Mạc Phụ Đông Ly Cúc Nhị Hoàng

Chương 4



Tây Môn Lẫm Nhiên chìm vào đấu tranh nội tâm sâu sắc. Nhìn Tô Khê Nguyệt trên giường sắc mặt tái nhợt, gượng gạo, cố gắng ngẩng đầu lên. Thêm vào đó là chóp mũi cùng cái trán trơn bóng đầy mồ hôi. Hắn thật hận không lập tức đem cháo nâng đến trước mặt mà uy y. Nhưng ta hết lần này tới lần khác, tới nơi này để làm gì? Là tới chiếu cố y, báo đáp tình huynh đệ trước khi phân ly sao? Không đúng như thế, ta đến để báo thù, này... Làm sao càng về sau càng không giống báo thù, ngược lại lại giống báo ân là sao.

“Cung chủ, rốt cuộc muốn hay không... Có muốn hay không đi lấy cháo ạ?” Hoa Hương đợi hồi lâu, cũng không còn đợi được lúc chủ tử ra lệnh, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận lên tiếng dò hỏi, sau đó nàng vươn cổ nhìn trên giường một chút, chần chờ nói: “Cung chủ, ta sao lại cảm thấy Tô công tử hình như là ngất đi rồi, ngươi nhìn...”

“Được rồi, được rồi, tại sao ngươi lại dông dài như thế, đi lấy đi lấy.” Hoa Hương một câu nói khiến choTây Môn Lẫm Nhiên hạ quyết tâm, phiền não phất tay một cái, hắn ở trong lòng tự nói với mình: Hừ, không thể để cho y tiện nghi như vậy mà chết được, chết đói sao, vậy cũng quá may mắn cho y rồi, y hại ta thảm như vậy, ta làm sao có thể để cho y thư thái, không được không được, nhất định phải để cho y tỉnh lại, thân thể tốt mới có thể tiếp nhận sự trả thù của ta.

Lấy cái cớ rất thuyết phục xong, khiến cho Tây Môn cung chủ lập tức liền thấy thoái mái yên tâm.

Chỉ chốc lát sau, Hoa Hương bưng một chén lớn cháo sóng sánh như ngọc bích cùng chút thức ăn tinh sảo quay trở lại, mới vừa đem cháo đặt trên bàn, đã nghe thấy chủ tử nhà mình hét lớn: “Hoa Hương, ngươi hôm nay không có việc gì làm đúng không, Khương đại phu nói là bưng cháo trắng đến, thế sao ngươi lại mang một chén cháo hành đến hả? Đổi đi, mau đổi đi.”

Vẻ mặt Hoa Hương lúc này a, tựa như nuốt trọn một chiếc xương cá, thật vất vả mới thông nhuận được cổ họng, mặt đen lại nói: “Cung chủ a, cháo hành này cùng cháo trắng cũng không sai biệt lắm, cháo hành so với cháo trắng thì tốt hơn mà. Khương đại phu nói cháo trắng, cũng chỉ là yêu cầu chất liệu mà không có nói thêm là có thêm cái gì hay không, cháo hành này cũng chỉ là cháo trắng bình thường thôi, cung chủ cũng không phải chưa từng trải qua cuộc sống cực khổ, làm sao ngay cả cái này cũng không biết.”

Nàng vừa nói như vậy, Tây Môn Lẫm Nhiên chợt bừng tỉnh đại ngộ, mới vừa rồi bởi vì có chút quan tâm nên hơi bị loạn, cho nên có chút lầm lẫn mà thôi. Nghĩ tới đây, không khỏi có chút xấu hổ, phất tay một cái, đối với Hoa Hương nói: “Được rồi được rồi, xuống đi ngủ đi, cũng giờ hợi ( 9h đến 11h) rồi, Cửu Ngôn, ngươi cũng đi luôn đi.”

Hắn nói xong, nghe thấy Cửu Ngôn cẩn thận hỏi một câu cung chủ làm gì, liền hung hăn đe dọa nói: “Ta còn có thể làm gì? Không nhìn thấy còn có người chờ ta uy sao?”

Cửu Ngôn cùng Hoa Hương lần nữa nuốt vào một cái xương cá, hai người cùng vịn nhau đi ra ngoài, nghĩ thầm cung chủ, ngươi này rốt cuộc là báo thù kiểu gì đây? Đi tới cửa, Hoa Hương quay đầu lại, mới vừa muốn nói chuyện, đã bị Cửu Ngôn nhéo một cái sau đó kéo ra ngoài, tiếp đó nghe hắn đè nén thanh âm nói khẽ: “Ngươi điên rồi, nhìn cung chủ mấy ngày qua giống như thay đổi thành một người khác, cho nên gan cũng lớn hơn một chút có phải không? Còn muốn nói giỡn với cung chủ có phải không? Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy bộ dáng cung chủ như thế kia, hắn nếu muốn để ngươi uy cháo cho công tử thì đã sớm phân phó rồi? Chẳng nhẽ còn phải đợi ngươi tự mình đặt câu hỏi sao?”

