Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 20: Thỉnh cầu



Không tới nửa giờ, Tiểu Nhã liền đem danh sách thống kê đi ra.

Tất cả nữ hầu và cận vệ bên người Tổ Kỳ từng giúp đỡ cậu đều biểu thị đồng ý, nguyện ý cùng phu nhân tiếp tục làm.Tiểu Nhã là người rất có năng lực, xế chiều hôm đó liền làm một phần kế hoạch hoạt động trong tương lai đưa cho Tổ Kỳ, trong đó cũng viết rõ tiền lương của bọn họ.

Để cho an toàn, Tổ Kỳ còn dặn dò Tiểu Nhã dựa theo nhân số soạn thảo hợp đồng,để mỗi người xem kỹ rồi ký tên, bên A là cửa hàng Taobao "Ảo tưởng không gian".

Như vậy, cửa hàng của Tổ Kỳ cùng công nhân xem như là toàn bộ chuẩn bị đầy đủ, nhưng phải thừa nhận rằng, những thứ mà Tổ Kỳ có được đều đào từ trên người Tiết Giác...

Vì vậy tối hôm đó, Tổ Kỳ hơi có chút chột dạ liền nhiệt tình đem Tiết Giác cùng Triệu trợ lý và Trương quản gia mời tới, dặn dò bếp trưởng vì bọn họ làm một bữa ăn tối thịnh soạn.

Tổ Kỳ ngày hôm nay gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trương quản gia tự nhiên là rõ ràng mười mươi hướng Tiết Giác báo cáo đến rõ ràng, Tiết Giác nghe xong tức giận đến sầm mặt lại rồi.

Trước Tổ Kỳ làm bừa cũng liền thôi, hắn còn có thể tự an ủi mình một chút là Tổ Kỳ cùng những cái được gọi là người mua là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

Nhưng bây giờ là chuyện gì đang xảy ra?!

Tổ Kỳ đem cái doanh nghiệp không tên tuổi chứng nhận của cậu mở rộng? Thậm chí ở nhà mời chào công nhân cùng sinh ý! Quả thực quá không ra gì.

Tiết Giác mười bảy mười tám tuổi thời điểm liền bắt đầu dính líu việc làm ăn trong nhà, tại trên thương trường trà trộn hơn mười năm, từng trải qua muôn hình muôn vẻ người, nhưng là lần đầu gặp phải người làm chuyện vô nghĩa như Tổ Kỳ.

Kìm nén đầy bụng tức giận, Tiết Giác đến công ty đều bày ra bộ mặt lạnh lẽo, cho nên nhân viên phía dưới đều là nơm nớp lo sợ liền cũng không dám thở mạnh một chút, chỉ lo nói sai một chữ liền bị trở thành công cụ giết gà dọa khỉ.

Chạng vạng trở lại làng du lịch, Tiết Giác liền dự định đi tìm Tổ Kỳ đàm luận một chút chuyện này, kết quả hắn mới vừa trở về phòng thay đổi bộ quần áo, Tiểu Nhã liền tới mời hắn và Trương quản gia còn có tiểu Triệu cùng nhau ăn cơm.

Trên bàn cơm, Tiết Giác mặt đen lại mà nhìn khuôn mặt tươi cười của Tổ Kỳ, đến cùng vẫn không thể nào đem lời chất vấn nói ra.

Trương quản gia bên cạnh cũng là biểu tình một lời khó nói hết, ông nhìn khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy vui sướng Tổ Kỳ, muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.Chỉ có tiểu Triệu không rõ ràng nội tình, vui vẻ mà ăn uống.

Trương quản gia mặt ủ mày chau dư quang bên trong thoáng nhìn tiểu Triệu trầm mê ăn uống không còn biết trời đâu đất đâu, không khỏi toát ra ánh mắt hâm mộ —— vẫn là cái tên không hiểu gì kia là tốt nhất a...

Đáng thương tiểu Triệu căn bản không biết Trương quản gia tâm lý nghĩ như thế nào, đối diện với ánh mắt của Trương quản gia, cậu ta vẫn ngu ngốc mà cười toe tét. ( Trời ơi có ai thấy Tiểu Triệu moe không)

Trương quản gia: "..." Như vậy nhìn càng giống như tên ngốc.

