Mang Theo Con Đi Kết Hôn

Chương 46: Về nhà



Hướng Bắc Bắc đã được cho nghỉ đông rồi, điều này nói nên một điều rằng, Tết Âm Lịch đang tới gần, chỉ còn hơn tháng nữa là tới Tết rồi.

Ngày nghỉ đã được định sẵn rồi, ban ngày Hướng Thần và An Triệt đi làm, bé con ở nhà nghịch như ngụy, chưa bao giờ biết sức phá hoại của Hướng Bắc Bắc lại kinh người như thế, An Triệt nhìn cả căn nhà trở nên hỗn độn thì bỗng có loại cảm giác bị cướp sạch, khắp nơi trong phòng khách đều bày la liệt những đồ chơi, kẹo, tập tranh vẽ của Hướng Bắc Bắc và bùn mà bé đào bới từ trong sân mang vào.

Giật mình đứng tại cửa lắc đầu, xem ra phải mời một bảo mẫu lâu dài tới nhà rồi. Trong phòng khách vắng vẻ, y không thấy bóng dáng ai, đảo một vòng quanh nhà, sau đó đi lên tầng trên, hướng về gian phòng Hướng Bắc Bắc: “Bắc Bắc?”

Vừa dứt lời thì chợt nghe tiếng hoan hô của thằng bé: “Chú An, chú rốt cục đã về rồi!!” Cửa bị kéo phăng ra, sau đó, một bóng người nhỏ nhảy bổ ôm lấy chân An Triệt, mặt đầy bùn cọ lên âu phục của An Triệt. Y nhìn chằm chằm vào bé con bẩn thỉu rồi kéo nó vào phòng tắm: “Sao lại bẩn thế?”

Bé con cau có mặt mày: “Không có bạn nào chơi với cháu cả, chú An và ba lại phải đi làm, cháu ở nhà buồn lắm ạ…”

An Triệt dần thả chậm bước chân lại, Bắc Bắc vừa nhắc tới thì y mới ý thức được vấn đề, kỳ nghỉ đông đã qua được một tuần rồi, ban ngày, Bắc Bắc đều chơi một mình ở nhà, căn nhà lại là khu biệt thự riêng cách khá xa khu vực thành thị, bé con muốn ra ngoài chơi cũng không có chỗ nào mà đi…

Hướng Thần về nhà lúc mười giờ tối, lết thân thể uể oải mệt lả đi vào ngồi phịch lên bàn, An Triệt đi từ phòng sách ra, rót một cốc nước đưa cho hắn: “Bận bịu nhiều thế à?”

Hướng Thần nâng cái cốc lên uống ừng ực: “Đang dịp cuối năm mà, gần đây cũng không biết sao nữa, rõ ràng là người Trung Quốc nhưng cứ tranh nhau đi ăn cơm Tây.”

“Không ăn thì sao cậu kiếm tiền được, hơn nữa trước đó tôi cũng đã nói qua rồi, cậu có thể từ chức tới An thị làm việc mà.”

Hướng Thần lắc đầu bĩu môi trừng An Triệt: “Tôi còn có thể tin được sao, lúc đó là ai tung tin khắp nơi, nếu tôi thực sự vứt tiền chạy trốn thì tốt rồi, đây ngay cả cái bóng của nó tôi còn chưa thấy.”

An tổng tự biết đuối lý, tuy thế vẫn cố cãi nhưng hơi xấu hổ: “Cậu không phải vứt tôi rồi sao.”

“…”

Ngày hôm sau là thứ bảy, một nhà ba người đều ở nhà, Hướng Thần mới sáng tinh mơ đã đứng dậy đá văng cửa phòng Hướng Bắc Bắc, kéo thằng bé ra ngoài, Hướng Bắc Bắc hưng phấn chớp mắt: “Ba ơi, ba muốn mang con đi chơi sao??”

Hướng Thần cắn răng: “Quét dọn nhà cửa!”

Mặt thằng bé thoắt cái trở thành đen: “Ba ba xấu, con buồn lắm…”

Hướng Thần thở dài, đặt thằng bé xuống đất, bất đắc dĩ vỗ đầu Hướng Bắc Bắc: “Ở đây không tốt sao?”

“Không phải không tốt, chỉ là không có bạn chơi với con… Một mình con chẳng biết làm gì… Phòng trò chơi có nhiều đồ chơi, nhưng mà một mình con chơi lại không có ý nghĩa…”

“Nhưng trước đây con đâu có nói… Ba không biết con…”

Thằng bé ngồi xổm trên đất cúi đầu: “Trước đây con có thể đến trường, có các bạn lớp A cùng chơi với con, được nghỉ rồi ba cũng đưa con về nhà bà nội… Ở nhà bà nội cũng có rất nhiều bạn…”

Hướng Thần đã quên, trước đây Bắc Bắc được nghỉ là hắn sẽ đem thằng bé về nhà với ông bà, lần này không đưa về, cũng là bởi vì công việc ở nhà hàng bận tối tăm mặt mũi, hơn nữa thời gian của hắn vừa vặn sai lệch với thời gian của Bắc Bắc, lúc hắn đi làm thằng bé đang ngủ, lúc hắn về nhà thằng bé vẫn đang ngủ, hắn bỗng cảm thấy hắn không đủ tư cách làm ba, hắn ăn năn vuốt đầu thằng bé: “Vậy hôm nay ba đưa con về nhà bà nội mấy ngày nhé.”

