Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Chương 42



Ngày hôm sau Mạnh Diên Châu liền đưa Nghê Thiên Ngữ đi dạo trong khu một vòng, mặc dù nơi này không lớn, nhưng cái gì cần có đều có, chỉ là khu vực sầm uất cũng có hạn, chỉ tụ tập tại một chỗ nào đó. Bọn họ cùng đi siêu thị mua thật nhiều đồ dùng hàng ngày, quần áo, xà phòng, thuốc muỗi, nước hoa, bát đũa….. Mạnh Diên Châu xách nhiều đồ như vậy đi dưới ánh nắng chói chang, nghĩ rằng không phải nặng hơn, mà là thật sự có cảm giác gia đình.

Nghê Thiên Ngữ xác theo một túi đầy gia vị, muối bột ngọt, bọn họ bây giờ ra ngoài cuộc sống, không phải du lịch, phải tính toán tỉ mỉ, học cách sống qua ngày, mặc dù bây giờ có chút tiền, nhưng căn bản không chống đỡ được lâu, phải tự mình nấu cơm.

Sau khi trở về, Nghê Thiên Ngữ làm bữa cơm đầu tiên, bày lên bàn một đĩa khoai tây rán, một đĩa trứng chiên cà chua, một đĩa cà, sau đó là món canh, đun nước sôi xong thả hành lá cắt nhỏ vào, mùi thơm ngát vô cùng.

Mạnh Diên Châu cực kì nể mặt ăn ba bát cơm lớn, Nghê Thiên Ngữ nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh, giống như anh đã bị bỏ đói mấy ngày vậy, cầm giấy lau miệng cho anh, “Ăn chậm một chút.”

Cô để giấy ăn xuống, lại múc một bát canh để trước mặt anh, “Cũng không sợ sặc.”

Mạnh Diên Châu nhìn cô cười khúc khích, “Đây là thức ăn ngon nhất anh từng ăn.” Trước kia anh đã từng nghĩ, nếu như mẹ mình vẫn còn sống, đồ ăn bà làm sẽ có mùi vị gì? Anh cảm thấy bất kể là mùi vị gì, mình cũng sẽ ăn ngon lành, không phải vì mùi vị thức ăn, chỉ là cảm thấy được mùi vị nhà của mình.

Nghê Thiên Ngữ cười khẽ, biết anh nói dối, có đồ sơn hào hải vị nào anh chưa từng ăn chứ? Cô ăn cơm xong, liền để tay lên bàn nhìn anh ăn cơm, động tác của anh mặc dù có vẻ ngang ngược, nhưng không khiến người ta cảm thấy thô lỗ. Lần đầu tiên cô cảm thấy, thì ra nhìn một người ăn cơm cũng thỏa mãn như vậy, trong lòng như được cái gì đó lấp đầy, sẽ không trống rỗng nữa, thật tốt, trong lòng cô nhẹ nhàng nói: Cám ơn.

Phần ấm áp này, bởi vì có anh, cô mới cảm nhận được.

Mạnh Diên Châu ăn xong, Nghê Thiên Ngữ lập tức thu bát đũa, Mạnh Diên Châu nắm lấy tay cô, “Để anh rửa cho, vợ yêu ở chỗ này nghỉ ngơi được rồi.”

Động tác của anh cực kì khoa trương, cô nhìn liền muốn cười. “Bổn cung đồng ý, làm đi.”

Anh đặt tay ở trước ngực thở dài, “Tuân lệnh, vợ yêu.” Âm thanh của anh học từ thái giám phục vụ cho thái hậu trong vở kịch cung đình nào đấy, chả ra cái gì cả.

Nghê Thiên Ngữ yên vị ngồi một chỗ, nhìn anh dọn dẹp bát đũa, sau cô mới đem đồ ăn thừa tới một chỗ cố định, đồ ăn dư lại không nhiều lắm, không có tủ lạnh, cô cũng không dám xào quá nhiều món, sợ ăn không hết lại hỏng.

