Mạc Tích Thì

Chương 17



– “Tôi nói cho cậu biết, chỗ này của tôi tuy rằng không có người canh gác nhưng  camera không hề thiếu, nếu cậu muốn thần không biết quỷ không hay rời đi là điều không thể nào!” Vừa vào cửa, hắn đã lạnh lùng cảnh cáo ta.

Con mẹ nó! Sao không nói sớm! Hại ta uổng phí nhiều khí lực như vậy!

-“Thế trong phòng tắm cũng có à?” Ta liếc xéo hắn. Quyết định nếu hắn nói có, lập tức đi phá tan phá nát cái phòng tắm! Để cho người khác chiếm tiện nghi của mình miễn phí không phải là sở trường của ta!

-“Hừ, tôi còn không biến thái đến nỗi đấy ‘’ Hắn khinh thường nói.

Vậy là tốt rồi! Ta đánh giá bốn phía, muốn tận mắt nhìn thấy chiếc camera nhỏ như  lỗ kim chỉ có ở trong TV. Trong lúc đó ta vô tình chứng kiến một bóng dáng màu trắng thoáng xuất hiện ở hành lang, tiếp theo chợt nghe thấy một tiếng kinh hô ngoài  ý muốn: “Thì!” Sau đó ta bị một người vô cùng quen thuộc, cùng với cách ôm cũng không thể quen thuộc hơn ôm lấy, ai dà, cái kiểu ôm đến ngạt thở này chỉ có một người có thể làm ra được thôi.

-“Khụ khụ, mau thả tôi ra, Y Ân.” Ta vừa gõ gõ cái lưng của Y Ân, vừa khó khăn mở miệng. Bất kể là trải qua bao nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn khó có thể chịu được cái thể loại nhiệt tình đến kinh khủng khiếp này.

Lần này cậu ta lại vô cùng sảng khoái  buông ta ra ngay lập tức, vẻ mặt lo lắng nói: “Cậu rốt cuộc đi những nơi nào  ? Có biết tôi lo lắng cho cậu muốn chết hay không!”

-“Thế còn cậu, cậu tại sao lại ở chỗ này?” Ta buồn bực hỏi. Tới cứu ta? Chả giống như vậy chút nào! Nghe khẩu khí của cậu ta, giống như  không biết ta bị bắt cóc. Sao lại thế này?

– “Tôi? Tôi đương nhiên là tới tìm cậu! Ngày đó sau khi xem lại cầu chì, có điện rồi, tôi liền không thấy tung tích của cậu, nơi nơi đều tìm không thấy, cậu hù chết tôi và Du Nhi  ! Vừa vặn,  bạn  tôi … quen ở Pháp -Hách Tây ở đây nên đã nhờ anh ấy hỗ trợ tìm giúp, không nghĩ tới thật đúng là tìm được rồi!” Nói xong chỉ chỉ cái gã đang đứng bên cạnh ta.

Cái gì? Có lầm hay không?!  bạn, bạn bè của Y Ân á! Ta giật mình, há hốc mồm quay đầu nhìn cái gã mặt âm trầm dọa người bên cạnh, tiếp tục quay đầu nhíu mày nhìn Y Ân: “Cậu xác định —— ”

– “Tại sao cậu vẫn còn ở nơi này?” Ta còn chưa nói xong đã bị ngắt đoạn. Cái gã điên này gọi là Hách Tây phải không. Ta bất mãn quay đầu nhìn hắn, vừa lúc thoáng thấy  đôi mắt xanh biếc nhìn Y Ân  hiện lên một tia không kiên nhẫn.

-“Tôi ——” chỉ thấy Y Ân  muốn nói lại thôi, cậu ấy dừng một chút, sau đó lại nói như muốn buông tha cho hết thảy, “Được rồi, tôi đi đây. Cám ơn anh đã hỗ trợ tìm giúp bạn tôi.” Nói xong lại lôi kéo ta, “Thì,chúng ta đi thôi.”

– “Chờ một chút!” Hách Tây vươn tay ngăn ta với Y Ân lại, hắn nhàn nhạt nhìn Y Ân  , “Cậu đi!Nhưng cậu ta phải ở lại!”

-“Vì sao?” Y Ân khó hiểu hỏi.

– “Tôi không cần phải giải thích với cậu!” Sự không kiên nhẫn trong đôi mắt xanh càng lúc càng rõ ràng.

-“Nhưng l ——” Y Ân  trước tiên nghi hoặc nhìn hắn, sau đó dần dần chuyển sang khiếp sợ, run rẩy mở miệng, “Anh  không phải là…” Đôi mắt to đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Hách Tây.

-“Biết còn không mau cút đi!”

-‘’Cậu ấy là bạn tốt của tôi! Anh không thể làm như vậy!” Y Ân  không dám tin kêu to.

-“Cậu đừng quên cậu là chính mình tự đưa tới cửa, có tư cách giáo huấn tôi sao?” Khóe miệng nhếch lên thành một đường cong lạnh lẽo.

