Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 41



Sáng thức dậy, Thước Nhạc lấy thức ăn có sẵn từ không gian ra. Mọi người ăn xong, thấy thời gian đã không sai biệt lắm liền đi về phía Bảo Dực trai. Lần này không cần cẩn thận như lần trước nữa, nhưng họ cũng không muốn đi quá đường hoàng nổi bật.

Lần này đi đổi tiền, vẫn dùng ngọc, nhưng là một khối nguyên thạch, không cắt gọt, to hơn, cũng chất lượng hơn lần trước một chút, là dương chi ngọc.

Để Lan Y và Lan Phi dẫn Miu Miu đi dạo xung quanh, hai người đi vào Dực Bảo trai. Người lần này tiếp đón họ vẫn là vị tổng quản kia, thấy họ lấy ra khối nguyên thạch thì có chút kinh dị mà liếc nhìn họ.

“Hai vị tiên sinh muốn dùng khối nguyên tinh nguyên thạch này đổi thành nguyên tinh hạ phẩm sao?” Tổng quản không xác định hỏi lại.

Thước Nhạc hiện đã hiểu rõ về nguyên tinh, ngọc tuy không thể coi như nguyên tinh thuần túy, nhưng nó cũng thuộc về nguyên tinh đặc biệt, bản thân nó có thể lưu thông trao đổi, cũng không cần đổi đến đổi đi, phiền phức như vậy. Nhưng dù sao họ cũng chỉ mới đến, cho nên đây cũng không thể coi như là bán nữa rồi. Nguyên thạch ngọc này đã đặt trong không gian rất lâu, tạp chất bên trong cũng đã được bài trừ. Hai ngày trước mới được đưa ra ngoài, linh khí bên trong tản ra, giờ bên trong đã có được lượng thần lực rất lớn, chỉ nhìn về hàm lượng thần lực, phẩm chất cũng đã đạt tới mức nguyên tinh thượng phẩm.

Khúc Phàm khẽ gật đầu, “Đúng, chúng ta muốn đổi một chút nguyên tinh hạ phẩm.”

Tổng quản như được đáp án chứng thật, mắt sáng lên, lại đánh giá hai người một chút, ngoài khí chất cùng vẻ bề ngoài xuất sắc thì không phát hiện dấu vết của thần lực, tâm niệm vừa động, tươi cười đầy mặt nói, “Được, sẽ làm ngay cho hai vị đây ạ.” Hiện tại quặng nguyên tinh đều có trên tay mấy đại phái, đã rất ít xuất hiện ở thế tục. Tương Viên thành vốn không có môn phái tu sĩ nào cả, trước kia bởi nơi này có cường đại tu sĩ, hiện tại đã thành bình thường. Nơi này không có tài nguyên nguyên tinh, thần lực cũng không nồng đậm, tu sĩ bình thường cũng chướng mắt nơi này. Nhưng hai người trước mắt đây lại không nhận ra có thần lực nào lưu động, mà khí chất lại bất phàm như vậy, tuyệt đối không phải người thường được.

Khối ngọc thạch tử liêu này của họ có thể trực tiếp đổi thành một vạn khối nguyên tinh hạ phẩm, số lượng này khiến hai người ngạc nhiên. Thước Nhạc lại đen mặt, không cần nghĩ cũng biết lần trước cậu và Lan thúc đến đây nhất định đã bị lỗ lớn. Chất lượng số nguyên thành lần này tốt hơn so với lần trước nhiều, cũng không chênh lệch nhiều vậy chứ, huống chi khối ngọc bội lần trước lại được điêu khắc tốt như vậy cơ mà.

Kỳ thật, chân tướng không khác mấy so với họ nghĩ lắm. Lúc ấy, cậu và Lan thúc thoạt nhìn chỉ là hai người bình thường, giá quy đổi tất cũng dựa theo giá của người thường. Thực tế hiện tại nguyên tinh thượng phẩm rất ít xuất hiện ở thế tục, giá cũng đã tăng lên rất nhiều. Lần trước Thước Nhạc đến đấy mang theo khối nguyên tinh thượng phẩm kia dù không đổi được một vạn khối thì cũng vẫn có thể đổi được năm ngàn khối mà.

Rời khỏi Dực Bảo trai, Khúc Phàm thấy Thước Nhạc tức giận, vươn tay kéo cậu lại gần, “Đừng giận nữa mà, chúng ta lần sau không tới chỗ hắn ta đổi nữa là được.”

“Anh không biết đâu, khối ngọc lần trước mới đổi được có một ngàn cái nguyên tinh hạ phẩm, cũng kém quá nhiều đi chứ.”

