Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 24



“Ai— Hậu sinh sao lại chỉ có mình ngươi.” Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghe người thợ săn này nói ra ngôn ngữ mà cậu hoàn toàn không hiểu, Thước Nhạc vẫn không yên lòng. Một mình tới dị thế, lại ở nơi xa lạ nghe thấy ngôn ngữ xa lạ, tâm lý sẽ không vững vàng. May mà vẻ mặt thợ săn rất hữu hảo, mà bề ngoài hắn cũng rất giản dị, hẳn là dễ tiếp xúc.

“Xin chào.” Thước Nhạc mỉm cười, nghĩ rằng sớm biết phải tới đây đã học nói chuyện với Sâm Ba rồi.

Thợ săn kia nghe cậu nói chuyện thì hơi ngạc nhiên, vẻ mặt tựa hồ trở nên cẩn thận hơn, tựa hồ còn mang theo chút cung kính, “Ngài là tu sĩ? Từ Thánh Thành đến?”

Bởi vì tốc độ nói chuyện của thợ săn rất chậm, hơn nữa giọng nói dường như cũng thay đổi, nhưng Thước Nhạc vẫn nghe hiểu được đại khái nội dung. Tu sĩ gì cơ, Thánh Thành gì nữa, điều này khiến cậu rất ngạc nhiên, “Không phải, đây là nơi nào, thúc có thể hiểu lời ta nói sao?”

Thợ săn nhíu mày, một lúc sau nói “Nơi này là rừng của Yến Sơn, hậu sinh, ngươi lạc đường? Sao lại ở đây?” Tốc độ nói chuyện càng thêm chậm khiến cậu cơ bản hiểu được, có hơi giống như tiếng địa phương, dày đặc khẩu âm địa phương. Có lẽ nơi này có liên quan đến Địa Cầu.

Cậu khẽ gật đầu, “Đại thúc, ta lạc đường, đại thúc có thể dẫn ta tới thôn xóm gần đây không?”

Thợ săn kia thả lỏng rất nhiều, khẽ gật đầu, rất nhiệt tình nói, “Được, ta mang ngươi ra ngoài. Cách nơi này không xa chính là thôn chúng ta.”

Thước Nhạc cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất hiện tại đã có nơi đặt chân, vậy cũng có thể nghĩ xem sau này nên làm gì.

Thông qua nói chuyện, Thước Nhạc biết đại thúc gọi Lan Kiều, là thợ săn gần đây; thôn bọn họ rất gần rừng nhưng bởi trong rừng rất nguy hiểm nên rất ít thợ săn vào đây. Lan Kiều rất tò mò về cách ăn mặc cùng kiểu tóc của Thước Nhạc nhưng trên Đại Lục có quá nhiều tu sĩ, tạo hình cũng thiên kỳ bách quái nên cũng không nghi ngờ gì. Nhưng nhìn vẻ ngoài và bàn tay của Thước Nhạc thì cũng không phải người thường, hơn nữa có thể đi lại trong rừng này thì cũng không phải người thường được.

Thước Nhạc đi với Lan Kiều hơn hai giờ thì đến thôn trang gần khu rừng, nhìn thấy thôn trang này, Thước Nhạc lại có được cảm giác như đã quay lại Địa Cầu vậy. Nơi này vẫn cây xanh đá trắng như vậy, cũng không có điều gì đặc biệt, nhưng có thể tùy ý thấy được những loài gia cầm màu lam, lục, vàng khiến cho cậu tưởng như mình đang bước vào thế giới cổ tích. Loại heo con tròn vo màu da cam này đặc biệt đáng yêu, thật rất muốn chờ đến khi không gian có thể sử dụng sẽ bắt chút động vật, gia cầm vào đó, đám nhỏ trong nhà nhất định sẽ rất thích.