Sau khi cơm nước xong, Tổ Kỳ dặn dò Tiểu Nhã cùng nữ nhóm hầu thu thập tàn cục, cậu thì lại ôm bụng chậm rãi tiễn ba người Tiết Giác ra ngoài cửa.

Bây giờ vào thu, khí trời dần dần lạnh, buổi tối gió thổi phất ở trên mặt có cỗ cảm giác hơi lạnh.

Tổ Kỳ dùng áo khoác dài bọc mình như bánh chưng, trên đầu đeo mũ dệt kim, cổ quàng khăn choàng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn trơn bóng.

Dưới ánh đèn mông lung, Tổ Kỳ cằm khẽ nâng, trợn tròn hai mắt không hề chớp mắt nhìn Tiết Giác, khóe mắt của cậu khẽ hất, thời điểm tỉ mỉ nhìn kỹ luôn có thể phát hiện một chút phong thái khác.

Tiết Giác bị Tổ Kỳ nhìn ra ánh mắt có chút biệt nữu,tầm mắt lóe lóe, lập tức nhìn về cái bụng nhô cao của cậu.

"Tôi đã hẹn trước với bệnh viện, chúng ta tìm thời gian đi bệnh viện kiểm tra chút đi, nếu như cậu nguyện ý, cũng có thể trực tiếp ở lại trong bệnh viện." Tiết Giác nói.

Tổ Kỳ gật gật đầu, rất nhanh liền như là nhớ tới cái gì, nhăn lại mày, vỗ nhẹ nhẹ cái bụng tròn vo, hỏi: "Tôi làm sao đem nhóc con này sinh ra a?"

"..." Tiết Giác nhất thời bị hỏi, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói, "Giúp cậu sinh sản là bác sĩ Trương kinh nghiệm ở phương diện này rất phong phú, hắn tự có sắp xếp, chúng ta y theo chỉ thị của hắn, không cần lo lắng."

Tổ Kỳ nghĩ đến hình ảnh sinh con, sắc mặt có chút khó coi, cậu theo bản năng ôm chặt hai tay: "Nhưng tôi không phải nữ nhân, coi như bác sĩ thủ đoạn cao minh đến đâu, cũng sẽ có nguy hiểm đi..."

Kỳ thực Tổ Kỳ không lo lắng cậu sẽ chết ở trên bàn mổ, dù sao đoạn sau tiểu thuyết, nguyên chủ còn cùng nam nữ chủ trước mặt làm ồn ào một trận, chỉ là đáy lòng chống cự đối với việc sinh con làm cho cậu không tự chủ được cảm thấy sợ sệt.

Sinh con không phải chuyện dễ dàng, huống chi cậu còn là một nam nhân, sinh lý cấu tạo cùng nữ nhân có bản chất nhất khác nhau.

Vạn nhất xuất huyết nhiều sinh mệnh hấp hối cái gì...

Các loại ý nghĩ lung ta lung tung đem Tổ Kỳ doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cậu vội vã quơ quơ đầu, nỗ lực loại bỏ ý nghĩ gay go này đó đột nhiên xuất hiện.

Lúc này, Tổ Kỳ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, thời điểm khi cậu phản ứng lại, đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp, chóp mũi quanh quẩn một luồng hương nhàn nhạt, là mùi nước hoa mà Tiết Giác hay dùng.

Tiết Giác lực đạo không lớn, hai tay nhẹ nhàng khoát lên eo Tổ Kỳ, vì để tránh cho đụng phải bụng cậu, hắn hơi khom lưng, thân hình cao lớn hiện lên vẻ xấu hổ.

"Dù như thế nào, tôi đều ở bên cạnh cậu." Thanh âm của Tiết Giác trầm thấp thận trọng vang lên ở bên tai Tổ Kỳ, hắn hơi hơi nắm chặt tay khoát lên bên hông của Tổ Kỳ, "Dù cho cậu đến bây giờ vẫn có ý nghĩ chia tay, tôi cũng sẽ không đối với cậu có bất kỳ khác biệt nào, cậu thủy chung vẫn là ba ba của con trai tôi." ( Thôi chết rồi t chết mất với lời tâm tình này, muốn sửa xứng hô lắm nhưng mà chưa tới lúc)

Tiết Giác từng chữ đều nói đến cực kỳ nghiêm túc, mặc dù Tổ Kỳ dựa vào bả vai Tiết Giác không nhìn thấy mặt của đối phương, cũng tựa hồ có thể tưởng tượng đến biểu tình đàng hoàng trịnh trọng kia của hắn.

