Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 49: Lợi dụng



Vào lúc trên bầu trời truyền đến tiếng Ưng thẳng thấu tận trời cùng tiếng kêu thanh thúy dễ nghe của Cẩm Khâm, toàn bộ ma thú đang trong trầm mặc.



Bọn hắn đương nhiên có thể làm sôi nổi bầu không khí, Bạch là một loài người ôn nhu mềm lòng, y sẽ khắc chế bản thân không đem cơn tức phát tiết đến trên người ma thú vô tội. Nhưng mà, tất cả chúng thú không muốn làm như vậy.

Hai tên nhóc vô pháp vô thiên kia tuyệt đối nên nhận chút giáo huấn! – đây là cái nhìn nhất trí của đám thú.

Có trời mới biết lúc bọn hắn thấy Ưng con quắp Gấu con run run bay đến là cái tâm tình gì!!

Lôi Ưng và Lão Gấu kẹt phải bà vợ bưu hãn trong nhà cùng biểu tình vô tội của đứa con của riêng mình nên không đành lòng không có động thủ, nhưng trong lòng của mỗi bọn hắn đều nghẹn một đoàn lửa.

Bạch thì không giống, y ở trong rừng rậm Sương Mù là một tồn tại đặc biệt.

Tính cách của y ôn nhu bình thản, ở bên người y sẽ nghĩ thấy bình ổn an tường, ma thú bản chất thô lỗ ngang tàng lại trực tiếp rất dễ dàng đã bị cái loại khí chất này của y hấp dẫn. Mặc dù y tự nhận là một nhân vật khá thông minh, nhưng mà, ở trước mặt đám ma thú đã sống ít nhất mấy ngàn năm này, y thật sự là một đứa trẻ chất phác. Thiện lương mềm lòng cơ hồ phá vỡ hình tượng loài người ở trong cảm nhận của ma thú, cố tình lại tuổi trẻ mà thực lực đã xếp sau Vua, hơn nữa lại là bạn đời và là điểm yếu duy nhất của Vua lạnh lùng.

Trong phạm vi Thánh cấp ở sâu trong rừng rậm sương mù hai tên nhóc kia gần như là duy nhất đi theo sau mông y mà lớn lên.

Vì thế, Lôi Ưng và Lão Gấu ăn không ít dấm chua – đứa con của nhà bọn hắn rõ ràng đối với Bạch so với đối với hai vị lão cha bọn hắn còn thân cận hơn.

Hiển nhiên, còn hơn chân gấu của Lão Gấu to lớn có thể phá núi đập đá và vuốt sắc của Lôi Ưng có thể so với thần binh lợi khí, bàn tay trắng nõn thon dài của Bạch Hành càng thích hợp thu thập đứa nhỏ. Hơn nữa – Lôi Ưng và Lão Gấu không thể không chua lè mà thừa nhận – Ưng con và Gấu con đều tương đối nghe lời Bạch hơn.

Chẳng qua – chúng thú nhìn về phía Gấu con còn đang ở trong lòng Bạch Hành vù vù ngủ say – cùng với lão cha nó gian trá giảo hoạt trong ngoài không đồng nhất so sánh, tên nhóc này xác thực rất dễ thương, tính tình thành thật chất phác, cũng không mang hận, đối với ai cũng chưa từng cảnh giác, bất cứ con ma thú nào cũng có thể tùy tiện đem nó lừa bắt – ừ, Gấu con tuyệt đối là vô tội!

Phải thu thập cũng là thu thập con Ưng con kia!

Cho nên, vào lúc hai loại ma thú bay đáp xuống trên mặt đất, liền thấy được một bộ hình ảnh im lặng quỷ dị.

Lôi Ưng cao ngạo cho dù đối mặt với bạn bè lâu không gặp mặt cũng không tiết lộ ra thần sắc vui mừng ngạc nhiên. Hắn chỉ là cao cao ngẩng đầu lên, hướng Bạch Hành kêu hai tiếng, xem như chào hỏi qua.

Nhưng thật ra nhóm Cẩm Khâm, một đám kinh ngạc vui mừng bắt đầu lại gần, xem nhẹ sắc mặt khó xem của Tiểu Ngân, một dáng vẻ hướng trên người Bạch Hành lại gần, còn không thì phát ra tiếng hót trầm êm tai.

