Mạc Phụ Đông Ly Cúc Nhị Hoàng

Chương 2



Cửu Ngôn cùng Hoa Hương đã sợ ngây người, lại càng sợ hơn, không nghĩ tới cung chủ chưa bao giờ có một tia dao động trên cái diện cụ da người kia, thế nhưng cứ như vậy bị Tô Khê Nguyệt dễ dàng tróc xuống. Bọn họ không rõ y rốt cục là người như thế nào, cung chủ vì sao cứ luôn muốn nhắm vào y, xem ra quá khứ của hai người có rất nhiều ân oán, từ trong cuộc nói chuyện này có thể biết được chút ít, nhưng cụ thể như thế nào thì không rõ ràng được.

Ngoài ý muốn, đối mặt với cơn thịnh nộ của Tây Môn Lẫm Nhiên, ngay cả Cửu Ngôn, Hoa Hương cùng với tổng quản không tránh khỏi có chút run lên cầm cập, thì Tô Khê Nguyệt lại vẫn như trước không có chút lo sợ nào cả. Y chẳng qua chỉ dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn thức ăn bị rơi xuống đất, lẩm bẩm nói:” Ai, tính tình vẫn tàn bạo giống như khi còn bé, ta còn tưởng rằng có thể trầm ổn hơn một chút, chậc chậc, thật đáng tiếc, học hành, lãng phí đâu hết rồi, điều này là không hay đâu.”

Cửu Ngôn cùng Hoa Hương không hẹn mà rên lên một tiếng, đồng thời lấy tay che đi ánh mắt của mình, nghĩ thầm Tô Khê Nguyệt này thực sự là không có đầu óc sao? Không nhìn thấy cung chủ đã sắp giống như chuẩn bị ăn thịt người rồi sao? Y còn dám nói những lời như thế này, muốn chết rồi. Hơn nữa, loại từ táo bạo như thế kia có thể dùng trên người cung chủ được hay sao chứ? Cần trầm ổn một chút, trong thiên hạ này còn có người nào trầm ổn hơn cung chủ hay sao? Lão Thiên gia ơi, loạn rồi, loạn rồi, đây rút cục là xảy ra chuyện gì đây.

“Ta nói rồi, ngươi không có tư cách nói những lời như thế.” Tây Môn Lẫm Nhiên lẫn nữa rống lên, hắn biết mình hiện tại có chút không bình thường, hắn hẳn phải là nên lạnh lùng ngồi đó, không cần cùng với tiểu nhân này nói nhảm mà trực tiếp sai tổng quản ném y ra ngoài, đánh 20 trượng, hoặc là để y phải chịu sự mệt mỏi, nặng nhọc, sỉ nhục nhất, mà không phải ở nơi này cùng tên ngu ngốc này giận nhảm nhí, nhưng là hắn không có khống chế được mình, định lực hoàn mỹ của mình khi gặp người này, trong nháy mắt liền tan hết rồi.

“ Ta không có cùng lão gia nói chuyện, ta chỉ nói lẩm bẩm một mình mà thôi.” Tô Khê Nguyệt làm như thật, gật gật đầu, câu nói đầu tiên thiếu chút nữa khiến cho Tây Môn Lẫm Nhiên hộc máu, hết lần này đến lần khác trên mặt của y là vẻ chân thành, chỉ bất quá, khi nhìn về phía hắn giữa lông mày y mơ hồ mang theo một nụ cười.

“Cút, cút xuống cho ta.” Không được, không thể tiếp tục như vậy, xem ra mình đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của người này đối với mình, ở trước mặt y mình rất dễ dàng bị xúc động, nhất định phải tỉnh táo lại, từ từ tìm cách hành hạ y sau. Dù sao... Muốn cùng tính nợ mới nợ cũ một lượt, quyết không thể bỏ qua cho cái loại ngụy quân tử, tiểu nhân ác độc này được.

“Được, ta đi, gia, ngài đừng nóng giận, quát lớn hại thân.” Rõ ràng vẫn là vẻ mặt quý công tử lạnh nhạt, nhưng Hoa Hương đã cảm thấy nam tử hoàn mỹ này giống như trong nháy mắt lộ ra hai cái sừng và một cái đuôi thật xấu xa. Nàng không khỏi toát mồ hôi, đối phương là muốn sống chết với cung chủ sao? Dưới tình huống như vậy mà dùng kính xưng “gia”, thật không phải bình thường mà là quá kỳ quặc.

“Cút...” gầm thét giống như cuồng phong mới đi qua, hai tay Tây Môn Lẫm Nhiên run rẩy, thật muốn nhào tới bóp chết tên khốn kiếp mang theo nụ cười rời đi kia, bất quá hoàn hảo lý trí hắn còn tồn tại, không có hành động lỗ mãng, nếu quá kích động, chẳng phải là quá tiện nghi tên khốn kia sao?