Không thể phủ nhận, Tiết Giác tính cách cùng trong tiểu thuyết miêu tả có khác biệt rất lớn.

Có lẽ là tác giả đem lượng lớn phần diễn của Tiết Giác đều an bài lúc hắn cùng với nữ chủ gặp gỡ, sau khi hắc hóa Tiết Giác ở bề ngoài tao nhã như ngọc đối xử với mọi người thân thiết, trên thực tế miệng đầy tàu hỏa ( chắc ý chỉ người nói ba hoa), không một câu nói là thật.

Mà Tiết Giác bây giờ hoàn toàn khác xa, ít nhất Tổ Kỳ có thể cảm nhận được, Tiết Giác chính là thanh niên cương trực của xã hội... Không, hắn là người trung niên tốt trong xã hội. ( vãi anh)

Cũng không biết bộ dáng tiểu bạch dương này sau này chịu qua tàn phá gì, mới hắc hóa thành cái bộ dáng khiến người ta chán ghét kia.

Tổ Kỳ không nhịn được than thở, giơ tay xoa vai Tiết Giác, nửa ưu sầu nửa trêu chọc mà cười nói: "Chớ đem lời nói đến mức chắc chắn, nếu ngày nào đó anh gặp phải nữ nhân mình yêu thương thì sao?"

Nghe vậy, Tiết Giác bất ngờ trở nên trầm mặc.

Trái phải không đợi được đáp lại, Tổ Kỳ ánh mắt từ từ ảm đạm, cậu vốn tưởng rằng vào lúc này Tiết Giác tương đối đặc biệt, có lẽ sẽ trực tiếp phủ định lời của mình.

Tổ Kỳ từ trong ngực Tiết Giác tránh ra, kéo kéo khóe miệng, đang muốn nói sang chuyện khác, bỗng nhiên nghe đến Tiết Giác nói rằng: "Tôi không dám hứa chắc sự tình như vậy tuyệt sẽ không phát sinh, thế nhưng vô luận sau này quan hệ giữa chúng ta làm sao, tôi đều sẽ toàn lực bảo vệ cậu cùng con chúng ta."

"Tôi không cần anh bảo vệ." Tổ Kỳ lắc lắc đầu nói, "Chỉ cần anh đáp ứng tôi, một khi anh thích người khác, chúng ta liền lập tức phân rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau."

Tiết Giác không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói: "Được, tôi đáp ứng cậu."

Tổ Kỳ nhìn Tiết Giác một bộ bình tĩnh, cảm thấy được chính mình lần này hành vi thực tại có chút lừa mình dối người, nếu như Tiết Giác sau này thật sự hắc hóa, vậy căn bản không phải một đôi lời nói suông liền có thể ngăn cản.

Hơn nữa dựa theo nội dung tiểu thuyết, chắc chắn chẳng bao lâu nữa, Tiết Giác cùng nữ chủ sẽ tại sự an bài của vận mệnh mà gặp nhau, thời gian cụ thể hình như là sau khi cậu sinh con trai trong vòng một tháng.

Nghĩ tới những thứ này, Tổ Kỳ nhất thời mặt buồn rười rượi.

Tiết Giác đem biểu tình biến hóa của Tổ Kỳ toàn bộ thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy Tổ Kỳ đang còn lo lắng chuyện gì đó,sau khi trở lại nơi ở, hắn ngồi ở trong thư phòng đắn đo suy nghĩ rất lâu, sau đó gọi điện thoại cho Trương quản gia.

Trương quản gia đầy bụng tâm sự rất nhanh đi vào thư phòng, ông nhớ tới ngày hôm nay sau khi hỏi thăm được sự tình của Tổ Kỳ bên kia, trong lòng một trận bực mình.

"Tiên sinh."

"Ông đi giúp tôi làm một chuyện." Tiết Giác dựa vào ghế sa lông màu đen to lớn làm bằng da thật, khá là buồn bực xoa mi tâm.

Trương quản gia cho là Tiết Giác rốt cục nghĩ thông suốt quyết định nhúng tay vào việc của Tổ Kỳ, nhất thời sắc mặt vui vẻ, vội hỏi: "Tiên sinh có gì phân phó?"