Sau khi ăn xong, bọn họ quyết định đi sang bên kia, lúc mới đến đây, muốn làm quen với khung cảnh xung quanh, mà có cả nguyên nhân quan trọng là sang sông không phải đi cầu, mà đi sang bờ sông bên kia có một dây xích sắt, người chèo thuyền dùng chiếc dây xích đó mà kéo thuyền qua đó. Phương thức chèo thuyền như vậy, Mạnh Diên Châu cùng Nghê Thiên Ngữ chưa từng thấy qua, muốn đi cảm thụ một chút. Nhưng mà lúc lên thuyền, phát hiện cũng giống nhau, trừ phương thức chèo thuyền đặc biệt một chút, cũng không có cảm giác nào quá lớn.

Người nơi này muốn sang bờ bên kia, đều dùng phương thức này.

Xuống thuyền, chính là bờ bên kia, bọn họ cũng rất kích động, khó được nhìn thấy một mảng lớn màu xanh lá cây, hơn nữa chính mình còn ở trong đó. Tre xanh, lá cây bay trong gió, vô số cỏ dại cuốn lên, giẫm lên cỏ cũng nghe thấy âm thanh xào xạc. Mạnh Diên Châu dắt tay cô bước lên trước.

Bên này cũng có mấy căn nhà, nhưng không nhiều lắm, bởi vì địa thế cũng không tốt, giao thông cũng không tiện lợi.

Bọn họ đi lung tung, thấy cái gì cũng cảm thấy tò mò, dọc theo đường đi đoán xem đó là cây gì, Mạnh Diên Châu đối với mấy cây này thì một chữ cũng không biết, nhìn thấy một cây lê cũng mất nửa ngày, còn lên lay động mấy cái, lá cây rơi xuống tóc của Nghê Thiên Ngữ, anh nhìn thấy cô liền bật cười. Nghê Thiên Ngữ phát hiện mình bị trêu đùa, đuổi theo anh chạy khắp sườn núi.

Nhưng Nghê Thiên Ngữ cũng đem kiến thức cho anh, “Cây lê bình thường cũng không cao lớn, lá cây thường có hình elip, nhánh cây cũng nhỏ. Cây mận cao lớn, nhánh cây cũng to, lá cây rậm rạp, nhưng phiến lá có vẻ nhỏ, bình thường nhiều phiến lá hợp thành một đám. Cây đào cũng giống với cây mận, nhưng lá cây của nó so với lá cây mận lớn hơn nhiều…..” Nghê Thiên Ngữ giảng giải.

Mạnh Diên Châu chỉ vào một cánh rừng màu xanh đen kia, “Vậy đây là cây gì?”

Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, “Đi qua nhìn chẳng phải sẽ biết sao?”

Bọn họ liền chạy tới khu rừng đó, trong rừng tất cả cây đều có quả màu xanh, cơ hồ có thể tưởng tượng lúc chín thì quả sẽ ngon miệng cỡ nào, “Cây quýt.” Cô cảm thấy rất vui mừng, “Trước kia bà ngoại em trồng rất nhiều, loại này là cam dược, loại này là cam hạ, còn cam này là cam máu……”

Mạnh Diên Châu nghiêm túc quan sát, cũng không phát hiện ra những loại quả này khác nhau chỗ nào, tất cả đều là trái cây màu xanh, nhìn qua trừ điểm lớn nhỏ thì giống nhau như đúc….. Anh chỉ có thể phân biệt đâu là quả cam, đâu là quả bưởi.

Nghê Thiên Ngữ cố gắng để cho anh hiểu, giảng giải nửa ngày mới chịu buông tha, “Ai ai ai, làm sao anh có thể đần như vậy!”

“Em mới đần!” Bị mắng là ngu dốt, Mạnh Diên Châu rất khinh thường, “Cái thứ đồ trẻ con này ai muốn hiểu rõ chứ.”