Bạch Hành sau khi cười cùng chúng nó nhất nhất hỏi thăm, ánh mắt rơi vào trên một cái cục đen nhỏ phía sau Lôi Ưng.

Rất tốt, còn biết trốn đi.

“Lôi Ưng, ta muốn cùng hai nhóc con kia nói chuyện.”

Bạch Hành vẻ mặt cứng nhắc, ánh mắt lại không có dừng trên người đối tượng nói chuyện, mà là chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm cái vật nhỏ còn đang nỗ lực hướng phía sau cha ẩn núp.

Lôi Ưng ánh mắt cao ngạo lạnh lùng dừng ở trên người Bạch Hành, thân mình khẽ dời, dùng hành động tỏ rõ thái độ.

—— Thằng nhóc thối, còn dám cùng hắn nói cái gì con là vì thể hiện kiêu ngạo dũng cảm của Cự Ưng hệ lôi mới không kể xa ngàn dặm tới nơi đây, quả thực là – thả…A, Cự Ưng hệ lôi kiêu ngạo không thể nói thô tục! Hắn đều bị thằng nhóc thối vô pháp vô thiên này chọc tức.

Muốn thu thập nó lại sợ sau khi về, nó cùng bà vợ khóc lóc kể lể, đến lúc đó bị đuổi ra sào huyệt, vậy quá mức tổn hại thể diện của Vương Cự Ưng hệ lôi hắn a – nghĩ đến bà vợ bưu hãn của mình, ý niệm Lôi Ưng thu thập Ưng con trong đầu biến mất. Lấy tính cách của bà vợ mà xem, Ưng con trở về khẳng định bị thu thập rất thảm, nhưng mà nếu nói mình ở đây thu thập thằng nhóc kia, sau khi trở về, chỉ sợ cũng sẽ rất thảm.

Tính cách của nhóm giống cái chính là kỳ lạ như vậy.

Nếu không phải chủng loài bất đồng, Lôi Ưng chỉ sợ sẽ hoài nghi bà vợ nhà mình cùng bà vợ của con gấu thối gian trá giảo hoạt độ dày của da mặt có thể nói là đệ nhất thế giới là chị em ruột, bởi vì tính cách của bọn họ là tương tự như thế…

Tóm lại, Lôi Ưng ra vẻ cao ngạo, kỳ thật trong lòng rất đen đem đứa con của mình để lộ cho Bạch Hành.

Chỉ thấy một con ưng nhỏ màu đen đang đứng ở trên mặt tuyết, lông vũ đen bóng cùng tuyết trắng thuần hình thành sắc thái tương đối đối lập mãnh liệt, Cự Ưng hệ lôi khác đi theo Lôi Ưng sau khi cùng nhau rời khỏi bên người nó, nhóc con đại khái cao nửa thước này liền có vẻ rất dễ thấy. Nhưng mà, chính nó dường như thật không có nhận thấy được điểm này. Bời vì nó đang dùng cánh của mình đem cái đầu của mình phủ lên, đầu cúi xuống – nhìn thế nào cũng giống tư thế tiêu chuẩn của đà điểu…

Thấy bộ dáng dọa người của đứa con, mặt chim của Lôi Ưng co rút, lo lắng nên hay không không để ý phản ứng của bà vợ trực tiếp giáo huấn tên nhóc này một bữa.

Kiêu ngạo của Cự Ưng hệ lôi a!

Thật sự là thẹn với tổ tiên!

Từ từ! Động tác này, rõ ràng là động tác tiêu chuẩn của đứa con ngốc của cái con cẩu hùng không biết xấu hổ sau khi gặp rắc rối a! Đáng chết, thằng nhóc thối, ngươi là một con chim không có việc gì học đông tác của gấu làm chi! Trời cao a, đất dày a, đã sớm nên nghĩ đến cẩu hùng mặc kệ là cha hay con đều là tai họa!!!

Ở dưới bề ngoài lãnh khốc cao ngạo, Lôi Ưng vô cùng rối rắm…

“Ưng con, không cần trốn, đi tới.”

