Manh Hậu

Chương 22



Ngón tay Đỗ Mạn Thanh rơi vào khoang miệng ẩm ướt, bỗng có một cảm giác kỳ lạ từ ngón tay truyền đến cổ tay rồi chạy thẳng vào tim, nàng cảm thấy trái tim đập bình bịch mới kêu lên một tiếng : “Hoàng nhi!”

Mộ Dung Khuê bị tiếng hoàng nhi của Đỗ Mạn Thanh làm tỉnh lại, vội vàng mở miệng nhả ngón tay Đỗ Mạn Thanh ra, hoảng hốt nói: “Nhi tử đáng chết, nhi tử…” Bốn chữ “không kìm lòng nổi” hắn không nói ra, chỉ đứng nhìn Đỗ Mạn Thanh, sợ Đỗ Mạn Thanh tức giận.

Đỗ Mạn Thanh thấy hai mắt Mộ Dung Khuê hoảng loạn, mặt mũi đỏ bừng, nói năng lộn xộn, trong lòng kêu to: “Trời ơi, quả nhiên nhi tử hoàng đế có bệnh luyến mẫu rồi!

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh không mắng chửi hắn, tâm trạng vừa ổn định lại đã cảm thấy máu nóng bốc lên đầu, hận không thể lập tức bày tỏ nỗi lòng, vội vàng nhìn ngó xung quanh rồi mới nói: “Mẫu hậu, ngày đó ở từ đường lúc nhi tử tự tay đón được người, thì đã biết người là do ông trời ban cho nhi tử, trong lòng nhi tử…”

Đỗ Mạn Thanh cũng bình tĩnh lại rất nhanh, đáp: “Ta biết ngươi là người con có hiếu.”

Mộ Dung Khuê bị cắt ngang, lúc này mới ý thức được chính mình đang lấy thân phận là con trai để bày tỏ, khó tránh khỏi bị hiểu lầm là luyến mẫu mà không phải tình yêu nam nữ. Hắn đang định nói tiếp thì Diệu Tâm ở bên ngoài bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Lữ thái phi đang ở ngoài cung náo loạn, nói muốn tiến cung gặp Thái hậu nương nương.”

Đỗ Mạn Thanh kinh ngạc nói: “Nàng ta muốn vào cung thì cứ dâng tấu cầu kiến, ồn ào làm gì?”

Diệu Tâm nghe Đỗ Mạn Thanh hỏi thì vội đáp: “Lữ thái phi nói nàng cũng là phi tử của tiên đế, hoàng cung vốn là nhà của nàng, nàng muốn vào cung thì vào cần gì phải dâng tấu? Đây là nguyên nhân nàng làm ồn.”

Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê, nhi tử hoàng đế đang ở thế yếu, cho nên một Thái phi cũng có thể làm ồn ào ở ngoài cửa cung.

Mộ Dung Khuê vừa nghe Lữ thái phi đến, trong lòng cảm thấy không ổn, không thể làm gì khác đành nói với Đỗ Mạn Thanh: “Lữ thái phi rất khó đối phó, nếu mẫu hậu không gặp bà ta chỉ sợ bà ta sẽ ẩm ỹ không thôi,nhi tử sẽ cho người gọi Cao Bằng vương đến để hắn dẫn người về.” Nói xong rồi gọi Lạc công công để Lạc công công đi tìm Mộ Dung Sâm.

Đỗ Mạn Thanh cũng đã nghe chuyện của Lữ thái phi nên bàn với Diệu Tâm: “Cứ để nàng ta ở ngoài cung náo loạn sẽ rất khó coi, ngươi ra đó dẫn nàng ta vào đây, đợi Cao Bằng vương đến thì đưa nàng ta về là được.”

Diệu Tâm cũng sợ Lữ thái phi sẽ nói những lời khó nghe nên liền đáp ứng rồi đi ra ngoài mang Lữ Thái phi vào cung.

