Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 16



Chuyện cũ của Da Luật Sơn

Ta gọi là Da Luật Sơn, là bát hoàng tử Liêu Quốc, sinh ra ở hoàng cung mây yêu sóng quỷ, chung quy vẫn không phải chuyện gì may mắn, chí ít ta vẫn cho rằng như vậy, nhưng ta cũng không phải người bị động, ngược lại, vì mẫu thân, ta từ trước đến nay thích quyền lực, cũng không phải bởi ta yêu nàng, mà cũng không thể không như vậy.

Mẫu thân đến từ một quốc gia xa xôi kì lạ, nơi đó con người da rất trắng, một số người trắng gần như trong suốt, nàng có một đôi đồng tử lam đậm, dáng người cao gầy, so với Hồ tộc nữ nhân càng thêm phong tình vạn chủng, phụ hoàng có lẽ chính là mê luyến đôi mắt của nàng, nhưng lại có rất nhiều người cho rằng đó là con mắt ác ma, vì rất hiếm gặp, ta sinh ra bị cho là điềm xấu.

Một đám người luôn luôn như vậy, chúng bịa đặt vu tội, lấy đau khổ của người khác làm thứ sinh tồn bản thân, ta hẳn là không biết cười, nhưng ta bây giờ hình như cũng là như vậy.

Phá hoại, phá hủy, khơi mào chiến tranh cùng hỗn loạn, chỉ để leo lên một chỗ rất cao.

Mẫu thân là người yếu đuối, tâm hồn nàng rất xa lạ, linh hồn không thuộc về thế giới chúng ta.

Tay chân bị đinh đóng trên thập tự giá, cho đến khi máu tươi chảy cạn.

Ở đây, hoàng cung chính là thần thánh, yếu đuối chính là hủy diệt, cho nên ta cuối cùng nghĩ rằng nàng chính là một nữ nhân bị đóng đinh trên thập tự, dùng máu của mình thay chúng sinh chịu tội.

Khi ta thấy nam hài kia, vẫn là một nam hài, cho dù trên dung mạo đã có nét tang thương lão thành không hợp, nhưng hắn dù sao cũng còn nhỏ, giống ta thời trai trẻ, đứng trên địa vị cao, bị ép phải trưởng thành.

Lạc Vấn Tâm, một con người thú vị.

Ánh mắt hắn rất quen thuộc, khiến ta nghĩ đến một người trong trí nhớ, cũng quật cường mà cô độc.

Lạc Vấn Tâm lại thâm trầm hơn rất nhiều.

Tại sao nhỉ…

Lại đột ngột nhớ tới rất nhiều chuyện.

Chúng ta chẳng qua chỉ lợi dụng lẫn nhau, ta phải giúp hắn nắm võ lâm Trung Nguyên trong tay, cũng là giúp mình mở mang bờ cõi.

Nhưng thật sự không đồng dạng.

Muốn có được hắn, hiểu rõ hắn.

Trong trí nhớ có một nữ tử yêu đến oanh oanh liệt liệt, nguyện ý đi theo ta đến chân trời góc biển.

Nhưng dù là người như vậy, vẫn không chết trong vòng tay ta.

Nàng đã nói nguyện vọng của mình “Sơn, nếu thiếp phải chết, chàng có thể ôm thiếp không?”

Chắc chắn là một người hoàn toàn bất đồng, tại sao tâm lại động, ta chán ghét loại cảm giác này, vì cảm giác này nên nữ nhân kia mới bị ta lợi dụng, bị ta vứt bỏ, bị chết vô giá trị.

Ha hả, chỉ lợi dụng sao, ta cười cười, thân thể hắn, ánh mắt hắn, ta đều muốn chiếm hữu.

” Vương gia, gia chủ mời ngài tới thư phòng, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Tỳ nữ ngước đầu lên, mang nét dịu dàng đặc thù của nữ tử Tống quốc.

Rõ là một tên đại gia hỏa, thế này có tôn trọng ta không hả, còn muốn ta tự mình đến gặp ngươi. Được thôi, dù sao trong cái quan hệ này, ta mới là bên chủ đạo.