Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 47



Bắt kẻ thông gian…

” Vương, Vương gia… Vương phi lại chạy!”

Gia đinh sợ chết khiếp bò vào thư phòng, một cặp mắt đậu xanh nhỏ hợp với cái miệng rộng cùng nhăn lên thành một nùi, rất giống một cái bánh bao kém chất lượng, hấp quá nước, bất quá vị này chính là bị dọa hỏng, dù sao người ta cũng không xấu như vậy, chỉ là vì sợ hãi mới làm mặt mày vặn vẹo.

( Gia đinh: ta cũng không phải cố ý, kẻ nào có chủ tử như vậy mà vẻ mặt vẫn sáng lán nổi, mẹ nó kẻ đó chính là biến thái! Tiểu Biên: chú ý dùng từ, ta nói văn minh…. Gia đinh: chó má. Tiểu Biên đại hỏa: về sau không cho ngươi lên sân khấu nữa! Gia đinh nước mắt lưng tròng: ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta… Chuồn.)

” Nga?”

Da Luật Sơn ngoài cười trong không cười, cơ thịt cũng mau giật giật, “thê tử” mới cưới mỗi sáng sớm liền chạy chơi đâu mất tích, nửa đêm phi tường vào cửa, ai cũng không chịu nổi, huống hồ là Vương gia hơn nửa cuộc đời bá đạo. Nhưng Lạc Vấn Tâm vẫn có biện pháp quản chế y đến ngoan ngoãn dễ bảo, chẳng lẽ thật sự là thê quản nghiêm sao? Còn chờ khảo chứng.

” Các ngươi sao lại không xem chừng hắn?”

Mắt nhíu lại, dấu hiệu nguy hiểm, gia đinh nuốt nuốt nước miếng, âm thầm cầu trời phù hộ.

” Vương phi là thân thể nghìn vàng, bọn tiểu nhân không dám thật sự đắc tội, hơn nữa hắn, hắn võ công lại cao, chúng ta ngăn không được…”

” Gia hỏa vô dụng, kéo xuống đánh năm mươi đại bản, tất cả những kẻ trông giữ Vương phi chiếu phạt như nhau. Tái đổi một đám mới!”

Da Luật Sơn cười cười nguy hiểm.

” Lần sau không cần đánh bằng roi, trực tiếp xách đầu các ngươi đến đây.”

Tàn ác vô nhân đạo, gia đinh thầm oán, dẫn tới vô số người cộng hưởng oán thầm.

Da Luật Sơn bỗng nhiên đánh một cái rùng mình, hôm nay thời tiết rất tốt, y sao lại cảm thấy lạnh sưu sưu. Thật giống như có người nói xấu y.

Tương vương phủ, Cảnh Hiên Các, cỏ cây dập dìu, chim ca ríu rít.

Trúc Lục Sinh vui vẻ ngắm hoa, tuy hoa nơi này không lộng lẫy phồn thịnh như Giang Nam, nhưng ở Liêu Quốc cũng coi là thắng cảnh, ánh mắt y rơi vào một gốc mẫu đơn, đóa hoa diễm lệ, hương vị ngát thơm, trong mắt tựa hồ đã không còn sắc thái khác, nhưng tức khắc, bình lặng đã bị đánh vỡ, y khẽ mở miệng, khẽ mà tự tin.

” Vấn Tâm, ngươi đã đến rồi.”

Rất nhiều ngày nay, Lạc Vấn Tâm một mực bí mật nhìn y, hắn không nói, y cũng không nói, hai người lặng im kỳ lạ, dù sớm đã biết có đối phương, vẫn im lặng, bất quá họ hơn nhau ở tính nhẫn nại, lại càng nóng vội hơn ai hết, đương nhiên, Lạc Vấn Tâm thắng.

” Ta đến.”

” Đến xem ta thất bại?”

” Ngươi nói xem.”

” Ha ha, ta đoán không được, cũng sẽ không đoán.”

” Là không thể đoán hay không muốn đoán.”

” Ngươi nói xem.”

Lạc Vấn Tâm cười, hắn cười đến cực kỳ vui vẻ. Nam nhân này, kẻ chưa từng nhìn thẳng hắn, rốt cuộc yêu cầu hắn.