“Gia... Ta... Ta đi ra trước xem một chút.” Hoa Hương cũng không biết mình nghĩ cái gì, nếu là bình thường lẽ ra hiện tại nàng hẳn là đợi ở bên cạnh cung chủ, cho dù không có chuyện gì xảy ra, cũng phải cẩn thận hầu hạ, nhưng là, nàng đã nghĩ muốn đuổi theo nam nhân kia, bất kể như thế nào, có vẻ như từ miệng của đối phương sẽ tìm ra được chân tướng sự việc dễ dàng hơn một chút.

Cửu Ngôn lần đầu tiên có cùng mục đích với Hoa Hương, cho nàng một ánh mắt khích lệ, ý tứ rất rõ ràng: mạnh dạn đi đi, gia ở nơi này có ta rồi.

Tây Môn Lẫm Nhiên hít sâu mấy lần, hai mắt âm lãnh mắt nhìn hướng đại môn, bất quá bóng dáng người kia đã sớm biến mất, hắn chỉ kịp thấy Hoa Hương dùng tốc độ nhanh như chạy trốn vọt ra ngoài.

Hướng bọn hạ nhân lên tiếng hỏi Tô Khê Nguyệt mới vừa mới đi theo hướng nào, Hoa Hương ngượng ngùng dùng khinh công, thời gian chưa đến một cái nháy mắt đã nhìn thấy thân ảnh bạch y phía trước. Lúc này bọn họ đã rời xa đại sảnh đi tới phía sau hoa viên, dưới ánh trăng, Hoa Hương bí mật di động, bóng cây lắc lư, cả vườn phá lệ yên tĩnh thần bí.

“Xoẹt” một tiếng, Tô Khê Nguyệt một mực phía trước đi nhanh bỗng nhiên dừng bước lại, sau đó y quỳ xuống, đem Hoa Hương dọa một trận, nghĩ thầm: nga~, thì ra là y cũng biết sợ, thế nhưng lúc này mới biết là phải sợ, chậc chậc, lá gan cũng quá nhỏ, như thế mà đã quỳ xuống rồi sao? Lẽ ra ngươi phải quỳ lạy trước mặt cung chủ chứ, quỳ ở chỗ này có ích lợi gì, cung chủ lại không nhìn thấy.

“Bồ Tát phù hộ, trời xanh phù hộ, Tô Khê Nguyệt ở chỗ này tạ ơn ông trời, tạ ơn chư thần Phật, Giang Phong sống, hắn còn sống, hắn sống hảo hảo... Cám ơn Bồ Tát phù hộ, cám ơn thần Phật phù hộ hắn...” Thanh âm kích động truyền đến, không cao, nhưng giọng nói run rẩy cùng lặp đi lặp lại kia có chút không có mạch lạc, đối phương hiện tại đích xác là kích động không kềm chế được.

Kỳ quái, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Núp trong bóng tối, ánh mắt Hoa Hương nhìn thẳng, nghĩ thầm cung chủ không phải hận y đến muốn lột da sao, nghe ý tứ trong đoạn đối thoại kia giống như ban đầu cung chủ bị y dùng quỷ kế đuổi ra khỏi nhà. Nhưng y hôm nay lại ở chỗ này quỳ lạy thần Phật, uhm, cung chủ gọi y là ngụy quân tử, chẳng lẽ thật sự là thế này phải không? Y bởi vì biết có người đi theo sau mình, cho nên cố ý làm bộ dáng này cho ta xem?

Nghĩ đến đây, trái tim thiếu nữ của Hoa Hương vỡ vụn từng mảnh, nàng mắt thấy Tô Khê Nguyệt quỳ hồi lâu trên mặt đất, cuối cùng mới đứng lên hướng hậu viện đi tới, bởi vì là đưa lưng về phía nàng, cho nên nhìn không thấy biểu cảm, nhưng Hoa Hương rất bội phục y, kích động thế này nhưng cước bộ vẫn trầm ổn như trước.

Khi về đến đại sảnh, bữa tiệc đã được dọn sạch, nàng đi tới phòng ngủ, chỉ thấy cung chủ vừa khôi phục bộ dáng băng sơn như trước, ngồi ở trên ghế tre điều tức. Hoa Hương le lưỡi, nghĩ thầm cung chủ ngươi thật dũng cảm, lúc này luyện công cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma.