Bởi vì có người lạ đến, mọi người đang nghỉ ngơi bên cạnh giếng đều đi tới, mấy người già đức cao vọng trọng cũng hỏi Lan Kiều vài câu, Thước Nhạc nghe không hiểu, chỉ có thể cười nhìn mọi người. Nghe xong Lan Kiều và mẫy người già nói chuyện, cậu càng thêm hoài nghi thế giới này hẳn có liên quan gì đó với Địa Cầu. Họ nói chuyện tuy rằng không thể hiểu nhưng lại ngẫu nhiên có vài câu có thể hiểu được, thật giống như nghe ngôn ngữ địa phương rất khó hiểu nào đó. Hơn nữa, trước đó Lan Kiều đã nói với cậu vài câu kia, có lẽ nơi gọi Thánh Thành kia có cách nói chuyện giống với ngôn ngữ nơi cậu ở chăng? Có lẽ cậu nên đến đó thử xem sao.

Đi theo Lan Kiều vào đầu thôn phía đông, nơi ở của Lan Kiều đại thúc khá tốt, nhà ngói ba gian, sân rất rộng, đầy đủ phòng ở, trong sân còn phơi chút da thú ngũ sắc vừa mới lọc ra.

Nhà Lan Kiều đại thúc có tất cả năm người, lão bà hắn là nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất e thẹn, vừa thấy có người đến đã kéo cô con gái nhỏ đi vào trong phòng. Còn hai người con trai thì đứa lớn hẳn đã mười lăm, mười sáu tuổi, đứa nhỏ thì mới mười tuổi, đoán rằng thế giới này rất sớm kết hôn sinh con.

“Hậu sinh, đây là của con ta, ngươi thay tạm. Không phải đồ tốt. Chậm trễ.” Trong thôn này cách xa Thánh Thành, rất ít người có thể nói tiếng quan thoại, mà Lan Kiều đại thúc còn tốt chán, ít nhất còn có thể nói được đôi chút, chỉ hơi chậm thôi.

Thước Nhạc ngại ngùng nhận lấy quần áo trên tay Lan Kiều đại thúc, “Đây đã rất cảm kích rồi, đã thêm phiền cho mọi người.” Thấy trên tay Lan Kiều đại thúc cầm quần áo mới, bên trong là da lông màu xám, bên người là vải thô cùng màu, có lẽ không phải quần áo tốt gì nhưng so với đám người Lan Kiều đại thúc thì đã là bộ quần áo tốt nhất rồi. Trên đường đi đến đây, cậu đã hiểu rõ về tính cách của vị đại thúc này, sảng khoái nhiệt tình, cậu thấy mình rất may mắn mới gặp được người như vậy.

Quần áo của cậu và Lưu Kiệt đã hỏng khi chiến đấu, tuy rằng không đến mức không che được nhưng vào đầu mùa đông cũng vẫn không đủ ấm.

Vào phòng thay quần áo, hình dáng khá giống với quần áo cổ trang, khác với loại quần áo ngắn củaLan Kiềuđại thúc, đây là một bộ trường bào. Con trai Lan Kiều đại thúc lớn lên rất giống Lan Kiều đại thúc, rất khôi ngô; Thước Nhạc mặc quần áo của cậu ta cũng có hơi rộng, may mà cậu không lùn lắm nên vẫn có thể đứng lên được, nhưng mà chỉ có vẻ hơi gầy.

Ra khỏi phòng, cậu thấy trong phòng có ba người già đang ngồi, Lan Kiều đại thúc ngồi ở ghế cuối cùng, hai con trai của chú thì đứng phía sau.

Ba người già nhìn Thước Nhạc đi từ trong phòng ra, liếc nhìn nhau, cũng đã có chút suy đoán về thân phận của cậu.

Thông qua giới thiệu, Thước Nhạc biết ba vị này là tộc lão trong thôn, đều là người đức cao vọng trọng. Có người đến thôn, họ tất nhiên cần điều tra xem sao. Nhưng khiến Thước Nhạc bất ngờ là họ cũng chưa từng có đàm luận gì về thân phận của cậu. Bởi không đủ hiểu biết đối với thế giới này nên cậu cũng không thể nói lung tung về nơi mình đến, cậu chỉ có thể nói bất cẩn đi vào rừng mà thôi. Cái cớ lấy ra quá hàm hồ, có đôi khi ngôn ngữ không thông cũng là sự che dấu rất tốt. Huống chi mấy người nghe được lời cậu nói cũng chẳng chút hoài nghi, sau đó cũng không nói đến nữa, chỉ nhiệt tình giữ cậu ở lại. Chờ đến tối nằm trên giường, Thước Nhạc nhớ lại những chuyện ban ngày, có lẽ tất cả những chuyện này đều có liên quan đến tu sĩ Thánh Thành rồi.

