Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 4: Đưa cơm



“Bổn cung đã nói, những quy củ có thể miễn liền miễn. Ngươi vẫn chưa trả lời bổn cung, những thứ này ở đâu ra?” Khang phi ý thức được chính mình có hơi thất thố, vì vậy thu lại tươi cười, bày ra dáng dấp cung phi.

Dương Quỳnh thuận tay xoa xoa bụi đất dính trên mặt, trả lời: “Thưa nương nương, những thứ này đều là nô tì tìm thấy trong hậu điện.” Dương Quỳnh chỉ than củi, thịt khô, gạo, chậu đồng đang nằm trên mặt đất.

Khang phi gật gật đầu, “Còn có thể dùng sao?”

“Nô tì đã kiểm tra qua, đều có thể dùng. Xem ra một ít thức ăn để ở đây cũng chưa lâu.” Những thứ này đều là thứ tốt khó có được, Dương Quỳnh vừa phát hiện tự nhiên liền kiểm tra cẩn thận, kết quả làm nàng thực hưng phấn. Không chỉ thế, nàng còn tìm được một đoản kiếm rất sắc bén với chất lượng thép vô cùng tốt.

“Có thể dùng là tốt rồi, ngươi đem cất đi, nói không chừng, lúc nào đó còn có thể phát huy đại công dụng.” Thần sắc Khang phi như trước thản nhiên, nhưng khóe miệng hơi nâng, tựa hồ phát hiện một chuyện rất vui vẻ. Nhìn Dương Quỳnh thu dọn sau đó quét sạch sẽ tiểu nhà kho, đợi nàng xong việc, Khang phi hỏi: “Canh giờ này ngươi biết mình phải làm gì sao?”

Dương Quỳnh thầm nghĩ: Nương nương của ta, từ lúc đến đây ta bận đầu tắt mặt tối, đến bây giờ nước còn chưa uống một ngụm. Người nên biết, nếu không phải từ nhỏ ta đã làm việc nặng, lớn lên lại từng đi lính, vậy nương nương người còn không phải ngủ trên đống rác. Còn hỏi ta phải làm gì? Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng Dương Quỳnh cũng không dám biểu lộ trên mặt, vì vậy lắc đầu tỏ vẻ chính mình không biết.

Khang phi dường như đã sớm biết nàng sẽ phản ứng như vậy, “Ngươi nhớ kỹ, canh giờ này là lúc ngự thiện phòng đưa cơm tới. Đãi ngộ với phi tử ở lãnh cung mặc dù chênh lệch, nhưng tất cả đồ ăn không được phép đưa tới chậm trễ, cho nên bây giờ ngươi đến đại môn chờ, rất nhanh sẽ có tiểu thái giám tới.”

Dương Quỳnh đáp một tiếng, xoay người đi về hướng tiền điện, lại nghe thấy giọng nói của Khang phi không nhanh không chậm truyền đến: “Việc ngươi không biết bổn cung đều sẽ chỉ bảo, nếu muốn sống lâu, ngươi nên biết mình phải làm gì.”

Dương Quỳnh âm thầm lè lưỡi, xem ra Khang phi đối với nàng cũng không hề tín nhiệm. Có điều nhìn tình huống trước mắt, hai người các nàng đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, nàng cùng Khang phi cũng không cần lo sẽ bị phản bội. Một khi gặp chuyện không may, ai cũng không được lợi. Người thông minh đương nhiên hiểu được cần hợp tác với nhau, ở chung hòa thuận. Mà may mắn, các nàng đều là người thông minh.

Dương Quỳnh vừa đến đại môn liền nghe thấy tiếng mở khóa cùng dây xích. Nàng vội dùng tay áo lung tung lau mặt, làm cho mình thoạt nhìn không đến nỗi giống Táo vương gia (*).

(*) Táo vương gia: hay còn gọi là Táo quân, là bị thần cai quản việc bếp núc trong nhà.

“Nô tài đến đưa cơm cho Khang phi.” Đại môn mở ra khe hở nhỏ, một tiểu thái giám thò tay đưa hộp cơm vào, Dương Quỳnh tiếp nhận, hắn vội vàng thu tay lại, đại môn đóng, dây xích khóa, tiếng khóa cửa nối tiếp vang lên.