“Y làm cái gì?” Đang lúc Hoa Hương muốn lặng lẽ đến bên giường trải đệm chăn, Tây Môn Lẫm Nhiên ngồi ở trên ghế lại đột nhiên mở miệng. Hoa Hương quay người lại, chỉ thấy cung chủ mặt không chút biến đổi nhìn mình, nhưng là trong đôi mắt kia, lóe ra một loại quang mang không rõ ý nghĩa. D_A

“Nga, không có... Không có gì, chỉ là tại... Ở trong vườn hoa quỳ xuống, nói cảm tạ trời xanh để cho ngài còn sống.” Hoa Hương hơi chút do dự một chút, quyết định vẫn là nói thẳng ra, sau đó nàng cẩn cẩn thận thận nhìn hướng Tây Môn Lẫm Nhiên: “Cung chủ, mặc dù nô tỳ không biết các ngươi năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng là Tô Khê Nguyệt kia, thoạt nhìn không hề giống loại người cực kỳ ác độc, có phải hay không là... Là có cái gì hiểu lầm ở đây không?”

“Ý của ngươi là nói, Tô Khê Nguyệt không giống người xấu, ta thì giống hơn, có đúng hay không?” Tây Môn Lẫm Nhiên tức giận hừ một tiếng, khiến trái tim nhỏ của Hoa Hương run nhẹ, vội vàng phẩy tay giải thích, liên tục xin tha lỗi, lúc này mới nhìn thấy cung chủ nhà mình nhẹ nhàng vung tay lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt không nhịn được, nàng quyết định ngậm miệng, nghĩ thầm thật là kỳ tích, kể từ sau khi gặp người tên Tô Khê Nguyệt, vẻ mặt của cung chủ càng ngày càng nhiều ra, càng lúc càng giống người sống.

“Hơn mười năm rồi, vẫn là giả nhân giả nghĩa như vậy, ngươi cho rằng y thật tâm cảm kích trời xanh? Không nghĩ tới ngươi ngày thường cũng được coi là tinh ranh, thế nhưng lúc này cũng bị người kia lừa gạt.” Trên mặt Tây Môn Lẫm Nhiên lộ ra một tia khinh thường, nhưng chợt hắn thu lại, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng nói: “Cũng không thể trách ngươi, bị hắn lừa gạt như thế, làm sao chỉ có thể trách một mình ngươi, ta đây năm đó bị nghi ngờ phản nghịch như thế, cũng không phải đều là do y sao?”

Hoa Hương rất muốn rèn sắt khi còn nóng hỏi một chút chân tướng chuyện năm đó của cung chủ nhà mình, bất quá lời nói ra đến đầu lưỡi hết lần này đến lần khác cuối cùng vẫn là không dám hỏi ra.

Không được, ta không thể dễ dàng như vậy với y, Tây Môn Lẫm Nhiên, ngươi trở lại là vì cái gì? Là vì để cho y vẫn dùng cái loại giả nhân giả nghĩa này ở trước mặt chế phục ngươi sao? Đừng quên, hiện tại ngươi là chủ nhân của y, y cũng chỉ là nô bộc của ngươi, hơn nữa còn là nô bộc ký khế ước sinh tử, cừu hận trong quá khứ, ngươi có thể đòi lại cả vốn lẫn lời rồi, làm sao ngươi còn có thể cùng với y ở trước mặt người khác suồng sã chứ? Ngươi chẳng lẽ là kẻ bất lực sao? Chẳng lẽ đường đường cung chủ Ma Cung, đối với một tên văn nhược chỉ biết đọc sách, lại là một ngụy quân tử, bụng đầy suy tính xấu xa mà không có biện pháp sao? Ngươi quá mất mặt.

Tây Môn Lẫm Nhiên nổi giận đùng đùng nghĩ, lúc này Hoa Hương đã trải tốt đệm chăn, nhìn thấy khuôn mặt hắn vẫn còn tức giận, cũng không nói gì, mời yên lặng lui xuống.

Ngày thứ hai, Tây Môn Lẫm Nhiên đem tổng quản Tây Môn Hạ tìm tới, mặt lạnh lùng trực tiếp phân phó nói: “Ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại, ngươi phải khiến cho tên Tô Khê Nguyệt kia sống không bằng chết, ta tới nơi này, là vì nhìn bộ dạng khốn khổ của y, chứ không phải nhìn y ở trước mặt ta diễu võ dương oai, một màn trên bàn cơm kia, nếu như lại xảy ra lần thứ hai, ngươi tự biết thân biết phận mà cút đi.”

Tây Môn Hạ trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tâm nghĩ tới cung chủ của ta, ngươi không không có định lực tốt, lại còn trách ta, mọi người không phải đều nói ngươi nguội lạnh vô tình sao? Kia khi Tô Khê Nguyệt mạo phạm ngươi, nên một chưởng đánh chết y đi, thật sự nếu không muốn giết chết, làm trọng thương cũng được, ngươi nói ngươi không muốn làm, nhưng lại tới ép ta, ta có thể có cách gì đây? Cũng được, ngươi đã không muốn hạ thủ, ta đây tìm người thay ngươi làm vậy.

