Manh Hậu

Chương 15



“Lớn rồi mà còn làm nũng” Đỗ Mạn Thanh cầm khăn tay bật cười nhìn Mộ Dung Khuê, đưa khăn tay cho Mộ Dung Khuê nói: “Tự mình lau đi!” Xong rồi tiếp tục chạy bộ.

Mộ Dung Khuê có chút thất vọng, cầm khăn tay đang muốn lau mồ hôi nhưng lại rụt tay về, nhìn trước nhìn sau thấy đám thái giám, cung nữ chưa theo kịp mới cất khăn tay vào trong lòng, chỉ giơ tay áo lau mồ hôi, lại tiếp tục chạy theo Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh đã chạy xong đang dừng lại nghỉ ngơi, thấy Mộ Dung Khuê đã chạy tới mới cười nói: “Mặt trời lên rồi, chạy tiếp rất dễ bị cảm nắng, chúng ta hồi cung thôi!”

Vừa nói xong thì đám thái giám cũng chạy đến nơi, Mộ Dung Khuê không thể làm gì khác là cười nói: “Nhi tử đưa mẫu hậu hồi cung!”

Đỗ Mạn Thanh khoát tay nói: “Không cần, ngươi vừa chạy nên ra nhiều mồ hôi, nhanh về thay đổi y phục đi!”

Mộ Dung Khuê nghe xong đành cáo lui, dẫn Lạc công công về Dưỡng Tâm điện.

Lạc công công cũng sợ Mộ Dung Khuê mệt mỏi, trở lại liền xoa bóp bả vai cho hắn.

Mộ Dung Khuê thở dài nói: “Thái tổ và Tiên đế theo nghiệp võ, lúc trước trẫm cũng học qua cưỡi ngựa, bắn cung, chỉ do mấy năm qua bận chính sự mới bỏ qua chuyện luyện võ, hôm nay mới chạy có hai khắc đã cảm thấy mệt mỏi làm cho mẫu hậu coi thường. Sau này ra ngoài thôi thì cứ đi bộ, giảm bớt ngồi kiệu, thân thể không dưỡng tốt nên mới đi vài bước đã khó chịu.”

Có tiểu thái giám mang nước lên, Lạc công công vội vàng hầu hạ Mộ Dung Khuê tắm rửa thay y phục.

Mộ Dung Khuê tắm rửa xong mới cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái rồi lại ngồi vào bàn, lấy khăn tay mới cất trong ngăn bàn ra ngoài, ngắm nghía một lúc thấy trên khăn tay thêu hoa lan rất rất lịch sự tao nhã mới cẩn thận cất đi.

Đỗ Mạn Thanh đi về điện, tắm rửa xong xuôi dùng xong đồ ăn sáng mới cầm đồ thêu ra. Ngày trước nàng cũng thích thêu chữ thập, giờ thấy Đỗ Hàm Lan thêu rất tốt lại cảm thấy hâm mộ, vừa lúc trong cung buồn chán, học chút thêu thùa cũng tốt nên mới đi theo Đỗ Hàm Lan bắt đầu học thêu.

Đỗ Hàm Lan mấy ngày nay vẫn nghe Đỗ Mạn Thanh kể chuyện xưa nên rất là si mê, ngồi cạnh Đỗ Mạn Thanh nói: “Nương nương, thời gian kể truyện đến rồi!”

Đỗ Mạn Thanh nói: “Hôm nay có chút mệt không muốn kể truyện, đành để đến ngày mai kể đi!”

Đỗ Hàm Lan còn chưa kháng nghị, Diệu Tâm và Thu Tình đã vội nói: “Nô tỳ lấy nước lê cho Thái Hậu uống nhuận giọng. Hôm nay không dừng lại được, nếu thật sự không được thì kể một nửa cũng tốt.”

Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên, chỉ vì buồn quá mới đi kể truyện nhưng lại làm mấy người này thích thú, bây giờ muốn dừng lại cũng không cho nha?