Tiết Giác nói: "Giúp tôi chuẩn bị một chút cho lễ cưới, thời gian toàn bộ do Tổ Kỳ quyết định, quy trình cùng chi tiết nhỏ cũng chuẩn bị kỹ càng phương án để Tổ Kỳ tới chọn, còn danh sách mời tiệc, ông sửa sang xong lại cho tôi xem."

"..." Trương quản gia trên mặt sắc mặt vui mừng thoáng chốc đọng lại, thoáng kinh ngạc nói, "Vậy việc cửa hàng Taobao..."

"Ồ đúng, tôi thiếu chút nữa quên cái này." Tiết Giác lại nói, "Ông xem có thể hay không giúp cậu ta đăng ký công ty, mặt bằng cần thiết thì giúp cậu ta tìm kỹ, chỉ cần cậu ta không có làm chuyện thương thiên hại lý, liền tùy cậu ta đi."

Trương quản gia: "..."

Ngẩng đầu thấy Trương quản gia vẫn cứ thần sắc dại ra sững sờ tại chỗ cũ, Tiết Giác nghi hoặc nhíu mày: "Trương thúc?"

Trương quản gia miệng đóng đóng mở mở, ngập ngừng nói: "Tiên sinh, ngài đối với phu nhân có phải là..." Động tâm, câu nói kế tiếp mạnh mẽ kẹt ở bên trong yết hầu, làm sao cũng phun không ra được.

Tiết Giác hỏi: "Tôi đối với cậu ta làm sao?"

Trương quản gia thở dài: "Không có gì..."

Một bên khác Tổ Kỳ sau khi trở lại phòng vẫn như cũ đầy mặt u sầu, bất quá sau khi cậu tắm rửa xong ngược lại là nghĩ thông suốt rất nhiều.

Chuyện nên tới không thể trốn thoát, nếu như số mệnh an bài Tiết Giác sau này gặp được nữ chủ không thể kiềm chế được mà yêu cô, vậy thì cậu chỉ có thể nhanh chóng kiếm tiền, vì chính mình cùng con trai đẩy lên một cái ô dù.

Ngày hôm sau.

Tổ Kỳ từ trong mộng tỉnh lại, Tiểu Nhã như tiêm máu gà đã điều khiển mọi người bắt đầu thở hổn hển làm việc, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ chính thức đi làm, mỗi người đều vén tay áo lên châm dầu làm.

Đem ra so sánh, ngược lại là Tổ Kỳ thảnh thơi quá nằm ở trên ghế phơi nắng chơi điện thoại di động mang tư thế của một ông chủ.

Bây giờ weibo Tổ Kỳ đã giao cho Tiểu Nhã quản lý, cậu liền một lần nữa đăng ký một cái nick phụ, thỉnh thoảng lên xem một chút weibo hot search cùng bình luận trên weibo của cậu.

Tổ Kỳ đã sớm đoán được nhiệt độ của mình sẽ không kéo dài bao lâu, lúc này vừa nhìn, quả nhiên tên của cậu đã từ trên bảng hot search toàn bộ tiêu thất, chỉ là thay vào đó hot search cao nhất dĩ nhiên là tên Bách Quang Kiến cùng Trần Mỹ Hinh, mặt sau còn có chữ " Hot " màu đỏ.

Mà năm vị trí đầu hot search đều không ngoại lệ tất cả đều là vây quanh Bách Quang Kiến, Trần Mỹ Hinh cùng Thạch Hạo ba người đảo quanh, thậm chí còn có dòng chữ "Trần Mỹ Hinh thông đồng với Thạch Hạo".

Tổ Kỳ lập tức nghĩ đến cái gì, vội vã bấm vào.

Đầu tiên nhảy ra chính là Bách Quang Kiến lúc bốn giờ sáng phát ra một tin, nội dung chỉ có một tấm ảnh, trên bức ảnh là giấy trắng chữ màu đen viết ông ta chuẩn bị khởi tố ly hôn, cũng viết rõ Trần Mỹ Hinh cùng Thạch Hạo cấu kết.

Tin này phát ra không thể nghi ngờ là một tảng đá lớn rơi vào mặt hồ yên tĩnh, trong nháy mắt nhấc lên sóng to gió lớn.

Từ hừng đông 4h sáng đến bây giờ bất quá ngắn ngủi sáu tiếng, lượng bình luận phía dưới weibo dĩ nhiên vượt quá ba mươi ba vạn, lượngchia sẻ càng là cao tới năm mươi vạn.