Mặc Thiên Phó Ý: Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 67: Ôm Tiền Bỏ Trốn



Ngón tay lướt thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, Nhi Lan cẩn thận vào từng thư mục, kiểm tra kỹ càng từng file lưu trữ, mọi tài khoản cô ta đều kiểm tra qua nhưng tất cả không tìm thấy đoạn video cô ta cần.

"Đâu rồi? Nó ở đâu rồi? Sao mình không tìm thấy nó?"

Nhìn dòng thông báo file trống Nhi Lan hốt hoảng đến độ trán lấm tấm mồ hôi.

Đó chính là video quay lại quá trình Thiên Ý bị c.ưỡng b.ức, Nhi Lan lưu nó vào điện thoại chỉ đợi thời cơ thích hợp đem ra làm trò cười cho thiên hạ. Không biết vì lý do gì sau khi tỉnh dậy từ bệnh viện đoạn video đó không cánh mà bay.

Nhi Lan gần như phát điên, cô ta đập phá hết mọi đồ đạc trong phòng, chửi mắng tất cả y tá khuyên ngăn cô ta.

Ông trời không muốn giúp cô ta nữa sao? Nhi Lan ngửa cổ bật cười, nước mắt chảy dọc qua hàng tóc mai rơi vào trong tai. Đôi mắt trống rỗng nhìn chiếc điện thoại tan nát trong góc phòng.

Nhi Lan tự hỏi bản thân: "Chẳng lẽ cuộc lời mình sẽ kết thúc từ đây?"

...



Phím xóa được ấn xuống, tất cả tài liệu sao lưu xóa vĩnh viễn. Thanh Ly gập máy tính, mỉm cười liếc nhìn gã đàn ông vừa bị cô chuốc thuốc mê.

Nhi Lan đó dù mưu mô quỷ kế thế nào vẫn để lại sơ hở, mà sơ hở của cô ta chính là chiếc máy tính được kết nối trực tiếp với điện thoại cá nhân.

Từ lần đầu tiên trước khi Nhi Lan rời khỏi lão già đó, Thanh Ly đã chú ý đến chiếc máy tính kia. Nhân lúc cô ta nóng giận, toàn tâm cãi nhau với lão già kia, Thanh Ly đã lén giấu máy tính. Mất khá nhiều thời gian để cô mở khóa, cho đến khi cô tận mắt xem những thứ bên trong máy tính Thanh Ly mới hiểu rõ con người Nhi Lan đê tiện, bẩn thỉu đến nhường nào.

Có thể nói chuyện gì cô ta cũng dám làm, không màng đến đạo đức tình người.

Thanh Ly dạo một vòng trên máy tính tiện tay xóa sạch mọi tội ác của Nhi Lan xem như tích chút đức cho cô ta.

Thanh Ly lục lọi những ngăn tủ trong phòng ngủ, gom tất cả tiền vàng trang sức cho vào túi đen. Cô vừa gom đồ vừa liếc nhìn lão già trên giường.

Thanh Ly cười châm biếm: "Những thứ này xem như là tình phí tôi nhận nhé ông già."

Thanh Ly hôn lên xấp tiền đô dày cộm: "Lão già sắp xuống lỗ như ông cần nhiều tiền thế làm gì? Chết cũng đâu mang theo được, để tôi xài giùm ông nhé."

Thanh Ly vác theo túi lớn đầy tiền ra khỏi căn biệt thự, trước lúc rời khỏi phòng ngủ Thanh Ly nhấc chân đá vào người lão ta hai phát cho thỏa cơn giận, rồi ngạo nghễ lên một chiếc taxi thẳng tiến ra sân bay.

Trên đường đi vắng vẻ Thanh Ly bâng khuâng nửa muốn gọi nửa sợ Thiên Ý sẽ bắt máy. Lưỡng lự thiệt hơn Thanh Ly làm liều gọi cho Thiên Ý. Thật chất Thanh Ly không hy vọng Thiên Ý sẽ tha thứ cho mình. Nếu Thiên Ý hận mình mà sống tốt, Thanh Ly sẵn sàng để Thiên Ý hận cô. Có như vậy Thanh Ly mới sống thảnh thơi nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Tiếng chuông cuộc gọi vang lên rất lâu mới có người bắt máy. Thanh Ly cắn môi khẩn trương ấp úng.



"À... là chị đây!"

Thiên Ý lập tức đáp trả: "Tôi biết." Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như trước, không nghe ra cảm giác yêu hận.

"Chị đang trên đường đến sân bay."

"Ừm!"

Thiên Ý không nói gì khiến lòng dạ Thanh Ly rối bời. Cô thử dò hỏi.

"Em không có gì muốn nói với chị à?"

Thiên Ý nheo mắt ngẩng đầu nhìn cửa sổ bên trên tầng ba, vừa vặn nơi đó chính là phòng bệnh của Nhi Lan.

Thiên Ý đeo kính râm, nửa gương mặt che giấu sau lớp kính đen bí hiểm. Cô thả chậm bước chân, dừng trước hồ nước lớn trong khuôn viên bệnh viện, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ.

Thiên Ý từ tốn cất lời: "Nếu không có việc gì thì tôi tắt máy đây."

Thanh Ly mở miệng muốn nói gì đó nhưng tiếng tút tút bên tai đã ngăn chặn ý định của cô. Thanh Ly thất thần nhìn điện thoại hồi lâu sau đó luyến tiếc thở dài.

Thiên Ý lùi về sau hai bước, đá viên sỏi rơi xuống hồ nước, một mình lẩm nhẩm.

"Hình như hôm nay Hiển Vinh cũng đến sân bay."

Duyên số là điều tuyệt vời nhất ông trời ban tặng đồng thời là sợi dây trói buộc con người.

Quanh đi quẩn lại tất cả đều không thoát khỏi số phận được đặt sẵn.

Tại sân bay rộng lớn chật ních người đến kẻ đi, Thanh Ly kéo theo chiếc vali hồng hòa cùng dòng người nhộn nhịp. Cô ngồi trong phòng chờ, thưởng thức tách cà phê nóng thơm lừng, ngân nga khúc hát yêu thích.

Trước mắt bỗng lướt qua thân ảnh quen thuộc mà suốt đời Thanh Ly không thể quên. Cô xoay mặt đi nơi khác trốn tránh gặp gỡ Hiển Vinh. Thanh Ly không biết anh có mặt tại nơi này, càng không có dự định sẽ tiến đến chào hỏi anh.

Cô lừa gạt tình cảm Hiển Vinh, gạt gẫm người thân anh, từ đầu đến cuối Thanh Ly không có tư cách xuất hiện trước mặt Hiển Vinh, dù là bất cứ thân phận gì.

Hôm nay may mắn nhìn anh trong phút chốc Thanh Ly đã không còn gì lưu luyến.