Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 42: Đi tìm quái nhân



Thu Địch Phỉ không biết các cô nương khác cùng các nam nhân khác hôn nhau thế nào, còn nàng với đại ca hôn nhau xong thì có cảm giác choáng váng.

Thì ra hai người khi hôn môi còn có thể há miệng. Thì ra đầu lưỡi hai người có thể quấn lấy nhau. Thì ra hôn môi không chỉ có bờ môi chạm vào mà còn ăn…ách…nước miếng.

Thu Địch Phỉ vốn cho rằng hôn môi là bốn phiến môi của hai người dán vào nhau, xoay đó đầu hai người xoay tròn, giống như lúc ở nhà nàng đã rình coi nhị tỷ và thái tử vậy, bờ môi ngậm chặt bờ môi, cả người nóng lên, sinh ra khoái cảm.

Tiểu cô nương thật ra suy nghĩ cũng đúng, hôn môi đúng là sẽ làm người ta cảm thấy nóng nhưng không phải chỉ là bờ môi mà là cả thân thể đều khát khao.

Khi vị đại ca đại gia miệng lưỡi linh hoạt tách bờ môi của nàng ra, nhanh nhẹn xông vào khoang miệng, Thu Địch Phỉ cảm thấy lúc này nàng không còn ở nhân gian nữa mà đang bồng bềnh chốn tiên cảnh.

Một khắc này, đầu óc ầm ầm trống rỗng, hết thảy tư duy toàn bộ đình chỉ, hai cái chân không còn đủ sức để đứng, khí lực toàn thân đều bị nụ hôn nồng nhiệt này hút hết, nàng chỉ có thể dựa vào trong lòng hắn, phó thác cho đôi cánh tay rắn chắc của hắn.

Kết thúc nụ hôn, Mộ Thiên Sơn ngẩng đầu thấy mỹ nhân trong ngực vì hôn mà trở nên mơ hồ. Hai mắt mê ly mờ hơi nước, nửa mở nửa khép, cái miệng nhỏ nhắn tươi đỏ vì mình vuốt ve mà bày ra vũ mị phong tình, hơi thở có chút dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn vẻ tái nhợt như thường ngày đỏ hồng phấn nộn, giống như có thể chảy ra nước, cả người dáng vào ngực hắn, thân hình vì kích tình vừa rồi mà thoáng run rẩy, bộ ngực phập phồng theo nhịp thở…làm Mộ đại gia càng nhìn càng không kiềm chế được thâm tình trìu mến.

Mộ Thiên Sơn vô hạn ôn nhu thấp giọng gọi tên thiếu nữ trong ngực “Thu nhi”

Thu Địch Phỉ dần dần ổn định nhịp thở và thần trí, lại nghe Mộ Thiên Sơn trìu mến gọi tên mình thì cảm giác ngượng ngùng lại ập đến như dời sông lấp biển, làm cho khuôn mặt của nàng nóng như bị thiêu bị đốt.

Thu Địch Phỉ ưm một tiếng, cúi đầu xuống, rồi như đà điểu, chôn mặt vào trong ngực Mộ Thiên Sơn, không dám động đậy

Mộ Thiên Sơn ha ha cười cười, càng ôm chặt tiểu giai nhân ngượng ngùng trong ngực hơn, sau đó đưa tay vuốt ve đầu của Thu Địch Phỉ như an ủi.

Trong căn phòng, không khí lặng lẽ an bình, êm đềm hạnh phúc cứ vậy diễn ra. Một đôi huynh muội tương thân tương ái ôm chặt nhau lại chính là một đôi nam nữ làm rối loạn luân thường ah.

*******************************

Mộ Thiên Sơn sai người mua một con ngựa tốt, cùng Thu Địch Phỉ rời đi.

Thu Địch Phỉ ngồi trên lưng ngựa, nhưng có cảm giác cả người nàng đều bị bao kín trong thân hình của “ đại ca” nàng.

“Đại ca” không phải thuộc loại cao lớn vạm vỡ mà khí khái như tiên, thân hình cân xứng, nói thẳng ra là có hơi gầy.

Nàng vốn cho rằng nam nhân cơ bắp như vậy sẽ không thể nào che chắn được cho thân hình của một nữ nhân nhưng lúc này nàng giống như gà con đang được bao bọc che chắn trong đôi cánh của gà mẹ, cả người như được khảm vào ngực của Mộ Thiên Sơn.

Bởi vậy Thu Địch Phỉ rút ra được một kết luận.