Mộ Dung Khuê nghe nói Đỗ Mạn Thanh kể truyện mê hoặc cung nữ Khôn Ninh cung, vui vẻ nói thầm trong bụng: “giọng của mẫu hậu rất êm tai, không tính kể truyện, chỉ cần nói thôi cũng có thể mê hoặc lòng người.

Hắn đang suy nghĩ, Lạc công công tiến vào nói: “Hoàng Thượng, Cao Bằng vương cầu kiến!”

Cao Bằng vương Lạc công công vừa nói, chính là nhị ca Mộ Dung Sâm của Mộ Dung Khuê.

Mộ Dung Khuê vừa nghe Mộ Dung Sâm cầu kiến, lông mày nhướn lên, làm như không có chuyện gì nói: “Cho hắn vào!”

Mộ Dung Sâm đi vào Dưỡng Tâm điện đương nhiên là hành lễ thỉnh an một hồi.

Mộ Dung Khuê thản nhiên nói: “Hoàng huynh khỏi bệnh chưa?”

Từ khi Mộ Dung Khuê kế vị,có mấy lần Mộ Dung Sâm mượn cớ ốm ở nhà, lần trước từ đường của Đỗ thị xây xong, Mộ Dung Khuê dẫn mọi người đi tế bái, Mộ Dung Sâm cũng cáo ốm không đi. Mới một thời gian ngắn, đột nhiên hắn lại tiến cung cầu kiến, Mộ Dung Khuê cũng phải xem xét lại người này một chút.

Mộ Dung Sâm đáp: “Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, cũng phải uống thuốc một thời gian mới có chuyển biến. Biết được trời ban nữ thần Thái hậu, đã sớm muốn tiến cung thăm hỏi, thỉnh an mẫu hậu, chỉ là chưa hết bệnh. Bây giờ đã khỏi đương nhiên là phải vào cung thỉnh an.”

Mẹ đẻ của Mộ Dung Sâm là Lữ thái phi, từ sau khi Mộ Dung Khuông băng hà, hắn liền mời Lữ thái phi ra cung đưa vào trong phủ phụng dưỡng, ở trong lòng hắn, cũng chỉ có Khương hoàng hậu mới xứng cho hắn gọi một tiếng mẫu hậu, nay do Đỗ Mạn Thanh có phong hào là Hiền Đức thái hậu, hắn không thể làm gì khác là phải gọi Đỗ Mạn Thanh một tiếng mẫu hậu, trong lòng không được tự nhiên, chỉ là trên mặt cũng không hiện rõ.

Một lát sau, Mộ Dung Khuê dẫn theo Mộ Dung Sâm đến Khôn Ninh cung bái kiến Đỗ Mạn Thanh.

Mặc dù Mộ Dung Sâm đã nghe Lữ Lương báo lại Đỗ Mạn Thanh có cốt cách nữ thần, nhưng không ngờ Đỗ Mạn Thanh còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, lúc thỉnh an vẫn còn luống cuống.

Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Sâm, thấy hắn khoảng chừng 25 26 tuổi, mặt mày cũng là một mỹ nam, khách khí nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi!”

“Tạ mẫu hậu ban thưởng!” Mộ Dung Sâm ngồi dưới Đỗ Mạn Thanh, tim đập có chút loạn, miệng nói:”Thời tiết nắng nóng, thân thể mẫu phi có chút mệt mỏi, không có cách nào tiến cung thỉnh an, chỉ đành dặn ta vào thăm hỏi mẫu hậu.”

Đỗ Mạn Thanh nói: “Ngươi có tâm.”

Trong Lữ phủ, Lữ Lương và Vương Trình lại đang nghiên cứu bức tranh thêu của Mộc thị.

Vương Trình nói: “Mới nhìn ảnh thêu này so với Thái hậu nương nương cũng có mấy phần giống nhau, thế nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không giống, thần vận kém quá nhiều.”

Lữ Lương nói: “Cũng đúng, người trong ảnh thêu này dịu dàng hiền thục, đẹp thì đẹp, nhưng cũng là tiểu thư khuê các một dạng. Mà Thái hậu nương nương trong cung, thần thái cao ngạo, tự nhiên mà hào phóng.”