“Ha ha, bọn họ thấy bọn em không phải tu sĩ tất nhiên sẽ giảm giá xuống thôi, hơn nữa anh đoán rằng đó là giá của người thường, nếu không Lan thúc cũng đã không đồng ý giá này rồi. Lại nói, chỉ một khối ngọc bội như vậy, lúc trước anh Béo đưa tử liêu đến cũng đã mấy chục mấy trăm khối rồi, dùng nó đổi thành một khu bất động sản thì cũng rất hợp lý đó.”

Thước Nhạc nghĩ cũng thấy đúng, tâm trạng tốt hơn chút, “Nói vậy cũng đúng, chúng ta tốt nhất hiểu rõ về thế giới này một chút, không thể cứ mù mù mờ mờ, bị người ta lừa cũng không biết.”

“Đầu năm tới chúng ta tới Thánh Thánh, như vậy cũng có thể tiếp xúc với tu sĩ nơi này.”

Thước nhạc khẽ gật đầu, “Vậy cũng tốt, không biết mấy khối linh thạch trong hồ lô có đủ để chúng ta khởi động truyền tống trận hay không? Nếu có thể đón ba mẹ đến nơi này thì tốt quá, đám nhỏ cũng sắp nghỉ hè rồi, có thể đến bên này du lịch một chút. Ha ha, tuy rằng về nhiều phương diện cũng không giống nhưng loại sinh cổ đại chân thật này, bọn nó nhất định rất thích rồi.”

Khúc Phàm cũng vui vẻ, “Năng lực chuyển hóa của hồ lô ngày càng mạnh, chắc chỉ khoảng mười ngày thôi, chúng ta nhân dịp này dọn dẹp nhà cửa một chút. Nếu bên này cũng có lễ mừng năm mới, chúng ta cũng có thể thể nghiệm một chút. Em nghe Lan Y nói vài ngày mười năm còn có lễ hoa đăng nữa đó.”

“Có điều thời tiết quá lạnh, cũng phải nghĩ cách giữ ấm trong nhà nữa đấy.” Nghĩ một chút, “Còn có việc tắm rửa, WC nữa, phải nghĩ ra cách thôi.” Tuy nói nhập gia tùy tục, nhưng về mặt này cậu thật không có cách nào nhập gia tùy tục mà.

“Em đừng lo việc này, anh cũng đã lộ diện rồi. Chúng ta cứ mua Phùng trạch đi đã.”

Hai người gặp đám Lan Y, đi tìm Tiền Viên. Nghe họ nói muốn mua Phùng trạch, Tiền Viên rất vui, lập tức giúp họ tìm chủ sự của chi thứ Phùng gia. Phải biết rằng lúc trước khi người Phùng gia đến tìm, được hắn đáp ứng giúp tìm người bán Phùng trạch đi đã cho hắn một khối nguyên tinh hạ phẩm làm thù lao, không phải giá thường đâu.

Có lẽ sợ xảy ra chuyện, thủ tục được làm rất thuận lợi, thủ tục xong thì cũng đến giờ ăn cơm trưa.

Lại vào Phùng trạch, Thước Nhạc đã mang tâm trạng khác, hiện tại nơi này đã thành nhà của bọn họ, tuy rằng nguyên nhân mua nơi này chỉ yếu cũng chỉ vì địa hình của nó, nhưng không thể phủ nhận khi thật sự có được một nơi ở rộng lớn thì trong lòng dâng lên thứ cảm giác thỏa mãn. Lấy được địa khế của Phùng trạch, kết hợp địa khế của hai nơi với nhau trở thành một tấm địa khế duy nhất, nhìn thấy được địa bàn chân chính họ có được lại càng khiến họ hài lòng.

Trước kia cậu chỉ biết qua thôi, hiện hợp lại với nhau mới có thể nhìn rõ, họ đã có được quyền sở hữu cả một góc của khu nam, khoảng chừng mười lăm khoảnh. Khối lúc trước mua vào khoảng ba khoảnh rưỡi, Phùng trạch rộng năm khoảnh rưỡi, còn lại khoảng sáu khoảnh là khu núi hoang giữa hai nhà và khu rừng phía sau. Cứ vậy, hai nơi hoàn toàn nối liền với nhau, ngăn riêng ra cả khu này, không còn liên hệ gì với xung quanh.

Hai hồ nước một lớn, một nhỏ khoảng năm khoảnh, diện tích Phùng trạch là bốn khoảnh, tòa nhà mua lúc trước không tới một khoảnh, còn lại phần lớn là núi hoang, còn có mười mẫu ruộng trước kia trồng gì đó giờ bỏ hoang.

Đoạn người tiến vào Phùng trạch, Khúc Phàm còn chưa bước vào sân đã nhíu mày, “Tòa nhà này bị người ta ếm bùa.”

“Nga, thật bị nguyền sao? Nghe nói ai muốn mua nhà này cũng gặp chuyện không may, em vào cũng không cảm thấy gì cả.”