Hoa Hương nhún vai, lại vỗ vỗ bả vai Cửu Ngôn cười nói: “Thật không thẹn chúng ta cùng nhau mấy năm nay, giờ ngay cả ta muốn nói cái gì ngươi cũng biết, ngươi hóa ra đã biến thành con giun trong bụng ta rồi.” Vừa nói, vừa thấy sắc mặt Cửu Ngôn đen sẫm lại, lúc này mới che miệng cười trở về gian phòng của mình.

Ở nơi khác Tây Môn Lẫm Nhiên hướng về phía Tô Khê Nguyệt đang “Hôn mê”, do dự có nên gọi đại phu trở lại một lần nữa hay không thì nghe thấy trong miệng con người thư sinh xinh đẹp kia buông ra hai tiếng ngáy rất nhẹ rất khẽ. Hắn có chút không dám tin, đem lỗ tai ghé gần sát khuôn mặt như ngọc, cẩn thận nghe lại một lần, không sai, là tiếng ngáy, mặc dù rất nhẹ, nhưng cộng thêm hô hấp đều đều kia, đã có thể xác thực chứng minh, con người “Hôn mê” trước mắt này, thật ra thì chỉ là đang ngủ thiếp đi mà thôi.

“Ngươi...” Tây Môn Lẫm Nhiên nghiến răng nghiến lợi chỉ rống ra khỏi miệng được một chữ, thanh âm không tự chủ được liền biến mất khi nhìn đến bộ mặt đang ở trước mắt mình. Đôi mắt đang nhắm kia thật dài, lông mi cong cong, sống mũi thẳng, đôi môi phiếm hồng, đỏ tươi, còn có khuôn mặt như hoa như ngọc.

Mặc dù làm hạ nhân ba năm, nhưng khuôn mặt này một chút cũng không có bị rám đen, bị mài thô. Quỷ thần xui khiến thế nào lại sờ lên đó một chút, đúng là, vô cùng trơn mịn, cảm giác mềm mại non nớt khiến hắn thiếu chút nữa không nỡ rút tay về.

“Ngô...” giấc ngủ của Tô Khê Nguyệt thật ra thì rất kém, bởi gì mấy ngày qua quá mệt mỏi, mà cái giường này lại quá thoải mái, cho nên y mới có dưới tình huống như vậy mà ngủ thiếp đi, lúc này bị Tây Môn Lẫm Nhiên khẽ khẽ vỗ thế nên mới bị đánh thức.

Tây Môn Lẫm Nhiên vội vàng rút về tay, trên mặt có chút nong nóng, trong lòng cũng chột dạ, bất quá hắn dĩ nhiên không thể để cho Tô Khê Nguyệt nhìn ra, cho nên lập tức lớn tiếng nói: “Ngươi ngủ giống như heo chết vậy, tại sao gọi cũng không tỉnh, ta chỉ có lòng tốt lay tỉnh nhà ngươi thôi. Tốt lắm tốt lắm, nếu tỉnh, liền nhanh chóng ăn chỗ cháo này đi.”

Tô Khê Nguyệt mở to một đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn Tây Môn Lẫm Nhiên một hồi lâu, cho đến nhìn thấy trong mắt đối phương bắt đầu có tia tức giận nổi lên, y mới từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán, ha hả cười nói: “Gia, ngươi thật đúng là đứa nhỏ đến chết vẫn cứ vòng vo tam quốc nha, còn hạ mình tự thân giúp tiểu nhân ăn cháo nữa. Bởi vì ngày hôm nay không có bổ hết bỏ củi, tổng quản nói sẽ không được ăn cơm tối. Không ngờ được rằng Gia...”

“Ít nói lời vô ích, cho ăn thì ngươi biết điều mà ăn đi.” Tây Môn Lẫm Nhiên cáu kỉnh rống một tiếng: “Đừng hoang tưởng vô ích, ta là sợ nếu như để ngươi chết thì quá tiện nghi rồi, thế nên cho ngươi ăn, mới không phải là cái gì đau lòng không thôi, ngươi đừng hiểu sai.” Vừa nói, Lẫm Nhiên cung chủ anh tuấn dứt khoát bưng lên chén cơm, còn học bộ dáng Tô Khê Nguyệt khi còn bé uy hắn ăn, thử thử nhiệt độ một chút, cảm thấy độ ấm vừa phải, lúc này mới múc một thìa cháo, đút cho Tô Khê Nguyệt.

Tô Khê Nguyệt yên lặng nhìn chằm chằm cái muỗng kia, một lát sau, mới từ từ nhắm mắt lại, đem thìa cháo kia ngậm vào trong miệng, vị ngọt ngọt, thanh thanh, tươi mát, chẳng bao lâu thì đã ăn xong bát cháo trắng này. Cho dù là trước kia có ăn xong bát cháo được nấu cùng với rất nhiều vật liệu quý hiếm các loại cũng không thể ngon bằng một phần vạn của bát cháo bình thường này.