Lữ Lương nói xong, lại cho người thỉnh An thị đến thư phòng.

An thị tiến vào, thấy bức tranh thêu mới giật mình.

Lữ Lương không kể rõ ngọn nguồn, chỉ nói: “Phu nhân cũng thấy qua Thái hậu nương nương mấy lần, bà thử nhìn kỹ xem, người trong ảnh thêu này có phải là Thái hậu nương nương?’

An thị luôn tự xưng là biết nhìn người, quả quyết nói: “Người trong bức thêu này tuy có đẹp, nhưng so sánh với Thái hậu nương nương. Nàng không thể nào là Thái hậu.”

Lữ Lương và Vương Trình hai mắt nhìn nhau, cảm thấy khiếp sợ.

An thị thấy bọn họ khác thường mới hỏi thăm một chút.

Lúc này Lữ Lương mới kể hết mọi chuyện.

An thị nghe xong, cũng ngạc nhiên không thôi, một lúc sau mới nói: “Hoặc là sau khi Thái hậu nương nương lên trời, bỏ hết phàm khí, tu thành chính quả, bởi vậy lần này hạ phàm mới thay đổi dáng vẻ?”

Đang nói thì có người báo Mộ Dung Sâm tới, Lữ Lương vội vàng đi ra nghênh đón.

Mộ Dung Sâm đi vào thư phòng của Lữ Lương, lần thứ hai nhìn thấy bức ảnh thêu rồi nói: “Bản vương tiến cung, tận mắt nhìn thấy vị thái hậu trong cung, rồi lại nhìn ảnh thêu này, so sánh hai người, cũng cảm thấy người trong ảnh thêu này không phải là Thái hậu nương nương.”

Lữ Lương từ từ nói: “Ảnh thêu là Mộc thị tự tay làm, người được thêu chính là Hiền Đức thái hậu. Bây giờ ảnh thêu và Thái hậu nương nương trong cung khác nhau, chỉ có thể nói, Thái hậu trong cung kia, cũng không phải là Hiền Đức thái hậu.”

Mộ Dung Sâm lại nói:”Nhưng nhìn tướng mạo và cách nói chuyện của Thái hậu trong cung, chắc chắn không phải là người phàm, có khí chất nữ thần.”

Lúc đó Vương Trình tận mắt nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên xuất hiện, sau nghe Lữ Lương phân tích Đỗ Mạn Thanh xuất hiện là do Mộ Dung Khuê bày trò cũng bán tín bán nghi, nhưng cũng không phủ nhận cảnh lạ thấy tận mắt. Giờ nghe được Mộ Dung Sâm, nhân tiện nói luôn:”Hoặc là, Thái hậu trong cung chính là nữ thần, nhưng lại không phải là Hiền Đức thái hậu.”

“Nàng ta có phải nữ thần hay không, thử một lần là biết.” Lữ Lương đột nhiên cười lạnh.

“Không được!” Vương Trình phản đối Lữ Lương, trầm giọng nói: “Nếu nàng ta thật sự là nữ thần, chuyện chúng ta làm sẽ chọc giận ông trời, sẽ bị trời phạt.”

An thị là nữ nhân nên càng sợ bị trời phạt, cũng ngăn cản Lữ Lương nói: “Lão gia, chuyện này không thể được!”

Lữ Lương không còn cách nào, chỉ đành nhìn Mộ Dung Sâm, chờ hắn cho ý kiến.

Mẹ đẻ của Mộ Dung Sâm Lữ thái phi là tỷ tỷ của Lữ Lương, hắn luôn kính trọng người cậu Lữ Lương này, cũng biết mọi chuyện Lữ Lương làm đều là vì tốt cho hắn, chỉ là Mộ Dung Khuê đã thuận lợi kế vị, hắn chính là vương gia, cho dù có ý khác cũng phải làm chặt chẽ kín đáo, không thể lộ ra một chút manh mối khiến cho người khác biết được nhược điểm. Như chuyện thăm dò Thái hậu nương nương, nếu làm không tốt chính là bất kính với nữ thần, sẽ bị chỉ trích là kẻ hai lòng.