Bạch Hành cố nín cười, anh thật rất muốn tiếp tục tức giận, nhưng là một con ưng, một con ưng bình thường cao ngạo vô cùng, rắm thối vô cùng hiện tại làm ra hành vi như vậy thật sự là rất muốn cười! Anh vừa nhìn đã biết đạo động tác kia là học với Gấu con, Gấu con lúc làm ra động tác này cái chân nhỏ lông xù che ở trên đầu, mắt đen nhỏ chớp a chớp a nhìn xem bạn, thật sự là chuyên gia đáng yêu.

Trời, anh dám khẳng định, cái tên Lôi Ưng muộn tao kia hiện trong lòng khẳng định lại oán thầm Lão Gấu, còn có, nó khẳng định rối rắm muốn chết.

Từ điểm này cũng có thể thấy được tác dụng của tấm gương đối với trẻ con nhất là trẻ con thông minh.

Nghĩ lúc trước, thời điểm mới gặp mặt, Ưng con tựa như Lôi Ưng cao ngạo nghiêm túc giống nhau, hơn nữa muộn tao…Chính là, sau khi Bạch Hành tiến vào trong phạm vi ma thú, Ưng con liền thường xuyên cùng Gấu con cùng nhau được Bạch Hành mang theo bên người – mặc dù Tiểu Ngân thường xuyên đen nghiêm mặt, nhưng anh ấy cũng không thể cùng hai con non so đo quá nhiều – anh phát hiện Gấu con thành thật chất phác luôn có thể nhận được yêu thương nhiều hơn của đám thú, vì thế, chậm rãi, Ưng con mặt nạ cao ngạo bắt đầu tan rã, thẳng đến cuối cùng ở trước mặt ‘Người một nhà’ rốt cuộc cũng không mang lên nữa.

Thuận tiện nói một câu, Ưng con và Gấu con hai cái tên này đều là bắt đầu từ Bạch Hành.

Lúc trước, Bạch Hành vì chủng tộc Đại Địa Chi Hùng của Lão Gấu lập lên một cái tên, nhất thời làm nhóm ma thú kinh vi thiên nhân (giật nảy mình), hơn nữa việc này là dựa vào cái gọi là quyền của hai nhóc kia nhận được.

Vào lúc anh cuối cùng xác định tên của hai tên nhóc kia, hai vị ba ba cao hứng phấn chấn khóe miệng nhất thời run run, nhất là, nghe nói, sau khi chúng nó về nhà, chia nhau bị bà vợ đuổi ra khỏi xào huyệt ba ngày…



Ưng con nghe xong lời Bạch Hành, thân mình run một chút, cánh chậm rãi buông ra, đầu nâng lên, tội nghiệp hề hề nhìn về phía Bạch Hành.

Bạch Hành bất vi sở động, “Đi tới.”

Ưng con khẽ kêu vài tiếng, trong âm thanh tràn ngập ý vị cầu xin tha thứ.

Bạch Hành lắc lắc đầu.

Tên nhóc này nhìn qua càng thêm uể oải, nhưng cuối cùng vẫn là bước ra móng vuốt hướng Bạch Hành đi tới.

Lần này đổi thành Lôi Ưng mở ra một bên cánh che mặt chim của mình – loài chim, nhất là loài khá lớn, lúc đi lại chính là dùng bay tương đối dễ coi. Nhìn Ưng con, dùng móng vuốt đi đường lắc một cái lắc một cái, thật sự rất dọa người.

Vợ, chúng ta lại sinh một thú con đi. Đứa này đưa cho Bạch được không? Sinh một thú con chúng ta nhất định phải bắt nó cùng ma thú dính chữ gấu cách ly! – Ưng Vương cao ngạo trong lòng yên lặng nói.

Chuyện này liên tiếp xem một chuỗi, không ít ma thú đã cười đến quỳ rạp trên mặt đất. Nhất là tên Lão Gấu kia, xem diễn xem đến sung sướng cộng thêm hả hê a!

Ưng con là cố ý!

Bạch Hành rất rõ ràng, tên nhóc này giảo hoạt anh rất rõ ràng, nhưng mà, lửa giận vẫn là không thể khống chế giảm xuống.

Lúc Ưng con đi đến trên đùi mình mè nheo, Bạch Hành thở dài, “Chúng ta tìm đến chỗ yên tĩnh, nói chuyện nói chuyện thật kỹ.”