Nghĩ tới đây, liền quỷ dị cười đi mấy bước tới gần, nói nhỏ: “Cung chủ, muốn cho y sống không giống người, vậy không phải rất đơn giản sao? Chúng ta trong trang mặc dù so ra kém Ma Cung, nhưng là có rất nhiều hảo thủ, kia Tô Khê Nguyệt tay trói gà không chặt, chỉ cần bắt được liền hung hăng hành hạ một phen, bảo đảm y đi ra ngoài cũng không có ai nhận ra, nếu như còn không được, chúng ta đánh gãy hai chân hoặc một tay của y...”

“Câm miệng, ngươi là heo sao?” Tổng quản còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng rống giận của Tây Môn Lẫm Nhiên cắt đứt, lúc này làm cho gã sợ đến mức liền lăn một vòng lui về phía sau mười mấy bước, mới dám dừng lại sợ hãi nhìn Tây Môn Lẫm Nhiên, không biết mình đến tột cùng đã phạm sai lầm ở đâu.

“Ta muốn để cho y sống không giống người dạng, không phải nói muốn thân thể của y không giống người, ngươi chẳng lẽ không biết những kế kia rất ngốc tử? Ngươi chính là chặt đứt hai cánh tay cùng một chân của y, chẳng phải y vẫn sẽ ngạo mạn sao? Ta muốn ngươi khiến trong lòng y từ từ chịu thua, nhận rõ thân phận hèn mọn của mình, muốn cho y mất đi tất cả tôn nghiêm, ở trước mặt ta sẽ như một con sâu, hay cũng chỉ là một con chuột, muốn cho trong lòng y đau đớn khốn cùng, sống không giống người, ngươi có hiểu hay không?”

“Hiểu, hiểu. Tiểu nhân hiểu rồi ạ.”

Tổng quản trên đầu mồ hôi lạnh, trong lòng thế nhưng gào khóc: ai nói vị cung chủ này nguội lạnh vô tình, vẻ mặt mấy thế kỷ cũng không có thay đổi chút nào chứ, này... Này thuần túy là nói hưu nói vượn a, xem một chút xem một chút, điều này và những tên tiểu tử mười tám mười chín tuôi manh động có cái gì khác biệt chứ?

Ngươi nói muốn cho Tô Khê Nguyệt từ trong tâm cúi đầu, vậy cũng phải là người ta tự nguyện, người ta sống kiêu hãnh, sống tự tại như thế, dù có khổ hơn nữa cũng không có bỏ đi cách sống đó, ta có thể có biện pháp gì? Cung chủ ngươi hận y như vậy, tại sao ngươi không tự mình động thủ đi, làm khó ta, một tổng quản nho nhỏ, đây gọi là bản lĩnh gì chứ?

Một bụng oán thầm cùng phản đối nhưng không dám nói ra khỏi miệng, trên mặt còn bày ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ ý tứ của cung chủ. Cuối cùng, tổng quản rốt cục chờ được đến khi Tây Môn Lẫm Nhiên nói một tiếng “Đi xuống “, trong lòng cao hứng a, vội vàng đi đến lối ra, khi đi ra cửa, lại bị đối phương kêu lại, thấy hắn trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi nói: “Nhớ, khiến cho y mất đi tất cả tôn nghiêm, khi cần thiết có thể quyền đấm cước đá, nhưng phải không để lại vết thương cho y.”

Tổng quản thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép té xỉu trên đất, trong miệng đáp ứng dạ dạ dạ, vẻ mặt nhún nhường lui đi ra ngoài, mới vừa đi ra sân, sắc mặt kia liền biến thành oán khí ngất trời. Nghĩ thầm này là muốn làm cái gì? Có thể quyền đấm cước đá, nhưng không cho phép xuất hiện vết thương? Quyền đấm cước đá làm sao có thể không xuất hiện vết thương đây? Đây không phải là chủ tâm làm khó người ta sao? Nga, biết rồi, cung chủ... có một ý tứ khác đúng không. Chính là không cho phép đối với Tô Khê Nguyệt động thủ đúng không? Vậy ngươi nói rõ ràng ra đi, thiệt là, đau lòng, đau lòng đúng không...