Khúc Phàm nghe cậu nói, nở nụ cười, “Không phải nguyền rủa, cũng có nguyền rủa nhưng đó là một loại vu cổ, mà ở đây lại không phải. Nơi này hẳn bị ai yểm âm phù, người bước vào sẽ bị ám vào, cơ thể nhất định thấy không khỏe. Đoán chừng những người gặp chuyện không may trước kia đa số gặp vấn đề về sức khỏe. Còn về phần những người gặp chuyện không may ngoài ý muốn kia— khẳng định đa số vì tính cách nóng nảy mà tạo thành.”

Thấy Lan Y và Lan Phi nghiêm túc lắng nghe, hắn lại nói tiếp, “Thứ này có hơi giống đoán mệnh. Đoán mệnh này cơ bản đều dựa trên việc quan sát hành vi, cử chỉ của một người mà nhìn ra được rất nhiều điều, thậm chí còn có thể nhìn ra được tính cách thật sự nữa, tướng tùy tâm sinh. Thường thì suy nghĩ của mỗi người đều thể hiện qua vẻ mặt của người đó. Bọn họ dùng đó làm căn cứ, nếu nói với một người rằng sắp có tai ương đổ máu, như vậy nếu người này vô cùng tin tưởng thì hắn ta sẽ nghi thần nghi quỷ, nảy sinh sự hoài nghi đối với những người xung quanh; còn nếu bản thân hắn có chuyện gì chột dạ thì có lẽ sẽ dưới áp lực như vậy làm ra một vài chuyện không tốt; cuối cùng sẽ tạo thành kết quả như thầy bói đã nói, cũng gây ra những chuyện đúng như thầy bói đã nói đó.”

“Vậy theo như lời sư phụ nói, lời nói của thầy bói chính là một lời dẫn, nếu hắn không nói ra vậy người đó có lẽ đã không gặp chuyện không may rồi.”

Khúc Phàm gật đầu, “Đây chủ yếu do vấn đề tâm lý thôi. Tựa như tòa nhà này, âm phù kia chính là một lời dẫn, âm dương trong cơ thể con người cần đạt được trạng thái cân bằng thì con người mới có thể khỏe mạnh được. Nhưng đa số người cơ thể luôn sẽ có vài bệnh vặt, những bệnh vặt đó bình thường cũng không đáng ngại gì, thậm chí ngươi còn không để ý đến nó nữa, hoặc có vài tai họa ngầm trong cơ thể vốn cũng không thể phát hiện được. Mà tác dụng của âm phù này chính là để những tai họa ngầm trong cơ thể ấy thể hiện ra ngoài, người nghiêm trọng có lẽ còn đổ bệnh ngay, người không nghiêm trọng thì lại bởi vì thế cân bằng vốn có trong cơ thể bị phá vỡ mà sẽ có các loại bệnh khác nhau, dần dần cũng tạo thành biểu hiện tựa như bị nguyền rủa vậy.” Khúc Phàm nói xong, đứng ở Tam Tiến viên, duối tay ra, một khối bài tử đen như mực bay ra từ trong khu đất của khu vườn, rơi lên tay hắn.

Lan Y và Lan Phi đều cảm thấy không thoải mái. Thước Nhạc và Miu Miu lại không thấy sao cả. Khúc Phàm vươn tay vỗ lên hai người kia, cảm giác không khỏe của họ lập tức tiêu tán.

“Đây chỉ là một miếng âm phù thông thường, cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng lại rất có tác dụng khi dùng với người thường, cũng không biết do ai làm ra, không biết có liên quan tới việc Phùng gia bị diệt môn hay không?”

Lan Phi nhìn khối bài tử kia, “Sư phụ, nếu bài tử này có tác dụng với người thường, vậy sao Tiền Viên kia lại không bị ảnh hưởng? Hơn nữa tiểu sư phụ cũng từng dẫn Tuấn Bình ca tới đây, Tuấn Bình ca cũng không có chuyện gì. Sao lại vậy ạ?”

Khúc Phàm xoa đầu nó, “Tuấn Bình ca của người không sao là bởi có tiểu sư phụ ngươi ở đây, Tiền Viên sao? Hắn ta không bị ảnh hưởng thì theo ta nghĩ trên người hắn ta có một linh kiện phòng ngự. Hôm nay lúc thấy hắn ta cũng không cẩn thận nhìn, nhưng theo sắc mặt của hắn thì hẳn có thứ gì đó giúp hắn không bị tà xâm nhập, còn có tác dụng bồi bổ cơ thể. Kỳ thật ngọc bội trên người các người cũng có tác dụng như vậy, chẳng qua các ngươi cũng không biết cách dùng, hiện cũng chỉ có thể bị động phòng ngự, những thương tổn như này cũng không thể khởi động phòng ngự, chờ sau này các người tu luyện rồi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Hai huynh đệ gật đầu, rất hứng thú với chuyện tu hành sắp tới.