Thấy Mộ Dung Sâm không nói gì, Lữ Lương cũng biết hắn không đồng ý với cách làm của mình nên đành từ bỏ.

Lúc này có người bào hộ bộ thị lang Lý Hữu Tôn đến, hai mắt Lữ Lương sáng lên nói: “Hôm nay vốn là ngày nghỉ, đang muốn mời hắn qua phủ bàn chút chuyện, không ngờ hắn đã tới rồi.”

Vừa nói xong, quản gia đã đưa Lý Hữu Tôn tiến vào thư phòng.

Thấy Mộ Dung Sâm ở trong, Lý Hữu Tôn hành lễ: “Gặp qua Cao Bằng vương!”

Mộ Dung Sâm cười nói: “Không cần đa lễ!”

Vẻ mặt Lý Hữu Tôn khác thường, cũng không ngồi xuống mà lấy một túi vải từ trong lòng, cẩn thận mở ra làm lộ một quyển sách cũ,xong mới đưa cho Mộ Dung Sâm rồi nói: “Vương gia xem thử quyển sách này!”

Mộ Dung Sâm thấy quyển sách cũ kỹ, rõ ràng không phải ở thời đại này mới hỏi:”Đây là?”

Lý Hữu Tôn nói: “Quyển sách này là của Lưu quốc sư truyền lại, ta khó khăn lắm mới lấy được.”

Lưu quốc sư mà Lý Hữu Tôn mới nói, chính là ẩn sĩ bên người Nam Chu Khai Quốc hoàng đế, nghe đồn, người này trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có mắt thần đoán được truyện trăm năm sau. Hắn viết ra một quyển “Tích Thiên Tủy” được thuật sĩ tôn là kinh thư, có mấy thuật sĩ thậm chí xem như bảo bối mà học theo đi đoán mệnh cho người khác.

Mộ Dung Sâm vừa nghe Lý Hữu Tôn nói, vui mừng không thôi, trịnh trọng lấy quyển sách trên tay Lý Hữu Tôn mở ra xem.

Trong bản chép tay của Lưu quốc sư, phần trước đa số là mấy chuyện sinh hoạt bình thường, mãi đến trang cuối cùng mới có một hàng chữ khiến cho Mộ Dung Sâm chú ý.

Dòng chữ được viết như những chuyện bình thường khác “ Năm Cảnh Long, trời ban nữ thần, nếu ai có được nữ thần chính là có được thiên hạ, mở ra một thời thái bình thịnh thế.”

Mộ Dung Sâm mở to hai mắt ngỡ là mình nhìn lầm, đọc đi đọc lại nhiều lần thấy dòng chữ này với dòng chữ trước mặt đều như nhau, sách này lại là do Lý Hữu Tôn tìm thấy, không có khả năng là giả mới ngẩng đầu nhìn Lý Hữu Tôn, trong lòng kinh ngạc vô cùng, thậm chí hai tay cầm sách còn run rẩy.

Lữ Lương và Vương Trình nhìn thấy có chút không dám tin. Lưu quốc sư lại có thể biết được chuyện của trăm năm sau?

Lý Hữu Tôn đã đọc trước nên bình tĩnh hơn mấy người kia, nhìn Mộ Sung Sâm nói: “Nếu nữ thần không phải là Đỗ thị, thì vương gia chỉ cần đoạt được nữ thần, việc lớn nhất định sẽ thành.”

Trái tim Mộ Dung Sâm đập liên hồi, miệng lại nói: “Nếu thật là nữ thần sẽ tự có ý định của mình, làm sao người phàm có thể sai khiến?”

Lý Hữu Tôn nói: “Nữ thần đã hạ trần, tự nhiên là có sứ mệnh thái bình thịnh thế, chẳng lẽ nàng lại không tìm một người có tài năng để giúp?”

Hai mắt Mộ Dung Sâm sáng rỡ, trong lòng cũng rục rịch, so với làm một vị vương gia không quyền không thế, tại sao lại không thử một lần, nếu được nữ thần ưu ái mà giúp đỡ cùng mở ra một đời Nam Chu cường thịnh.