Dương Quỳnh bị một loạt động tác này làm cho choáng váng, sững sờ nhìn chằm chằm cửa lớn, quên cả phản ứng.

“Bọn họ sợ lây dính xúi quẩy của bổn cung.” Chẳng biết lúc nào Khang phi đã đến trước tiền viện, nhìn phản ứng của Dương Quỳnh cảm thấy hơi thú vị.

Dương Quỳnh nghe được âm thanh của Khang Phi mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cầm hộp cơm bước vào chính điện, đặt bên bàn. Mở ra, nàng vốn tưởng chỉ có cơm thừa canh cặn, không nghĩ tới hóa ra lại có cả thịt cá, rất phong phú.

Khang phi luôn chú ý đến biểu tình của Dương Quỳnh, cũng không phải giám thị, chẳng qua ở đây thật sự quá nhàm chán, không nhìn Dương Quỳnh nàng cũng không biết mắt mình nên nhìn đi đâu.

“Ngươi cho rằng bổn cung đến nơi này nên ăn cơm thừa canh cặn?” Khang phi cười cười, ôn nhu mở ra hai mắt, biểu tình khiến người người động tâm, “Ngươi nhớ kỹ, dù sao nơi này cũng không phải lãnh cung, hơn nữa trên danh nghĩa là bổn cung đến dưỡng bệnh, đãi ngộ dành cho phi tử sẽ không giảm bớt, ít nhất... biểu hiện bên ngoài phải là như thế này.”

“A.” Dương Quỳnh căn bản đối với những chuyện này không có khái niệm. Khang phi nói, nàng nghe, chỉ là nghe xong sẽ không để trong lòng. Nàng đem thức ăn trong hộp bày ra, sau đó tới hậu viện múc nước. Vốn muốn để Khang phi rửa tay, nhưng nhìn nước này lạnh như băng, bất giác nhức đầu. Hiện tại muốn nấu nước nóng thật ra cũng có than, nhưng không kịp nữa rồi.

Khang phi ngồi trong điện nhìn Dương Quỳnh bưng chậu gỗ do dự không vào, lắc lắc đầu nói: “Vào đi.”

Dương Quỳnh đành phải bưng chậu tiến đến, Khang phi cũng không cần nàng hầu hạ, tự mình sắn áo rửa tay. Lúc này Dương Quỳnh lại phát hiện ra một việc, nơi này không có khăn lau tay. Khang phi rửa tay xong cầm khăn lụa trên bàn xoa xoa, ngồi trên ghế chuẩn bị ăn cơm.

Dương Quỳnh nhìn chằm chằm vào cái khăn lụa kì quái kia, nó từ đâu biến ra?

Khang phi cũng không để ý tới nàng, trong tay ảo thuật lấy ra một thứ giống như ngân châm (kim châm bằng bạc), lần lượt thoáng châm vào thức ăn. Dương Quỳnh vừa nhìn đã hiểu, đây là thử độc. Ngân châm không đổi màu, Khang phi ý bảo Dương Quỳnh rửa sạch tay tới ăn cơm. Dương Quỳnh nghe lời rửa tay, đương nhiên nàng không có khăn lụa lau tay, vì vậy tùy ý lắc lắc, coi như dùng sức người.

Dù Khang phi chỉ dạy thế nào, ôn hòa bình dị ra sao thì nàng vẫn là phi tử, rất nhiều việc không phải không muốn làm, mà là không có thói quen đi làm. Chẳng hạn như xới cơm, gỡ xương cá,.... Vì vậy Dương Quỳnh không thể đổ trách nhiệm cho người khác mà tự mình làm những việc lặt vặt này. Nói cho cùng, Khang phi cũng không tận lực làm khó nàng, chỗ nào nàng làm không đúng, Khang phi đều ở bên cạnh hướng dẫn. Bởi vậy, trong khoảng thời gian dài sau đó, Khang phi cùng Dương Quỳnh đối thoại trên cơ bản đều bắt đầu bằng từ “Ngươi nhớ kỹ....”

