoay tay lại nắm chặt lấy tay Mộ Dung Khuê, nhỏ giọng nói: “Dù sao ta cũng không phải là người ở chỗ các ngươi, có lẽ đến một ngày nào đó sẽ trở lại."

“Nếu mẫu hậu không muốn đi, đương nhiên có thể ở lại." Mộ Dung Khuê gian nan nói: “Mẫu hậu coi như là vì nhi tử, ở lại đi!”

Đỗ Mạn Thanh im lặng không nói, một lúc sau rút tay mình ra, giương mắt cười nói: "Ngươi dưỡng bệnh cho tốt.” Nói xong cũng quay lưng đi mất.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh đi rồi, ngẩn ngơ nửa ngày, đột nhiên hung hăng đấm lên cạnh bàn, đấm xong lại sai người gọi Giải Nguyên Hóa đến yết kiến.

Chẳng mấy chốc Giải Nguyên Hóa đã tiến cung, khi nghe được lời nói của Mộ Dung Khuê, không khỏi kinh ngạc há to mồm. Cái gì? Muốn dỡ bỏ từ đường của Đỗ thị?

Mộ Dung Khuê nhắm mắt, lại mở ra, nói: “Tuyển chọn ra một vị trí khác để xây từ đường. Về phần từ đường ban đầu, ngươi nhanh chóng sai người dỡ bỏ, khôi phục nguyên trạng."

"Vì sao?" Giải Nguyên Hóa thực sự không hiểu nổi. Hắn là Công bộ Thị Lang, lúc trước phụ trách xây dựng từ đường cho Đỗ thị, tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Bây giờ nói một tiếng dỡ bỏ, liền muốn dỡ bỏ?

Mộ Dung Khuê cũng biết, nếu không đưa ra một lời giải thích, e là Giải Nguyên Hóa sẽ không chịu dỡ bỏ từ đường. Hắn cân nhắc thật lâu rồi mới nói: “Nữ thần rơi xuống ở từ đường, trẫm sợ nàng sẽ lại bay đi từ từ đường. Trẫm muốn giữ nàng lại!”

"Hoàng thượng muốn giữ nữ thần lại, biện pháp tốt nhất chính là cùng nàng sinh con dưỡng cái." Giải Nguyên Hóa trịnh trọng nói: "Dỡ bỏ từ đường cũng không tính là một biện pháp tốt. Hơn nữa chuyện này sẽ khiến cho người khác đoán già đoán non, nếu ầm ĩ quá lớn, có thể sẽ rước lấy bêu danh."

Mộ Dung Khuê cười khổ nói: "Trẫm cũng biết dỡ bỏ từ đường là hạ sách. Nhưng hôm qua trẫm nằm mơ, mơ thấy nữ thần ở từ đường bay đi. Không dỡ bỏ từ đường, trong lòng trẫm sẽ hoảng loạn. Về phần sinh con dưỡng cái, mặc dù trẫm muốn, lại sợ nữ thần không muốn."

Giải Nguyên Hóa thấy Mộ Dung Khuê buồn rầu, cũng không nói được gì nữa, liền đáp ứng dẫn người đi dỡ bỏ từ đường của Đỗ thị.

Phía bên kia, mặc dù Đỗ Mạn Thanh không xác định được giấc mơ kia của mình có chính xác hay không, nhưng cũng chuẩn bị đi một chuyến đến từ đường của Đỗ thị. Chỉ là lúc này Mộ Dung Khuê bị bệnh, nàng không thể đi ngay. Vì thế, nàng dằn lòng nhẫn nại, hàng ngày sai người đi tìm hiểu bệnh tình của Mộ Dung Khuê.

Qua mấy ngày, Giải Nguyên Hóa tiến cung bẩm báo với Mộ Dung Khuê, bảo là từ đường của Đỗ thị đã được dỡ bỏ xong, hiện giờ đang mời Khâm thiên giám chọn ngày, tuyển địa phương khác để xây dựng từ đường lần nữa.

Mộ Dung Khuê nghe thấy từ đường đã được dỡ bỏ, cảm thấy cục nghẹn trong ngực cũng đột nhiên tiêu mất. Không có từ đường, xem xem nữ thần bay đi thế nào? Lòng hắn buông lỏng, bệnh cũng tốt hơn, vài ngày sau lại chính thức lên triều.