Nữ nhân có bộ ngực lớn nhất định là dùng một lượng bông lót bên trong để làm tăng kích thước.

Mà nam nhân lồng ngực nhìn gầy gò thực ra có thể che lấp cả một nữ nhân.

Thu Địch Phỉ dựa người vào ngực “ đại ca”, lên tiếng hỏi “ đại ca, chúng ta đi đâu?”

“Đại ca” vô cùng thoải mái, tràn đầy thích ý trả lời “ đi tìm người”

Thu Địch Phỉ liền nảy sinh sự bất an, Mộ đại gia không phải vừa mới ăn miệng cuốn lưỡi của nàng xong, giờ dắt nàng đến trước mặt một đại mỹ nữ mà nói rằng: đây là tỷ tỷ của ngươi, cũng là chính thê của ta, sau này ban ngày ngươi hầu hạ nàng, buổi tối hầu hạ ta?

Nếu là như vậy, nàng lập tức không nói hai lời, cạo đầu! Lên núi! Niệm Phật!

Thu Địch Phỉ trong nội tâm phập phồng bất an nhưng không nói ra miệng.

Mộ Thiên Sơn thấy nàng không hỏi tiếp thì chủ động lên tiếng “ người này rất quan trọng, hắn luôn đến vô ảnh, đi vô tung, đến không báo trước, đi không thèm chào, hành tung bí ẩn, thân hình mau lẹ như gió, đảo loạn nhân tâm như mưa”

Thu Địch Phỉ nghe đến đó thầm nghĩ, cái gì mà như gió lại như mưa, thực không giống con người chút nào.

Trong lòng Thu Địch Phỉ sóng ngầm mãnh liệt nhưng vẫn tận lực che giấu, bày ra vẻ mặt si ngốc ngước đầu hỏi Mộ Thiên Sơn “ người này là tỷ tỷ hay là ca ca?”

Mộ Thiên Sơn vẻ mặt ôn lương tươi cười, giống như hiểu được tâm trạng của Thu Địch Phỉ lúc này, khóe miệng mỉm cười xấu xa, nhẹ giọng hỏi “ Thu nhi, nếu là tỷ tỷ thì sao?”

Thu Địch Phỉ nhếch miệng cười cười, so với Mộ đại gia ngàn năm sau còn khó coi hơn, cứng ngắc đáp “ không…không sao cả” mẹ kiếp, Phật tổ, ta đến đây.

Mộ Thiên Sơn chứng kiến dáng vẻ tươi cười vặn vẹo của Thu Địch Phỉ thì tâm lại không đành lòng, lúc trước hắn luôn lấy việc trêu chọc nàng làm niềm vui, hận không thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy bộ dáng dở khóc dở cười bất đắc dĩ của nàng, nhưng không biết từ khi nào, nha đầu kia chỉ cần nhăn mày một cái cũng làm hắn đau lòng khó chịu.

Lúc này Mộ đại gia sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Đàn ông một khi đã yêu thì tâm trở nên mềm nhũn, cho dù nam nhân trong chốn võ lâm đều là ta không giết người khác nhưng không thể nào chịu nổi người khác mang đao đến kề cổ ta.

Trách không được những hiệp khách nói chuyện yêu đương đều thịnh hành mô típ cũng người yêu quy ẩn núi rừng, vừa có thể tránh bị kẻ địch giết hại, vừa có thể sống thế giới của hai người…

Mộ Thiên Sơn càng ôm chặt thiếu nữ trong ngực, quyết định ăn ngay nói thật chứ không trêu chọc nàng nữa “ người chúng ta muốn tìm là sư phụ ta, Bách Quái lão nhân, chúng ta đi hỏi hắn về giải dược của đoạn tâm tán”

Thu Địch Phỉ nghe nói người bọn họ muốn tìm là một lão đầu thì tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, nghi hoặc hỏi “ thế nhưng mà chẳng phải nói trong thiên hạ đã không còn giải dược của đoạn tâm tán sao?”

Mộ Thiên Sơn ha ha cười, nói “ trước kia ta cũng nghĩ vậy đó, thiếu chút nữa còn tính giết sáy sư huynh nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì ta liền thông suốt một chuyện, sư phụ ta tính tình quái gởi, nếu hắn nói trong tay hắn không có vật gì nghĩa là có rất nhiều, mà hắn nói trong tay hắn có nhiều đồ vật thì nhất định là chẳng còn sót lại chút gì. Bình thường hắn hay khoe mình chỉ co duy nhất một thứ đồ vật thiếu đạo đức như vậy, mà hắn nói như là không ai qua được lòng hiệp nghĩa và nhân ái của hắn, nhưng mà các sư huynh đệ bọn ta đều biết hắn cả đời đều thiếu đạo đức, lòng hiệp nghĩa và nhân ái của hắn đã sớm bị chó tha mất rồi”

Thu Địch Phỉ cảm thấy, tuy lúc này nàng đang được ôm trong một lồng ngực rắn chắc ấm áp nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh thổi quanh quẩn đâu đây.

