Mặc Ái

Chương 18: Độc Xà



Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thanh liền quyết định ly khai. Thần Mộc ước gì nhanh chóng được rời khỏi nơi Kiêu tộc quỷ dị này, nhưng khi nhìn thấy Kiêu Tử Dật mang theo hành lý đi tới, sắc mặt của y thoáng cái trở nên xấu xí vạn phần.

Kiêu Tử Dật quỳ gối trước mặt Mặc Thanh thỉnh cầu: “Tôn thượng, trong tộc nhất trí quyết định cho ta đi theo bên cạnh ngươi, nếu tôn thượng không ngại, cho ta đi cùng cũng được”. Võ công Kiêu Tử Dật khắp thiên hạ chỉ sợ cũng khó gặp địch thủ.

Hơn nữa xem thái độ của Kiêu tộc, đối với tôn thượng này vô cùng sùng kính, có một thuộc hạ trung thành như Kiêu Tử Dật cũng không phải chuyện xấu. Huống chi, có Kiêu Tử Dật chẳng khác nào có toàn bộ Kiêu tộc, thế lực của Kiêu tộc đối với Thiên Tuyệt cung mà nói, càng như hổ thêm cánh.

Mặc Thanh gật đầu đáp ứng, Kiêu Tử Dật sắc mặt vui mừng đi theo, sắc mặt Thần Mộc thì đen thui, thế nhưng y cũng không dám chất vấn quyết định của cung chủ, chỉ đành cắn răng nhẫn nại.

Trên đường trở về có thêm Kiêu Tử Dật cũng không phải chuyện xấu. Hắn sinh sống trong sa mạc hai mươi mấy năm, đối với nơi này hết thảy đều quen thuộc, hơn nữa hắn còn biết không ít kỳ văn dị sự, trên đường vừa đi vừa nói chuyện, ngược lại khiến cho bọn ho so với lúc tới không còn buồn chán.

Bất quá trong lòng Thần Mộc vẫn có chút bất mãn, mặc dù Kiêu Tử Dật cái gì cũng chưa nói, nhưng hành động của hắn khiến Thần Mộc cảm thấy không được tự nhiên, lúc ánh mặt trời gay gắt, người kia lơ đãng đến bên cạnh y, giúp y ngăn trở ánh mặt trời. Buổi tối lúc nhiệt độ giảm xuống, người kia cũng sẽ vô tình hoặc cố ý thay y ngăn cản đầu gió.

Thần Mộc không phải là người nhạy cảm, lúc đầu cũng không chú ý tới. Qua hai ngày, hắn mới bất tri bát giác phát hiện, cư nhiên không có bị phơi nắng lột da như lúc trước, buổi tối cũng không phải chịu đựng cơn lạnh thấu xương. Sau đó mới phát hiện, nguyên lai tất cả mọi chuyện hết thảy đều bởi vì người kia.

Thần Mộc có chút tức giận, đối với người kia hung tợn nói: “Này, tiểu tử! Ta nói thẳng với ngươi, ta đã có con trai, chuyện mặt nạ coi như quên đi”. Kiêu Tử Dật vốn đang cúi đầu thêm lửa, nghe Thần Mộc nói nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn y một cái, giọng nói cũng nhàn nhạt: “Nga? Thế nào?”

Thần Mộc không biết mình có lầm hay không, y nghĩ người thanh niên kia dùng thần sắc nhàn nhạt để che dấu sự phẫn nộ của hắn.

“Chúng ta coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh, ngươi cũng biết, ta là một nam nhân bình thường, tuyệt đối không thể nào là một nửa định mệnh của ngươi”.

Kiêu Tử Dật quay đầu, thần sắc kỳ lạ nhìn Thần Mộc: “Ta đã biết”. Cái loại thần sắc này của hắn càng khiến Thần Mộc thêm buồn bực, tựa hồ như y mới chính là kẻ tự mình đa tình.

Từ lúc đó, dọc theo cả con đường này, Kiều Tử Dật cũng không cố ý biểu hiện gì nữa, ngay cả Thần Mộc từ hành động của hắn, cũng có thể nhận thấy hắn là người vô tâm. Thần Mộc cảm thấy mình như bị người vạch xiêm áo, người ta căn bản không coi chuyện này là thật, chỉ có y ở đây một mình khẩn trương không thôi.

Nghĩ như vậy, ngực Thần Mộc càng thêm khó chịu, bản thân còn đang muốn làm thế nào khuyên giải Kiêu Tử Dật, kết quả đổi lại mình trở thành kẻ ngu ngốc trong mắt người khác.

