Mặc Thiên Phó Ý: Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 25: Tôi Có Thể Tin Anh Không?



Cuối tháng Mười, sau một trận mưa lớn bầu trời thoáng đãng trong lành, cái nóng như biến mất khỏi thành phố, những ngọn cỏ non ven đường đua nhau nảy mầm.

Nghe nói công ty Phó Mặc tổ chức buổi liên hoan cắm trại ba ngày hai đêm, các nhân viên được phép đưa theo một người thân đi cùng. Hòa chung không khí vui tươi, hứng khởi sau những tháng làm việc vất vả, một nhân viên nữ bạo gan hỏi hắn sẽ đi cùng ai?

Phó Mặc trầm ngâm suy nghĩ, vô thức nghĩ đến cô gái ở nhà.

“Anh muốn tôi đi cùng anh?” Khi vừa nghe lời đề nghị của hắn, phản ứng đầu tiên của cô không phải vui mừng mà là kinh sợ.

Phó Mặc chán ghét cái biểu cảm đó của Thiên Ý, hắn cau mày bảo: “Sao… đi với tôi khiến cô khó chịu thế cơ à?”

“Không phải.”

Thiên Ý xua tay, con người trước mặt thất thường hơn thời tiết. Hôm nay vui muốn cô cùng đi, ngày mai biết đâu lại nổi cơn điên quát mắng cô thậm tệ. Thiên Ý không biết đâu mà lường.

Phó Mặc ngồi vắt tréo chân, hai tay khoanh trước ngực cao ngạo ra lệnh.

“Về chuẩn bị, ngày mai xuất phát.”

Nghe đến ngày mai xuất phát Thiên Ý vội vội vàng vàng sắp xếp hành lý, cô không mang theo gì nhiều, ngoại trừ vài bộ đồ đủ mặc cho ba ngày và thuốc bôi ngoài da.

Trước buổi sáng ngày khởi hành Phó Mặc bận bịu xử lý công việc hơn một giờ sáng mới về đến. Trong khoảng thời gian buồn tẻ đó, cũng may là có Hiển Vinh bầu bạn.



Cô hỏi anh: “Hòa mình vào thiên nhiên quả thực là trải nghiệm đáng nhớ, anh không muốn đi thật sao?”

Hiển Vinh lắc đầu trong bất lực: “Không phải là không muốn đi, mà là bệnh nhân cần tôi nên không đi được.”

“Bệnh nhân?”

Thiên Ý nhớ ra từ khi quen biết Hiển Vinh đến nay cô chưa hỏi anh làm công việc gì, tiện đà Thiên Ý hỏi.

“Anh làm ở khoa nào? Đừng nói với tôi là anh làm ở khoa nhi nhé.”

Hiển Vinh phì cười: “Nhìn tôi không giống người yêu trẻ con thế à? Tôi là bác sĩ tâm lý.”

Nụ cười trên mặt Thiên Ý dần tắt lịm, vì người mẹ quá cố của cô cũng là bác sĩ tâm lý. Sau khi bà mất rất nhiều người từng được bà chữa trị đã đến thắp hương chia buồn.

Thiên Ý xúc động giới thiệu: “Mẹ tôi cũng là bác sĩ tâm lý đấy, tiếc là tôi không thông minh như mẹ, bằng không bây giờ tôi đã là đàn em của anh rồi.”

Cô cười riêng đôi mắt cứ thấm đượm nỗi buồn, những biến đổi cảm xúc thầm kín đó làm sao có thể qua mắt Hiển Vinh?

“Mẹ của tôi cũng rất tốt, tiếc là bà mất sớm.”

Nghe Hiển Vinh trải lòng, Thiên Ý đồng cảm an ủi anh.

“Tôi tin chắc mẹ của anh là người phụ nữ dịu dàng, như anh vậy.”

Hiển Vinh cúi đầu, từng hình ảnh điên loạn của mẹ xuất hiện trước mắt anh, rõ nét đến mức như vừa xảy ra hôm qua.



Địa điểm cắm trại lần này nằm tại khu nghỉ dưỡng cạnh bờ sông Hoàn, với thảm cỏ xanh chạy dài vô tận và hàng cây rợp bóng mát. Khi đoàn công ty Phó Mặc đến nơi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn từ lều trại đến thức ăn, nhiệm vụ của mọi người chỉ có cất hành lý và vui chơi.