Thật sự là sư phụ và đệ tử vô thường tới cực điểm ah. Trách không được chư huynh đệ của Thiên Khuyết cung đều y như vậy, mà cũng phải, có một sự phụ không đáng tin như thế thì làm sao giáo dục ra đám đệ tử bình thường được. Nếu có thể giáo dục ra một đồ đệ bình thường thì chuyện này sẽ là kỳ tích chẳng khác nào một hôm đẹp trời nào đó, có vị đại hiệp nào đó tuyên bố hắn sinh ra em bé ah.

Thu Địch Phỉ lại hỏi “ ngươi nói Bách Quái sư phụ hành tung phiêu hốt bất định, vậy chúng ta làm sao tìm được hắn?”

Mộ Thiên Sơn mở miệng nói ra: “Thu nhi không cần gọi hắn là Bách Quái sư phụ, lão già chết tiệt bình sinh ghét nhất là người ta dùng lễ đối đãi với hắn, càng hành hạ hắn, hắn càng vui, ngươi càng giẫm hắn, hắn càng bám theo chúng ta, ngươi mắng tổ tông mười tám đời nhà hắn sẽ làm hắn thấy cao hứng, nói không chừng sẽ thừa nhận bản thân còn cất giấu giải dược ah”

Thu Địch Phỉ lại cảm thấy trán đổ mồ hôi lạnh.

Nàng đối với lão già chết tiệt thật không còn lời nào để nói, lão như vậy chẳng phải là đạm mỹ sao, là cái gì gọi là thụ đó sao?

Mộ Thiên Sơn dừng một chút, tiếp tục nói: ” hành tung của lão già chết tiệt thật ra cũng không khó tìm lắm, chúng ta chỉ cần để ý nghe ngóng một chút, xem ở đâu có người vô duyên vô cớ tiêu chảy không ngớt, hay là ở đâu có người bệnh vốn nhẹ lại đột nhiên thành nặng, hặc ở đâu có những vật kỳ lạ quý hiếm…nhất định là lão ta ở đó”

Thu Địch Phỉ trước kia luôn luôn âm thầm thanh thở, cảm giác vận mệnh của mình không may, cha mẹ không yêu, tỷ muội không chào đón nhưng sau khi nghe xong truyền thuyết về lão già chết tiệt thì nàng đột nhiên cảm giác được thật ra nàng còn hạnh phúc hơn Mộ Thiên Sơn và các sư huynh của hắn nhiều.

Bọn họ lúc nhỏ đối mặt với lão già chết tiệt so với yêu quái còn yêu quái hơn thì chẳng khác nào sống không bằng chết ah.

Đáng thương cho một đám tiểu hài tử.

Trong lúc Thu Địch Phỉ và Mộ Thiên Sơn khoan thai cỡi ngựa, thảnh thơi đi vào một khu rừng nhỏ rậm rạp, đến bên một dòng sông nhỏ thì Thu Địch Phỉ cảm giác có người đang gọi Tam cô nương.

Thu Địch Phỉ nghi hoặc hỏi “ đại ca, có phải có người đang gọi: Tam cô nương đúng không?”

“Đại ca” nàng thản nhiên đáp “ không có, hình như gọi là Thượng Quan”

Thu Địch Phỉ giật mình nhưng hỏi lại: “Thượng Quan? Không phải đâu… Ngươi nghe, là Tam cô nương…”

Mộ Thiên Sơn nhướng mi nói “ sáu tên này thật sự là âm hồn bất tán mà, không ngờ tới đây mà vẫn còn gặp được”

Thu Địch Phỉ không khỏi hé miệng cười trộm, thì ra không phải hắn không nghe rõ mà là cố ý ah.

Mộ Thiên Sơn xoay người xuống ngựa, xoay người ôn nhu ôm Thu Địch Phỉ xuống, hai người sát cánh kề vai cùng chờ đợi sáu màu sắc rực rỡ mang theo bụi mù mịt, mệt mỏi từ xa chạy tới.