Phải nói thế sự thật đúng là buồn cười, nửa canh giờ trước, Tô Khê Nguyệt còn uy Tây Môn Lẫm Nhiên ăn bánh trôi, kết quả sau nửa canh giờ, liền biến thành Tây Môn Lẫm Nhiên cho Tô Khê Nguyệt ăn cháo trắng. Nếu là không biết rõ sự tình của chuyện này, chỉ sợ đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra hai người kia là có đại thù với nhau, kia là cừu nhân a, ngay cả nếu có là huynh đệ cũng có chút quá thân mật rồi ấy chứ, nói chuẩn xác hơn, giống như chỉ có những người có tình cảm với nhau mới có thể làm ra loại chuyện khanh khanh ta ta đút đồ ăn cho nhau như thế này chứ. D_A

Ăn non nửa chén cháo, Tô Khê Nguyệt cũng nhịn không được nữa, thấp đầu nhắm mắt lại, “ tách tách”, hai giọt nước mắt rơi xuống giường, vỡ tan.

“Gì vậy? Như vậy đã khóc rồi? Thật không có tiền đồ chút nào? Nước mắt nam nhi không phải không dễ rơi sao? Hay lại nói, ngươi nghĩ dùng hai giọt nước mắt này là muốn lấy lòng ta, một lần nữa lừa gạt ta?” Sau khi nói đến đây, trong giọng nói tràn đầy xem thường, cái muỗng đưa vào trong miệng lực đạo cũng hơi chút mạnh hơn.

Tô Khê Nguyệt không chút nào cho là đang bị gây chuyện, y hấp hấp cái mũi, tiếp tục ăn cháo, Tây Môn Lẫm Nhiên coi như cẩn thận, chu đáo, uy một ngụm cháo sẽ kèm theo chút ít món ăn, không tới một khắc đồng hồ, một chén cháo cùng chút thức ăn đã bị ăn sạch, hắn lúc này mới để xuống cái muỗng, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi người làm này cũng quá tiện nghi rồi, bất quá chỉ đút ta một chút bánh trôi thôi, kết quả khiến cho ta đút lại một chén cháo, chẳng những là cháo, còn có một chút thức ăn kia nữa.”

Lời này mới vừa nói ra miệng hắn đã hối hận, nghĩ thầm ta đây không phải là đào hố tự mình nhảy xuống sao? Làm sao kể từ sau khi gặp tên khốn này, ta liền trở nên càng ngày càng ngu xuẩn vậy chứ? Hắn chăm chú nhìn Tô Khê Nguyệt, tính toán nếu như đối phương nói cái gì giống kiểu “Ta lại không muốn ngươi uy, là một mình ngươi nguyện ý mà” … Thì a, nhất định đầu tiên một quyền phá hủy cả hàm răng của y rồi sau đó nói sau.

Không nghĩ tới con người chưa từng ở trước mặt hắn chân chính cúi đầu qua… Tô Khê Nguyệt thế nhưng lần này lại không có trả lời một cách mỉa mai. Ngược lại từ từ xuống giường, ngay khi Tây Môn Lẫm Nhiên đang có chút sợ run người, nhanh chóng ôm hắn.

“Cảm ơn ngươi Giang Phong, ta sẽ nhớ bữa cơm này, cho dù sau này có chết trong tay ngươi, ta cũng sẽ luôn luôn nhớ khuya hôm nay ngươi uy cháo cho ta, ta tuyệt sẽ không oán ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ khoái hoạt, làm gì ta cũng không sao cả. Rất nhiều chuyện, hiện tại ta đã không có biện pháp nói ra, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta vẫn luôn là vị ca ca kia, người một lòng coi Giang Phong là đệ đệ của mình.”

Thân thể Tây Môn Lẫm Nhiên cứng ngắc, mờ mịt nghe Tô Khê Nguyệt nói…, hắn nghĩ châm chọc mấy câu, nhưng là há miệng ra, mà cái gì cũng không nói được. Khi hắn hoàn hồn, mới phát hiện Tô Khê Nguyệt đã rời đi, hướng ngoài cửa nhìn lại, ánh trăng bao phủ trên đường nhỏ, một thân ảnh vội vàng bước đi, lộ ra vẻ vô cùng cô đơn, thê lương...

Tây Môn Lẫm Nhiên trong lòng sinh ra một cỗ tư vị nói không nói lời, hắn từ từ ngã ngồi trên ghế, trong đầu không khỏi nhớ lại đoạn thời gian thơ ấu tốt đẹp duy nhất kia, mặc dù mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, thường xuyên ăn bữa nay không có bữa mai, nhưng là kể từ sau khi có vị ca ca này, liền bỗng như có một gốc cây đại thụ che gió che mưa, hắn ở tại hai năm dưới sự che chở của cây đại thụ này là thời gian dường như vui vẻ nhất, nếu như... Nếu như không có một buổi tối kia, không phải chuyện kia, hắn nghĩ hắn sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế này mãi.

