Mặc Ái

Chương 29: Đê tiện



Đến khi Mặc Viêm tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Dán sát phía sau là một khối thân thể cường tráng, nhiệt độ nóng bỏng kia như muốn nướng chín Mặc Viêm vậy. Trong đầu y nhanh chóng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi ngủ, thoáng một cái mặt lập tức đỏ bừng, y tuyệt đối không dám tin tưởng rằng mình và hắn thật sự đã làm?!

Từ trước đến nay y vẫn cho rằng có được người kia chỉ là giấc mộng xa vời, bất kể thế nào cũng không dám khinh nhờn hắn, thế nhưng giờ đây lại cùng hắn làm? Hơn nữa hắn còn nói câu kia.

Điều khó tin nhất chính là bản thân rõ ràng đã chết rồi vậy mà giờ lại có thể sống lại. Khi tất cả những điều khó có thể tin tưởng như vậy tập trung lại một chỗ, ý niệm đầu tiên của y chính là, thật ra bản thân lại đang nằm mộng mà thôi.

Y đang nghĩ, không biết liệu mình nên đứng lên hay tiếp tục kéo dài giấc mộng này thì đột nhiên cánh tay trên lưng thu lại, sau đó người kia ghé vào tai y nói: “Ngoan, ngủ cùng ta thêm một lúc”.

Chỉ một câu nói lại khiến Mặc Viêm không chỉ dễ dàng thỏa hiệp, ngược lại càng thêm thật cẩn thận dùng sức ngửi hương vị của người nọ, sau đó cảm thụ nhiệt độ cơ thể cực nóng của hắn.

Suy nghĩ lập tức trở nên mông lung, dường như quay về mười năm trước, đó là lúc Mặc Thanh vừa mới bắt đầu dạy y võ công. Khi đó phải đối mặt với người mình thương nhớ đã lâu, cư nhiên kích động y như nhóc con mới lớn, tâm thần luôn có vẻ bất ổn.

Tuy rằng ngày thường Mặc Thanh thực lười biếng, cũng không thèm can thiệp vào chuyện của y. Nhưng việc dạy y tập võ vào mỗi buổi chiều lại chưa từng gián đoạn lấy một lần, cho dù ban ngày hắn có ngủ nhiều thế nào, lười nhác ra sao, thế nhưng tới giờ dạy, hắn chắc chắc đã có mặt ở cấm địa, sau đó lại bắt đầu chỉ điểm cho y từng chút một.

Thế nhưng có một ngày, Mặc Viêm ở cấm địa đợi thật lâu mà hắn vẫn không xuất hiện. Cũng không hề nghe thấy Thần Mộc đề cập đến việc hắn phải xuất cung, hắn lại càng không phải người hay tới trễ, vậy vì sao lại không đến?

Mỗi lần nghĩ đến người kia, trong lòng y lúc nào cũng rối như tơ vò. Tựa như hàng chục viên bi nhỏ lăn lăn cùng một chỗ, chẳng thể phân biệt rõ ràng. Lập tức, y quyết định làm một việc mà bình thường tuyệt đối không làm.

Y quyết định đến Thanh Hoa điện xem thế nào, mặc dù trong lòng biết hắn không có khả năng xảy ra chuyện gì, thế nhưng quan tâm quá sẽ loạn, y vẫn cứ muốn tự mình xác nhận một chút mới an lòng.

Trước cửa tẩm điện ngay cả một thị vệ hay nha hoàn cũng đều không thấy, toàn bộ Thanh Hoa điện có vẻ an tĩnh dị thường. Y biết Mặc Thanh có thói quen trước lúc ngủ hoặc thức giấc đều phải tắm rửa.

Mặc Viêm đẩy cửa vào, trên chiếc giường trong phòng không có lấy một bóng người, chủ nhân của nó dường như đã thức dậy từ lâu. Như vậy chắc là ở dục trì, Mặc Viêm tiến về phía hậu điện, xuyên qua dãy hành lang dài dằng dặc, chậm rãi bước vào.

Trong dục trì hơi nước mênh mông, mọi thứ đều có vẻ mơ hồ, không thể nhìn rõ ràng. Thế nhưng thanh âm kia vẫn không có gì ngăn cản mà trực tiếp rơi vào tai y, tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân cùng thanh âm va chạm thân thể. Người ở bên trong đang làm gì, trong lòng Mặc Viêm đều hiểu rõ.

Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ, nhưng nếu như không nhìn thấy, sẽ không có cảm giác chết tâm. Y không hiểu sao lại tiến về trước hai bước, tại dục trì hơi nước ngập tràn, y thấy rõ khuôn mặt Mặc Thanh. Cặp mắt kim sắc kia vừa nhìn đến y, đột nhiên sửng sốt, sau đó liền trấn tĩnh lại.

Có một số việc, cho dù từ trước tới giờ ngươi vẫn hiểu rõ, thế nhưng cũng không sánh bằng việc nhìn thấy tận mắt. Mặc Thanh sẽ không biết việc Mặc Viêm thầm mến mình đã mười năm, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền cam tâm tình nguyện vì hắn mà sa đọa, lại càng không biết nhìn thấy một màn như vậy, trong tâm Mặc Viêm có bao nhiêu đau đớn.

Y yên lặng cúi đầu, sau đó chầm chậm xoay người. Trong con ngươi đen láy tràn ngập vô tận bi ai, đúng vậy, ở trong lòng người kia thì y là gì? Nhi tử? Có lẽ ngay cả nhi tử cũng không đúng, cùng một nữ nhân hoan ái còn muốn quan trọng hơn việc dạy y võ công còn gì.

Ngay cái lúc Mặc Viêm xoay người, Mặc Thanh đã trần truồng bước lên bờ. Chứng kiến bóng lưng Mặc Viêm rời đi, hắn theo bản năng lôi kéo, liền ôm cả người Mặc Viêm vào lòng.

Mặc Viêm vẫn còn nhớ rõ, nhiệt độ cơ thể của người kia khi đó, nóng bỏng như vậy, dường như muốn nướng luôn cả y. Tại dục trì hơi nước mênh mông, Mặc Thanh trần trụi ôm y vào ngực, hơi thở của hắn phủ lên toàn bộ cơ thể Mặc Viêm, nhiệt độ đó khiến cho trái tim Mặc Viêm như ngừng đập, không biết phải phản ứng thế nào.

Đây là lần đầu tiên người cách ta gần như vậy, chỉ sợ cũng là lần cuối cùng. Lúc đó trong lòng Mặc Viêm đã nghĩ như vậy.

Vì vậy y hít thật sâu hương vị của hắn, tinh tế cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, chỉ muốn khắc thật sâu vào tận đáy lòng.

Mặc Thanh sau khi ngăn Mặc Viêm lại, cũng không biết phải giải thích cùng y thế nào. Ngay khi nhìn vào trong đôi mắt đen thăm thẳm của y, cả cơ thể nhịn không được mà cương lên. Trong mắt đứa bé kia tất cả đều là cảm giác tuyệt vọng.

Nữ tử vốn vẫn còn đắm mình trong dục trì, đột nhiên bị người bỏ sang một bên, theo bản năng hé miệng gọi, “Cung chủ, người ta còn muốn…”

Một tiếng rên rỉ này khiến bầu không khí giữa Mặc Viêm và Mặc Thanh bị phá vỡ, Mặt Viêm vẻ mặt giật mình, đẩy Mặc Thanh ra, sau đó yên lặng bước ra ngoài. Mặc Thanh cũng không biết làm gì dưới tình huống như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, vung tay lên, đánh chết nữ nhân kia ngay trong ao.

Mặc Viêm liếc mắt nhìn thấy dục trì chẳng mấy chốc đã bị nhuộm thành màu đỏ, trong lòng lại hiện lên một tia vui sướng.

Nhìn Mặc Viêm hoàn toàn rời khỏi dục trì, Mặc Thanh một mình ngây ngẩn ở nơi đó nửa ngày. Đó cũng là lần đầu tiên hắn muốn hiểu thêm hài tử này nhiều hơn một chút.

Từ sau ngày đó, Thiên Tuyệt cung lại thêm một quy định, bất luận kẻ nào cũng không được phép tự tiện bước vào Thanh Hoa điện, truyền triệu sủng thiếp cũng đổi sang lâm hạnh. Đương nhiên việc này cho tới bây giờ Mặc Viêm cũng không hề hay biết.