Nói xong, ôm Gấu con, cho Tiểu Ngân một cái ánh mắt, ý bảo hắn tìm một chỗ yên tĩnh.

“Dùng bay” – Sau khi thấy một số Lôi Ưng gần như bộ dáng đau khổ muốn chết, Bạch Hành buồn bực lên tiếng nhắc nhở.

Tiểu Ngân mắt nghiêm đảo qua, thấy cách đó không xa có một khối núi lõm vào trong một cái động, trực tiếp mang theo Bạch Hành hướng chỗ đó đi qua.

Ưng con lần này thoải mái vỗ vỗ cánh, cùng đi theo.

Kỳ thật cũng không tính là hang động, chỉ là một khối lõm vào, nhưng ít nhất có thể ngăn cản ánh mắt xem diễn.

Bạch Hành đưa tay đem Gấu con lay tỉnh, lại đem nó còn mắt ngái ngủ mông lung đặt ở bên cạnh Ưng con.

“Gấu con còn chưa quá hiểu biết, nhưng Ưng con, nhóc nên biết rõ. Cái chuyện này có tính nguy hiểm, nếu mấy nhóc ở trên đường bị loài người nào đó bắt được, hoặc là giết, nhóc có biết không sẽ phát sinh ra dạng hậu quả gì?”

Gấu con ngơ ngác nhìn xem Bạch Hành nghiêm túc.

Ưng con có chút chẳng hiểu ra sao.

Bạch Hành sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, lông vũ mặt trên mềm mại mà bóng loáng.

“Hai nhóc còn quá nhỏ, cũng không biết đáng sợ của cái chết, thân là đời sau của ma thú Thánh cấp hai nhóc thậm chí không cần học tập săn bắn khắc nghiệt, chỉ cần an tâm tu luyện liền tốt. Lại nói tiếp, hai nhóc xem như là con cháu quý tộc trong ma thú.” Nói tới đây, Bạch Hành cũng có chút ngây ngẩn cả người, trên thực tế, trước khi ở đây anh chưa từng nghĩ tới trong thế giới ma thú sẽ có khái niệm con cháu quý tộc này.

Mỗi một thành viên ma thú trong rừng rậm, đều tuần hoàn theo phép tắc sinh tồn tàn khốc, cho dù là Tiểu Ngân và anh cũng không ngoại lệ.

Hai người bọn họ cũng đều có thời điểm nhỏ yếu, cũng đều từng bởi vì không thể chống cự công kích của kẻ địch mà tiến vào tuyệt cảnh sống còn. Đương nhiên, Bạch Hành muốn giỏi lên một chút, thời điểm huấn luyện lúc trước Tiểu Ngân mặc dù sẽ không hỗ trợ, nhưng là anh ấy sẽ cẩn thận chọn lựa kẻ địch không quá vượt qua ngoài phạm vi năng lực của Bạch Hành. Nhưng cho dù như vậy, vào thời điểm ban đầu không có kinh nghiệm chiến đấu gì, Bạch Hành cũng từng có vài lần trải qua hiểm cảnh sống và chết.

Hai tên nhóc này không giống, chúng nó có cha mẹ là ma thú Thánh cấp, hơn nữa là hai đứa nhỏ duy nhất trong phần đông ma thú Thánh cấp. Thực lực của cha mẹ chúng nó đủ để làm cho chúng nó an toàn mà lớn lên, mà không cần lo lắng thức ăn và thiên địch.

Đột nhiên ý thức được điểm này Bạch Hành ngây ngẩn cả người, nói thật, anh cũng là một trong thành viên cưng hai tên nhóc này, hơn nữa là một trong những người cưng chiều nhất.

“Tiểu Ngân——”

Có chút mở mịt nắm lấy tay Tiểu Ngân.

“Ta đây. Không có việc gì, trở về ta liền cùng bọn nó nói chuyện, cho hai tên này tiến hành huấn luyện thực chiến.” Tiểu Ngân trấn an khẽ hôn môi của y.