Tâm bởi vì đang chìm đắm trong những kí ức ôn nhu vì nhớ lại mọi chuyện đêm đó mà bỗng chốc biến thành nguội lạnh. Tây Môn Lẫm Nhiên cau mày suy nghĩ một hồi lâu, mới từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, tự nhủ: “Còn nhiều thời gian, đừng tưởng rằng chỉ bằng vài giọt nước mắt là ngươi có thể khiến ta cảm động, ta đây, cung chủ Ma Cung cũng không phải chỉ là ngồi không, chờ xem, ta cũng không tin thủy chung ta cũng không có cách nào nào đối phó với ngươi.”

o(^▽^*)o

Tổng quản Tây Môn Hạ gần đây vô cùng lo âu, hơn nữa thỉnh thoảng lại bị kinh động đến muốn thổ huyết.

Còn không phải bởi vì cái tên chủ tử kỳ quái kia. Mệnh lệnh muốn mình ra sức hành hạ tàn nhẫn Tô Khê Nguyệt, khiến cho y hạ xuống đỉnh đầu cao quý, nhưng điều kiện lại là không được đả thương. Gã suy nghĩ một đêm, mới rốt cục nghĩ ra biện pháp độc ác kia, đó là nếu không bổ được một bó củi thì sẽ không cho ăn cơm, gã cũng đâu có dễ dàng gì đâu? Kết quả buổi tối ngày thứ ba còn chưa có đói bụng đến ngất xỉu thế nhưng cung chủ nhà mình lại đã kêu đại phu, đã thế còn tự mình uy cháo hết lần này đến lần khác.

Không chỉ có như thế, ngày thứ hai, còn cố ý gọi gã đến, phân phó mọi người ở tất cả mọi nơi đều không được phép cố ý bỏ đói Tô Khê Nguyệt, nếu như y vì đói quá mà gặp sự cố gì không may khiến chậm trễ việc báo thù của hắn thì nhất định sẽ hỏi thăm gã đầu tiên.

Tổng quản Tây Môn Hạ nghĩ đến đây, tâm khẽ co rút một cái, nhưng là thân phận vị chủ tử kia quá mức cao quý, nếu không thực sự gã đã không ngần ngại bỏ giày của mình xuống, đem nó ném thẳng vào bộ mặt xấu xa kia.

Quá đáng nhất chính là, vị cung chủ kia rõ ràng rất cưng chiều, nâng niu lo lắng cho Tô Khê Nguyệt, còn kém mỗi nước đội người ta lên làm tổ tông của cả cung mà thôi thế nhưng hết lần này đến lần khác, phát ngôn bừa bãi, bức bách mình phải tiếp tục ức hiếp, hành hạ y. Ngươi nói này gọi là chuyện gì. Tây Môn Hạ tổng quản nghĩ tới đây, không nhịn được nước mắt tuôn đầy mặt, nghĩ thầm cung chủ a, ngươi báo thù không hạ thủ được thì đừng có báo thù nữa mà, chúng ta không chê cười ngươi, bảo đảm không chê cười ngươi, còn tiếp tục hành hạ như vậy, mạng già nhỏ bé của tiểu nhân sẽ héo quắt trong tay của ngươi cùng Tô công tử mất thôi.

Càng nghĩ càng có linh cảm mình không còn đường sống, Tây Môn Hạ thật tình vì mình mà lo lắng. Không phải đây là cách để bức mình phải tự động đi từ bỏ chức vị tổng quản đấy chứ. Dù sao giữa tiền bạc và mạng sống, vẫn là cái mạng già này trọng yếu hơn chứ, không phải sao? Tiền tài dù có nhiều như thế nào đi nữa mà không có mạng để tiêu sài thì có để làm gì? Đang bối rối, thì nghe bên cạnh một thanh âm nịnh hót nói: “Ơ, tổng quản, đúng là thật lâu rồi không gặp lão nhân gia ngài rồi nha, tiểu nhân ở chỗ này thỉnh an ngài.”

Tây Môn Hạ định thần nhìn lại, nguyên lai là một quản sự dưới quyền trong trang, đại khái là tới nộp địa tô xuân vụ đi. Cho nên qua loa chào hỏi hai câu, đột nhiên nhớ tới quản sự này từ trước đến giờ luôn được mọi người khen ngợi là đầu óc linh hoạt, lại có một bụng ý nghĩ xấu xa, chẳng phải nên hỏi hắn một chút sao. Dĩ nhiên, gã không dám dính líu ra Tây Môn Lẫm Nhiên cùng Tô Khê Nguyệt, chỉ là muốn hắn quân sư cho mình biện pháp nào có thể hành hạ người khác mà không làm họ bị thương.