Thằng bé dẩu môi: “Con không muốn về ở một mình… Con muốn có ba và chú An ở cùng nhau nữa… Nếu hai người không đi vậy con cũng không đi đâu… Hai người cứ để con buồn chết đi… Sịt…” Cố sịt một cái rõ to, sau đó ngẩng đầu rõ là tội nghiệp, đôi mắt to tròn rõ ràng đang nói: ba ba, ba mở mắt ra mà coi, coi con buồn thế nào này…

Lấy di động ra rồi phân vân tại chỗ một lát, sau đó mỉm cười quyến rũ, ấn điện thoại nói, giọng vẫn ngọt như đường: “Mẹ.”

Người đầu bên kia điện thoại hoàn toàn không cảm động tẹo nào, hừ lạnh một tiếng: “Làm gì.”

“Bây giờ không phải nghỉ đông rồi sao…” Còn chưa nói xong, bà Hướng đầu bên đã nóng tính, lớn giọng hét: “Cái thằng nhóc nhà mày! Mày còn biết nghỉ đông rồi cơ đấy! Nghỉ bao lâu rồi! Tao ngay cả bóng dáng cháu tao cũng không thấy! Mày đúng là thằng rùa rút đầu! Hôm nay nếu mày không mang cháu tao về thì tao chặt chân mày cho coi!”

Nghe mẹ mắng như hát ở đầu bên điện thoại, mũi và mắt Hướng Thần cùng lúc giật một cái: “Mẹ… mẹ, đừng có mắng con thế chứ? Mẹ xem, mẹ mắng con mà cũng kéo cả mình vào… Mẹ tội gì lại mắng thế chứ.”

Bà Hướng ngẩn ra, rồi cũng hiểu được ý thằng con: “Mày mới là rùa í! Dám mắng mẹ mày hả thằng kia! Mày mới là đồ rùa non rút đầu í, mau cút về đây cho tao!”

“…” Được rồi đấy, càng kéo bản thân vào thêm…

Cúp điện thoại rồi lên tầng trên sửa sang lại quần áo và cặp sách của Hướng Bắc Bắc, thằng bé đứng ở phía sau nhảy tưng tưng: “Ba ơi! Có phải ba về nhà bà nội không! Vậy chờ con đi lấy đồ chơi để khoe với mấy bạn nhà hàng xóm đã! Ai bảo trước đây bọn họ không cho con chơi, con cũng muốn bọn họ nhìn con mà thèm!!”

Tiện tay túm lấy vài bộ quần áo rồi lại chạy về phòng ngủ sửa sang lại đồ của mình, lúc An Triệt đẩy cửa vào nhà, Hướng Thần đang nhét đồ vào ba lô: “Sao thế?”

Hướng Thần quay đầu bĩu môi: “Mẹ tôi phát uy rồi, nếu hôm nay tôi không về nhà, coi chừng ngày mai bà sẽ đi giết tôi mất.”

“Cậu phải về nhà?”

“Đúng đúng, aizz không kịp mất, buổi chiều có khi không kịp mất, chắc là tối mới được.”

Nhìn Hướng Thần tông cửa xông ra, An Triệt vươn một cánh tay ra chặn cửa: “Lúc nào thì về.”

“Hả? Chắc bốn năm ngày.”

“Cậu không đi làm à?”

Vỗ gáy đột nhiên nhớ đến đó, vào lúc này rồi chị Nhan tuyệt đối sẽ không cho phép nghỉ, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Nè, mèo hoang, giúp tôi làm một tuần được không, cơ tim tôi bị nghẽn mạch rồi!”

Cúp điện thoại, cảm thấy không ổn, lại gọi cho chị Nhan một cuộc, khóc lóc nỉ non, tán gẫu một phen, chuyện công việc coi như đã giải quyết xong. Hắn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu thấy An Triệt vẫn chắn ở cửa không có ý muốn động đậy tí nào, Hướng Thần nản hẳn: “Hay là… anh cũng đi cùng?”

Vốn chỉ thuận miệng đề nghị thôi, ai dè người nọ lại bất ngờ đáp ứng, Hướng Bắc Bắc cảm động cơ hồ muốn khóc, nó cười ngoác miệng muốn kéo túi đồ chơi ra khỏi cửa, Hướng Thần trợn trừng mắt nhìn vào phòng trò chơi rỗng tuếch, bỗng có loại cảm giác choáng luôn, kéo Hướng Bắc Bắc đi cộng thêm cả đống đồ dùng ra giường làm thành bọc: “Không thể mang nhiều như vậy, bà con nhìn khẳng định sẽ hỏi đó! Transformer? Xa xỉ lắm, không được đâu, Ultraman có thể lấy đi, nè, Hướng Bắc Bắc, sao con đem cả giỏ bóng rổ theo thế! Không nên không nên, nếu bà con thấy là mắng một trận cho coi, đừng có nói là ba mua, cũng không thể nói là chú An mua đâu nhé, lấy chút đồ chơi thôi! Đi lấy kéo, trước hãy cắt vài vết rách ra cho ba… An… An Triệt, anh lấy chìa khóa làm chi? Không thể lái xe về đâu! Mẹ tôi lại hỏi đó! Tôi nghèo cả đời rồi, tư tưởng mẹ tôi nghèo nàn lạc hậu cổ hủ lắm, khóe không lại cho rằng tôi đi buôn lậu phi pháp gì đó, trở về như thế không chết cũng tàn tật thôi!”