-“Anh ——” Y Ân  tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ nhìn hắn, dần dần cố nặn ra một nụ cười khó coi, “Nhiều năm như vậy… Thì ra  tôi ở trong lòng anh chẳng qua là một mặt hàng… chính mình tự đưa tới cửa …”

Ta ngạc nhiên nheo mắt nhìn hai người bọn họ —— trong phòng hai bóng dáng đầm đìa  mồ hôi đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện trong đầu…

Thì ra —— thì ra là thế! Người đàn ông tên Hách Tây lãnh khốc chính là cái tên chết tiệt  khiến Y Ân  thủy chung không có lối thoát, không bỏ xuống được! Uổng phí Y Ân yêu hắn nhiều năm như vậy, nhìn cái dáng vẻ của hắn xem kìa, tức không cơ chứ, căn bản là không đem Y Ân để vào mắt!

-“Thiếu gia, có điện thoại ạ!” gã Hào chết bầm kia cầm một chiếc điện thoại từ trên lầu đi xuống.

Thừa dịp thời gian tên hỗn đản đó nghe điện thoại, ta bước lên phía trước giữ chặt lấy Y Ân, thoạt nhìn cậu ta giống như  tùy tiện đụng phải sẽ vỡ vụn.

Thế mà cậu ấy xoay đầu lại nhìn ta, vẻ mặt cười cười như người không có chuyện gì xảy ra: “Thì, Du nhi rất lo lắng cho cậu! Mau gọi điện thoại cho nó báo bình an đi!” Qua bao năm quen biết  ta biết cậu ấy cứ cố chấp nói cười vui vẻ trước mặt ta càng chứng mình cậu ấy thật đúng là đang mang không ít đau phiền! Càng nhìn thấy cậu ấy như vậy ta càng cảm thấy đau lòng hơn.

Khe khẽ thở dài, ta bất đắc dĩ nói: “Tôi không phải không muốn điều đó! Nhưng cậu không biết con tin thì không có quyền được gọi điện thoại một mình à?” Xem ra đến bây giờ cậu ta vẫn không rõ tình huống trước mắt rồi!

-“Con tin?”

-“Ừ,  anh ta  bắt cóc tôi để uy hiếp tình nhân của tôi đấy! Nhưng mà uy hiếp cái gì thì tôi không biết.”

-”Tại sao lại như vậy?”

Ai da, bạn của mình thật là đơn thuần quá, ta không ngừng cảm thán trong lòng, yêu đúng là làm người ta bị ngu xuẩn đi mà.

-“Sao lại không? Cậu phải biết anh ta là loại người như vậy từ trước rồi mới phải chứ! Anh ta sẽ hảo tâm giúp cậu tìm tôi chắc? Cậu ngây thơ nghĩ như vậy thật sao? “ Ta vừa nhìn thấy người kia liền biết hắn sẽ vì lợi ích của mình mà có thể hy sinh người khác. Mặc dù nói ra có lẽ sẽ làm tổn thương Y Ân, nhưng để cho cậu ấy thấy rõ bản chất của tên ác ôn kia, ta không thể không nói.

Y Ân mãi một lúc sau rốt cục mới chịu mở miệng, cười khổ nhìn ta: “Chắc cậu đang nghĩ thầm là tôi rất ngu đi! Biết rõ anh ta …. nhưng vẫn … Tôi thật sự là hết phương cứu chữa!”

-“Cậu không ngốc! Cậu chỉ là cố gắng theo đuổi hạnh phúc cậu muốn mà thôi.” Lần đầu tiên ta chủ động gắt gao ôm lấy thân hình run rẩy có linh hồn yếu ớt này, thản nhiên thuyết giáo: “Tuy nhiên có những thứ  sẽ thuộc về cậu, nhưng có những thứ không thể thuộc về cậu, thứ gì thì trong lòng cậu hẳn là nắm chắc rồi..”

Cậu ấy cũng gắt gao quay lại ôm lấy ta, đây cũng là lần đầu tiên trong đời ta chấp nhận cái ôm siêu chặt mà không có oán hận. Qua một lúc lâu, Y Ân ở bên tai ta nhẹ nhàng hỏi: “Anh ta đã làm gì cậu.. chưa?”

– “Không có, tôi vẫn còn lành lặn.” Cái vụ mỹ nam kế thất bại kia tốt nhất là không cần cho cậu ấy biết đâu.Quê lắm ~~~~~~.

– “Vậy là tốt rồi. Cậu ——”Lời còn chưa nói xong, một cỗ lực mạnh mẽ liền đem chúng ta tách ra. Không cần đoán cũng biết lại là cái tên Hào bỉ ổi kia!

– “Nói với hắn, tôi có ngược đãi cậu hay không đi!” Hách Tây quăng cho ta một chiếc điện thoại.

Điện thoại mới vừa áp vào tai liền truyền đến giọng nói quen thuộc tràn ngập lo lắng của”hũ vàng”: “Tích! Em không sao chứ?”