Quản sự kia quả thật không phụ công kì vọng của gã, hơi suy nghĩ một chút, liền có thể đưa ra chủ ý, nói với Tây Môn Hạ: “Chuyện này có khó khăn gì đâu tổng quản, nếu không muốn khiến y bị thương, lại muốn giày vò y, vậy hãy để cho y giặt quần áo đi, từ sáng sớm đến tối muộn đều phải giặt quần áo, việc này tuy không mệt, nhưng là khiến người ta bị giày vò nha, hơn nữa những y phục kia có sạch hay không, không phải đều tùy vào sự định đoạt của ngài hay sao? Đến lúc đó có thể lấy cái cớ này để khiến trách y. Như thế, kể từ giờ cũng không sợ y không cúi đầu trước ngài.”

Tây Môn Hạ liên tiếp gật đầu, chủ ý này quả thật không tệ, cho nên ngày thứ hai sẽ đem tất cả y phục tập trung lại trong phòng giặt, chạy ra nói với Tô Khê Nguyệt: “Hôm nay nhiệm vụ của ngươi chính là giặt quần áo, phải giặt sạch sẽ hiểu chưa? Trước lúc mặt trời lặn, những y phục này nếu như còn chưa có giặt xong, cơm tối...” Nói tới đây, chợt nhớ tới phân phó của Tây Môn Lẫm Nhiên, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đem phần còn lại của câu nói “Đừng muốn ăn” nuốt vào mà đổi thành “Có thể theo ăn.”

Bọn người hầu chung quanh vốn là tò mò nhìn cảnh này nhất tề lảo đảo ngã xuống, khuôn mặt mọi người hắc tuyến, nghĩ thầm tổng quản a, lời này của ngươi nói thật có ý tứ nha, y phục nếu là giặt không xong, cơm tối có thể theo ăn, người đó còn cần phải bạt mạng đi giặt quần áo sao, từ từ chầm chậm, tiêu dao tự tại, dù sao giặt không xong cũng không có chuyện gì mà.

Tức thì hai chân chó (1) của người hầu ở nơi nơi thảo luận: “Chậc chậc, ngươi xem, tổng quản của chúng ta luôn luôn nhân từ độ lượng như thế, thậm chí ngay cả lời như vậy cũng có thể nói ra.”

“Đúng đấy đúng đấy, là sợ khiến A Nguyệt cảm thấy áp lực sao, cho nên nói trước cho y biết, giặt không xong y phục cũng có thể ăn cơm, để cho không có bị gánh nặng tâm lý, tổng quản thật tốt, chúng ta có thể nương dưới tay hắn, thật không biết là phải đốt hương cầu phúc trong bao nhiêu đời mới có được.”

Tây Môn Hạ nghe mấy câu nghị luận này, cảm thấy lại có ý định muốn thổ huyết. Lại nói quả thật điều này khiến nét mặt già nua cũng có chút không nhịn được, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, xoay người rời đi. Sau đó, tất cả bọn người hầu bên cạnh ít nhiều cũng dần dần tụm năm tụm ba tản đi.

Tô Khê Nguyệt khẽ mỉm cười, trong lòng lại là một trận ấm áp, cái bộ dáng này của tổng quản, những lời này, hẳn là Tây Môn Lẫm Nhiên có một chút chiếu cố ở bên trong đi?

Dĩ nhiên, cái con người vẫn âm thầm nghĩ muốn báo thù kia sẽ không thừa nhận đây là chiếu cố, hắn nhất định sẽ nghĩ rằng, này chỉ là vì không để cho mình chết quá sớm, nếu chết như thế thì quá tiện nghi cho nên mới phải nhượng bộ mà thôi.

o(^▽^*)o

Tây Môn Lẫm Nhiên liên tiếp ba ngày không nhìn thấy Tô Khê Nguyệt, nghi nghi ngờ ngờ đi lại xung quanh phủ một vòng cuối cùng phát hiện người đang ở dưới nước giặt quần áo. Hắn đứng ở phía sau cây, yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ rời khỏi, gọi tới Tây Môn Hạ hỏi thăm một chút chuyện, nghe gã ba hoa chích choè nói nào là mỗi ngày đều giặt quần áo ở nơi thông thoáng như thế có bao nhiêu tốt, thế cho nên cũng ngầm đồng ý.

Chớp mắt một cái lại là mấy ngày trôi qua, một ngày kia, Tây Môn Lẫm Nhiên nghĩ đến mình từ sau khi đến thành Kim Lăng đến giờ cũng chưa có cùng phân đường Đường chủ gặp gỡ qua, cho nên liền ra lệnh cho Tây Môn Hạ tổ chức một buổi yến hội nho nhỏ. Nói cho cùng thật ra chẳng có tâm tư vui vẻ chút nào. Chỉ bất quá thân là cung chủ Ma Cung, loại thủ đoạn lung lạc lòng người này tự nhiên là phải sử dụng qua, tối thiếu ở phương diện thể diện cũng coi như là yên tâm.

