Mang Theo Con Đi Kết Hôn

Chương 10: Cái đồ nịnh bợ, hướng bắc bắc



An Triệt đã từng thấy một mặt đường hoàng của Hướng Thần, có phần kiêu ngạo, có hơi ngông cuồng, những đặc tính này nếu ở trên người người khác là khuyết điểm, nhưng theo ánh mắt của An tổng, những điểm này của bản thân Hướng Thần lại vừa khéo, Hướng Thần giỏi phô bày bản thân, nếu có càng nhiều người quan sát hắn, hắn sẽ phô tất cả những cọng lông đẹp nhất ra, để mọi người thưởng thức, mặc dù có chút yêu tiền, nhưng cũng thiện tâm vui mắt.

Tiếng nhạc trên khoảng sân rộng vẫn tiếp tục như trước, sau đó, Hướng Thần đã túm lấy một cô bé vây xem để nhảy điệu Tăng-gô, khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt liên tục chớp: “Có thời gian không? Anh mời ăn cơm.”

Cô bé mặt đỏ bừng: “Tôi… tôi…” ‘Tôi’ mãi cũng không nói được gì, Hướng Thần rụt bả vai lại, tựa đầu dán bên tai cô bé, thổi luồng khí mờ ám: “Không sao, lát nhớ ghi điện thoại của anh, lúc nào cũng có thể tìm, anh có thời gian.”

Hồ Dương đứng lên từ mặt đất, vỗ bụi trên người kêu to: “Đồ chim công chết tiệt! Cậu không phải GAY, cần gì cứ bám An Triệt mãi thế!”

Hướng Thần buông người trong tay ra, đi tới bên cạnh Hồ Dương: “Ai nói tôi không phải GAY?”

“Hừ, cậu ngay cả con cũng có rồi, hơn nữa ân cần với phụ nữ như thế! Sao lại có hứng thú với đàn ông?”

Hướng Thần đúng là không phải GAY, ít nhất bây giờ không phải, lúc hắn mang theo Hướng Bắc Bắc tiếp nhận đề nghị của An Triệt thì có giác ngộ biến thành GAY, thẳng nam bẻ cong không dễ dàng, có điều Hướng Thần vì tiền luôn có thêm phẩm cách kiên nghị bất khuất, huống chi hắn không giống người khác, hắn là tự nguyện bẻ cong, chỉ là còn chưa hành động mà thôi, quét tóc một cái, cười với Hồ Dương: “Tôi chính là vì An Triệt mới biến thành GAY, điểm ấy cậu không bằng tôi, tôi có thể vì một người đàn ông mà bẻ cong mình, cậu cũng không thể bởi một nữ nhân mà trở nên thẳng, bởi vì… . Cái của cậu đó ── đứng ── không ── nổi.”

Hồ Dương tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch, đang muốn tiến lên lý luận với Hướng Thần, đã thấy An Triệt từ xa đi tới, Hướng Thần cầm mũ xuống, lòng có hơi chột dạ, trên mặt An Triệt nhìn không ra vẻ gì, kéo tay Hướng Thần, nói với Hồ Dương: “Tôi không nhìn lại quá khứ, điểm ấy cậu nên rõ hơn tôi, tạm biệt.”

Hồ Dương đứng ở tại chỗ vẻ mặt có phần đau khổ: “An Triệt! Anh không thể bởi vì cần một đứa con, mà ép buộc mình tiếp nhận ba của đứa bé chứ! Hắn không thương anh! Thậm chí cái tên đó là một thẳng nam!”

An Triệt kéo Hướng Thần đi thẳng, đi mấy bước lại nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi có thứ hắn yêu là được rồi.”

Hướng Bắc Bắc miệng đầy kem đứng chờ tại chỗ, nhìn Hướng Thần cúi đầu, còn chú An thì vẻ mặt nghiêm túc, thế là nhóc tung tăng chạy tới: “Ba ba… Chú An…”

Hướng Thần thở dài ôm Hướng Bắc Bắc lên, sau đó giương mắt nhìn An Triệt: “An tổng… Chuyện vừa rồi…”

“Không phải muốn từ bỏ hợp đồng sao?”

“Tôi…”

Hướng Thần mím miệng suy nghĩ: “An tổng… Chuyện trước đó tôi thật có lỗi… Tôi thực sự không muốn để Bắc Bắc cách tôi xa như vậy… Hơn nữa nó quá nhỏ, cần phải có người thân bên cạnh… Có thể hay không… đưa tôi đi cùng đi!”

Đuôi mày An Triệt giần giật: đưa nó đi là vì tránh cậu!

“Ngày mai tới công ty phát tin, chuyện Bắc Bắc còn phải tính.”

Trở lại biệt thự, Hướng Bắc Bắc cảm động lắm, ôm cửa phòng chơi game không buông tay: “Rốt cục đã trở về… . Không cần làm người đàn ông lang thang nữa!! Cũng không cần ăn bánh rán nữa!!”

