Mạc Thượng Tang

Chương 16



684dac92jw1dqchlfg0hvj

(Hình chỉ mang tính minh họa)

Hôm nay làm hai chương liên tục lưng ta cũng sắp gãy rồi a!!! *Đấm đấm*

℘ Đệ thập lục chương ℘

..::οΟο::..

Thu hồi lại tâm tình, cố gắng tự trấn định. Quay vào lòng phụ thân khẽ cười một tiếng để hắn an tâm. Sau đó quay đầu, có chút thâm ý khác nhìn Dương Ti Thành, lạnh nhạt nói: “Dương bá bá, ngươi chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào? Đặc biệt là với Tiểu Duyến”.

“Ta…Ta không hy vọng Tiểu Duyến biết được chuyện này”. Dương Ti Thành chật vật mở miệng, nhìn chúng ta nghiêm túc nói: “Nếu như có thể, hi vọng các ngươi tha cho ‘nàng’ một mạng. Dù sao ‘nàng’ cũng là nữ nhi của ta…”

“…”

“Ta hiểu được. Thế nhưng chuyện này cũng không phải do một mình ta quyết định”. Nhìn ra bên ngoài suy nghĩ, giang hồ là một nơi vô cùng phức tạp…Nam Cung Vọng dù sao cũng là Thiếu chủ Tiêu Dao môn, hơn nữa bây giờ còn là tân nhiệm Minh chủ.

“Ai…”, “Đến lúc đó chỉ có thể nghe theo mệnh trời…”

Một mảnh trầm mặc, không khí chung quanh cực kỳ cứng ngắc, cũng cực kỳ quỷ dị.

“A! Được rồi, Phi Ly, canh giờ sắp tới rồi, độc của Nam Cung Vọng cũng có thể giải rồi chứ?” Không khí lúc này thực sự quá đè ép khiến người thở không thông…Nam Cung Vọng bị người nào đó quên mất, thật đáng thương a ∼ Mộ Phù Dao cảm thán một tiếng, rốt cuộc cũng vì mỗ bệnh nhân trên giường ‘lên tiếng bất bình’.

Không tiếng động nhìn nam nhân đang ôm mình, nháy mắt ra hiệu với hắn. Hắn nhìn y một hồi lâu, bất đắc dĩ buông tay, đi đến bên giường, sắc mặt một mảnh âm hàn.

Sách, khó chịu cái gì chứ?! Sắc mặt so với người chết còn muốn lạnh hơn. Không phải trước kia ở trong cốc cũng từng cứu người sao? Ách, tuy rằng mỗi năm người cầu y có thể đạt tới ngàn vạn, người được cứu cũng không vượt quá hai người…

“Này, Phi Ly, tiểu Ly Ly, tiểu Phi Phi, tiểu tiểu Phi Ly ∼∼” Mộ Phù Dao thần thần bí bí, vô cùng buồn nôn gọi tên y, trên mặt một mảnh gian tà.

“Chuyện gì?” Mạc Phi Ly nhàn nhạt nhìn y cười.

“Phi Ly…Hắn thật sự là phụ thân của ngươi?” Mộ Phù Dao cẩn cẩn dực dực, che miệng thấp giọng truy hỏi.

Tên này đúng là dở hơi! Đã hỏi qua cả n lần rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn không tin. Mạc Phi Ly buồn cười nhìn y, bất đắc dĩ gật đầu. “Ân! Thế nào? Chúng ta không giống nhau sao? Hay là có cái gì?”

“Không có a…” Mộ Phù Dao nhìn chòng chọc Phi Ly một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Các ngươi đều là mỹ nhân đẹp như thiên tiên, hơn nữa ngươi cũng có ba phần giống hắn, bất quá Phi Ly ngươi có phần gầy yếu hơn một chút. Nhìn qua có cảm giác yếu đuối a…” Chắc là do di truyền từ mẫu thân đi ∼∼.

“…Yếu đuối? Hửm?!!” Mạc Phi Ly nguy hiểm híp nhẹ phương mâu, cười vô cùng rực rỡ.