Đỗ Mạn Thanh nghe nói Mộ Dung Khuê hết bệnh rồi, thừa dịp đêm nay ánh trăng khá tốt, sai người bày một bàn ăn ở Thưởng Nguyệt đình trong Ngự hoa viên, bày rượu, thức ăn cùng với trà và trái vây, sau đó lại bảo Diệu Tâm đi mời Mộ Dung Khuê lại đây, cùng nhau ngắm trăng.

Mộ Dung Khuê nghe thấy Đỗ Mạn Thanh mời mình, hiển nhiên là vui vẻ đi đến.

Lần này, Đỗ Mạn Thanh lại là người bảo mọi người lui xuống, tự mình rót rượu đưa cho Mộ Dung Khuê.

Vì dáng vẻ say rượu hai lần trước của Đỗ Mạn Thanh, Mộ Dung Khuê nào dám để nàng uống nhiều rượu nữa, chỉ cười nói: “Rượu phẩm của mẫu hậu không tốt, đừng nên uống thì hơn. Mất công náo loạn không tốt, nhi tử lại bị thương nữa.”

Đỗ Mạn Thanh không khỏi nở nụ cười, “Lần này ta uống ít một chút, bảo đảm không say."

Nàng đã nói thế, Mộ Dung Khuê cũng liền nâng chén.

Giờ phút này, trước có hoa, trên đầu có ánh trăng, Đỗ Mạn Thanh thật sự có chút lưu luyến. Sau khi xuyên đến đây, cẩm y ngọc thực, mỹ nam làm bạn, không cần phải lo lắng kiếm sống, chỉ cần gọi một câu là có trăm lời vâng dạ, cuộc sống thế này, hồi trước nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng...

Đỗ Mạn Thanh than nhỏ một tiếng, nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

"Mẫu hậu đừng uống, uống nữa coi chừng lại say.” Mộ Dung Khuê vươn tay ra, đoạt lại chén rượu, không cho Đỗ Mạn Thanh uống thêm.

Đỗ Mạn Thanh buông tay, đổi qua chén khác uống trà, nhìn ánh trăng dịu dàng, hỏi Mộ Dung Khuê: "Hoàng nhi, ngươi đã bao giờ nghe đến từ ‘xuyên qua’ chưa?”

Ánh mắt Mộ Dung Khuê phức tạp, đáp: “Từng thấy trong sách cổ.” Nói xong, nhắc tới phần viết về thần nữ mà mình từng đọc được.

Cái gì, thế giới này vậy mà lại có tiền bối xuyên qua? Nhưng vì sao lại không để lại một chút dấu vết xuyên qua nào cả?

“Trong phần viết về thần nữ có đề cập đến, nữ thần xuyên qua kia đến từ thời đại nào không?” Đỗ Mạn Thanh hỏi.

Mộ Dung Khuê thấy vẻ mặt này của Đỗ Mạn Thanh, càng thêm xác nhận nàng chính là nữ thần xuyên qua được đề cập đến trong phần viết về thần nữ đó. Vì thế nói: "Cũng không thấy nhắc đến là tới từ thời đại nào, chỉ tự nhận là người xuyên qua.”

Đỗ Mạn Thanh nghĩ nghĩ, hoặc là, vị nữ thần xuyên qua kia cũng giống với mình, chỉ là sinh viên khoa văn, nhiều nhất cũng chỉ biết ngâm vài bài thơ nổi bật, không am hiểu chế tạo mấy loại sản phẩm hiện đại này nọ, cho nên mới không để lại dấu vết xuyên qua, có thể là như thế.

"Mẫu hậu cũng là nữ thần xuyên qua sao?" Rốt cuộc Mộ Dung Khuê cũng hỏi ra.

Đỗ Mạn Thanh cả kinh, "Ngươi, ngươi biết ta không phải là mẹ ruột Hiền Đức thái hậu của ngươi?”

Mộ Dung Khuê gật đầu nói: “Đã biết từ sớm.”