“Cái đồ trẻ con này lúc chín ăn ngon lắm.” Cô lôi kéo tới nhìn một quả cam to trên cây ngửi một cái, nhưng không có vị trái cây ngọt ngào, ngược lại là ngây ngô tê dại.

“Bây giờ lại không ăn được.” Mạnh Diên Châu khinh bỉ.

“Có thể!” Nghê Thiên Ngữ thuận miệng trả lời, hái một quả đặt vào lòng bàn tay, nhưng vỏ rất dầy, cô mất sức mới bóc vỏ ra được, cô nhẹ nhàng cắn một miếng, mởi vào miệng, cô lập tức ngồi chổm xuống, nước mắt cũng ào ào chảy xuống….

“Thế nào?” Mạnh Diên Châu liền luống cuống.

Nghê Thiên Ngữ mãi mới có thể nói chuyện, “Qúa chua….” Nước mắt còn chưa ngừng rơi, không khống chế được.

Mạnh Diên Châu nhìn bộ dạng của cô thấy cực kì buồn cười, Nghê Thiên Ngữ trừng mắt nhìn anh, sau đó cầm những miếng còn lại trong tay nhét vào miệng anh, trong miệng cô rất chua, cũng cho anh thử một chút…..

Mạnh Diên Châu vừa ăn miếng quýt, lập tức phun ra, “Hàm răng cũng chua mất.”

Nghê Thiên Ngữ đánh anh, “Ai cho anh phun ra chứ……”

Bọn họ ở trong rừng đùa giỡn một hồi, thật mệt mỏi, trực tiếp nằm trong đó, cánh rừng rậm rạp che đi ánh mặt trời, không còn thấy rõ ánh sáng. Mạnh Diên Châu kéo cô vào trong ngực, “Thật tốt, cả đời như vậy là được rồi.”

Cô cười, nhưng không trả lời anh, không thích đi cam kết cả đời, không phải là không xác định, mà chỉ hi vọng dùng hành động xác minh, cho dù có một ngày không làm được, cũng không cần vì đã cam kết như vậy mà tiếc nuối không dứt.

Bọn họ chơi ở đó một thời gian rất dài, lúc rời khỏi Nghê Thiên Ngữ cảm thấy nên mang một ít kỉ vật về, vì thế hái rất nhiều quả quýt xanh về, Mạnh Diên Châu thấy cô làm như vậy thì khinh thường, không có tác dụng gì cả.

Nhưng về sau Nghê Thiên Ngữ lấy những quả quýt này, dùng dao cắt vỏ, giữ lại bên trong, cắt thành từng miếng, để vào trong lọ ngâm. Cô thử nếm, rất chua, vì thế cô cho thêm chút đường, cảm thấy như vậy có thể cho vào miệng rồi, hơn nữa loại đồ uống tự chế này có mùi vị rất tốt.

Cô lấy đó làm thức uống màu xanh, khỏe mạnh lại bảo vệ môi trường, hơn nữa quả quýt xanh này để lâu cũng không hỏng, quả thật quá tuyệt vời. Mỗi ngày cô đều làm đồ uống này, khát thì uống….., cũng làm cho Mạnh Diên Châu uống chung, nói cho ra oai là tiết kiệm được, không cần bỏ tiền ra mua nước, Mạnh Diên Châu chỉ im lặng….

