Mạc Thượng Tang

Chương 8



sac-vi-y-tuyet

(Hình chỉ mang tính minh họa)

℘ Đệ bát chương ℘

..::οΟο::..

Ngọn núi phía sau Phi Long bảo có một mảnh rừng trúc, xanh um tươi tốt, cả cánh rừng xanh biếc lay động làm câu hồn đoạt phách người nhìn. Đặc biệt, ánh trăng đêm nay rọi vào không gian tĩnh mịch này lại càng khiến cho lòng người thêm say mê. Cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, thế nhưng trong lòng y lại có chút buồn bực vô cớ.

“Là…Dược Ẩn…sao?” Khẽ cắn môi hỏi, mang theo một tia kích động, một tia hoài niệm cùng một chút sầu não.

“Đúng vậy, thiếu chủ. Thỉnh thiếu chủ đi theo thuộc hạ”. Thân ảnh màu đen phía trước từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu, nói xong liền biến mất trong hư không.

Y nặng nề thở dài, cũng đuổi theo phía sau hắn.

Không nghĩ tới phía sau rừng trúc lại có một hồ nước trong suốt như vậy…Y đứng bên hồ thở dài, trong lòng có chút suy tư, không ngờ lại thốt ra những suy tư đó thành tiếng, càng không nghĩ tới thanh âm của y lại mang theo tưởng niệm sâu sắc như vậy. Ngay thời khắc nhìn thấy Dược Ẩn, không phải đã sớm nghĩ tới rồi sao? Đột nhiên cảm nhận được hơi thở phía sau. Y khẽ cười khổ, hít một hơi thật mạnh, vừa xoay người lại, y không kịp chờ đợi liền nhào vào ***g ngực cùng vòng tay ấm áp mà y vẫn luôn hoài niệm, trong lòng nhảy nhót không ngừng.

“Phụ thân…” Rất nhớ người…

“Ly nhi”. Người đó siết chặt thắt lưng y, thật sâu thở dài. Y cũng ôm chặt lấy hắn, rất lâu, rất dài, một khắc kia y đã nghĩ, cứ như vậy ôm nhau cho tới khi thiên địa diệt vong thì tốt biết mấy. Một lát sau, rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, y nâng nhãn thần có chút mê ly nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Sao phụ thân lại tới nơi này?”

“Dược Ẩn vẫn luôn báo cáo hướng đi của ngươi cho ta”. Khẽ động khóe miệng, nam nhân ngồi xuống bên hồ, sau đó nhẹ nhàng ôm y ngồi vào trong lòng của hắn.

Y thoải mái tựa vào ***g ngực của nam nhân, tùy ý để ngón tay hắn vỗ về mái tóc dài đen nhánh của mình, trong lòng thỏa mãn không thôi, nhìn chăm chú đôi mắt đen thâm thúy của hắn, y có chút buồn bực nói: “Ngay sau khi ta ly khai khỏi cốc?”

“Ly nhi, ta chỉ là có chút không yên lòng”. Trên khuôn mặt lạnh như băng của hắn lại xuất hiện một tia mất tự nhiên. Lời nói vừa rồi của hắn, nếu để người khác nghe được còn không sợ tới mức cho rằng mình gặp quỷ a. Người nam nhân này…Trên giang hồ ai mà không biết hắn lãnh khốc vô tình, lục thân không nhận, vậy mà chỉ hiện ra thần sắc ôn nhu trước mặt y, ngay cả mẫu thân cũng chưa từng thấy qua. Đơn giản chỉ vì y là nhi tử của hắn? Cùng chảy dòng máu giống như hắn? Nghĩ tới điều này, trong ngực không khỏi đau xót, phiền muộn. Dường như nhận ra y có chút khác thường, hắn càng đem y ôm chặt hơn.”Đang suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì. Như vậy phụ thân đã nghe chuyện xảy ra ở Phi Long bảo rồi chứ?” Ta nghiêm mặt hỏi.

“Ly nhi, ta không quản chuyện của người ngoài”. Thần sắc hắn bất động, trong giọng nói lộ ra ba phần u lãnh.

Đúng vậy, khối băng vạn năm to lớn này chính là phụ thân của y a, y đương nhiên hiểu rõ hắn nhất, như thế nào lại không biết tính tình của hắn chứ. Bật cười nhìn hắn, trong lòng lại có chút ngọt ngào. “Dương bá bá cũng không phải ngoại nhân…”

“Nhưng cũng không phải người trong nhà”. Hắn dường như có chút khó chịu, ánh mắt hiện lên một tia nguy hiểm: “Hay là…Dương Lục Duyến?”

“A? Tiểu Duyến làm sao?” Chuyện này thì có quan hệ gì với Tiểu Duyến? Y có chút mạc danh kỳ diệu (khó hiểu).

“…” Hắn nhìn y chằm chằm một hồi không nói gì. Qua thật lâu sau đó, hắn đột nhiên đưa tay vuốt tóc y nói: “Không. Không có gì”.

“…Phụ thân biết Yên Chi các không?”

“Nghe nói là tổ chức thần bí nhất trên giang hồ”. Thần sắc hắn có một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền hồi phục bình tĩnh như thường, tuy nhiên một tia đó cũng không thoát khỏi ánh mắt y.

“Nga. Đúng không? Là như vậy a…” Y cảm nhận rõ ràng sự khác thường trong đó, nhưng cũng không truy cứu tới cùng, trước mắt cứ tạm thời gác chuyện này lại.

“Ly nhi. Ngươi…” Hắn mở miệng muốn nói, rồi bỗng nhiên lại im lặng khiến y cảm thấy thập phần tò mò, nhưng rồi chẳng biết tại sao hành động giấu diếm của hắn lại khiến y cảm thấy vô cùng khổ sở. Bi thương nhàn nhạt ngày càng trở nên rõ ràng, cảm giác này giống hệt như một vết thương, nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó. Quên đi, nếu không bắt được thì làm cho nó biến mất đi. Y cũng không phải loại người chuyên đào sâu vào tìm hiểu mọi chuyện, có lẽ một lúc nào đó sẽ tự nhiên biết được.

“Ly nhi. Dù thế nào đi nữa, ngươi tốt nhất không nên can thiệp vào chuyện của Phi Long bảo”. Hắn cố gắng làm cho thanh âm của mình càng thêm lạnh lùng, sau đó siết chặt y vào lòng, giống như muốn đem toàn bộ cơ thể y khảm nhập vào trong cơ thể hắn, rồi lại giống như sợ y sẽ biến mất vậy.

Y bĩu môi, không đồng ý cũng không phản đối. Si ngốc nhìn khuôn mặt hắn hồi lâu, sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi vào vai hắn, cũng ôm lấy hắn thật chặt.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, ôm mãi ôm mãi…

Thẳng đến canh ba hắn mới ly khai nơi này, không biết tại sao y lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười rất vui sướng, y vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể vui vẻ như vậy một lần nữa.

>> Hết đệ bát chương