Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 9



Chuyện cũ của ai, ai rơi lệ

Không phải ánh nắng, không có ánh nắng, có tìm kiếm cách mấy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

Nên mới là hư vô, nên mới là ảo tưởng.

Cho tới bây giờ đều là một giấc mộng đẹp, nhưng có bao nhiêu người có thể tỉnh lại từ trong mỹ mộng?

” Mẹ, mẹ…”

Trên người mẫu thân mang gông xiềng vừa nặng vừa tối, đó là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, ánh mắt mọi người đều đồng tình và vui sướng khi có kẻ gặp họa.

Đúng vậy, kẻ vốn ở trên đỉnh cao, một khi đã ngã xuống, sẽ không ai cứu hắn, chỉ biết xoi mói thi thể ngã nát đến độ thảm thương không chịu nỗi.

Phụ thân đứng trong đám người, y dùng sức bịt miệng tiểu nam hài, mãi đến lúc hài tử sắp ngạt thở mới ôm nó ra khỏi đám đông, lần đầu tiên thấy phạm nhân diễu hành thị chúng, lần đầu tiên thấy giết người, mà kẻ đó lại chính là mẫu thân của mình.

” Hài tử.”

Nam nhân yếu đuối cầm nước mắt.

” Nhà chúng ta hết rồi.”

Nhà chúng ta hết rồi, nghĩa là gì, là nhà tan cửa nát sao, nhưng tại sao nó còn sống?

Đúng vậy, tại sao mẫu thân nó đường đường là công chúa một nước, lại rơi vào kết cục này? Cả nhà bị tử hình, tịch thu gia sản.

Chỉ có phụ thân văn nhược mang nó trốn thoát, tỷ tỷ nó, muội muội, còn đệ đệ chưa đầy tháng, cũng trở thành vật chôn theo của cái nhà này, chỉ có nó, còn sống như cái xác không hồn, có thể làm được gì?

” Phụ thân, phụ thân…”

Cái nam nhân đó cũng đi rồi, y chung quy quá mức yếu ớt, không thể chịu đựng đả kích như vậy, chỉ mới đào vong được hai năm, phụ thân nhiễm dịch bệnh, giữa gian nhà tranh gió lùa tứ phía, phụ thân vươn bàn tay khô kiệt vuốt mặt nam hài, thanh âm suy yếu.

” Nhà của chúng ta là bị một nam nhân làm hại… Ngoại thành Diễn Phong Sơn… Ngươi.. Ngươi đi…”

Lời chưa nói ra, mệnh cũng chưa kết thúc, lời đã dứt rồi, người có thể thanh thản ra đi.

Khi sự không cam lòng trong ánh mắt chấm dứt, mãi đến lúc lâm chung mới nói ra sao?

Ngay cả báo thù cũng không dám, xem ra quả thật là một nam nhân vô dụng, nam hài lau khô nước mắt, nó mỉm cười châm chọc.

Tuổi vẫn còn nhỏ, vốn phải còn chơi trống lắc, làm nũng trong ngực mẫu thân, nhưng thế giới này lại tựa hồ không có chỗ sinh tồn cho nó.

” Lại gặp ác mộng sao?”

Thanh âm băng lãnh vang lên trong bóng tối, Lạc Vấn Tâm ngồi dậy, trên trán còn mồ hôi lạnh.

” Ngươi đã đến rồi.”

” Ân, muốn đến để thấy ngươi.”

Lời còn chưa dứt, một thân ảnh phủ lên, đôi môi ôn nhuận lấp kín Lạc Vấn Tâm, cắn mút qua lại.

” Ngô…”

“Đừng…”

Vất vả đẩy nam nhân ra, Lạc Vấn Tâm thở gấp cự tuyệt.

” Sao? Ngươi vẫn còn nghĩ đến Lạc Vô Trần ư?”

Thanh âm nam nhân mang một chút tức giận.

” Tại sao không giết hắn, ngươi không phải vẫn mong đợi ngày này sao?”

” Hiện giờ còn chưa tới lúc giết hắn.”

” Hừ, chuyện lúc trước chẳng lẽ ngươi đã quên? Ngươi được trang chủ chọn làm nghĩa tử chỉ để làm lá chắn cho Lạc Vô Trần, lúc nguy cấp hảo lấy ra dùng.”

“ Ta biết.”

Lạc Vấn Tâm cười lạnh.

” Nên ta muốn nỗi thống khổ hắn nếm được phải càng thêm nặng.”

“A, bảo bối của ta, ngươi cho là ta không biết tính toán của ngươi sao?”

Nam nhân ôm chặt thân mình Lạc Vấn Tâm.

” Ngươi yêu hắn, phải không?”

” Không sai.”

Lạc Vấn Tâm trả lời.

” Nhưng ta đã là người của ngươi.”

” Ngươi biết thì tốt, Diễn Phong sơn trang sớm hay muộn cũng là thứ nằm trong lòng bàn tay ta. Nên đừng chống lại ta, nếu không, ta sẽ đối phó ngươi tựa như đối phó Lạc Vô Trần. Bảo bối, ta vẫn rất thích ngươi.”

“ Ân…”

Lạc Vấn Tâm không lòng dạ nào cự tuyệt, cũng cự tuyệt không được, bắt đầu từ mười mấy năm trước, đã sớm biết được kết cục phải là ngày hôm nay.

Tiểu nam hài lảo đảo bước trên đường, đã mấy ngày rồi nhỉ, không ai cần một hài tử gầy yếu vô lực, nó có khả năng gì đâu, chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.

Hoặc chạy đến Diễn Phong Sơn rồi bị người giết chết như cỏ dại.

Mà muốn được như vậy, bản thân nó phải còn sức lực.

Nó té xuống ven đường, tưởng mình chỉ có thể chờ chết, ánh mắt bắt đầu tan rã, mãi đến lúc một đôi giày đen đứng trước mắt, theo giày hướng lên trên, là trường sam tơ lụa màu đen, khuôn mặt nam nhân ngược nắng mơ hồ không rõ, thanh âm y cũng tựa như truyền đến từ phía chân trời.

” Tiểu quỷ, ngươi muốn sống không?”

” Muốn…”