Cuộc sống của bọn họ ở nơi nhỏ này bắt đầu, mỗi ngày cô nấu cơm giặt giũ, sau đó đến một nhà khác trông trẻ kiếm thêm tiền, cũng không mệt mỏi. Mà Mạnh Diên Châu cũng bắt đầu đi tìm việc làm, anh không có trình độ học vấn, cũng không hiểu kĩ thuật gì, chỉ là vận khí anh tốt, kiếm được việc bán thời gian ở trung tâm giao bán nhà, đi ra ngoài phát tờ rơi, nhưng việc phát tờ rơi này cũng khác biệt, không phải ai cũng phát tờ rơi được, mà cố gắng dụ dỗ người vào trung tâm bán nhà…. Lương căn bản là 50 đồng, nếu đưa được một khách vào thì tăng thêm 10 đồng, ở bên ngoài phát tờ rơi giới thiệu cho người qua đường để lại số điện thoại, một cú điện thoại là thêm 2 đồng. Anh đối với công việc này rất hài lòng, rất dễ dàng, nhưng không phải ngày nào cũng có việc, hơn nữa công việc làm được ba ngày mới có tiền lương.

Sau khi Mạnh Diên Châu trở về, Nghê Thiên Ngữ sẽ bắt đầu nấu cơm, sau đó anh sẽ nói qua chuyện hôm nay với cô, người quản lý kia keo kiệt cỡ nào, anh vốn dẫn theo một cặp vợ chồng đi xem phòng, kết quả là người quản lý nói một đôi thì không tính, là tự mình đi tới trung tâm bán nhà…. Anh kể công lao với Nghê Thiên Ngữ, anh không có cãi với quản lý, bởi vì phải làm ra tiền nuôi cô, không thể đắc tội.

Nghê Thiên Ngữ thưởng cho anh, làm món anh thích nhất, trứng chiên cà chua.

Nhưng Mạnh Diên Châu cũng biết rõ, anh phải tìm được công việc cố định, nếu không cuộc sống của bọn họ không cách nào kiên trì được. Anh cố gắng tìm nhiều công việc, người khác cũng ghét bỏ vì chuyện anh không có trình độ học vấn. Anh vẫn thất bại, trước kia anh nghĩ làm cái gì thì làm cái đó, nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác, cho dù bị người ta xem thường, vẫn phải hiện khuôn mặt tươi cười….

Hôm nay anh trở về, Nghê Thiên Ngữ nấu xong thức ăn, liền bảo anh đi ăn cơm.

Anh vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm tháng này tiền điện tiền nước tốn bao nhiêu, tiền bọn họ dư lại còn nhiều hay ít, cô bảo anh cai thuốc đi, vì thuốc lá rất đắt tiền . Không biết làm sao, anh đã cảm thấy lời của cô rất phiền, không muốn cãi với cô, đồng thời không muốn đi chủ động rửa chén như trước.

Nghê Thiên Ngữ thấy bộ dạng của anh như vậy, cũng không nói gì, chủ động đi rửa bát.

Ngày ngày trôi qua yên ả, nhưng Nghê Thiên Ngữ cũng phát hiện ra, chủ đề giữa bọn họ ngày càng ít, mỗi lần cô hỏi anh muốn ăn gì, hỏi anh hôm nay có việc gì không, trừ những chuyện đó ra, bọn họ không có gì để nói nữa.

Trước đó bọn họ còn có thể đi ra ngoài tản bộ tâm sự, bây giờ anh cảm thấy mệt mỏi, trở về nhà liền nghỉ ngơi, cũng không muốn nói nhiều.

Lúc Nghê Thiên Ngữ giặt quần áo liền phát hiện ra, quần áo của anh ngày càng bẩn, thậm chí cô giặt xong quần áo cho anh, trong nước cũng có thể lấy ra bùn cát. Cô không dám hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, gầy đây anh càng ngày càng dễ bực mình. Cô không muốn chủ động khiến anh không vui, bây giờ cái gì cũng là tiền, gạo ga dầu muối cái gì cũng cần tới tiền mà? Mà Mạnh Diên Châu bây giờ không muốn nghe nhất chính là tiền.

Nghê Thiên Ngữ đi làm việc trông trẻ thì thấy bà chủ cùng bạn bè nói chuyện phiếm.

“Lại vừa thấy có người đàn ông xa lạ vào căn nhà đối diện kia rồi!”

