Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 42: Nghi hoặc



Ngôn Diễm Yên hoàn toàn mê man, ba người này đang giở trò quỷ gì vậy?

Bất quá chỉ là một buổi lễ tốt nghiệp, làm sao mà ba người này liền làm bộ dạng như chuyện rất phức tạp vậy? Hơn nữa những lời này của Giản Dực càng làm Ngôn Diễm Yên nghi hoặc, cái gì gọi là “Muốn đi cùng với ai?”

Nhưng mà…

“Cố Thần có xe.” Ngôn Diễm Yên bình tĩnh nói ra, tuy rằng cậu thật sự không biết rõ là vì cái gì mà ba người này đều muốn cùng cậu đến dự lễ tốt nghiệp, nhưng nếu ba người đều muốn đi cùng, như vậy lên xe đi thôi, dù sao nếu bốn nam nhân đi trên đường thì thật sự là quá chướng mắt, quan trọng nhất là trong đó có hai người mặc tây trang (Cố Thần và Giản Dực.”

Nhưng không biết vì sao, hình như Giang Bách Huy và Giản Dực đã hiểu lầm gì đó, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, mà Cố Thần lại cười tươi như một đóa hoa, làm Ngôn Diễm Yên thập phần khó hiểu.

Ba người này hôm nay… sinh bệnh sao?

“Vậy thì đi thôi, Yên.” Cố Thần mở cửa xe ra, mười phần thân sĩ mời Ngôn Diễm Yên ngồi vào, mà Giản Dực cùng Giang Bách Huy lại không hề có ý muốn lên xe, Cố Thần cũng không hề có ý muốn họ lên xe.

Ngôn Diễm Yên nghi hoặc thò đầu ra cửa xe, “Các cậu không cùng đi sao?”

“…” Giản Dực cùng Giang Bách Huy lắc đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Mà Ngôn Diễm Yên cũng không miễn cưỡng, sau đó điện thoại của Cố Thần cùng Giản Dực gần như cùng lúc vang lên, dường như có chuyện phiền phức đã xảy ra, Giản Dực chỉ là nhìn thật sâu Ngôn Diễm Yên rồi đi, mà Giang Bách Huy không nghĩ lên xe Cố Thần, thấy Ngôn Diễm Yên không có ý xuống xe thì cũng rời đi.

Ngôn Diễm Yên nhìn Cố Thần ngồi trên ghế lái, nghi hoặc nghiêng đầu: “Anh hình như gặp phiền toái gì, không cần đi xử lí sao? Ta có thể tự đến trường.” Nói xong gật gật đầu định mở cửa.

Nhưng Cố Thần ngăn cậu lại. Chỉ thấy Cố Thần cười cười ôn hòa, sau đó cúp điện thoại, “Không có chuyện gì, thuộc hạ nên vì ông chủ mà làm việc.” Ý nói là có phiền toái gì liền giao cho thuộc hạ là được rồi.

Lời nói của Cố Thần làm cho Ngôn Diễm Yên vô cùng đồng ý, dù sao cậu cũng là bắt đầu làm một ông chủ một thời gian rồi, cho nên đối với một ít phiền toái mà thuộc hạ có thể tự giải quyết thì cậu cũng sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào, bằng không thời điểm mở rộng sản nghiệp của mình có thể mệt đến chết a.

“Như vậy đi thôi.” Ngôn Diễm Yên tiếp nhận sự thuyết phục của Cố Thần, Cố Thần sung sướng lái xe, đưa Ngôn Diễm Yên đến trường.

“Nhưng mà Cố Thần, sao anh không gọi điện mà đã tới đây a? Nếu như ta đi trước rồi chẳng phải là anh đã đợi vô ích?”

“Không có vấn đề gì, anh biết rõ em sẽ xuống lầu lúc nào.” Trong lời nói của Cố Thần có vấn đề, nhưng là Ngôn Diễm Yên chậm chạp cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là nghi hoặc trong lòng càng sâu, dù sao thái độ của Cố Thần đều khiến cậu thấy là lạ, nhưng mà muốn nói kỳ lạ ở chỗ nào thì cậu cũng không biết nên nói sao.

Đến trường học, tham gia lễ tốt nghiệp, cùng bạn học náo loạn một hồi, chụp mấy tấm ảnh tốt nghiệp, Ngôn Diễm Yên cảm thấy cuộc đời này sống không uổng.

Đời trước không học đại học, trọng sinh rồi học đại học còn thuận lợi tốt nghiệp.

Quá cảm động.

“Ảnh chụp ngày mai liền rửa đi, đến lúc đó anh lại đưa em tới lấy.” Cố Thần rất tự nhiên giúp Ngôn Diễm Yên cầm đồ vật lẫn lộn ở trường, “Còn quên lấy cái gì sao?”

Lời nói ôn hòa của Cố Thần làm Ngôn Diễm Yên ngẩn người, nam nhân mặc quần áo nghiêm túc của mình lại cầm đồ đạc của mình nhưng cũng không hề có cảm giác không tốt, nụ cười trên mặt giống như từ trướng đến nay vẫn thế. Bắt đầu từ lúc nào thì, người nam nhân này làm mình có thói quen như thế a, cậu lại cảm thấy Cố Thần đưa cậu đến trường, giúp cậu cầm đồ này nọ là chuyện đương nhiên nên vậy.

“ Không có, có thể trở về nhà.” Ngôn Diễm Yên giúp Cố Thần cầm đồ đạc ở một bên tay, Cố Thần vì còn muốn mở cửa xe nên cũng không từ chối, nhìn gương mặt có chút mê mang của Ngôn Diễm Yên, nội tâm Cố Thần trở nên rạo rực, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra điều gì khác.

“ Ân, đi thôi.” Cố Thần lần nữa giúp Ngôn Diễm Yên mở cửa xe, Ngôn Diễm Yên đần độn ngồi vào, không phát hiện nụ cười gần như sủng nịnh trên khóe môi Cố Thần.

Cố Thần thấy Ngôn Diễm Yên không nói lời nào liền hơi hơi cười, cũng không phải rất để tâm.

“ Cố Thần, hình như cho tới giờ ta chưa từng hỏi…” Ngôn Diễm Yên chần chừ một lát mới nói, “Tại sao anh phải tốt với ta như vậy?”

Dù là cha mẹ cũng không có đối với cậu săn sóc như thế, dù sao cha mẹ cũng hy vọng cậu độc lập.

Cố Thần bất đắc dĩ thở dài, Ngôn Diễm Yên vẫn không biết hắn thích cậu sao? Rõ ràng như vậy không phải sao, hay là nói… Ngôn Diễm Yên kỳ thật chỉ là đang trốn tránh mà thôi?

“ Bởi vì anh thích em a, Yên.”

Rõ ràng chỉ là một câu nhàn nhạt, nhưng là tâm trí Ngôn Diễm Yên đang tự hỏi về quan hệ của mình và Cố Thần lại bởi vì câu nói này mà thông suốt…

Đây rốt cuộc là, cảm giác thế nào a…?