Đỗ Mạn Thanh lại nói với Mộ Dung Khuê: “Hoàng nhi cứ đi làm việc khác đi, Lữ thái phi ta tự đối phó được. Nếu ngươi ở đây nàng ta lại có cớ nói mẫu tự chúng ta ỷ thế áp người, có mình ta thì khi Cao Bằng vương tới mới cho hắn thấy mẫu phi của hắn quá vô lễ mà thôi.”

Mộ Dung Khuê nghe xong đành cáo lui, lúc trở lại Dưỡng Tâm Điện vẫn rất lo lắng. Biết được Mộ Dung Phỉ đang còn trong cung, liền vội vàng cho người đi truyền.

Mộ Dung Phỉ biết Mộ Dung Khuê cho gọi thì vội vàng từ biệt Mộ Dung Bội rồi đến Dưỡng Tâm điện.

Mộ Dung Khuê nói: “Cô tới thật đúng lúc. Lữ thái phi muốn vào cung gặp mẫu hậu, Trẫm chỉ sợ bà ta lại gây chuyện. Đành phải nhờ cô qua Khôn Ninh Cung một chuyến, cùng mẫu hậu tiếp Lữ thái phi, chờ khi Cao Bằng vương tới đón Lữ thái phi thì cô hãy ra cung!”

Mộ Dung Phỉ vừa nghe Lữ thái phi đến cũng thấy đau đầu, thở dài nói: “Từ sau khi hoàng huynh băng hà, Lữ thái phi liền kiêu căng, chuyện gì cũng dám nói dám làm. Nhưng nàng ta lại là tỷ tỷ của Lữ thị lang, mẫu thân của Cao Bằng vương, cháu lại bị chữ hiếu đè nặng nên không thể làm gì được nàng. Bởi vậy nên nàng ta càng ngày càng to gan.

Mộ Dung Khuê nói: “Triều thần hôm nay dâng tấu chương xin mẫu hậu đi cầu mưa, bây giờ Lữ thái phi lại cầu kiến, chỉ sợ không có ý tốt, mong cô hãy nói giúp vài câu vậy!”

Mộ Dung Phỉ thấy Mộ Dung Khuê nhờ vả tất nhiên là gật đầu, rồi vội vàng rời khỏi Dưỡng Tâm điện chạy tới Khôn Ninh cung.

Trong Khôn Ninh cung, Lữ thái phi đang đối mặt với Đỗ Mạn Thanh.

Nàng vừa vào điện, thấy Đỗ Mạn Thanh vẫn trẻ đẹp như trong truyền thuyết thì rất ghen tỵ, cười lạnh nói: “Bên ngoài đều nói ngươi là nữ thần, nhưng ta lại không tin, quả nhiên, cái dạng này làm sao lại là nữ thần? Chẳng lẽ nữ thần lại không giống như trong miếu Quan Thế Âm mặt mũi hiền lành sao? Nào có như cái dạng hồ ly tinh như vậy?”

Diệu Tâm và Thu Tình thấy Lữ thái phi tiến vào không hành lễ với Đỗ Mạn Thanh, chỉ kiêu ngạo ngồi vào ghế, vừa mở miệng chính là những lời này nên bị dọa sợ.

Đỗ Hàm Lan đứng sau Đỗ Mạn Thanh, nghe được những lời này thì tức giận quát: “To gan!”

Lữ thái phi thấy một tiểu thư lạ mặt quát mình, liền trợn mắt nói: “Ngươi là ai? Cũng dám lớn giọng với bản Thái phi?”

Đỗ Mạn Thanh ra hiệu cho Đỗ Hàm Lan im lặng, nàng cũng không tức giận chỉ nhẹ nhàng nói với Lữ thái phi: “Ngươi vào cung có chuyện gì?”

Lữ thái phi thấy Đỗ Mạn Thanh vẫn bình thản, không bị mấy lời nói của nàng chọc giận thì càng thêm bực bội, hừ nói: “Ta là phi tử của tiên đế, đường đường là Thái phi nương nương, chẳng lẽ không thể vào cung? Nhưng còn ngươi, ngươi là ai? Vì sao lại giả mạo Đỗ thái phi?”

