Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 47: Mờ mịt



Lão Gấu đang nhàm chán giẫm đạp chết xương khô trên đất. Nói thật, mấy cái thứ này thật đúng là nhàm chán, lập tức đã đạp vỡ, không có nửa điểm tính khiêu chiến.



Nhàm chán a nhàm chán…Con mắt nhàm chán hết nhìn đông sang tây vừa lúc đối diện một đôi mắt nhỏ dài mị lực quen thuộc lại có chứa thần bí khác thường – được rồi, làm một con gấu hắn căn bản là nhìn không ra con mẹ nó mị lực gì đó của con người, hắn là không cẩn thận nghe được bọn lính xunh quanh nói.

Nghe qua từ hình dung cũng không tệ.

Lão Gấu rất cao hứng. Bởi vì cái người có mị lực như vậy chính là Bạch của bọn hắn! Mặc dù Vua có thể sẽ nói trắng ra là Bạch là của một mình hắn, nhưng không cần coi khinh một đám sinh vật đã sống hơn vạn năm, cho dù loại sinh vật này không phải loài người có tiếng giảo hoạt.

Tuy nhiên ma thú luôn luôn đều là làm theo ý mình, không thích người khác động gì đó của mình, cũng cơ hồ sẽ không mạo hiểm khiêu kích nguy hiểm động gì đó của người khác, nhưng chung quy sẽ có chút là ngoại lệ.

Tỷ như đứa con cục cưng của Lão Gấu hắn, cơ hồ là cục cưng của cả đám ma thú Thánh cấp của rừng rậm Sương Mù – đương nhiên, đối với điểm ấy hắn một chút cũng không để ý, điều này nói lên đứa con của hắn mị lực lớn! Không có gì không được, hơn nữa đứa con còn có thể thỉnh thoảng từ trong tay của những đám lão già keo kiệt đến cực điểm lấy được vài thứ. Trước không nói thứ tốt xấu, chỉ là cái loại cảm giác thỏa mãn này đã khiến cho Lão Gấu mỗi ngày đều nghĩ thấy thần thanh khí sảng cực kỳ.

Một kẻ khác chính là Bạch.

Tuổi so với đứa con của hắn còn nhỏ hơn, chỉ là một loài người yếu ớt. Thời điểm ngay từ đầu không ai để ý tới y, y là một cái nhân vật giống như đồ chơi của Vương.

Chẳng qua, thực lực của y thật sự tiến bộ quá nhanh. Ngoài dự kiến của chúng thú không bao lâu thời gian đã từ một tên loài người cái gì cũng không biết lớn dần thành cao thủ Thánh cấp – quan trọng nhất chính là, mặc dù y không thể ma vũ song tu, nhưng mà dưới sự huấn luyện của Vua, thực lực của y một chút cũng không thể so với mấy con ma thú Thánh cấp bọn hắn yếu hơn được.

Rất đơn giản, thực lực ngang với tồn tại.

Y trở thành một trong thành viên của bọn hắn.

Về sau liền càng thêm tự nhiên mà vậy thôi, không có ma thú không thích cái loại hơi thở ôn hòa yên tĩnh trên người của y, đứng ở bên cạnh y rất thoải mái – gạt bỏ ra ánh mắt lạnh vù vù của Vua phía sau.

Vì thế, ma thú chủ động cùng y kết giao càng ngày càng nhiều.

Tất nhiên, trên người Bạch thật không có lòng tham lam vĩnh viễn vô tận trước sau như một của loài người. Điểm ấy tốt lắm, không ai sẽ thích một cái đồng bạn luôn luôn mơ ước vật sở hữu của mình.

Nói thật, tính tình của Bạch thật tốt lắm, thời gian Lão Gấu hắn nhận thức y nói dài cũng không dài lắm nói ngắn cũng không ngắn lắm, theo đó chưa thấy qua bộ dáng y nổi giận.

Chẳng qua, theo bà vợ nói tính tình như vậy lúc nổi giận mới có thể càng thêm khủng bố…

Hiện tại, đột nhiên thấy đôi mắt đen láy kia tràn ngập tức giận rõ rệt, Lão Gấu lập tức ngây dại.

Không thể nào? Mới nghĩ đến lời bà vợ nói Bạch liền nổi giận?!

Lại thấy được Bạch Hành đối với hắn ngoắc ngón tay.

Lão Gấu ngốc ngốc dừng lại hành động giẫm đạp, có chút do dự có nên hay không đi qua.