– “Cái người đáng ghét này, sao còn chưa tới đây, sao anh không bay tới cứu em đi!” Ta phẫn nộ rống to, “Có biết em thiếu chút nữa bị người ta cưỡng hiếp hay không?! Người này ——” Đột nhiên bên tai mát mát, trên tay trống trơn mới phát hiện điện thoại đã bị Hách Tây cướp đi, trong mắt hắn hiện ra tia lạnh lẽo lườm ta.

– “Cái gì?!” Trong điện thoại truyền ra thanh âm phẫn nộ, khiến cho  ngay cả điện thoại cũng muốn  run lên.

Ha ha, ta nhìn hắn cười cười khiêu khích. Hừ, ta cũng sẽ không để nhà ngươi cứ mãi gặp chuyện tốt lành đâu!

Nhưng ánh mắt lạnh chết cóng người của hắn chỉ duy trì được có mỗi một lúc, sau đó hắn không chút hoang mang cầm điện thoại chậm rãi đối đầu với Lợi Dịch nói: “Chỉ cần anh nhanh chân đem đồ vật ấy đến đây, tôi sẽ không chạm vào cậu ta. Bằng không, anh cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, chơi chết một người  thực dễ dàng” Nói xong không để  ý đến tiếng quát to của đầu dây bên kia mà cúp điện thoại.

– ” Y Ân, nếu cậu không muốn rời đi, thì pha chế cho chúng tôi hai ly rượu đi, khách quý của chúng ta sắp tới rồi.” Tâm tình của hắn tựa hồ tốt lắm, lôi kéo ta ngồi xuống, nhìn Y Ân  nói.

Y Ân vẫn nhìn hắn, đúng là cậu ấy vẫn không có ý định rời khỏi căn biệt thự  này.Nghe thấy lời của Hách Tây, cậu ấy liền đi đến quầy bar loại nhỏ trong căn phòng, thuần thục pha chế rượu. Kỹ thuật của Y Ân ta thật sự không có gì phải phản đối cả, thế nên ta tỏ ra ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ được uống rượu, đột nhiên bên hông nóng lên, ta cúi đầu nhìn liền chứng kiến cảnh một bàn tay chả có tí quy củ nào dám vuốt ve qua lại bên hông ta.Khốn nạn, tên đồi bại này…. #$#%^& nhà ngươi  . Ta quay đầu căm tức trừng mắt liếc cái thằng đầu sỏ mà ta đang nguyền rủa trong lòng kia, hắn đang híp mắt trưng ra một nụ cười –cực-kì- dâm -đãng nhìn ta. Cái thằng điên này, thật không phải là người mà! Ta đang muốn giãy, thế nhưng hắn lại lòng tham không đáy muốn vói vào trong quần áo của ta. Mẹ nó! Ta vội nhìn nhìn Y Ân, hoàn hảo cậu ta không phát hiện. Ta nhanh chóng đứng dậy, đẩy tay thằng điên ấy ra, ngồi vào phía đối diện hắn. Thế nhưng hắn lại không hề làm gì ta nữa, nhún nhún vai ra chiều không sao cả.

-“Cho cậu này!” Y Ân cầm hai ly rượu đã được pha chế  ngon lành đẹp mắt lại, mới vừa đặt xuống, tay cậu ấy đã bị hắn lôi kéo, người lảo đảo ngồi vào chỗ ta vừa mới ngồi.  Chỉ thấy Hách Tây một tay cầm lấy một ly rượu, một tay giở trò y hệt như  vừa làm với ta, nhưng đối tượng lúc này  lại là  Y Ân. Bất đồng chính là Y Ân  không có giãy dụa, chỉ nhìn ta cười vô hạn bi ai. Ta mắt nhìn ly rượu trong tay hắn, hiểu ý cười cười. Đó là ly Kê Vĩ Tửu hay còn gọi là  “Stinger” Trung văn phiên dịch thành “Mặc tràng độc dược”. Ta thán, nếu thật là ly “Mặc tràng độc dược” thì tốt rồi!

Lúc này ta chợt nghĩ đến lời nói  Y Ân từng bảo với ta: “Yêu một người lạ lùng lắm, sau khi chịu sự thất vọng cực độ, thế mà cuối cùng rốt cục vẫn dỡ xuống gông xiềng, tâm một lần nữa lại thoải mái, lại yêu và muốn được yêu, chính là chỉ cần một câu, một cái nhìn hay vẻ mặt chăm chú của người mình yêu sẽ dễ dàng đem người ta  ném vào một vòng  thiêu đốt mới ; một bên oán hận hắn,  một bên tưởng niệm hắn, một bên hạ thấp hắn, một bên khát khao hắn.”

Ta  biết Y Ân đau khổ nhưng vẫn không bỏ được tình yêu với hắn. Thật không biết chuyện tình cảm này sẽ đi đâu về đâu đây.Tên điên kia có gì tốt hả Y Ân?!