“Sớm đã thành thói quen, nói thật, tôi cảm thấy cô ta dúng là đáng xấu hổ. Còn có cách nào đâu? Đi theo người đàn ông không có tiền, đứa bé vừa sinh ra được mấy ngày thì cãi nhau, nghèo đến nỗi tiền mua sữa bột cho đứa bé cũng không có. Người đàn ông kia cũng ác độc thật, ghét bỏ vợ trong nhà, nói là đi làm, liền không quay lại. Cô ấy một mình có đứa bé, không làm cái này thì có thể làm sao?”

“Hình như ban đầu cô ta vì người đàn ông này mà bỏ nhà ra đi, cũng là làm bậy, phòng ốc cũng là thuê.”

“Coi như cô ta muốn có cuộc sống của người bình thường, cô ta đi làm, ai giúp cô ta trông con? Đàn ông trên đời này đều không có lương tâm, lúc yêu bạn thì có thể cưng bạn lên trời cao, không thương thì liền chớp một cái xoay người rời đi, trước khi đi còn nghĩ bạn ghét bỏ anh ta…..”

…………

Nghê Thiên Ngữ yên lặng nghe, không có gia nhập nói chuyện cùng.

Mạnh Diên Châu giờ ăn nhiều hơn rồi, sau khi ăn xong, Nghê Thiên Ngữ gọi Mạnh Diên Châu chuẩn bị hút thuốc bên ngoài, “Chúng ta nói chuyện một chút đi!”

Anh nhìn cô một cái, đành ngồi xuống.

“Bây giờ anh đi sớm về trễ làm việc gì vậy?” Cô nói nhỏ nhẹ, không muốn anh chán ghét.

“Làm ở nhà máy sửa chữa ô tô, đang trong giai đoạn thử việc, lương không cao lắm.” Anh sờ sờ điếu thuốc trong tay, bây giờ mới có một tháng mà hút 5 bao thuốc rồi.

“Có phải rất vất vả hay không?”

Mạnh Diên Châu cười cười, “Lo lắng cho anh sao? Trong thời gian này là tâm tình không tốt, sau này sẽ không nữa.” Anh chủ động đi rửa bát, Nghê Thiên Ngữ muốn ngăn cản anh, anh cũng không khiến, “Anh dẫn em đi ra ngoài, là hi vọng em mỗi ngày đi theo anh sống thật tốt, chứ không phải hi vọng cả ngày em phải chịu đựng vì anh, sống cả đời như thế.”

Anh đã nghĩ xong, trước kiếm chút tiền, sau đó là mở cửa hàng, bây giờ đi làm cả đời cũng không mua nổi căn nhà, cả đời để chỉ có thể làm cho người khác.

Cô ở sau lưng anh thở dài, “Vậy sao tâm tình anh không tốt?”

Mạnh Diên Châu trầm mặc một chút, cố ý làm lớn âm thanh rửa bát, sau đó mới mở miệng, “Xin lỗi, tâm tình anh không tốt, để cho em không thoải mái.”

Anh cũng không biết tại sao, nhìn thấy bọn họ ở nơi này, thấy những người phụ nữ kém hơn cô ở căn nhà lớn lại có xe, anh cũng bao nhiêu lần hỏi mình, anh có thể cho cô cái gì? Hy vọng quá nhiều, thực tế thì anh tìm công việc cũng có vấn đề. Hy vọng của anh là được ở cuộc sống sung sướng, thực tế bọn họ phải suy nghĩ xem sống qua ngày như thế nào.

Suy nghĩ tiêu cực đó cứ ở trong đầu anh, bây giờ anh nghĩ thông suốt rồi, anh phải vì tương lai của bọn họ mà có trách nhiệm.

Nghê Thiên Ngữ đi tới, nhẹ nhàng ôm anh ở phía sau.