Tây Môn Hạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên ánh mắt mở to, nghĩ thầm rút cục là có chuyện gì xảy ra? Ta làm sao lại có thể nghĩ đến đáp án không thể nào tưởng tượng được này chứ? Đau lòng? Điều này sao có thể? Nhìn cung chủ hôm qua bộ dạng như thế, rõ ràng hận không thể đem Tô Khê Nguyệt ăn ngay tại chỗ, hắn như thế thì làm sao có thể đau lòng, hơn nữa, nếu đau lòng..., thì sao lại hạ cái loại mệnh lệnh vô nhân tính như thế này chứ? Đúng đúng đúng, ta là ngu đần, bị cung chủ làm sợ đến nỗi cháng váng, uhm, về nhà rửa mặt rồi sẽ tỉnh táo hơn, này nếu chuẩn bị không tốt, là sẽ bị đuổi đi, ta không thể khiến bản thân mất đi món tiền thưởng này được.

Hoa Hương cùng Cửu Ngôn phát hiện, cung chủ kể từ khi tới nơi này đều ngồi trong phủ đệ, cả người cũng thay đổi, nếu không phải dọc theo đường đến đây cùng cung chủ nhà mình như hình với bóng, bọn họ quả thực muốn hoài nghi Tây Môn Lẫm Nhiên là giả mạo. Bởi vì hắn hình như trở thành con người có biểu tình, không còn cơ trí như trước nữa, luyện công mặc dù rất chuyên cần, nhưng là nhiều lần thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, khiến Hoa Hương cùng Cửu Ngôn bị dọa sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Nhưng là mặc dù Tây Môn Lẫm Nhiên biến hóa rất lớn, nhưng Hoa Hương lại cảm thấy sự biến đổi này không có gì không tốt, tối thiểu, cung chủ hiện tại sống càng lúc càng giống người, nàng vui mừng với sự thay đổi này, đồng thời đối với cái người có thể khiến cho cung chủ có sự thay đổi như thế này, Tô Khê Nguyệt càng ngày càng tò mò. Bất quá khiến nàng như đưa đám chính là, Tô Khê Nguyệt này nếu như là người quan trọng với cung chủ đồng thời lại là một kẻ tiểu nhân, ty tiện bỉ ổi, kia mối tình đầu yêu say đắm của mình cũng chỉ có thể là vô thanh vô tức mà chết yểu rồi.

Ba ngày tiếp theo, Tây Môn Lẫm Nhiên không có lúc nào là không cố gắng khắc chế mình, hắn vô cùng muốn xem bộ dạng thấp kém không còn cao quý của Tô Khê Nguyệt như thế nào. Nhưng vẫn là cố gắng nhịn được. Hắn tự nói với mình để cho Tây Môn Hạ thời gian, muốn cho người như Tô Khê Nguyệt cúi đầu một cách nhanh chóng là không thể nào.

Nhưng đến ngày thứ tư, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, nghĩ thầm cho dù Tô Khê Nguyệt không có chịu cúi đầu, tối thiểu cũng đã bị hành hạ đến nỗi cúi nửa cái đầu rồi đi? Ba ngày, thật ra thì cũng không ngắn.

Cho nên làm bộ đi dạo trong vườn hoa một chút, Tây Môn Lẫm Nhiên nhanh chóng đi vượt qua những người khác trong phủ, Hoa Hương cùng Cửu Ngôn đi theo rất xa phía sau, bội phục cung chủ nhà mình đối với đường đi trong phủ vô cùng quen thuộc, bọn họ chắc chắn cung chủ nhất định là đã từng ở chỗ này một thời gian ngắn, về phần trong khoảng thời gian này, rốt cuộc cùng Tô Khê Nguyệt có ân oán gì, lại không biết được.

Mắt nhìn xung quanh, tai lắng nghe mọi hướng, Tây Môn Lẫm Nhiên rốt cục dừng bước, hắn nhìn thấy ở phía trước, trên một vùng đất trống phía sau hậu viện, một thân ảnh đơn bạc đang chẻ củi.

Trong lòng lộp cộp nhảy lên một chút, có một loại đau đớn trong nháy mắt đánh úp vào tim khiến hắn cảm thấy đau đớn co rút. Tây Môn Lẫm Nhiên mạnh mẽ lắc lắc đầu một cái, đem cỗ cảm xúc không rõ ràng, không nên xuất hiện kia vứt ra sau đầu, vừa tự giễu nghĩ: Tây Môn a Tây Môn, thật không nghĩ tới, tên ngụy quân tử này đối với ngươi lại có ảnh hưởng lớn như vậy, đến tận hôm nay vẫn còn lớn như thế, ngươi xem bộ dạng y cố hết sức, hẳn là hưng phấn mới đúng a, không sai, là hưng phấn.

