Mặc Thiên Phó Ý: Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 48: Ba Mẹ Cô Là Kẻ Giết Người



Bên dưới cuộc đối thoại là lời thú tội của Hoàng Oanh, cô ấy viết:

“Tôi tận mắt trông thấy Hữu Danh đẩy Thục Ý xuống, đêm đó vô tình thấy Hữu Danh theo dõi Thục Ý nên đã đi theo. Do quá sợ hãi, lại e ngại rắc rối nên đã im lặng và trơ mắt nhìn bạn mình chết oan. Không phải Hữu Danh muốn giết Thục Ý mà hắn ta nghe theo lời Nhi Lan. Hắn điên rồi giết người không phải tội nhẹ, Nhi Lan kia càng điên hơn chuyện lớn như vậy cô ta cũng dám làm. Nhi Lan đã uy hiếp tôi, bắt tôi làm theo lời cô ta. Chỉ cần tôi nói chuyện này ra bên ngoài, cô ta sẽ hại cả nhà tôi.”

Đọc xong lời thú tội đó, Thiên Ý vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Tay chân rụng rời, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi trắng bệch mím chặt vào nhau.

Cô siết chặt tấm ảnh trong lòng bàn tay, nỗi ân hận vì không tin tưởng Hoàng Oanh dội về trong tiềm thức. Giá như cô một lần tin tưởng bạn mình, có lẽ Hoàng Oanh đã không biệt vô âm tín.

Một điều khiến Thiên Ý bất ngờ hơn cả là mối quan hệ được nhắc đến sau tấm ảnh.

Nhi Lan và Hữu Danh có qua lại, mà Thiên Ý cam đoan mối quan hệ đó trên mức tình bạn. Người yêu và bạn thân bắt tay nhau lừa dối mình, thử hỏi còn cú sốc nào khủng bố hơn thế nữa? Mà cô lại là kẻ ngu ngốc xem kẻ thù như bạn.

Trăm mối hoài nghi vờn quanh tâm trí, duy có một điều Thiên Ý có thể chắc chắn Nhi Lan không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ấy.

Bỏ mọi vật chứng vào túi xách Thiên Ý lau sạch nước mắt trên mặt, hít sâu để bản thân trông thật bình tĩnh.

Anh thợ đã đứng chờ bên ngoài từ trước, vừa nhìn thấy Thiên Ý anh lập tức đưa ổ khóa cho cô.

Thiên Ý cười đáp: “Làm phiền anh quá, có thiếu không? Hay để tôi đưa cho anh thêm ít tiền.”



Anh thợ xua tay, lắc đầu bảo: “Không cần đâu, tiền cô cho tôi nhiều rồi, hơn nữa cũng không thiếu tiền.”

“À… cảm ơn anh nhé, may là nhờ có anh.”

Thiên Ý giữ khoảng cách, lịch sự hết mức có thể với người vừa giúp mình. Khóa cửa nhà cẩn thận, Thiên Ý mang theo tâm trạng nặng nề trở về biệt thự.



Mang vật chứng về nhà giữ chẳng yên, mà kệ không được. Nằm trong tâm thế không phải nơi thuộc về mình, Thiên Ý chưa bao giờ thôi lo lắng về một ngày bí mật bại lộ.

May mắn cho cô vì có trong tay số liên lạc của viên cảnh sát kia, vì không có đồng minh lại thấy vị cảnh sát kia chính trực, cô đã đánh liều lựa chọn giao vật chứng cho anh ta.

Chuông điện thoại đổ rất lâu vẫn không có người bắt máy, Thiên Ý kiên nhẫn gọi đi gọi lại rất nhiều lần, mãi cho đến khi điện thoại sập nguồn cô vẫn chưa liên lạc được với anh ta.

Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, trải qua đêm dài bất an Thiên Ý lặn lội đến sở cảnh sát tìm anh ta, nhưng đồng nghiệp ở đó lại nói rằng hôm qua anh ấy vừa nộp đơn xin nghỉ việc.

Ngồi trên ghế đá ngoài công việc, Thiên Ý buồn rầu xoa xoa chiếc bụng của mình. Giống như Hoàng Oanh, cả hai đều biến mất sau một đêm, không có bất kỳ liên lạc nào, càng không có dấu hiệu kỳ lạ.

Có thể nói thời gian gần đây cuộc sống Thiên Ý có nhiều biến động, ngay cả cảm xúc cô dành cho Phó Mặc cũng lên xuống thất thường.

Chứng kiến cảnh hắn say khướt trở về, cả người toàn mùi rượu khiến Thiên Ý buồn nôn, cô dằn xuống cơn sóng trào trong lòng, tận tâm chăm sóc hắn.