Hướng Thần cầm dao thái rau trong phòng bếp, đang tự hỏi vấn đề, về chuyện bẻ cong mình như thế nào… . Nhìn là biết An Triệt có ý với hắn, nếu như mình khiến An Triệt yêu mình nhiều hơn, vậy còn lo gì tiền nữa? Coi như là sau này Hướng Bắc Bắc bất hiếu đá phăng ông ba này đi, hắn cũng có thể bám theo danh hiệu người đàn ông của An Triệt để làm mưa làm gió cả đời… .

Đàn ông… GAY… .

“Aizzz…” Thở dài một hơi, tiếp tục thái rau, lúc Hướng Bắc Bắc ôm Ultraman đi vào, Hướng Thần đang than thở, thằng bé liền nhướn lông mày: “Ba ba, ba làm sao vậy?”

“Bắc Bắc, con thích chú An không?”

Thẳng bé cười toe: “Đương nhiên là thích ạ!”

“Con có muốn sống mãi thế này không? Có muốn làm con nhà giàu không?”

Hướng Bắc Bắc không quen nhìn ông ba rất hiếm khi nghiêm túc đến thế, ném Ultraman trong tay xuống, ôm chân Hướng Thần cọ cọ: “Ba ơi, ba không vui sao? Nếu như không thích… không thích…” Mắt to nhìn chằm chằm Ultraman trên mặt đất có chút không muốn, lại rướn cổ nhìn Hướng Thần, mím miệng nheo mày suy nghĩ một hồi: “Ba ơi, ba nếu không thích… Vậy chúng ta đi thôi… So với chú An… so với căn phòng này… con vẫn thích ba hơn…”

Hướng Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà kiên nghị ấy, đột nhiên cả trái tim đều trở nên ấm áp, hắn ngồi xổm người xuống ôm thân thể nhỏ bé: “Bắc Bắc, cảm ơn con có thể tới thế giới này với ba.”

Hướng Bắc Bắc bĩu môi như sắp khóc: “Ba ba đừng buồn… Bắc Bắc sẽ không rời khỏi ba đâu… Bắc Bắc đã nhận lời ông nội bà nội rồi.”

Hướng Thần kéo phăng Hướng Bắc Bắc ra: “Con nhận lời họ về việc gì?”

Thằng bé lau nước mắt đang chảy xuống, sụt sịt nói: “Bà nói, trông ba một bước cũng không rời, ở bên ngoài cưa bao nhiêu gái đều phải gọi điện về nói cho bà, nếu như để sót một chút thôi bà sẽ giết A Hoàng hầm canh, ba ơi, ba đi đâu cũng phải mang theo con, ô ô ô ô ô ô ô ô… Ba cưa bao nhiêu chị cũng phải nói với con… . Đại A Hoàng không thể ăn được… Con thích nó lắm… Ô ô ô ô… . Đại A Hoàng…”

Hướng Thần giật một bên mắt: “Vậy con gọi ư?”

“Gọi chứ… Bà đều nhớ kỹ, còn nói ba nếu dám về nhà thì chặt đứt chân ba…”

Lắc đầu Hướng Bắc Bắc liên hồi, Hướng Thần kêu rên: “Sao tôi lại nuôi được một thằng chân chó thế này chứ!”

Lúc An Triệt về nhà, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, Hướng Bắc Bắc chạy đi mở cửa, kéo tay An Triệt túm về phía phòng khách: “Ba ba làm rất nhiều món ăn.”

An Triệt nhướn mày: còn biết làm cơm?

Hướng Thần bưng một nồi canh đi ra, cười tủm tỉm nói với An Triệt: “An tổng, ngài đã về rồi.”

Ngày hôm nay, An Triệt thấy Hướng Thần không bình thường lắm, thừa dịp Hướng Thần vào phòng bếp, Hướng Bắc Bắc túm An Triệt xuống, An Triệt ngồi xổm xuống, thằng bé áp sát vào bên cạnh tai An Triệt, nhỏ giọng nói: “Ba ba bảo phải cho chú An cảm giác ấm áp, giống như nhà ấy.”

An Triệt nâng mắt nhìn phòng bếp, vừa nghĩ có cảm xúc, chợt nghe thằng bé còn nói: “Còn nói đây là thuốc mê cho chú An, đợi đến lúc nào đó thì đánh đòn cảnh cáo chú… Cháu sợ ba ba đánh nặng quá nên nói cho chú trước để chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa ăn phải ngồi bên cháu, cháu cản giúp chú!” An Triệt vuốt đầu thằng bé, khóe miệng hơi giật: vẫn là Bắc Bắc nghe lời, quả nhiên là đứa nhỏ y coi trọng.

Đang muốn ôm lấy đứa nhỏ nghe lời ấy, chỉ thấy Hướng Bắc Bắc cọ comple An Triệt làm nũng: “Chú An… Cháu thấy cháu đối tốt với chú như vậy… Chú đừng đưa cháu đi Mỹ…”

Đuôi mày An Triệt lại giật: ngồi đấy mà chờ đi… Qủa nhiên là cha con, ai cũng như nhau… .