Ở nơi này một mình thôi miên, Tây Môn cung chủ cảm giác mình đích xác là có một chút chút hưng phấn, hắn lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Tô Khê Nguyệt, một đôi mắt bắn lục quang giống như sói, nhìn chằm chằm Tô Khê Nguyệt đang bổ củi, chuẩn bị thưởng thức bộ dáng y cố hết sức, trong lòng hắn thậm chí đã bắt đầu ngửa mặt lên trời cười dài, nhưng là rất nhanh, tiếng cười này chưa ra khỏi miệng liền biến mất.

Tô Khê Nguyệt trước mặt, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu nào là y đang cố hết sức cả, mặc dù một thân bố y màu trắng, trên người cũng đều đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, hai túm tóc dài lay động ở trước ngực cũng đã bị ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi lại không ngừng rơi xuống đất nhưng là động tác y chẻ củi cũng rất thuần thục, chồng gỗ bên trái ngày càng giảm bớt, bó củi bên phải cũng đang từ từ tăng nhiều, hơn nữa những bó củi kia đều có hình dáng gần như nhau chứng tỏ người chẻ củi thực sự là quen thuộc với loại công việc này.

Tây Môn Lẫm Nhiên kinh ngạc nhìn, hắn biết Tô Khê Nguyệt tại sao có thể che củi thuần thục như vậy, từ ba năm trước, hắn đã tiếp quản việc làm ăn của Tô gia, phủ đệ này cũng bị đem đi gán nợ, bao gồm cả y.

Từ ngày đó trở đi, hắn liền ra lệnh Tây Môn Hạ đem Tô Khê Nguyệt coi như hạ nhân cũng không bằng, nhưng là nhất định không thể để cho y chết, cũng vì vậy, Tây Môn Hạ mặc dù biết cung chủ hận Tô Khê Nguyệt, nhưng ngoại trừ việc để y một mình sống ở hậu viện nhỏ bé, đi ra ngoài làm những công việc hạ đẳng của hạ nhân, cũng không có hành hạ thân thể y.

Sau đó Tây Môn Lẫm Nhiên đợi ba năm, hắn cho là ba năm này, đã quá đủ khiến Tô Khê Nguyệt biến thành một tên tôi tớ hèn mọn, đã có thể khiến y nhận biết thân phận của mình mà khi gặp mình sẽ sợ hãi quỳ xuống, khóc rống, hối hận, không ngừng làm trò hề.

Cho nên hắn tới, lại không nghĩ rằng, hết thảy mọi chuyện cũng không có như mình dự liệu, không chỉ như thế, cái gã giả nhân giả nghĩa từng được gọi là tài tử, lúc này lại có thể đối với mấy công việc nặng nhọc này thành thạo như vậy, bất khả tư nghị (không thể tin được) nhất chính là, bản thân mình đứng ở sau lưng y, trong lòng ngoài khoái ý, vẫn còn một tia khổ sở cùng buồn bã.

Tây Môn Lẫm Nhiên đã cảm thấy đầu óc ong ong, không đợi hắn kịp suy nghĩ rõ ràng cảm giác của mình, đã nghe Tô Khê Nguyệt bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, định thần nhìn lại, chỉ thấy y đem búa để ở một bên, cúi đầu chuyên tâm nhìn ngón tay của mình, giống như là bị củi làm xước mang rô rồi.

Không chút nghĩ ngợi, Tây Môn Lẫm Nhiên liền sải bước tiến lên phía trước, không nói hai lời liền kéo ngón tay kia qua một bên để mình nhìn rõ hơn.

Tô Khê Nguyệt mới vừa rồi chẳng qua là than nhẹ, nhưng lần này thực sự là kinh hô, cho dù là ai khi tự nhiên có một người ở phía sau lưng mình lao đến hiện ra trước mặt, cũng không thể thản nhiên coi như không có chuyện gì được, hơn nữa người này lại còn là một người dù thế nào cũng không thể nào tưởng tượng được.

“Xước ở nơi nào?” Tây Môn Lẫm Nhiên cau mày, nhìn đôi tay bạch ngọc kia, nghĩ thầm ông trời thật là không công bằng, tại sao để Khê Nguyệt may mắn như thế chứ? Làm việc nặng ba năm, nhìn đôi tay này, trừ mấy vết chai bên ngoài, vẫn là trắng trắng mềm mềm như trước. Mẹ nó, vẫn là mềm như vậy, so với nữ nhân còn mềm hơn. Bởi vì tâm thần hoảng hốt, cho nên hắn vẫn không tìm được cái mộc đâm kia. ( trời ơi chỉ là một tí vụn gỗ nó đâm vào tay thôi mà ảnh làm như ẻm nó bị giết đến nơi rồi ấy. đây chính là hận thấu xương sao * khinhhhhhhhhhhhhh*)

Tô Khê Nguyệt không dám tin nhìn Tây Môn Lẫm Nhiên, dĩ nhiên, chỉ là một trong nháy mắt, y liền khôi phục thái độ bình thường, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười, y chỉ vào ngón giữa của mình, nhẹ giọng nói: “Ở nơi này này, ta mới vừa định đem nó rút ra rồi, ngươi liền tới đây.” Lời còn chưa dứt, Tây Môn Lẫm Nhiên đã thấy được cái đâm kia, rất nhỏ, cũng bởi vì mảnh, cho nên đâm vào càng sâu.