Thước Nhạc biết sau khi cậu rời đi, Khúc Phàm nhất định sẽ tìm cách qua gặp cậu, chỉ là sớm hay muộn thôi. Tuy thế giới này không có linh khí, gây ảnh hướng lớn đến cậu, nhưng Khúc Phàm tu hành cũng không ảnh hưởng gì. Hắn hiện đã có thể chuyển hóa bất cứ loại năng lượng nào trở thành năng lượng của chính mình, cho nên cậu cũng không lo cho an toàn của hắn, dựa vào sự liên hệ giữa hai người, chỉ cần Khúc Phàm đến thế giới này, bọn họ có thể cảm ứng nhau được. Tìm được cậu không phải vấn đề, mà giờ cậu gặp phải chính là làm thế nào sống trong thế giới này, đã không có không gian, cậu cũng không thể quá dễ dàng. Cậu phải tìm được biện pháp giải quyết, dù sao Miu Miu vẫn còn trong không gian, tuy trong lòng biết nó không sao nhưng cậu vẫn không cách nào an tâm. Mặt khác, tối qua cậu lại nghe Lan Kiều đại thúc nhắc tới Thánh Thành tu hành, cậu cũng muốn hiểu được cả điều này. Hơn nữa cậu cũng muốn nghĩ biện pháp đến Thánh Thành xem khẩu âm nơi đó có tương tự với cậu hay không, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó.

Sáng thức dậy, hít thở không khí trong lành, cảm nhận năng lượng khác biệt của thế giới này, linh khí đã bị loại năng lượng đặc biệt nào đó tách ra thành những loại năng lượng đơn.

Cả nhà Lan Kiều đại thúc đã dậy, lúc ăn cơm buổi sáng, nữ nhân trong nhà vẫn không đi ra. Bởi hôm qua có không ít nữ nhân đến, địa vị của nữ nhân ở thế giới này có thể không cao nhưng cũng không như thời phong kiến, đoán rằng nữ nhân nhà này quá ngại ngùng thôi.

Dùng xong bữa sáng, Thước Nhạc đi theo đứa con lớn của Lan Kiều đại thúc, Lan Y đi làm quen với thôn xóm. Cậu vội vàng muốn hiểu về thế giới này, nhưng rất buồn là ngôn ngữ không quen khiến cậu gặp rất nhiều khó khăn.

Ngoài ra khiến cậu bất ngờ là cậu gặp được người nhà Sâm Ba.

Lan Y dẫn Thước Nhạc đi khắp nơi trong thôn, giờ đã bước vào đầu mùa đông, mọi người đều đã bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông, mọi người đều đang cắt cỏ phơi khô. LanY dẫn Thước Nhạc đến cạnh thôn, đúng lúc có một hộ gia đình đang làm lụng, một người lớn tuổi cùng năm thanh niên, bên cạnh còn có ba hài đồng đang chơi đùa, là một hộ gia đình đông con.

“Sâm Kỳ, cỏ mùa đông nhà cậu sắp cắt xong chưa?” Lan Y từ rất xa đã gọi.

Trong ruộng, thanh niên lớn tuổi nhất quay đầu lại cười nói, “Ừ, sắp xong rồi, nhà cậu thì sao?” Thấy Thước Nhạc thì khẽ gật đầu.

Diện mạo tương tự kia khiến Thước Nhạc không thể không nghì ngờ quan hệ giữa cậu ta và Sâm Ba. Thật quá giống, hơn nữa khi mấy người bọn họ nhìn về phía họ, Thước Nhạc tin tưởng Sâm Ba nhất định có quan hệ với họ.

“Nhà ta còn thiếu chút thì hôm qua cũng đã làm xong cả rồi.”

Thước Nhạc đánh giá họ, biết họ mang họ Sâm, cậu càng thêm chắc chắn. Dù sao dòng họ là dấu hiệu mà Sâm Ba mang theo đến từ thế giới này, có điều Thước Nhạc không biết có nên nói với người nhà họ chuyện của Sâm Ba.