Bất tri bất giác Mặc Viêm đã rơi vào giấc ngủ, đợi đến lúc y tỉnh lại là do cảm giác ngứa ngáy nơi cổ mà ra. Y hơi mở mắt, liền thấy Mặc Thanh đang vùi đầu vào cổ mình, người nọ cứ một ngụm lại một ngụm, dường như vĩnh viễn không thấy thỏa mãn mà liếm hôn da thịt y.

Sau khi nhận ra y đã tỉnh, Mặc Thanh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó ngậm lấy môi của y, lại bắt đầu một vòng tàn sát bừa bãi. Mặc Viêm vốn còn đang mơ màng, lại bị hắn làm cho biến thành gần như hôn mê.

Ngay sau đó, y cảm thấy một thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng đang chọt chọt ngay giữa mông mình. Mặc Viêm thật sự không thể tin được, người này cư nhiên lại muốn nữa, là bởi vì bên cạnh không có nữ nhân sao? Thế nên cho dù mình là nam nhân cũng có thể khiến y động dục được.

Nghĩ đến đó, bao nhiêu nhu tình trong lòng Mặc Viêm đều biến thành bi ai. Hắn đẩy cơ thể Mặc Thanh đang dán hơn phân nữa trên người mình ra, sau đó chuẩn bị xuống giường. Không ngờ ngay lúc bản thân không đề phòng lại bị người kia kéo lại, chẳng những thế còn bị hắn ôm chặt vào lòng.

“Không được đẩy ta ra!” Người kia thực bá đạo tuyên bố, rồi như thể muốn trừng phạt mà cắn lên vành tai y một cái.

Đau đớn khe khẽ khiến tinh thần Mặc Viêm phục hồi lại. Cho dù Mặc Viêm có thương hắn đến mức nào, nhưng tự tôn nam tính cũng không cho phép bản thân bị hắn xem như nữ nhân dùng để tiết dục. Y lại giãy dụa muốn đẩy Mặc Thanh ra, rồi lại bị hắn ôm chặt hơn nữa.

Mặc Thanh có chút khó hiểu, “Viêm nhi, làm sao vậy?”

“Ta không phải nữ nhân!” Mặc Viêm có chút tức giận. Bộ dáng đói khát đó của Mặc Thanh tuy là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến dục vọng của hắn tất cả đều là do ham muốn nữ nhân, y lập tức trào lên cảm giác xấu hổ cùng giận dữ dị thường.

Mặc Thanh lập tức hiểu rõ suy nghĩ của y, động tác lại càng thêm ôn nhu, tay hắn tùy ý lưu chuyển trên lồng ngực Mặc Viêm khiêu khích, cất tiếng nói khàn khàn khẳng định, “Viêm nhi dĩ nhiên không phải là nữ nhân rồi.”

“Vậy người còn…” Mặc Viêm nghe được càng giận hơn nữa.

Bộ dáng ghen tuông của Viêm nhi thật là đáng yêu nha. Mặc Thanh nhịn không được nở nụ cười, sau đó xoay người một phát đè lên người y: “Thế nhưng người phụ thân muốn cho tới bây giờ đều là Viêm nhi.”

Mặc Viêm khó hiểu trợn to hai mắt, còn chưa kịp kinh hô, vật to lớn của người nọ đã ngay lập tức tiến vào sâu bên trong tiểu huyệt non mềm. Mặc Thanh khép hờ mắt thỏa mãn thở dài một hơi: “Để phụ thân nói cho Viêm nhi biết ta muốn ngươi biết bao”.

Ngay khi Mặc Viêm còn đang chìm trong giấc ngủ, Mặc Thanh đã không kìm lòng nổi mà hôn lên toàn bộ cơ thể y, lại tự tiện dùng thuốc mỡ cẩn thận mở rộng tiểu huyệt, chỉ chờ y tỉnh lại là lập tức phát huy dục vọng mạnh mẽ.

Mà Mặc Viêm bị hắn đặt dưới thân chỉ có thể để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm! Nhìn Mặc Thanh đang cười đến cực độ tà tứ, Mặc Viêm nhịn không được quay đầu sang chỗ khác, trong lòng mắng thầm một câu: “Đê tiện!”