Có vẻ như Bạch dường như nổi giận, có vẻ như Vua đối với chuyện bọn hắn trước kia cướp đoạt Bạch rất bất mãn, nghĩ đến không bỏ đá xuống giếng là tốt lắm rồi, khẳng định sẽ không hỗ trợ.

Vậy – còn muốn hay không đi qua a?

Đôi mắt nhỏ chuyển chuyển, Lão Gấu nhìn nhìn đồng bạn xung quanh. Những con khác cũng chưa chú ý tới Bạch đã trở lại, vì thế không dám đối mặt với Bạch nổi giận cùng Vua rõ ràng chuẩn bị trả thù tốt lắm Lão Gấu một bộ bộ dáng ta cái gì cũng không thấy, điềm nhiên như không quay đầu, lại bắt đầu hành vi chà đạp xương khô – so với vừa rồi ra sức hơn.

Bạch Hành thiếu chút nữa phụt cười.

Ngươi muốn giả vờ không thấy cũng đừng tận lực xoay người a, này còn không phải công khai ra nói cho người khác ngươi nhìn thấy nhưng là không dám đi tới thôi.

Thật là…

Tiểu Ngân bên người anh lại không nghĩ như thế.

Trái ngược với Bạch Hành mới ở trong rừng rậm ngốc trên dưới mười năm, hắn đối với đám ma thú hiểu hiển nhiên nhiều hơn.

Ở trong mắt hắn, cái tên Lão Gấu đáng chết sống mấy ngàn năm kia còn có thể không chút nào cảm thấy xấu hổ giả vờ non nớt giảo hoạt đối với Bạch của hắn làm nũng căn bản là cố ý làm bộ như một bộ bộ dáng ngây ngô khờ khạo để cho Bạch thấy.

Rất rõ ràng, mục đích của nó đạt được. Ánh mắt của Bạch nhìn về phía nó lập tức trở nên dịu đi rất nhiều…Cho nên nói, Bạch có đôi khi mặc dù đối với thói hư tật xấu của loài người so với mấy ma thú chúng nó càng thêm hiểu rõ khắc sâu, nhưng bất kể là từng trải hay lục đục với nhau cũng còn kém xa lắm.

“Nhóc a.” Bạch Hành với hai cha con này cũng không có biện pháp nhéo nhéo cái lỗ tai nhỏ của Gấu nhỏ tròn trùng trục lông xù.

Nhóc con kia còn tưởng rằng Bạch Hành đùa giỡn nó, vui vẻ ghé vào ngực anh cọ cọ, lại cọ cọ – sau đó bị ánh mắt của Tiểu Ngân làm cho đông lạnh, nhắm thẳng trong quần áo Bạch Hàn chui.

Bạch Hành dịu dàng vuốt cái đầu nhỏ cùng cái lỗ tai, chỉ chốc lát sau, nhóc con kia liền bắt đầu chớp mắt đen nhỏ tròn tròn, tiếp theo ghé vào trên vai anh ngủ.

Thân mình của nhóc kia rất ấm, da lông rất mềm, thân mình nhỏ núc ních thịt cũng rất nhiều, nói tóm lại ôm lấy mềm nhũn lại ấm hầm hầm rất thoải mái, nhất là cảm giác được tốt đẹp toàn tâm toàn ý tin cậy, làm anh quả thực ôm vào sẽ không muốn buông tay.

Tiểu Ngân nhìn không nổi nữa.

Trực tiếp cánh tay ôm vào, lưng của Bạch Hành dán lên ngực của hắn. Lười biếng ngồi ở trên đất, đem Bạch Hành vòng ở trong ngực, dựa vào vách đá, phân tán nhìn chiến đấu nghiêng về một bên trên chiến trường.

Bạch Hành lại lười biếng nhắm mắt lại, cảm giác trước sau đều rất ấm áp làm anh không nhịn được có chút mệt mỏi.

Tiểu Ngân này, thật sự là không biết nên nói hắn cái gì nữa.

Vì làm dấu vết của hắn ở trên người Bạch Hành, vào lúc Bạch Hành lần thứ hai tỉnh lại chỉ là đem một chút chỗ không thoải mái lợi hại, tỷ như eo và – chỗ đó – trị liệu một chút, cái khác căn bản là không chữa.

Tuy nói Bạch Hành lực khôi phục kinh người, trải qua nghỉ ngơi người khác căn bản là nhìn không ra bọn họ từng mức độ kịch liệt, chẳng qua, hiện tại dưới tình huống thoải mái như vậy, anh lại có chút mệt mỏi.