Thật ra thì mọi người đều biết vị cung chủ nghiêm nghị này là một người lãnh tâm lãnh tình, hắn cho dù không có tổ chức yến hội, mọi người cũng không thấy có gì kỳ quái. Nhưng là hắn triệu tập mọi người, cái này làm những phân đường Đường chủ kia cùng thuộc hạ có chút cảm động đến rơi nước mắt. Cho nên mọi người cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, những người có thân phận là Đường chủ đều mang theo thê tử cùng nhi nữ của mình tham gia. Dù chỉ tổ chức nho nhỏ nhưng cũng khiến mọi người rất vui vẻ, xung quanh cũng rất náo nhiệt..

Yến hội tiến hành được một nửa thì các ca vũ xuất hiện, đó là do Tây Môn Hạ cố ý chuẩn bị, lúc trước có xin chỉ thị qua, Tây Môn Lẫm Nhiên cũng không có phản đối.

Không hổ là nữ công được dạy bảo của gánh hát nổi tiếng nhất thành Kim Lăng. Những cô gái kia người nào người nấy đều như thiên tiên, kỹ thuật nhảy múa thì uyển chuyển như mây trôi nước chảy, ngay cả những cô nương gảy đàn kia, tướng mạo cũng không hề tầm thường, chỉ tiếc, cũng chỉ là thân phận ca kỹ mà thôi, nếu không chỉ bằng dung mạo này cũng đủ để được gả vào những nhà giàu có hưởng vinh hoa phú quý.

Trên mặt Tây Môn Lẫm Nhiên vẫn lạnh lùng không có bất kỳ vẻ mặt nào khác, bất quá con ngươi của hắn vẫn khẽ chuyển động, ngoắt ngoắt tay kêu Tây Môn Hạ đến, nhẹ giọng nói với gã: “Đem Tô Khê Nguyệt gọi tới, để cho y cũng những ca kỹ này hát xướng.” Hắn nói xong, nhìn thấy Tây Môn Hạ vui vẻ đi, bên khóe miệng không khỏi câu lên một tia cười lạnh.

Hừ hừ, ngươi không phải là người có khí khái ngất trời sao? Ngươi không phải là tài tử phong lưu sao? Ngươi không phải là quốc sĩ vô song sao? Ta liền xem ngươi lần này có thể hay không còn không quan tâm hơn thua mà vân đạm phong khinh. Cho ta nhìn thử xem đường đường Tô đại công tử cùng một đám kỹ nữ ở chung một chỗ, có phải hay không còn có thể bày ra một bộ dạng ưu nhã tự tại, nhàn nhã hay không?

Tây Môn Lẫm Nhiên trong nội tâm rất xấu xa tự nói với bản thân như thế, vừa muốn thấy Tô Khê Nguyệt vì cái yêu cầu kia mà lúng túng, bối rối, kinh ngạc đồng thời còn có bộ dạng bị chọc tức, càng nghĩ càng là đắc ý, mấy ngày nay vẫn bởi vì không có thể thực hiện được các cách trả thù mà trong ngực bị dồn nén một ngụm ác khí, bây giờ giống như được thả lỏng không ít. Hắn thậm chí còn nhàn nhã vắt chéo chân, ngồi ở chỗ đó chỉ chờ để chê cười Tô Khê Nguyệt. D_A

Tô Khê Nguyệt rất nhanh đã tới nơi này, nhìn bên trong đại sảnh là cảnh tượng ca hát thái bình như thế, đầu tiên y ngây ra một lúc, sau đó tiếng ti trúc (sáo) chợt biết mất, ngay trước mặt những ca kỹ kia, trên mặt Tây Môn Lẫm Nhiên mang nụ cười khoan thai nói: “Nghe nói ngươi là tài tử, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, hôm nay mọi người cao hứng như thế, ngươi không ngại cũng tới trợ hứng chứ, mới vừa rồi tài nghệ của những ca kỹ này quả thật là không tệ chút nào, ngươi cũng nên hảo hảo thể hiện, đừng để mất mặt trước mặt người khác nha.”

Sắc mặt Tô Khê Nguyệt hơi chút biến đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dạng nhàn nhã như ban đầu. Trong lòng y rõ ràng Tây Môn Lẫm Nhiên là muốn mượn chuyện này hạ nhục mình, nhưng là đánh đàn ca hát, này chính là văn nhã của bản thân, ai nói cùng ca kỹ đánh đàn chính là vũ nhục? Vì vậy vừa âm thầm cười vị đệ đệ tính tình trẻ con này, vừa đi đến bên cầm. Ca kỹ đánh đàn kia kinh ngạc nhìn y một cái, sau đó nở nụ cười, vội vàng đứng dậy, nhường vị trí lại cho y.

Tây Môn Lẫm Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Tô Khê Nguyệt, ngoài ý muốn, đối phương cũng không có xuất hiện vẻ mặt như hắn dự liệu, này không khỏi khiến hắn có chút ủ rũ, ngay sau đó lại thấy gương mặt đỏ ửng của cô ca kỹ kia, còn có ánh mắt không ngừng nhìn lén Tô Khê Nguyệt, điều này làm cho lòng hắn lại càng khó chịu, tuyệt đối không phải là ghen tỵ, nhưng nếu không phải là ghen tỵ vậy là cái gì, hắn cũng nói không rõ ràng, dù sao chính là không thích có người ngó chừng Tô Khê Nguyệt một cách không dè chừng như vậy.