Thế nhưng ngay cả Thần Mộc cũng không thể giải thích, vì sao khi biết những chuyện Kiêu Tử Dật làm vì y trước đó, lại thấy sự vô tâm mấy ngày nay của người nọ, tâm tình của y ngược lại có chút quái dị.

Thần Mộc nhắm mắt lại, nhịn không được mắng: “Kháo! Mặt nạ chết tiệt, làm cho lão tử trở nên không bình thường”. Bởi vì ban ngày đi quá mệt mỏi, nên ban đêm y lập tức tiến vào mộng đẹp.

Khi y ngủ, Kiêu Tử Dật đột nhiên ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn ngắm thụy nhan của Thần Mộc.



Mỗi khi màn đêm phủ xuống, Mặc Thanh đều trở nên có chút kỳ lạ, tựa hồ ngủ không yên. Hắn đi đến một nơi không có người, sau đó tìm một nơi không có gió nằm xuống, cứ như vậy nhìn chằm chằm bầu trời đêm.

Bầu trời đêm trong sa mạc, các ngôi sao luôn luôn rực rỡ, cảm giác như có thể chạm vào. Mỗi lúc như vậy, Mặc Thanh luôn không nhịn được nghĩ, lúc Viêm nhi ở trong sa mạc, có phải hay không cũng thích nằm ngắm sao như vậy.

Mặc Thanh cảm giác bản thân càng ngày càng trở nên kỳ lạ, thậm chí mang theo một chút điên cuồng.

Hắn hiện tại cố chấp muốn hiểu rõ tất cả tâm tư trong lòng Mặc Viêm, mỗi một cử động, mỗi một biến hóa. Hắn không quan tâm chuyển biến này là tốt hay xấu, hiện tại hắn chỉ bức thiết muốn tìm Mặc Viêm trở về, giống như đã mất đi một sinh mệnh quý báu vậy.

Khi Kiêu Tử Dật đi tìm Mặc Thanh, thấy Mặc Thanh yên lặng nhìn ngắm bầu trời đêm, trong con ngươi ám kim kia tràn đầy tịch mịch, tựa hồ như đã từ rất lâu trước kia, hắn vẫn cứ như vậy ngước nhìn bầu trời đầy sao.

“Tôn thượng”. Kiêu Tử Dật đối với Mặc Thanh vẫn có một loại cung kính không nói thành lời, sự kính nể này phảng phất như từ chỗ sâu nhất trong linh hồn đi ra, cũng có thể đây là bản năng của người Kiêu tộc, điều này chính hắn cũng không rõ. Trước khi nghe những lời đồn về cung chủ Thiên Tuyệt cung, lần đầu tiên gặp mặt, hắn cũng đã thần phục trước Mặc Thanh.

“Chuyện của các ngươi, ta sẽ không can thiệp”. Mặc Thanh thản nhiên nói, Kiêu Tử Dật ngây ra một lúc, sau đó lại thoải mái nở nụ cười, hắn có thể giấu giếm được người thần kinh thô như Thần Mộc, nhưng không thể giấu giếm được ánh mắt của tôn thượng.

Kiêu Tử Dật cũng không bỏ đi, hắn ngồi xuống cách chỗ Mặc Thanh không xa, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Hắn biết tôn thượng đang tưởng niệm người kia, kỳ thực hắn rất tò mò, rõ ràng hai người bọn họ đều rất quan tâm đối phương, vậy tại sao lại phải trời Nam đất Bắc.

“Thanh Viêm cũng rất thích nằm ngắm sao”. Kiêu Tử Dật vừa nhìn sao vừa nói, Mặc Thanh nhẹ nhàng thở dài, mở to mắt, lại nhịn không được rơi vào trong hồi ức.

Kiêu Tử Dật càng thêm hồ đồ, mở miệng hỏi: “Tôn thượng, ngươi và Thanh Viêm kỳ thật rất quan tâm nhau, vì sao, vì sao…”

Mặc Thanh ánh mắt lóe lên một cái, lộ ra nụ cười khổ: “Thanh Viêm kỳ thực tên là Mặc Viêm, y chính là nhi tử ruột của ta”. Điều này khiến cho Kiêu Tử Dật há to miệng, không biết phải nói gì cho đúng.

Hắn vốn tưởng rằng, hai người kia bất quá bởi vì ngại thân phận nam nhân nên không muốn biểu đạt tình yêu với nhau, lại không nghĩ rằng, giữa bọn họ còn ràng buộc huyết thống.