Nhạc Thư Hành một bên nháy mắt ra dấu, Phù Dao căn bản không nhìn thấy. Không sợ chết tiếp tục nói: “Ta chỉ là nghĩ không thông thôi. Thật là bất khả tư nghị…”

“Cái gì?” Ngươi, nếu còn nói ra cái gì nữa, ta không đảm bảo tháng này ngươi có thể ‘hảo hảo’ nghỉ ngơi a. Tự nói với chính mình một câu như vậy, y lại càng phát ra nụ cười sáng lạn, như mộc xuân phong*.

Mộ Phù Dao ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của y, kinh ngạc nỉ non: “Nha…Vì sao một tòa băng sơn di động lại có thể sinh ra một con tiếu hồ ly như vậy a?”

“Ba”, đây là thanh âm dây thần kinh trong đầu y bị đứt.

“Rắc”, đây là thanh âm người nào đó bóp nát thành giường

“Đông”, đây là thanh âm ngã nhào của vị bảo chủ đang ngồi ở giữa.

“Phốc”, đây là thanh âm phun ra nước trà của mỗ tướng quân.

“Oa”, đây là tiếng kêu sợ hãi của mỗ ngu ngốc…

Mạc Phi Ly nghiêm mặt hung hăng đạp Mộ Phù Dao một cước. “Ngươi…Ngậm miệng lại cho ta”. Cái tên ngu ngốc này, cần lớn tiếng như vậy sao? Lớn tiếng như vậy làm cho toàn bộ người trong phòng đều nghe được, đặc biệt là người nào đó…len lén liếc nhìn người nam nhân đang có xu hướng lạnh thêm một tầng, lần thứ hai vô lực thở dài. Ở cùng một chỗ với cái tên ngu ngốc này, trái tim y sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề…Quên đi, lúc nào đó theo phụ thân trở lại cốc thôi, còn phải nhớ kỹ khi nào nhìn thấy tên ngu ngốc này thì mau chóng tránh xa một chút.

“Nga…” Vốn muốn phản bác, nhưng không khí xung quanh càng ngày càng âm hàn, người nào đó rốt cuộc cũng phát hiện có chuyện không ổn, âm thầm nuốt nước miếng, ngoan ngoãn trốn vào trong ngực tình nhân.

Thân là cung chủ Thất Thần cung, y đương nhiên biết rõ ràng chuyện trong giang hồ. Cốc chủ Tuẫn Thiên cốc, Thiên Cơ Tử — Mạc Nghịch Thiên đáng sợ đến dường nào, y vẫn còn sáng suốt a. Lại càng không nói tới hắn còn có một nhi tử hồ ly…Mà con hồ ly này cực kỳ gian xảo…

“Ta kê một đơn thuốc, hướng dẫn cách dùng Bích U thảo, trong đó ta ghi chú vô cùng rõ ràng”. Nói rồi cầm một tờ giấy, lấy bút viết đơn thuốc, sau đó ôn nhu liếc nhìn y một chút, lại lập tức khôi phục bộ dạng băng lãnh vốn có, lấy ra một bình kim sang dược đặc chế nói: “Vết thương của hắn không đáng ngại, bình thuốc này trong uống ngoài thoa đều có thể”. Nói xong liền đứng dậy đi đến ôm chặt thắt lưng của y.

Không ngoài dự đoán nghe thấy tiếng hít khí xung quanh, lúng túng cười nhạt, thân thể buộc chặt hơi kháng nghị: “Phụ thân…” Muốn ngăn sự tiếp xúc quá thân mật này.

“Đi theo ta”. Hắn kéo tay y lôi đi, sắc mặt băng lãnh không thay đổi.

Kinh ngạc để hắn kéo tay rời đi, không hiểu sao trên mặt y xuất hiện một rạng mây đỏ. Cảm giác ngượng ngùng xen lẫn ngọt ngào tràn đầy trong lòng.

“Con hồ ly này lớn như vậy, cư nhiên còn biết hướng phụ thân làm nũng?!” Y vừa nhìn thấy cái gì? Thật làm kẻ khác cảm thấy bất khả tư nghị…

“Ai…Phù Dao…” Nhạc Thư Hành cười khổ, hôn nhẹ lên trán vợ mình, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người kia, lắc lắc đầu. Chắc là ảo giác của hắn a?! Hai người kia không có khả năng là thật chứ…

>> Hết đệ thập lục chương