“Đây là yến hội, dĩ nhiên là nên góp một khúc nhạc cho hợp với không khí, không bằng liền đàn bản, tự nhiên muốn một chút hợp với tình hình chi khúc, không bằng đàn một bản “Hoa nguyệt chính xuân phong” (2) đi.”

Tô Khê Nguyệt nhàn nhạt cùng ca kỹ bên cạnh trao đổi, chọc cho Tây Môn Lẫm Nhiên càng thêm mất hứng, những nữ nhân kia nhìn Tô Khê Nguyệt khiến hắn khó chịu, nhưng là Tô Khê Nguyệt bởi vì bàn bạc việc gẩy khúc nhạc nào mà con mắt không lúc nào dời đi người ca kỹ kia, khiến hắn càng tức giận, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là muốn đem cái bàn kia lật đổ.

Liều mạng kìm ném kích động muốn lật bàn, bọn thuộc hạ tò mò kia vẫn còn chưa có phát hiện sắc mặt của cung chủ đại nhân nhà mình đã biến thành đen như đáy nồi, cũng tập trung nhìn về phía Tô Khê Nguyệt đang chuyên chú thì thầm to nhỏ. Bỗng nhiên một thanh âm ưu nhã của tiếng đàn vang lên, trên mặt đất đám vũ nữ lại hòa vào tiếng đàn mà nhảy úa, yến hội rất nhanh lại khôi phục không khí náo nhiệt lúc trước.

Tây Môn Lẫm Nhiên vẫn tự nói với mình là phải nhẫn, phải nhẫn, hắn không tin Tô Khê Nguyệt không sẽ lộ ra vẻ mặt khuất, hắn muốn chứng minh mình so với đối phương còn có kiên nhẫn hơn. Bất quá, Tô Khê Nguyệt đã gãy đến thủ khúc thứ ba, vẻ mặt chẳng những không có khuất nhục, ngược lại càng ngày càng xuất thần, Tây Môn cung chủ rốt cục không nhịn được.

“Đủ rồi.” Một tiếng quát vang lên, đem mọi người đang đắm chìm trong tiếng đàn réo rắt tự nhiên cùng với vũ điệu mê người của các điệu nhảy thức tỉnh, mọi người xôn xao không giải thích được ngẩng đầu nhìn Tây Môn Lẫm Nhiên.

Chỉ thấy ánh mắt hung ác của hắn chằm chằm lại giống như có chút kinh ngạc nhìn Tô Khê Nguyệt. Một hồi lâu bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Gảy đi gảy lại cũng chỉ có những khúc nhạc cũ mèm, nghe cũng nghe chán rồi, chơi một chút trò chơi gian trá đi, ngươi tới đây.”

Hắn ngoắc ngoắc một ngón tay chỉ vào Tô Khê Nguyệt, nhất thời làm đối phương nhăn lại hàng lông mày thanh tú, bất đắc dĩ đứng dậy đi tới giữa sân, Tô Khê Nguyệt nghĩ thầm vị đệ đệ này không biết lại muốn bày ra trò gì để hành hạ mình, ai, không biết vẻ mặt khuất nhục là cái dạng gì, bằng không hay là đi tìm ai đó học tập một chút xem sao, làm cho Giang Phong cao hứng, cũng tránh hắn phải lao tâm khổ tứ tìm đủ mọi cách hành hạ mình.

Tô Khê Nguyệt mới nghĩ tới đây, lại thấy khóe miệng Tây Môn Lẫm Nhiên câu lên một tia cười đắc ý, khụ một tiếng, hắn thoạt nhìn là đang cố gắng che dấu sự hưng phấn của mình, sau đó chậm rãi nói: “Khúc ca đã chán nghe rồi, nhưng là ta còn không có xem ngươi vũ, thừa cơ hội này, Tây Môn tổng quản, ngươi mang cho y một bộ y phục của nữ nhân, ngươi liền nhảy một khúc cho ta xem đi.”

Hắc hắc, lần này ta không tin ngươi còn không chịu thua. Tây Môn Lẫm Nhiên trong lòng đắc ý, vì mình nghĩ ra chú ý thông minh như thế mà tự vỗ án tán dương, thấy Tô Khê Nguyệt khiếp sợ trước mặt, hắn thì càng thống khoái, mới vừa rồi buồn bực cũng đơn giản bị quét sạch, tâm tình thật tốt mà nâng lên chén rượu, đối với những thuôc hạ đang kinh nhạc ở chung quanh nói: “Mấy năm này, cực khổ các ngươi, ta mời mọi người một chén.”