” Ngươi trở về đi, Da Luật Sơn sẽ không gặp ngươi.”

Lạc Vấn Tâm thanh tuyến nhẹ nhàng, mang sức mạnh trấn an lòng người, chỉ là, tâm Trúc Lục Sinh căn bản sẽ không được bình lặng, vì sự lựa chọn của y khiến y khó có thể giống như người thường.

” Ta biết.”

Trúc Lục Sinh bỗng nhiên đứng lên, thân ảnh vẫn cao lớn, ánh mắt vẫn kiên định, nhưng chỉ kiên định thôi. Ngoại trừ bản thân ra, y tựa hồ hai bàn tay trắng.

” Ta biết ngươi trở về gặp ta, ngươi sẽ bất chấp tất cả vì ta, ta đều biết hết.”

Trúc Lục Sinh bỗng nhiên ôm lấy hắn, ôm lấy ôm lấy cái thân ảnh vẫn cô đơn, vùi đầu vào cổ hắn.

” Ngươi là con át chủ bài cuối cùng của ta.”

Át chủ bài sao, hoá ra bản thân chỉ là một quân cờ rất hữu dụng, mặc dù đã biết, nhưng lúc tận tai nghe thấy, có đau xót rất nhỏ, nhưng vết thương này, tựa hồ phai nhạt rất nhiều, nhạt đến độ hắn có thể nhẹ đẩy Trúc Lục Sinh ra, nhẹ mà kiên quyết.

Trúc Lục Sinh có kinh ngạc trong nháy mắt, tay y dừng ở không trung, trầm mặc lúng túng.

” Ta chỉ muốn đến xem ngươi, cũng không có nói sẽ giúp ngươi. Ngươi phải biết, trên đời này rất nhiều chuyện đều không thể như ngươi mong muốn.”

Lạc Vấn Tâm một mực nhìn hắn, mấy ngày nay, hắn thấy Trúc Lục Sinh chỉ trầm ổn, thấy bản thân từng giao thác trong tay nam nhân này, có chua chát, thậm chí chán ghét, chậm rãi thay thế hồi ức đau thấu nội tâm, đúng vậy, chỉ là hồi ức đã qua, nhưng cũng đủ khiến cả đời khó quên được.

” Ngươi phải giúp ta!”

Mệnh lệnh, lại hạ lệnh một lần nữa, sắc mặt Trúc Lục Sinh có chút trắng bệch, y đương nhiên chú ý, bản thân đã không còn gì có thể uy hiếp hắn, bao gồm cả tình yêu của hắn.

” Hừ, tại sao cả đời ta phải nghe lệnh ngươi, ta được lợi ích gì, còn không phải khoác giá y gả cho người đó, vậy không bằng chọn một người yêu ta, ít ra sẽ không làm ta thống khổ.”

Lạc Vấn Tâm bình lặng nói, cuối cùng cũng đã điên rồi, con người luôn có bạo phát, sự bình tĩnh của hắn chỉ quăng mũ cởi giáp trước mặt Trúc Lục Sinh.

” Ngươi rất đau lòng sao, rất đau, rất đau sao?”

Trúc Lục Sinh lại ôm lấy hắn, người kia, cái người y coi như quân cờ, ở thời khắc này, lại có chút hối hận.

Cái ôm ấm áp, cái ôm Trúc Lục Sinh chưa từng cho, cái ôm mình từng mong ước rất lâu rồi, cứ bình lặng phát sinh như vậy, Lạc Vấn Tâm có chút mệt mỏi, thật sự có chút mệt mỏi, đây là cái hắn mong muốn hay sao? Trong đầu bỗng nhiên hiện ra dáng dấp một kẻ khác, đôi mắt lam nhạt cuồng dã thâm tình, gạt đi không được.

” Trúc công tử hảo nhã hứng, tiện nội (vợ) không quấy rầy ngài chứ?”

Da Luật Sơn một đường rẽ hoa vén liễu, nụ cười xuân phong xán lạn khiến người ta hoài nghi y rốt cuộc có phải đang bắt kẻ thông gian hay không.