Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 12



Phong Vân Sơn Trang, phong vân tụ…

” Thiên hạ phải loạn lạc.”

Một lão ăn mày rút trong bóng tối của góc tường, chén bể trước mặt không có một đồng bạc, ánh mắt đục ngầu dại ra mông lung.

” Ha hả, đều chết hảo a, chết hảo…”

Vó ngựa lộc cộc xông vào đường phố phồn hoa như tên bắn, người trên ngưạ quần áo gọn gàng, minh tự bài màu đỏ bên hông lóe sáng tiên diễm, thời buổi loạn lạc này, dưới dương quang xán lạn kia ẩn chứa thứ gì đây?

Bên trong Phong Vân trang, một nam tử áo xanh đứng dưới hàng trúc biếc, gió nhẹ nhàng thổi bay tóc hắn, phiêu nhiên dục tiên. Đây vốn phải là một ngày bình yên mỹ lệ, nhưng tiếng xôn xao càng lúc càng lớn ngoài sân viện lại quấy nhiễu phần bình lặng khó có được này, nam tử khẽ nhíu mày, khóe miệng đẹp mắt hơi biến động.

” Phúc Yên, người đến chưa?”

” Khởi bẩm Trúc công tử, người đã đến rồi.”

Trong khóm hoa đi ra một thân ảnh, mồ hôi đầm đìa trên gương mặt beo béo của người nọ, đương nhiên vừa mệt vừa khẩn trương, chuyện bây giờ càng lúc càng nhiều.

” Minh chủ đại nhân còn chưa trở về sao?”

” Minh chủ hiện giờ ở Bắc Địa, cùng Khâu An Bảo thương lượng chuyện liên hợp.”

” Khi nào về?”

” Giờ tý ngày mai.”

” Hảo, chúng ta đi tiếp khách trước.”

Phong Vân sảnh, nơi quần tụ chính nghĩa, chỗ thiên hạ anh hào, là lá cờ đầu của võ lâm chính phái. Đây là chỗ chỉ minh chủ võ lâm mới có tư cách ở, thống lĩnh lực lượng bạch đạo, mở rộng võ lâm chính nghĩa. Bao nhiêu năm rồi, Phong Vân trang cùng Diễn Phong trang, hai đại thế lực sinh sinh tử tử, dây dưa không ngớt, không biết còn bao nhiêu chuyện xưa sắp sửa trình diễn.

” Ha ha… Võ Lâm minh dưới sự dẫn dắt của Vương minh chủ chắc chắn có thể mã đáo thành công, giết hắn không lưu mảnh giáp…”

” Không sai, cứ nhìn Diễn Phong trang vẫn còn nhiễu loạn.”

Đám người vui vẻ, Phong Vân sảnh lúc này ồn ào tiếng người, tràn ngập xúc động cùng hưng phấn trước đại chiến.

” Trúc công tử đến!”

Đại sảnh nháy mắt im bặc, mỗi người đều biết đến Trúc Lục Sinh, trợ thủ đắc lực của minh chủ, bụng đầy kinh luân, tài trí hơn người, chính là nhân vật hết sức quan trọng trong Võ Lâm minh, nhưng hắn trẻ tuổi xán lạn, từ trước đến nay lại khiêm tốn hữu lễ, Võ Lâm minh cao thấp một lòng, công hắn không thể không có.

Trúc Lục Sinh bước vào đại sảnh, nụ cười lập tức câu ra, quý công tử hài hòa, ôn nhu như không dính bụi trần.

” Mọi người nghìn dặm xa xôi đến Phong Vân trang, tiểu sinh chiêu đãi không chu toàn, hy vọng được thứ lỗi.”

” Trúc công tử sao lại nói như vậy, Võ Lâm minh cao thấp một lòng, lần này mọi người đều mong đợi kiến lập kì công.”

” Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.”

Một lão nhân hồng y tinh thần hăng hái đi ra từ trong đám người, kéo cánh tay trắng nõn sạch gọn của Trúc Lục Sinh.

” Ai nha, đã lâu không gặp, Lục Sinh càng ngày càng có phong thái đại gia, nhớ năm đó, ngươi còn chưa cao bằng một nửa ta.”

” Đa tạ Lạc Hồng lão nhân khích lệ, tiểu sinh xin tiếp nhận.”

Trúc Lục Sinh vẫn cười trong sáng, tay cũng bất động thanh sắc rút vào ống tay áo. Yết hầu thanh thanh, nhìn quanh bốn phía.

” Lần này triệu tập mọi người đến, chắc hẳn ai cũng biết vì sao, ý tứ của minh chủ là để chúng ta đoàn kết, thừa dịp Diễn Phong sơn trang còn chưa khôi phục nguyên khí, một lần tiêu diệt!”

” Ân, chúng ta sớm đã trông ngóng ngày này.”

” Có minh chủ đại nhân dẫn dắt, chúng ta nhất định có thể thành công!”

……..

Khẽ ho một tiếng, đại sảnh lại khôi phục bình lặng, Trúc Lục Sinh không nhanh không chậm nói.

” Tà đạo làm nhiều việc bất nghĩa, giờ là lúc nên chấm dứt. Minh chủ hiện tại đang ở Bắc Địa thương lượng việc liên minh tác chiến cùng Khâu An Bảo, ngày mai chúng ta sẽ đề xuất chiến lược cơ bản, xin mọi người tĩnh tâm chớ vội.”

” Ha ha ha…… Việc quan trọng như thế sao ta có thể trễ?”

Cuồng phong kèm theo cát bụi li ti đập vào mặt, y sam màu đen, mái tóc màu đen, nam nhân cười sảng lãng ngân nga, khi chiếc lá đầu tiên rơi xuống đất, giữa đại sảnh đã nhiều thêm một người khí độ bất phàm: đương kim võ lâm minh chủ Vương Mộng Lâu.