Lúc này Diệu Tâm nói chen vào: “Thái phi nương nương, chủ tử của nô tì đã được truy phong là Hiền Đức thái hậu.”

Nhắc đến chuyện này, Lữ Thái phi càng tức giận hơn, bản thân bà cố gắng cả đời cũng không lên làm Hoàng hậu hay Thái hậu, dựa vào cái gì mà một con hồ ly tinh không rõ lai lịch lại có thể lên làm Thái hậu nương nương? Nàng hung dữ nhìn Đỗ Mạn Thanh nói: “Truy phong là Đỗ thị đã quy thiên, chứ không phải người trong cung này.”

Nữ thần cái gì? Có khả năng thì làm phép đánh ta đi! Lữ thái phi không tin Đỗ Mạn Thanh là nữ thần, trong lòng cười lạnh rồi càng muốn làm cho Đỗ Mạn Thanh phải tức giận.

Đỗ Mạn Thanh bình tĩnh nói: “Nghe nói Lữ thái phi bị điên, hôm nay mới biết hóa ra đó là sự thật.”

Lữ thái phi cũng biết chính mình có bệnh, nên kỵ nhất là có người nhắc đến chữ “Điên”, nghe vậy liền nhảy cẫng lên nói: “Cái đồ lẳng lơ nhà ngươi nói gì đó?”

Mộ Dung Phỉ vừa vào điện đã nghe Lữ thái phi đang la hét, vội vàng gọi cung nữ: “Các ngươi đều là người chết hả?Các ngươi không biết Lữ thái phi có bệnh sao? Làm sao lại để nàng ta làm càn ở Khôn Ninh cung?”

Lúc này Diệu Tâm và Thu Tình mới tỉnh táo lại rồi định tiến vào che miệng Lữ Thái phi.

Đỗ Mạn Thanh vội vàng phất tay nói: “Tất cả đứng yên!” Nhìn hành động của Lữ thái phi là muốn cho người trong Khôn Ninh cung động thủ. Mặc kệ nàng ta có mục đích gì, cũng không thể cho nàng ta thực hiện được.

Đỗ Mạn Thanh nhìn Lữ thái phi, đưa tay cầm điện thoại đeo trước ngực, đau lòng nhìn lượng pin ít ỏi, thở dài một hơi rồi mới nhấn vào phím phát ghi âm.

Lúc Lữ thái phi đi vào, nàng đã mở máy để ghi âm.

Lữ thái phi thấy người trong Khôn Ninh cung không dám hành động, đang đắc ý thì nghe thấy giọng nói của mình phát ra:”…, cái dạng này sao có thể là nữ thần?...”

Mộ Dung Phỉ nghe được Lữ thái phi nói lời vô lễ, sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn nàng ta muốn ra hiệu cho nàng ta im lặng, lúc quay lại đã thấy Lữ thái phi hết nhìn đông lại nhìn tây, trong miệng la hét: “Ai đang nói, ai bắt chước ta?”

Diệu Tâm và Thu Tình biết được giọng nói của Lữ thái phi phát ra là từ chỗ của Đỗ Mạn Thanh, cuối cùng cũng yên tâm, tốt rồi, rốt cuộc Thái hậu nương nương đã dùng tới thần khí, rồi xem Lữ thái phi còn dám kiêu ngạo nữa không?

Đỗ Hàm Lan vừa mừng vừa sợ. vô cùng kích động mà nghĩ: “Qủa nhiên cô chính là nữ thần! Nhìn xem, thần khí xuất hiện rồi!

Mộ Dung Phỉ ngây người một lát rồi cũng nghe ra giọng nói là từ chỗ Đỗ Mạn Thanh vọng lại, trong đầu thêm nghi ngờ: “Chẳng lẽ, Thái hậu nương nương là nữ thần thật?

Lữ Thái Phi đang hoảng sợ rồi lai nghĩ đến cái gì, gượng đứng lên nói: “Hóa ra là phúc ngữ, làm sao có thể dọa được ta?”