Buổi tối ngày đầu tiên Thiên Ý làm quen cùng các cô gái trạc tuổi, họ quay quần bên ngọn lửa trò chuyện rôm rả. Mà bên kia cánh đàn ông vừa nướng thịt, vừa nhấm nháp bia lạnh.

Biết cô là người nhà Phó Mặc dẫn đến, các cô gái tỏ ra ngạc nhiên sau đó là hiếu kỳ, mỗi cô một câu hỏi đến đầu óc Thiên Ý xoay vòng.

Có cô hỏi: “Cô Thiên Ý là người yêu của giám đốc sao?”

Thiên Ý giật bắn mình vội đập tan hiểu lầm, tránh truyền đến tai Phó Mặc khiến hắn không vui.

“Tôi không phải bạn gái anh ta, mọi người hiểu lầm rồi.”

Cô gái khác lại bảo: “Đừng giấu tôi, trước giờ giám đốc có dẫn ai theo cùng, toàn là anh ấy tự đi một mình.”

“Đúng đó, tôi nhìn hai người đẹp đôi thật.”

Thiên Ý nắm chặt ly nước ấm trong tay, hổ thẹn không nói nên lời, nếu để bọn họ biết được cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, là nô lệ sai bảo của Phó Mặc, chẳng biết những người đang nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ sẽ bày ra biểu cảm gì? Có lẽ là khinh rẻ cùng thương hại.



Trời vào khuya sương lạnh đổ xuống thấm ướt vai áo, đoàn người vội vã về lều mình tránh rét. Trong đêm yên tĩnh hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, Thiên Ý nghe rõ tiếng nhịp thở đều đặn của Phó Mặc phía sau tai.

Dường như hắn say rồi, Thiên Ý đã thấy hắn uống rất nhiều, ai mời hắn cũng uống, đoán chừng Phó Mặc từ lâu đã mất tỉnh táo.

Cũng chẳng biết dây thần kinh nào của hắn bị đứt, một mực muốn ngủ cùng cô? Thiên Ý xê người cách Phó Mặc một khoảng xa, ánh sáng duy nhất từ mặt trăng rọi xuống phảng phất gương mặt ngủ say của hắn.

Cô chưa từng nhìn thẳng vào Phó Mặc, căn bản vì sợ. Phó Mặc thường ngày rất hung dữ, cứ việc gì không vừa ý hắn sẽ dùng bạo lực giải quyết, khác hẳn Phó Mặc hiện tại, trầm lặng hiền hòa hơn rất nhiều.

Cô ngắm đến say sưa quên mất việc mình nhìn trộm người ta rất bất lịch sự, mí mắt Phó Mặc khẽ động, choàng tỉnh mở to đôi mắt rực sáng bắn thẳng về phía Thiên Ý, làm cô sợ hãi cụp mắt không nhìn nữa.

Phó Mặc cất giọng khàn khàn: “Vì sao nhìn tôi, cô đang âm mưu gì à? Định giết tôi sao?”

Thiên Ý bồn chồn, lập tức phân bua: “Không phải, tôi làm gì có gan đó chứ.”

“Vậy à?”

Phó Mặc bật cười giễu cợt, hắn vươn tay kéo Thiên Ý đang tránh né sợ sệt đến gần, vuốt ve tấm lưng cô. Thiên Ý đẩy hắn ra, suy nghĩ vừa lóe lên đã bị Phó Mặc giẫm nát.

“Lều trại dù có đắt đến đâu cũng không thể cách âm, khoảng cách giữa mỗi lều là bốn mét. Nghe thì xa nhưng chỉ cần bên đây hét lên, dù chỉ là một tiếng nhỏ lều bên cạnh đều nghe thấy.”

Thiên Ý cắn chặt bờ môi đang run rẩy của mình, cô thì thầm bên tai hắn.

“Vậy thì anh cách xa tôi được không? Xin anh đấy.”

Phó Mặc hôn lên đôi mắt Thiên Ý dần xuống bờ vai thon thả, nhỏ nhẹ cất lời.

“Tôi không làm gì cả.”

“Tôi có thể tin anh không?”

Thiên Ý rưng rưng nước mắt. Cô càng tỏ ra yếu đuối, Phó Mặc càng hứng khởi.

Hắn nói: “Không, tôi nói điêu đấy.”