Vừa dứt lời, còn không đợi ngửa đầu nâng cốc uống xong, đột nhiên chỉ nghe thấy một trận tiếng xé gió, tầm mắt có thể nhìn đến nơi đó, một bóng đen lớn hướng hắn đánh tới. Nghĩ sao đến cùng vẫn là một vị cung chủ nghiêm nghị, đối mặt tình huống như thế cũng là không sợ hãi, chỉ vươn tay nhẹ nhàng phất một cái, ám khí kia liền rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy khối. Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng, ám khí kia rõ ràng là mới vừa ở trên chiếc đàn cổ trên bàn kia

Mọi người đồng loạt hít một hơi lãnh khí, khiếp sợ nhìn về phía Tô Khê Nguyệt trong sân, trên mặt toàn bộ là vẻ mặt không dám tin. Đúng! bọn họ biết yêu cầu kia mới vừa kia của Tây Môn Lẫm Nhiên căn bản là vũ nhục đối với vị nam tử ưu nhã này, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra y thế nhưng lại cầm đàn cổ để đánh trả lại cung chủ, y chẳng qua chỉ là một hạ nhân thôi sao, đối mặt yêu cầu như thế, có thể lấy cái chết chống đỡ, nhưng tại sao có thể tàn khốc đả thương người như thế? Nhất là đối tượng lần này của y, địa vị thật sự là quá mức cao thượng, so với hoàng thân quốc thích còn có phần cao quý hơn.

Bất quá Tô Khê Nguyệt cũng không quan tâm thân phận Tây Môn Lẫm Nhiên, cầm vừa rơi xuống, y liền chầm chậm bước lên bậc thang, một đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn đối phương, đối diện với vẻ mặt giận dữ như thiêu đốt mọi thứ của Tây Môn Lẫm Nhiên vẫn không thể kìm được có chút gì đó chột dạ, mặc dù y cảm giác mình căn bản không có gì phải chột dạ, nhưng da đầu chính là không nghe sai sử mà từng đợt tê dại.

“Thật to gan, thế nhưng đến lúc này còn không nhận rõ thân phận của mình sao?” Tây Môn Lẫm Nhiên cứng rắn hét to, hơn nữa rất muốn chụp lấy cái bàn để diễn tả một chút tức giận, vốn phải có của chủ tử, nhưng là chỉ nhìn Tô Khê Nguyệt từng bước đi tới, tay dù sao cũng vẫn không thể duỗi ra được.

“Đơn giản là muốn cho ta khổ sở, cần gì khó khăn như vậy?” Tô Khê Nguyệt đi tới phụ cận, lại bỗng nhiên che giấu đáy mắt tức giận, hắn rũ mắt xuống, bỗng nhiên quỳ gối trước người Tây Môn Lẫm Nhiên, đem hai tay giơ cao khỏi đầu, lòng bàn tay nắm chặt một con dao nhỏ đến nỗi khiến cả bàn tay nhuộn thành màu máu đỏ sẫm.

“Hôm nay ta mạo phạm Gia, vừa không nghe lời. Xin Gia trách phạt, là muốn thiên đao vạn quả cũng được, hay là xẻ tim mổ bụng cũng được, cũng theo ý Gia định đoạt, ta đến cỡ nào sợ đau, Gia không phải là rõ ràng nhất sao?” thanh âm Tô Khê Nguyệt lạnh lùng mà chậm chạp, từng chữ từng chữ tựa hồ cũng đâm vào trong lòng Tây Môn Lẫm Nhiên, khiến hắn đã quên phản ứng như thế nào.

Sợ đau đến cỡ nào? Suy nghĩ vừa bay đi đã trở về ngày trước xa xôi, một ngày mùa hè nóng bức, mình tắm xong từ dưới sông đi lên, len lén chạy đến thư phòng của y, nhìn thấy y ở trong phòng đọc sách, trong nhà không ai, cho nên hắn liền dễ dàng đi vào, tò mò nhìn những thứ được bài biện đẹp mắt kia, kết quả làm vỡ một bình hoa.

Ngay lúc đang bị dọa cho sợ, là người trước mặt này đã tìm cách thả mình mau chóng rời đi, sau đó y lại đi thư phòng, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mà thân hình nhỏ bé của hắn thì núp sau thân cây cổ thụ không ngừng run rẩy. Một lần đó, Tô Khê Nguyệt bị đánh mười bản, còn bị phạt cấm túc ba ngày, đơn giản là bình hoa kia có giá trị vô cùng. Hắn không dám nghĩ, nếu như tội danh là rơi trên đầu chính mình, thì bản thân sẽ bị trừng phạt thành hình người như thế nào.

Nhưng là... Nhưng là lần đó y thay mình gánh chịu tội danh, chẳng qua là bởi vì sự kiện kia còn chưa đủ khiến mình bị đuổi ra khỏi nhà sao? Cho dù sẽ bị đánh gần chết, nhưng chắc là không bị đuổi. Mà chuyện phát sinh sau này chứng minh, người trước mắt này, chẳng qua là vì đợi chờ một cơ hội đem mình một kích bị mất mạng luôn thôi.

CHÚ THÍCH:

(1) Chân chó: chỉ thái độ nịnh bợ, nịnh hót.

(2) Hoa nguyệt chính xuân phong: 花月正春风