Như vậy còn không dọa được nàng ta? Đỗ Mạn Thanh lại đứng lên, mở ứng dụng máy ảnh trong điện thoại giơ ra chụp Lữ thái phi, rồi mở bức ảnh vừa chụp quát to: “Thu hồn!”

Lữ thái phi thấy Đỗ Mạn Thanh có hành động kỳ lạ, lần này cũng bị dọa sợ, lo lắng nói: “Ngươi đang làm gì?”

Đỗ Mạn Thanh tiến lên, tay cầm điện thoại di động, giơ màn hình có ảnh chụp Lữ thái phi cho nàng ta thấy, miệng nói: “Ngươi quá hỗn xược nên ta đã thu một hồn của ngươi vào trong bảo vật, nếu ngươi còn tiếp tục thì tự gánh lấy hậu quả.”

Lúc Lữ thái phi nghe được giọng nói của mình phát ra từ trong bảo vật thì đã có chút sợ, nhưng vẫn cố to tiếng bây giờ thấy hình của mình xuất hiện ở trong tay Đỗ Mạn Thanh, đột nhiên vừa sợ vừa giận, chỉ tay vào Đỗ Mạn Thanh nói: “Ngươi…”

Thời tiết hôm nay nắng nóng, Lữ thái phi đã ở ngoài cung náo loạn một hồi, lúc tiến cung lại làm ầm ỹ, một ngụm trà cũng chưa được uống, giờ bị Đỗ Mạn Thanh hù dọa suýt thì bất tỉnh.

“Thái phi nương nương!” Hai cung nữ đi theo Lữ thái phi tiến cung chạy đến đỡ nàng ta, một người trong đó vội vã đầu với Đỗ Mạn Thanh: “Thái phi nhà nô tì có bệnh trong người, xin Thái hậu nương nương tha tội!”

Một cung nữ khác cũng dập đầu theo, nói: “Thái hậu nương nương tha tội! Thái phi vốn là có bệnh, giờ lại mất một hồn, chỉ sợ…”

Mộ Dung Phỉ ngạc nhiên một chút rồi cũng tỉnh táo lại, nhớ đến Mộ Dung Sâm và tứ đại gia tộc cũng đành mở miệng xin giúp: “Xin Thái hậu nương nương hãy tha cho Lữ thái phi lần này!”

Đỗ Mạn Thanh nhìn Lữ thái phi té ngã, đoán là Lữ thái phi cũng chỉ bị dọa sợ chứ không có nguy hiểm đến tính mạng, mới lạnh mặt nói: “Đem nàng ta ra ngoài, đuổi về phủ Cao Bằng vương! Tuổi thọ nàng ta đang còn, không thể chết được.”

Trong Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê cũng đang chắp tay suy nghĩ, chờ Nghiêm Thừa Ân vào điện hắn cho nội thị lui ra rồi mới nói: “Tứ đại gia tộc làm cho triều thần dâng tấu chương xin mẫu hậu đi cầu mưa, mục đích không chỉ là muốn thăm dò thân phận nữ thần của mẫu hậu, chỉ sợ chúng còn muốn mượn cớ này để chứng thực mẫu hậu không phải là mẹ đẻ Đỗ thị của trẫm.”

Nghiêm Thừa Ân ngạc nhiên nói: “Tứ đại gia tộc đã có bằng chứng?”

Mộ Dung Khuê liền đem tin tức ám vệ điều tra được nói cho Nghiêm Thừa Ân: “An thị kết giao với Mộc thị, trong tay Mộc thị lại có bức tranh thêu, cho nên lúc cầu mưa nhất định chúng sẽ có hành động.”

Nghiêm Thừa Ân nghe Mộ Dung Khuê nói xong, cũng hơi nghi ngờ Đỗ Mạn Thanh không phải là mẹ đẻ Đỗ thị của hắn, nên nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng có ý gì không?”

Mộ Dung Khuê ngẩng đầu, trong mắt chỉ toàn nhu tình, nói: “Trẫm đang ở trong từ đường cầu nguyện thì nàng từ trên trời rơi vào trong tay trẫm, cho nên nàng chính là nữ thần trời ban cho trẫm!”