Cảm giác hạnh phúc, không liên quan tới tiền bạc, có thể ở bên cạnh với người mình yêu, cho dù nhìn qua rất ngây thơ rất ngu ngốc. Nghê Thiên Ngữ cũng kiếm được việc làm rồi, cô không muốn tạo quá nhiều áp lực cho anh. Cô nhận công việc chăm sóc một người phụ nữ ở cữ( mới sinh đẻ xong), mỗi ngày đều rất bận rộn, không chỉ chăm sóc người phụ nữ kia, còn phải chăm sóc con cô ấy, thay tã, cho bú sữa, động tác mà chậm còn có thể bị chửi….. đối phương nói thẳng là không muốn cô, vừa không có kinh nghiệm làm việc, lại còn để tay mình bận rộn.

Mỗi ngày cô đều kiên trì, nghĩ tới cuộc sống rồi sẽ tốt lên.

Nhưng có một ngày, cô phát hiện tất cả những thứ mình trang bị trong đầu đều phải là làm thế nào để tiết kiệm được chút tiền, công việc hôm nay phải làm gì. Từ lúc mở mắt ra, công việc của cô đã sắp xếp bài bản, mỗi ngày đều thế. Cô vốn có ý định đi tản bộ hàn huyên với Mạnh Diên Châu một chút, nhưng cô phát hiện ra, không phải là không có đề tài mà nói, mà là cô mất đi sự hăng hái của mình.

Cô bắt đầu đi chú ý giá phòng, bắt đầu chú ý phương thức sống của những người xung quanh, bọn họ nói sinh con xài hết bao nhiêu tiền, nuôi một đứa bé hết bao nhiêu tiền, mua một phòng xong còn giữ lại được bao tiền….

Nhưng tất cả, đối với cô bây giờ, giống như một giấc mơ vậy. Hơn nữa, cuộc sống của cô chỉ có thể vây quanh với Mạnh Diên Châu , cô không có bạn bè, nói chuyện phiếm cũng không biết tìm ai, bạn duy nhất Giang Dịch Hiên lại cách cô rất xa.

Cuộc sống vẫn tiếp tục như thế, mỗi lần cảm xúc cô xuống thấp thì Mạnh Diên Châu sẽ đưa cô đi mua quần áo mới, hoặc đưa cô đi ăn món cô thích nhưng đối với bọn họ mà nói những thứ này thật là xa xỉ tốn tiền….. chuyện nhỏ này, luôn có thể khiến cô chuyển thành tiêu cực.

Nghê Thiên Ngữ càng so sánh tiêu cực, Mạnh Diên Châu lại càng tích cực hơn, anh tính toán anh xử lý tiền lương của mình thế nào, phát hiện tác dụng lớn nhất….

Cuộc sống của bọn họ cũng không có gì thay đổi, đi làm, nấu cơm, ăn cơm, ngủ, bình an vô sự.

Nhưng đột nhiên có một ngày, Nghê Thiên Ngữ đứng trước gương, cô phát hiện trên đầu mình có 3 sợi tóc trắng, cô hao tốn rất nhiều sức lực, mới có thể nhổ được 3 sợi tóc trắng này ra, cô nhìn mình trong gương, như kiểu không biết mình, người kia cực kì xa lạ…. cô đột nhiên ngồi trên mặt đất khóc, không có nguyên nhân chỉ muốn khóc.

Cô mới 18 tuổi, cuộc đời của cô sẽ như vậy cả đời sao? Từng ngày từng ngày già đi so với những bạn cùng tuổi, ngày ngày càng tiêu tụy đi uống, thậm chí mỗi ngày trong lòng như tro tàn, đối với cái gì cũng không hăng hái.

Coi như nhiều năm sau Mạnh Diên Châu có tiền đồ thì sao?