Dùng một chút nội lực ở trên đầu ngón tay, sử dụng ma lộng nguyệt đại pháp dán dính lấy ngón tay giữa, Tô Khê Nguyệt tò mò nhìn ngón tay kia chẳng qua là dừng lại tại phía trên ngón giữa của mình, sau đó đem cái đâm kia chầm chậm đẩy ra ngoài. Y hơi hưng phấn hỏi: “Đây chính là võ công sao? Liền giống như những dị sĩ tài ba theo lời kể của mấy tên hộ viện đúng không, có thể đi tới đi lui. Như vậy đây là một loại võ công sao?”

“Ừ, xem như thế đi.” Tây Môn Lẫm Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái đâm kia sau khi đi ra, cái chỗ ban đầu bị đâm kia có vài giọt máu, cho nên hắn đem ngón tay kia ngậm trong miệng, đem máu đó nhẹ nhàng mút đi.

“Tốt lắm, cũng đã lớn rồi, không cần làm trò như mấy đứa trẻ nhỏ đâu.” trên mặt trắng hồng như ngọc của Tô Khê Nguyệt hiện lên một tia đỏ ửng, rút ngón tay về, cầm lấy cái búa bên cạnh, sau đó lại đem bó củi ra, thuận miệng nói: “Làm sao ngươi lại tới nơi này? Trở về đi thôi? Đây không phải là nơi ngươi nên đến.”

“Không phải là nơi ta nên đến, chẳng lẽ là nơi ngươi nên đến sao? Đừng quên, ta từng ở đây chẻ củi ba năm, xét về cái này, ta so với ngươi thuần thục hơn.” Tây Môn Lẫm Nhiên không phục hừ một tiếng, lời của hắn khiến cho Tô Khê Nguyệt một trận cười khẽ.

“Ngươi bổ củi ba năm là không có sai, nhưng ta cũng như vậy, cũng bổ củi ba năm.” Tô Khê Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiện tại ta đây có thể thuần thục hơn ngươi nhiều. Tốt lắm tốt lắm, ngươi nhanh về đi, đừng ở chỗ này làm trễ nãi việc của ta, tổng quản nói, bó củi này nếu không ở đây trước khi trời tối hoàn toàn thì.... dù có muộn ta cũng đừng nghĩ sẽ được ăn cơm.”

“Là tên hỗn đản nào ra lệnh như vậy chứ? Một đống củi như vậy, đừng nói trước khi trời tối, chính là trước hừng sáng ngày mai, cũng bổ không xong ấy chứ.” Tây Môn Lẫm Nhiên rống to, tiếng hô truyền xa hơn 10m, thành công để cho Hoa Hương cùng Cửu Ngôn lần nữa ngã xuống đất không dậy nổi. Trong lòng hai người chỉ còn lại một thanh âm rên rỉ: cung chủ a, ngươi đây là muốn báo thù hay là căm giận khi thấy người ta bị người khác bị đối xử bất công chứ?

Tô Khê Nguyệt rốt cục không nhịn được ha ha cười ra tiếng, sau đó vung búa, chính xác đem khối gỗ trên đất chém thành hai nửa, vừa nằng nặc nói: “Gia, ngươi bây giờ là chủ tử rồi, nên có bộ dáng một chủ tử, làm sao có thể nói chuyện không đầu không đuôi chứ? Tổng quản nói, đây là ngươi ra lệnh, ngươi muốn ta giống như con giun con dế, làm nô làm bộc, mà không cho ta sống khá giả, đúng không? Chẳng lẽ những lời này thật ra không phải do ngươi nói, là tổng quản cáo mượn oai hùm sao? Ta đây ngày mai sẽ hảo hảo đến tìm gã hỏi một chút.”

Tây Môn Lẫm Nhiên một hơi nghẹn ở trong lòng, thân thể thiếu chút nữa nổ thành một cái lỗ thủng, thế gian còn có chuyện gì có thể tức cười hơn chuyện này hay sao? Hắn thế nhưng đồng cảm với cừu nhân này, hơn nữa mới vừa rồi còn nhổ ra cái đâm, lại thay y cảm thấy bất bình, giận dữ.