“Nhưng mà ——”

“Nếu không như thế, chúng nó cũng sẽ không chân chính lớn lên. Chuyện lần này đã nói lên, chúng nó rất nhàn, cũng rất chẳng biết trời cao đất rộng. Như vậy qua đi, chúng nó sớm muộn gì cũng chết ở trong tự đại của mình.”

Trong rừng rậm Sương Mù có phép tắc sinh tồn đặc thù, không ai có thể làm trái.

“Huống hồ, chiến đấu là bản năng của ma thú, chúng nó hẳn là do loại bản năng này đến nơi đây. Cha mẹ chúng nó có được trí tuệ rất lâu, tựa hồ quên lúc trước mình là làm sao lớn dần lên.” Trong ánh mắt Tiểu Ngân hiện lên một tia không vui.

“Được rồi.”

Cúi đầu nhìn xem hai tên nhóc kia, một cái ngây thơ, một cái mang theo nhu thuận cẩn thận, không đành lòng trong lòng Bạch Hành chợt lóe mà qua.

Đã không còn dã tính và trải qua đấu tranh sống còn còn xem như là ma thú sao!

Cho dù là Bạch Hành cũng là ban đầu trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc lớn dần đến một thực lực nhất định sau đó mới được đám ma thú này đón nhận.

“Ưng con, đi gọi cha nhóc và Lão Gấu đi tới.”

Bạch Hành đối với Ưng con nhìn lén biểu tình của mình nói.

Ưng con do dự một chút, lại nhìn thoáng qua Gấu con ngây thơ như cũ, mới chần chờ bay đi.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân thật mạnh của Lão Gấu.

“Lão Gấu, Lôi Ưng, có chuyện tình phải thương lượng với các ngươi…” Xì xào xì xào nói một trận, đem chuyện vừa rồi nói một lần.

Chợt nghe hai lão một trận kêu loạn – không có biện pháp nghe không hiểu, Bạch Hành nghe qua chính là kêu loạn.

“Bọn hắn nói, vấn đề này đã sớm nghĩ tới. Chỉ là thời điểm ở nhà có vợ ở, thật sự không có biện pháp hành động. Một khi em đã nói ra, vậy mời em tương lai trở lại rừng rậm sau đó giúp đỡ bọn hắn ứng phó một chút bà vợ của bọn hắn.”

Tiểu Ngân lúc nói đến đây sắc mặt có chút – kỳ quái.

Bạch Hành lại nghe xong liền ngây ngẩn cả người.

Chờ sau khi anh phản ứng lại, Lôi Ưng dẫn Ưng con, Lão Gấu dẫn Gấu con đều đi cả rồi.

Bạch Hành biểu tình vô cùng chậm chạm.

Mười phút đi qua, anh mới mở miệng.

“Tiểu Ngân, em không phải bị lợi dụng đi?”

Ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Tiểu Ngân gật đầu.

“Em trước kia không biết.” Tranh thủ làm sáng tỏ.



“Mình đầu tiên phải làm rõ ràng chủ ý này là ai ra. Hẳn là không phải Lôi Ưng, mặc dù có chút muộn tao, nhưng tính của nó vẫn là tương đối ngay thẳng. Như vậy là Lão Gấu?” Bạch Hành trầm mặc trong chốc lát, giống như độc thoại nói, ngữ khí vẫn đang hết sức bình tĩnh.

Tiểu Ngân duy trì trầm mặc lấy kế sách an toàn.

“Đột nhiên rất muốn ăn gà nướng và chân gấu quay a.”

Tiểu Ngân tiếp tục duy trì trầm mặc.

“Đáng chết, em phải cạo hết lông của chúng nó. Để con ưng muộn tao Lôi Ưng kia biến thành ưng trọc lông, con gấu gian trá Lão Gấu kia biến thành gấu trọc lông, xem bọn nó đến lúc đó còn lấy cái mặt mũi gì đi gặp vợ!!!”

Bình tĩnh qua đi, Bạch Hành bùng nổ…

Anh trực tiếp hướng đám ma thú vọt qua, Tiểu Ngân rất sung sướng đi theo phía sau – hắn đã sớm xem những ma thú luôn cùng hắn đoạt người không vừa lòng. Hiện tại hiếm khi Bạch có tâm tình chỉnh bọn hắn, hắn làm sao có thể không tiếp tục giúp đỡ đây?