Không biết Phó Mặc quá say chẳng nhận ra cô, hay vì cơ bản đã chán ghét Thiên Ý nên mượn rượu sỉ nhục mình. Hắn gạt tay Thiên Ý, tránh mọi đụng chạm từ cô.

“Cút đi, tôi ghét cô!”

Bàn tay Thiên Ý đáng thương dùng giữa không trung, cô mím môi im lặng cách xa hắn.

Phó Mặc cười chua chát, lời nói khinh bỉ khó nghe.



“Tôi ghét ông ta, đáng lý ra ông ta phải chết. Nhưng vì cô, chỉ tại cô nên ông ta mới sống cho đến ngày nay.”

Hắn vươn tay gạt đổ ly nước trên đầu giường, chiếc ly thủy tinh lăn hai vòng rồi rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành.

Thiên Ý giật mình hoảng hốt. Phó Mặc bật dậy ép cô đối diện hắn.

“Em thừa biết mà, chính tôi là người đẩy ông già đó vào tù, tội danh cũng là tôi vu khống, thì đã sao? Chẳng phải những người kia ngoài kia đều tin hay sao? Chỉ cần em có quyền, một tay che trời, đủ bản lĩnh thay đổi sự thật, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Dù em phạm tội cũng trở thành vô tội. Nhưng có một số chuyện em có tiền có quyền đến cách mấy cũng không thể thay đổi.”

“Em có biết vì sao tôi hận ông ta đến vậy không?”

Thiên Ý lắc đầu, giọt nước mắt rơi trên ngực áo.

Phó Mặc thì thầm vào tai cô: “Chính bởi vì ông ta là kẻ giết người.”

Thiên Ý trợn tròn mắt: “Nói dối, anh mới là kẻ giết người. Ông ấy là người tốt, chỉ có anh mới là kẻ xấu xa, tâm địa độc ác.”

“Em cho rằng vì vài đồng tiền ít ỏi kia mà tôi đưa ba em vào tù? Em ngây thơ vừa thôi.”

Phó Mặc cười man rợ, có lẽ vì men rượu che mờ lý trí nên hắn mang hết bí mật ra để kể.

“Tống ông ta vào tù chỉ là bước đầu thôi, tôi còn có trăm ngàn cách hành hạ ông ta. À quên nói cho em biết, có lần tôi vô tình gửi vài bức ảnh của em cho ông ta đấy.”

Phó Mặc đưa tay sờ lên cổ Thiên Ý, bàn tay luồn ra sau giữ chặt gáy cô.

“Tôi thắc mắc ông ta sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy con gái yêu quý của mình bị tôi hành hạ? Có lẽ là muốn băm tôi ra làm trăm mảnh.”

Hắn dịu dàng lau đi vệt nước mắt trên mặt Thiên Ý, sự dịu dàng kia hóa thành mũi dao cắm sâu vào lồng ngực cô.

“Đùng khóc! Tôi đã tốt với em lắm rồi, đó là giới hạn cuối cùng của tôi nên em đừng mong phá vỡ nó. Thiên Ý à, mỗi khi trông thấy em tôi đều hận, giá như…”



Giọng Phó Mặc nhỏ dần. Hắn sờ lên tóc, chạm lên từng tấc da thịt trên người Thiên Ý.

“Chỉ vì ông già kia, tên cặn bã súc sinh đó, là vì ông ta, tất cả tại ông ta nên gia đình tôi mới ra nông nỗi này.”

Phó Mặc càng nói càng mất kiểm soát, hai tay hắn bấu chặt vai cô, đôi mắt đỏ ngầu căm hận nghiến từng chữ qua kẽ răng.

“Cả ông ta và mụ vợ của ông ta, những người em yêu thương chính là những kẻ tôi hận nhất. Mỗi ngày trong đầu tôi chỉ toàn cảnh giết chóc, mỗi đêm tôi đều mơ đến cảnh cầm dao chém chết đôi vợ chồng súc sinh vô nhân tính kia.”

Hắn gằn giọng, đẩy cô ngã trên sàn nhà. Bàn tay Thiên Ý chạm lên mảnh vỡ thủy tinh cắt sâu vào thịt, máu từ trong len lỏi qua vết cắt trào ra ngoài.

Cô chịu đau đứng dậy, ôm bàn tay đẫm máu phẫn hận nhìn hắn.

Phó Mặc lẩm bẩm không biết nói cho ai nghe.

“Chỉ mới bị thương một chút thôi đã không chịu được, vậy người bị đôi vợ chồng đó hại thì sao?”

Năm lần bảy lượt bị sỉ nhục Thiên Ý từ lâu đã tập quen với điều đó, nhưng không đồng nghĩa cô chấp nhận hắn sỉ nhục ba mẹ mình. Cô dùng hết can đảm đối mặt chất vấn hắn.

“Anh luôn miệng nói ba mẹ tôi hại người, vậy người mà họ hại là ai?”