Tâm tình tiêu cực như bao phủ lấy cô, sau khi anh thành công, anh sẽ là người anh tuấn thành công trong mắt mọi người, mà cô thì lại không xứng với anh nữa, sẽ không ai nhớ lúc bọn họ sống nương nhờ vào nhau thế nào, tương cứu trong lúc hoạn nạn ra sao, chỉ biết nhớ thành công của anh, còn cô là người vợ cặn bã……

Thậm chí, ai biết về sau này! Bây giờ bọn họ yêu nhau, ai có thể bảo đảm nhiều năm sau anh sẽ không bị một người phụ nữ trẻ tuổi hấp dẫn chứ? Ai có thể bảo đảm, bọn họ có thể như vậy cả đời?

Bọn họ ngay cả cuộc sống bây giờ cũng là vấn đề, không thấy được tương lai, không thấy được về sau….

Lần đầu tiên Nghê Thiên Ngữ tới chỗ làm việc của Mạnh Diên Châu, thì ra anh lừa cô, anh căn bản không có làm việc ở nhà máy, anh chỉ ở trong công trường làm việc vặt, làm công cho những người kia. Bất kể nhiệt độ cao bao nhiêu, cũng phải đứng ở trên cao, hút bụi bạm khắp phòng, dùng bàn tay đầy bụi lau mồ hôi trên mặt….

Thấy Mạnh Diên Châu như vậy, cô lại cười, “Thì ra là có mình em là nhát gan.”

Anh làm công việc này, vẫn kiên trì, không có nghĩ tới việc bỏ rơi cô tiếp tục làm cậu ấm, không muốn rời khỏi cô, thậm chí còn sống tích cực, cô lại lần lượt hủy bỏ cuộc sống của bọn họ bây giờ.

Nhưng cô nghĩ, bọn họ rốt cuộc có thể chứng minh cái gì! Chứng ra tình yêu của bản thân vĩ đại cơ nào sao? Hay chỉ chứng minh mình rất ngây thơ?

Bọn họ tư cách cưới không có, không đủ tuổi, không có hộ khảu, không có chứng minh thư, dựa vào đầy nhiệt tình mà trốn thoát, sau đó cho là lẫn nhau là có thể cứu vớt, nhưng ở thế giới này, không có người nào có thể cứu vớt người nào.

Nghê Thiên Ngữ nhận được điện thoại của Giang Dịch Hiên thì cô đang một mình uống rượu. Trong điện thoại của cô chỉ lưu mỗi số của Giang Dịch Hiên, lúc Mạnh Diên Châu mua điện thoại này cho cô thì cô còn mắng anh lãng phí.

Giang Dịch Hiên ở một chỗ khác không ngừng khóc thút thít, cô an ủi thật lâu, mới rốt cuộc hỏi rõ được đã xảy ra chuyện gì. Một khắc kia, cô cảm thấy là cứu lại, không phải gánh nặng.

Nghê Thiên Ngữ như bình thường làm bữa cơm thật sớm, chờ Mạnh Diên Châu ăn cơm xong, cô đưa anh ra cửa. Sau đó cô quét dọn phòng sạch sẽ, cũng sắp xếp đồ vật ngay ngắn, sau đó cô ra cửa.

Cô đi tới cửa hàng mới mở không lâu, đứng ở nơi nó mở miệng với ông chủ, “Đưa tôi đi gặp Mạnh Vĩ Đình.”

Tiệm này là lúc cô và Mạnh Diên Châu chọn sau lại bị người khác lấy giá cao chiếm lấy, hơn nữa bọn họ thường hỏi thăm chuyện của cô với Mạnh Diên Châu, thỉnh thoảng theo dõi cô.

Nghê Tử Nhứ không có khả năng lớn như vậy, vậy có thể làm ra chuyện như vậy chính là Mạnh Vĩ Đình.

Mạnh Vĩ Đình không có quấy rầy cuộc sống của bọn họ, chỉ muốn để bọn họ biết sinh hoạt khó khăn cỡ nào, mà Mạnh Diên Châu cũng biết khó mà lui, nhưng Mạnh Vĩ Đình cũng không ngờ, Mạnh Diên Châu có thể kiên trì lâu như vậy….