Đỗ Mạn Thanh không khỏi bịt mặt, ô ô, hóa ra hắn đã biết từ sớm rồi, uổng công mình còn phải giả bộ từ mẫu, xấu hổ chết người!

Đỗ Mạn Thanh bình tĩnh lại, cũng biết không có gì để giấu giếm nữa, nhân tiện nói: "Hoàng nhi, ta đúng là người xuyên qua."

Mộ Dung Khuê sửa lại cho đúng, nói: “Nàng có thể gọi ta là A Khuê."

A Khuê? Tim Đỗ Mạn Thanh nhảy dựng lên, rốt cuộc hiểu vì sao khi mình say rượu lại đánh Mộ Dung Khuê, không chừng đã xem hắn thành tra nam Thạch Quy rồi!

Đỗ Mạn Thanh gọi một tiếng A Khuê, lại cảm thấy không dễ gọi, nhất thời cười nói: "Gọi hoàng nhi quen rồi, bây giờ gọi tên, ngược lại không được tự nhiên."

Mộ Dung Khuê mỉm cười nói: "Nhi tử cũng vậy, cứ cảm thấy gọi mẫu hậu có một kiểu gần gũi khác, giống như là người thân chân chính của mình.”

Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê một cái thật sâu, nếu như xuyên trở về, tất nhiên nàng cũng sẽ không quên hoàng đế nhi tử.

Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh, nói: "Mẫu hậu nói với nhi tử xem, xuyên qua là chuyện gì xảy ra?" Biết được càng nhiều, càng có thể nghĩ ra biện pháp tốt để ngăn cản nàng xuyên trở về.

Đỗ Mạn Thanh cười nâng chén, sau khi thả chén xuống mới bắt đầu kể về thời đại của mình, kể về thân thế của mình. Về quá trình cầm di động tự chụp, sau đó xuyên qua, cũng bỏ qua không đề cập đến.

Mộ Dung Khuê nghe được bảo vật trong tay Đỗ Mạn Thanh gọi là di động, ở thời đại của các nàng, gần như là mỗi người một cái, có thể chụp ảnh, có thể truyền âm ngàn dặm, video vạn dặm, không khỏi mê mẩn.

Trách không được nữ thần một lòng muốn xuyên về như thế. Thời đại như vậy, ngay cả trẫm cũng muốn đi xem một chút đây nè! Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh, không nỡ dời mắt.

Đỗ Mạn Thanh yên lặng một chút, đột nhiên đứng lên giang hai tay, nói: "Hoàng nhi lại đây, để mẫu hậu ôm ngươi một cái!" Xuyên qua một lần, có gì đâu mà không lưu lại ký ức tốt đẹp cho hoàng đế nhi tử chứ?

Mộ Dung Khuê có chút ngoài ý muốn, mau chóng lấy lại tinh thần, đứng dậy, tiến gần đến Đỗ Mạn Thanh, ngưng mắt nhìn Đỗ Mạn Thanh, bấy giờ mới mãnh liệt nhào vào trong ngực nàng, khàn giọng gọi: "Mẫu hậu!"

"Nhi tử!" Đỗ Mạn Thanh sờ sờ lỗ tai Mộ Dung Khuê, ghé vào tai hắn nói: "Nếu có một ngày không thấy ta nữa, đó là vì ta đã xuyên về, ngươi không cần đau lòng, chỉ cần cưới một Hoàng hậu thật tốt, khai chi tán diệp, sống cho thật tốt. Ta ở đầu bên kia tất nhiên cũng sẽ vui vẻ."

Mộ Dung Khuê gác đầu lên vai Đỗ Mạn Thanh, hận không thể làm cho thời gian ngừng lại vào giờ khắc này, bất chợt hỏi: "Mẫu hậu phải đi sao?"

Đỗ Mạn Thanh không đáp, chỉ vỗ vỗ lưng Mộ Dung Khuê.

Chóp mũi Mộ Dung Khuê ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ trên cổ Đỗ Mạn Thanh, có chút đứng núi này trông núi nọ, ngẩng đầu, vươn cánh tay ôm lấy eo Đỗ Mạn Thanh, nhỏ giọng nói: “Nếu mẫu hậu phải đi, thì mang theo nhi tử đi cùng luôn đi!”