Đối với chuyện của Khang phi, Dương Quỳnh ngẫu nhiên cũng sẽ hiếu kỳ, bất quá chẳng qua là ngẫu nhiên. Ở hiện đại sống ba mươi mấy năm, nàng làm vệ sĩ, cho nên cũng hình thành thói quen không quan tâm đến những việc riêng tư của người khác. Những thứ nên biết, không đi hỏi đối phương cũng sẽ nói, mà thứ không nên biết tốt nhất đừng hiếu kỳ. Biết quá nhiều sẽ trở thành gánh nặng của chính mình. Chuyện của người ta cuối cùng vẫn là chuyện của người ta, người khôn giữ mình mới là đạo lí triết học của nàng.

Thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua, Dương Quỳnh càng thêm hiểu biết nơi này, càng cảm thấy kỳ thật nơi đây cũng không tệ lắm. Đương nhiên nàng nói chính là Lâm Phương các. Tuy rằng không thể đi ra ngoài, nhưng ở tại chỗ này một mẫu ba phần đất, nàng vẫn có đầy đủ quyền tự chủ.

Khang phi mỗi ngày đều ăn no rồi viết chữ, vẽ tranh, thuê hoa,.... nàng không hiểu, cũng không có hứng thú. Vì vậy chuyện cần làm mỗi ngày của nàng, ngoại trừ quét dọn, hầu hạ Khang phi những việc bình thường thì chính là chăm sóc cây cối hoa cỏ trong sân. Tưới nước, bắt sâu bọ, xới đất gì đó, ngày qua ngày cuộc sống cũng không quá khó khăn.

Hết thảy yên bình đều bị phá vỡ ở nửa tháng sau khi các nàng tiến vào Lâm Phương các. Buổi sáng hôm nay, tiểu thái giám như cũ đưa đồ ăn tới, Khang phi vẫn thủy chung cầm châm thử độc.

Nói đến thử độc, có lúc Dương Quỳnh cảm thấy Khang phi quá mức cẩn thận, mỗi một món ăn đều phải thử qua, nếu không tuyệt đối không đưa vào miệng. Cho dù ngân châm đến bây giờ vẫn chưa đổi màu lần nào, Khang phi cũng không từ bỏ. Có điều lần này nhìn Khang phi rút châm ra, ngân châm hơi có màu xám ngắt, sắc mặt của nàng rốt cục thay đổi. Nhưng Khang phi ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Loại cảm giác này giống như đồ vật chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đến.

“Nương nương, cái này.... Nên làm gì bây giờ?” Ban đầu Dương Quỳnh có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. Dù sao mình cũng là từ trong mưa bom bão đạn xông tới, không dễ bị dọa sợ như vậy.

“Đem thức ăn đều dọn đi. Xem ra sáng nay chúng ta phải nhịn đói.” Sắc mặt Khang phi bình tĩnh, cũng không giải thích gì nhiều, cứ thế đi đến một bên viết chữ.

Dương Quỳnh thu dọn đồ ăn, như cũ đi quét tiểu sân, chăm sóc cây cối. Có điều nội tâm không còn bình tĩnh như trước. Có người muốn hạ độc Khang phi, điều này là không thể nghi ngờ. Hơn nữa dường như Khang phi cũng biết đối phương là ai, khó trách trước khi ăn cơm nàng đều thử độc. Có thể thấy đối phương ra tay đều trong dự đoán của nàng. Sự tình đã bắt đầu khó giải quyết, Dương Quỳnh hiểu rất rõ, nếu như bên kia đã bắt đầu động thủ, không đạt được mục đích tuyệt sẽ không từ bỏ. Vậy bước tiếp theo sẽ là gì? Xem ra ngày lành của mình và Khang phi đã đến lúc kết thúc.

Cơm trưa như cũ có độc, Khang phi phân phó đưa nguyên dạng trở về. Vì vậy hai người lại phải nhịn đói. Nhịn đói đối với Dương Quỳnh không tính là gì, trước kia khi nàng đi lính, làm sao có thể đúng giờ ăn cơm, có khi bị đói chính là một ngày hai ngày, nhưng vẫn phải đi băng nằm tuyết, chấp hành nhiệm vụ. Về sau trở thành vệ sĩ, tình hình có tốt hơn một chút, nhưng cũng không có cách nào đúng hạn ăn cơm. Có điều mình không có vấn đề không có nghĩa Khang phi cũng không có vấn đề. Dương Quỳnh thật lo lắng thân thể mỏng manh của nàng không chịu nổi, mà ở nơi này sinh bệnh thì chỉ có con đường chết. Nếu như có thuốc tây hoặc thuốc tiêm linh tinh gì đó, Dương Quỳnh còn rất lành nghề, nếu là thuốc đông y, quên đi. Sắc thuốc nàng còn không biết thì đừng nói đến cái khác.