Sáu người đến trước mặt Thu Địch Phỉ đều mừng rỡ không thôi, cứ vòng vòng chung quanh nàng, Cam cầu vồng không để ý, đưa tay vỗ vai nàng, hồ hởi nói “ Tam cô nương, quả nhiên là gặp lại ngươi, gặp được ngươi thật quá tốt, không ngờ tới đây cũng có thể gặp được ngươi, thật may quá”

Thu Địch Phỉ bị nhiệt tình của đội hình cầu vồng làm cho choáng váng, ngơ ngác đáp “ vậy sao, còn không biết buổi tối nên ăn gì đây này”

Mộ Thiên Sơn ở bên cạnh ôn nhu lên tiếng “ sư huynh, ngươi gặp mặt nàng, ta liền giết ngươi”

Cam cầu vồng nghe vậy như bị tạt nước nóng, lập tức buông tay, sau đó dùng cái tay kia đánh cái tay đã đặt lên vai Thu Địch Phỉ, thì thào nói “ đáng chết, cái tay mắc dịch này, ai bảo ngươi sờ loạn hả?”

Thu Địch Phỉ toàn thân đổ mồi hôi lạnh, mấy đồ đệ của lão già chết tiệt thật là…có thể dùng bản tính chất phác của mình để tra tấn quần chúng vô tội ah”

trực giác toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa lão già chết tiệt ái đồ nhóm: đám bọn họ ah, rất có thể dùng chính mình chất phác bản tính tra tấn người vô tội quần chúng rồi!

Thu Địch Phỉ cố ổn định tinh thần, lên tiếng hỏi “ các ngươi sao lại ở đây? Vì sao nhìn thấy ta lại cao hứng như vậy?”

Vẫn như thường lệ, Cam cầu vồng lại làm người phát ngôn thay cho cả đội “ bọn ta nghe nói ở trên Nhất Điểm Hồng sơn có cái gì đó là cực dương, nghe người ta nói trị hàn chứng rất hiệu nghiệm, vì vậy bọn ta vui vẻ tới đây, ai ngời tới rồi mới biết cái này không phải là một điểm mà là rất lớn hồng ah. Cũng không biết kẻ đần nào dựng chuyện lên, một điểm cái rắm, nói một đống lớn là được rồi. Bọn ta sáu người, hái mười hai khỏa cũng đã đầy sáu bao toải rồi. Đó, ngươi xem”

Cam cầu vồng nói xong quăng cái bao tải trên lưng xuống rồi nói tiếp “ thứ này đúng là làm mệt chết người, bọn ta cõng nó trên lưng không thể đi nhanh được. Nghĩ tới cõng nó về tới Thiên Khuyết cung, không biết sẽ thu hút bao nhiêu trộm đạo dòm ngó nữa nha. Hôm nay có thể gặp được Tam cô nương, thử hỏi sao bọn ta không cao hứng cho được. Ngươi tranh thủ ngay lúc này ăn hết sáu bao tải nhất điểm hồng này đi, để bọn ta khỏi mất công cõng nữa”

Thu Địch Phỉ nghe xong liền nghiêm nghị quay sang nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, ta đói, ta muốn ăn cơm, bụng trống uống thuốc không tốt, ta không uống thuốc, ta muốn ăn cơm”

Mộ Thiên Sơn nhẹ nhàng ho khan

Có chút nghẹn ah! Tiểu nha đầu cùng các sư huynh hắn ở chung một chỗ lại giống như là xem kịch vui ah.

Mộ Thiên Sơn ho nhẹ để che giấu tâm trạng, lại nghe Cam cầu vồng nói với hắn “ sư đệ, trong lúc bọn ta hái thuốc đụng phải một tên đào binh, bọn ta tra hỏi, hắn nói là từ biên quan trốn tới đây, hỏi vì sao nói thì hắn nói hắn là thủ hạ của Uông Chiến Thắng, nói không muốn trở thành kẻ phản quốc cho nên không muốn làm lính nữa mà về nhà cấy cày, bọn ta suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Uông Chiến Thắng e là có lòng bất chính”

Mộ Thiên Sơn nghe vậy sắc mặt thu vào, nhẹ nói : “Ah? Ha ha ~ rốt cục nhịn không được phải hành động rồi”

Thu Địch Phỉ nhìn về phía Mộ Thiên Sơn, thấy hắn mỉm cười sâu xa khó lường thì cả người không khỏi nao nao.

Điều này làm cho nàng cảm thấy phong vân sắp sửa biến sắc.