Thế gian này mọi người kiêng kỵ nhất là luân lý, thảo nào mà Thanh Viêm, không, là Mặc Viêm lại yêu trong tuyệt vọng như vậy. Kiêu Tử Dật đột nhiên vì bạn tốt mà đau lòng: “Tôn thượng, ngươi đừng đi tìm y nữa, như vậy chỉ càng làm y thêm thống khổ”.

Mặc Thanh đột nhiên quay đầu nhìn Kiêu Tử Dật, nói như đinh đóng cột: “Mặc kệ mất bao lâu, ta cũng phải tìm được y”.

Kiêu Tử Dật như hiểu ra điều gì: “Nguyên lai, nguyên lai ngươi…” Vẻ mặt của hắn đột nhiên từ buồn thành vui, hắn cũng kiên định gật đầu: “Tôn thượng, ta cũng sẽ cùng ngươi đi tìm”.

Ngay khi đoàn người Mặc Thanh trở lại cứ điểm gần Mạc Bắc, lập tức có người đưa lên tin tức của Thiên Ngữ đường chủ truyền tới. Mặc Thanh nhận lấy mở ra xem, lập tức nhíu mày. Thần Mộc và Kiêu Tử Dật kinh ngạc, nhận lấy mảnh giấy xem qua.

“Đệ nhất sát thủ hiện nay, hiệu là Độc Xà, vô cùng độc ác, chỉ nhận giá ngàn vàng, chưa bao giờ thất thủ”. Sau khi hai người đọc xong nghi ngờ liếc nhìn nhau, Thần Mộc nhịn không được hỏi: “Cung chủ, ngươi nghĩ Độc Xà này là thiếu cung chủ?”

Mặc Thanh không nói gì, Kiêu Tử Dật lại cho rằng có thể: “Ta và Thanh Viêm thường bàn luận, thứ y am hiểu nhất chính là thuật ám sát. Độc Xà này cũng không khác lắm, ra tay lại dị thường độc ác, ta nghĩ trừ y ra không thể còn người khác”. Hắn vừa nói xong, Thần Mộc và Mặc Thanh lại đồng thời sửng sốt.

Bọn họ và Mặc Viêm chung sống mười lăm năm, biết võ công của y cũng đủ xưng bá võ lâm, vậy mà lại không biết, sở trường của y cư nhiên là ám sát. Thế nhưng y chưa từng hỏi qua Thiên Sát đường chủ a, Thần Mộc đột nhiên cảm thấy mặc dù hắn nhìn đứa bé này lớn lên, lại chưa bao giờ hiểu nó.

Mặc Thanh đột nhiên nhớ tới đại hội anh hùng lần đó, tựa hồ là sợ Mặc Thanh nhận ra, y chưa bao giờ sử dụng chiêu thức hắn dạy, tất cả đều chỉ dùng một chiêu trí mệnh.

Lúc đó hai người đứng trên đài, bạch y thiếu niên kia, nếu nhìn từ bề ngoài và khí chất, đều rất giống Viêm nhi. Thế nhưng, khi ánh mắt Mặc Thanh nhìn tới thiếu niên đeo mặt nạ đen, sẽ thấy thiếu niên kia có một mặt giống mình.

Trên người thiếu niên kia lộ ra mùi máu và sát khí tự nhiên, khiến tim hắn không tự chủ nhảy lên, đó là loại mừng rỡ khi tìm được đồng bạn, mà cái loại khí huyết này, hắn đã từng thấy qua trên người Mặc Viêm hai lần.

Tựa hồ chỉ cần có hương vị của máu, sẽ dẫn dụ ra bản năng chôn sâu bên trong Mặc Viêm, chỉ cần ngửi thấy được hương vị ngọt ngào kia, y liền biến thành một yêu ma khát máu, Mặc Thanh hiển nhiên đối với loại nhận thức này rất hài lòng. Tựa như Mặc Viêm đã từng nói, nếu hắn là ma đầu thì y chính là yêu nghiệt, nha, thật là xứng.

Thế nhưng Độc Xà này so với những sát thủ khác không giống nhau, không ai biết làm sao để liên lạc với y. Y tiếp nhận nhiệm vụ cũng rất tùy ý, những người giao nhiệm vụ cùng những nạn nhân bị sát hại không chút liên hệ nào với nhau, mỗi một nơi đều cách nhau rất xa.

Đám người Mặc Thanh truy tìm đã hơn một năm, vẫn không thu hoạch được gì, mỗi lần dò theo địa phương Độc Xà gây án đều trở nên hỗn loạn.