Cơm tối đưa tới, Dương Quỳnh cũng không ôm hy vọng. Quả nhiên thử một lần, ngân châm toàn bộ biến sắc. Khang phi thở dài, phân phó Dương Quỳnh dọn đồ ăn, còn mình quay về tẩm điện.

Nhìn bóng lưng nhu nhược kia, Dương Quỳnh không khỏi có chút đau lòng. Không thể tiếp tục nhịn đói như vậy? Nàng mang hộp cơm đi, lúc trở lại liền nhớ tới những nguyên liệu nấu ăn phát hiện lúc trước, nội tâm bừng sáng, bây giờ đã đến lúc để chúng nó phát huy công dụng. Nàng vào tẩm điện, xin ý kiến của Khang phi, Khang phi cười nói: “Ngươi muốn bây giờ dùng bếp? Chẳng lẽ ngươi sợ không ai biết chúng ta cất giấu những thứ đó?”

Dương Quỳnh nghe xong sắc mặt suy sụp, hiển nhiên là mình còn không có tính cảnh giác. Đêm hôm khuya khoắt chỉ cần để người ngoài nhìn thấy khói bếp ở đây, chẳng lẽ còn không hiểu?

“Ngày mai đi. Ngươi nghĩ cách đừng để bị phát hiện.” Khang phi nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Thấy Khang phi rốt cục gật đầu, Dương Quỳnh vẫn rất vui vẻ, lập tức đi ra ngoài nghĩ biện pháp.

Hôm sau, khi trời gần trưa, Khang phi còn ở trong phòng viết chữ. Dương Quỳnh tiến vào nhà kho, lục lọi tìm tòi vài thứ mang ra. Lấy một miếng thịt khô, nàng dùng nước rửa sạch sau đó lè lưỡi liếm một chút, vị mặn làm đầu lưỡi tê cứng, quả thực không biết lúc chế biến đã bỏ bao nhiêu muối.

Tay nghề của Dương Quỳnh coi như tốt, nàng lấy một ít gạo trắng nấu cháo, hầm cách thủy một ít thịt khô. Sở dĩ chọn thời điểm này là bởi vì sợ người khác ngửi thấy mùi. Hiện tại là giờ nấu cơm trưa, Dương Quỳnh có hỏi qua Khang phi, bên cạnh có một phòng bếp nhỏ, là nơi chuyên dùng cho thị vệ xung quanh nấu cơm. Về phần khói bếp, Dương Quỳnh nghĩ cách dẫn khói tới cây rừng rậm rạp ở chính giữa Lâm Phương các, bay qua cây cối um tùm, làn khói thoạt nhìn đã rất mỏng manh.

Thời điểm cơm trưa, đồ ăn đưa tới như cũ có độc. Dương Quỳnh đỡ Khang phi đi vào chính điện ngồi xuống, bưng lên cháo cùng thịt khô đã nấu xong. Khang phi ăn từng miếng từng miếng, cũng không vì đói bụng mà có bất kì hành động thất thố nào. Bất quá xác thực so với trước kia ăn nhiều hơn một chút. Thấy Khang phi đã ăn xong, Dương Quỳnh lúc này mới nâng đũa, giống như gió cuốn mây tan đem đồ ăn còn dư lại ăn sạch. Khang phi có chút kinh ngạc nhìn nàng như quỷ đói đầu thai, lắc lắc đầu nói: “Cũng chỉ có ở đây, khi gặp nạn mới không cần so đo quá nhiều. Nếu không bằng bộ dáng vừa rồi, chỉ sợ bổn cung cũng không dùng được ngươi.”

Dương Quỳnh biết tướng ăn của mình lúc nãy có chút khủng bố, vì thế xấu hổ sờ đầu, lập tức nhanh tay thu dọn.