Kinh ngạc đứng ở nơi đó, Tây Môn Lẫm Nhiên không nghi ngờ chút nào, hiện tại nếu như có cái ổ của chuột ở đây, hắn cũng sẽ không chút do dự mà chui vào.

Tại sao... Tại sao mười mấy năm trôi qua, nhưng là khi đối mặt với người này, mình vẫn biến thành bộ dạng hài tử của mười mấy năm trước. Tại sao chẳng qua chỉ là cùng y ở chung với nhau một chỗ, ở cùng một tòa phủ đệ thôi mà lại làm cho cả người mình dường như thay đổi. Tại thời điểm chính mình nghĩ muốn liều mạng trả thù, bản năng của mình thế nhưng vẫn là liều mạng che chở y, che chở gã ngụy quân tử này, điều này càng làm người ta oán giận hơn chứ?

Lồng ngực Tây Môn Lẫm Nhiên kịch liệt phập phồng, hắn nghĩ muốn một chưởng đánh chết con người thủy chung lạnh nhạt như nước trước mặt này, lại càng muốn một quyền oánh chết mình, tránh cho bản thân ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

“Vậy ngươi từ từ mà bổ củi đi, tối nay không xử lý xong những bó củi này, cũng đừng nghĩ ăn cơm. Thật ra thì cái này trừng phạt rất thích hợp ngươi không phải sao? Nhớ ngày đó, mẹ ngươi cũng là hành hạ ta như vậy.” Tây Môn Lẫm Nhiên oán hận nói xong, xoay người rời đi. Cũng vì vậy hắn không phát hiện, ở phía sau hắn Tô Khê Nguyệt rốt cục ngưng động tác, từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn rời đi.

Đi trên đường mòn đá trong đình viện, ánh chiều xuyên qua tán lá, lốm đốm từng chấm nho nhỏ, rơi đầy dưới đường.

“Ở mười lăm năm trước, thân phận của ta cũng giống như y, cùng bộ dạng như hiện tại không sai biệt lắm, chẳng qua là đảo lại.” Tây Môn Lẫm Nhiên từ từ đến bên một ụ đá lớn ngồi xuống, chung quanh hắn không có ai, nhưng hắn vẫn cứ mở miệng nói chuyện, thật giống như hắn biết, Hoa Hương cùng Cửu Ngôn dường như đang ở phía sau vậy.

Hai người hầu sợ hết hồn, đang do dự có hay không đi ra ngoài, lại nghe thanh âm Tây Môn Lẫm Nhiên lần nữa vang lên, mang theo một chút ưu sầu một chút thương cảm, hắn là nhớ lại chuyện cũ, đây là lần đầu tiên Hoa Hương cùng Cửu Ngôn nghe cung chủ nhắc tới chuyện cũ của hắn, hơn nữa lại còn dùng ngữ điệu khiến người khác thương tâm như vậy, trong lúc nhất thời, hai người thất thần, người nào cũng không có động.

“Khi đó, y là trưởng tử nhà này, là nhi tử của vợ cả, địa vị vô cùng cao thượng. Mà ta, chỉ là một đứa con riêng, mẹ của ta là một kỹ nữ, ngay cả thiếp cũng không thể làm. Ta ở kỹ viện vừa được ba tuổi, mẹ ta đã chết, có một người đàn ông tới đây đem ta đón đi, hắn nói hắn là cha ta, nói thật, ta không biết mẹ ta rốt cuộc dùng biện pháp gì để hắn tới đón ta đi, ta nghĩ hắn bởi vì thân phận của mẹ, đối với chuyện ta là nhi tử của hắn hẳn là sẽ hoài nghi, bởi vì sau khi ta đến nhà hắn, hắn cũng không quá quản ta.”

Tây Môn Lẫm Nhiên đăm chiêu nhìn trời xanh, cả người hắn cũng chìm trong hồi ức: “Thật ra thì cuộc sống người hầu cũng không khó quá, tối thiểu ngươi bỏ ra, sẽ nhận lại được, vô luận là tiền tháng hay là thức ăn, y phục. Chỉ khác biệt một chỗ chính là ngươi mang thân phận là một tiểu thiếu gia, địa vị so với một người hầu thấp nhất còn thấp hơn, sống cuộc sống bị sỉ nhục hàng ngày và không thể có bất cứ cái gì, bất kể là tiền hay là thức ăn hoặc là y phục. Cái loại cuộc sống này, thật là khắc cốt minh tâm. Không người nào dám cùng ngươi đáp lời, cũng không có ai dám cùng ngươi chơi đùa, hơn nữa cũng không người nào dám len lén tiếp tế ngươi, cho ngươi ăn cơm.”