Lúc Nghê Thiên Ngữ nhìn thấy Mạnh Vĩ Đình, chỉ nói một câu, “Cho tôi tiền, tôi rời khỏi Mạnh Diên Châu.”

Nói xong câu đó, cô không cảm giác khổ sở, mà là nhẹ nhõm, cô cảm thấy rất tốt, dùng phương thức này kết thúc tất cả mọi thứ của cô và Mạnh Diên Châu.

Cô không dám tiếp tục sống cùng Mạnh Diên Châu như vậy, cô sợ một ngày cô sẽ mất khống chế, sau đó không ngừng chỉ trích, không ngừng nguyền rủa đối phương, nhưng lại không bỏ đi được, bởi vì cô chỉ có anh.

Cô tình nguyện rời khỏi phần tình cảm này, trong lòng lưu lại hình ảnh hoàn mỹ, không cần đi về kết cục xấu, nhìn lại mà thấy chán ghét. Không lời nào để nói, lòng như chết lặng.

Hoặc là nói rằng cho dù có một ngày bọn họ đi khỏi cuộc sống bùn lầy này, khi đó bọn họ thành cái dạng gì? Nếu như cả đời Mạnh Diên Châu không thành công, bọn họ chỉ có cuộc sống như bây giờ, sau đó sẽ vì chủ đề phòng ốc xe hơi mà cãi vả, thậm chí ngay cả vấn đề nuôi một đứa bé cũng có vấn đề…. Nếu như anh thành công, cô không biết thành người vợ thế nào, cùng anh không có tiếng nói chung, trừ khi đủ tư cách làm người nuôi dạy trẻ thì may ra, nhưng anh ở bên ngoài có cuộc sống của anh, sẽ nhanh chóng tìm được người phụ nữ có điểm giống, mà khi đó Nghê Thiên Ngữ cô đây cái gì cũng không còn.

Thừa nhận đi, cô cười bản thân mình: Có lẽ cô không yêu anh như vậy, hoặc không đủ yêu anh, không muôn đánh cược tương lai mình lên anh, cũng không có lòng tin tới tương lai…..

Từ lúc quyết định rời đi, cô không khóc, cũng không cảm thấy đau lòng, đây là quyết định khiến cô đau nhất trong đời này, nhưng cô cũng biết, quyết định này cô không hối hận. Cô chỉ muốn cám ơn Mạnh Diên Châu, cám ơn anh đã cho cô cảm nhận được bàn tay ấm áp, cám ơn anh đã cho cô thấy hạnh phúc gần như vậy, cám ơn anh cho cô càng hy vọng vào cuộc sống kia…..

Có lẽ cô không đủ yêu anh, nhưng nếu như Mạnh Diên Châu gặp chuyện không may, cô nguyện ý chết vì anh. Cô tình nguyện chết, cô lại không có lòng tin bọn họ có thể đi tới cuối cùng……

Lúc ngồi lên xe oto, cô nghĩ tới đích, cô tự tay bỏ đi tình yêu của mình, nhưng dùng phương thức này giữ lại phần hoàn mỹ, bởi vì cô biết, cô không có cách nào khiến bọn họ đi tới cuối cùng, cô không cách nào nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của mình càng ngày càng già đi, không càch nào nhìn anh kiêu ngạo như thế lại đi làm công việc như vậy….

Thay vì nói thực tế đánh bại tình yêu của cô, không bằng nói là do chính cô, nhưng cô không hối hận, ít nhất tất cả đều do cô lựa chọn, từ xưa tới nay chưa có ai quyết định tình yêu của cô đi về phía nào.

Tất cả rồi sẽ tốt,dù tim đau như vậy…. Cô muốn cười lúc ra đi, nhưng muốn cười thì lại chỉ rơi nước mắt……