Vì thế, sau Gấu con ngủ không lâu, Bạch Hành nằm ở trong ngực Tiểu Ngân cũng ngủ theo.

Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng bước chân của con người.

Bạch Hành đấu tranh từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

“Maude?”

“Ừ.”

Người đến đúng là Maude Orly đẹp đến không giống người phàm, rõ ràng là một nhân vật lợi hại sâu không lường được, nhưng cố tình ở phương diện nào đó lại trúc trắc đáng yêu.

Nghĩ đến anh ta lần trước giọng điệu bạn bè cùng với lần đối thoại sau của anh ta và Andreu, Bạch Hành không nhịn được mỉm cười.

“Có chuyện gì sao?”

“Anh nói chuyện bạn bè, tôi xem chút sách về tình cảm, phát hiện anh nói chính là đúng.” Maude còn rất nghiêm túc nói, “Cho nên, tôi sẽ làm được. Chẳng qua,” Tựa hồ gặp một chút nan đề, anh ta nhăn lông mày xinh đẹp, “Andreu bên kia chúng tôi làm không được những điều đó, có phải là chúng tôi sẽ không là bạn bè?”

“Cũng không phải.” Bạch Hành vẫn là nhịn không được, cười lớn, “Tình huống không giống thôi, anh xem, hai người chúng tôi với gia tộc gì đó của anh hoàn toàn không có liên quan lợi ích. Nhưng Andreu không giống với chúng tôi, hai người các anh cần băn khoăn nhiều thứ lắm, cho nên dù hai người các anh là bạn bè, cũng không cần hoàn toàn dựa theo loại điều kiện này.”

Maude lúc này mới yên tâm gật đầu.

Bạch Hành trong lòng vừa động, nhìn qua Maude hình như rất để ý Andreu a.

“Chẳng qua, nói thật, làm được điều kiện của chúng tôi nói này giữa bạn bè ở chung qua mới là thoải mái nhất. Anh và Andreu đều là người rất lợi hại, không hẳn là không làm được những điều kia, nếu nói hai bên đều nguyện ý, các anh có thể thử làm một chút điều kiện bạn bè.”

Maude có chút mờ mịt.

“Chúng ta có thể chứ?”

“Việc này còn phải xem ý nguyện của hai người các anh.”

Loại chuyện này Bạch Hành cũng không có biện pháp cam đoan, dù sao là tâm của người khác, anh không có biện pháp khống chế.

“Đúng rồi, Maude, tôi muốn hỏi anh một vấn đề. Anh nói, nếu hiện tại trong quân đoàn ma thú xuất hiện con của ma thú Thánh cấp, vậy sẽ làm ra loại phản ứng gì?”

“Nó sao?” Maude lập tức liền đem ánh mắt đặt ở Gấu con trong lòng Bạch Hành, cho dù nhóc con kia rất đáng yêu, cũng không thể làm ánh mắt anh xuất hiện một tia ôn nhu.

Bạch Hành vuốt ve lông phần lưng mềm mại của Gấu con, khẽ gật đầu.

Hơi chút suy nghĩ trong chốc lát, Maude mở miệng.

“Tôi nghĩ, tuyệt đại bộ phận mọi người sẽ muốn bắt nó tới tay, nhưng là chân chính sẽ ra tay cũng không nhiều. Người trên cao đều có dã tâm, nhưng người chân chính thành công sẽ khống chế được dã tâm của mình, mà sẽ không bị khống chế. Cho dù có người ra tay, trong thời gian ngắn cũng sẽ không xuất hiện vấn đề, bởi vì ở đây nhân vật trên cao cũng không nhiều, nếu nói nó bị bắt đi, các anh rất dễ dàng có thể loại trừ mục tiêu. Những người đợi không được đã ra tay tuyệt đối là vật hi sinh không đầu óc!” Nói tới đây, trong mắt Maude lộ ra ánh sáng khinh bỉ, “Người ra tay sẽ đợi cho thời điểm toàn bộ chủng tộc đều có sẽ hành động, kế hoạch của bọn họ nhất định là kỹ càng tỉ mỉ lại chu đáo, hơn nữa rất có thể sẽ có mấy thế lực lớn liên hợp hành động.”

Lời của Maude làm Bạch Hành nhướn mày.

“Các anh nhìn qua rất để ý nó, như vậy giá trị của nó liền lớn hơn nữa. Các anh tốt nhất là bảo hộ được nó, hành động của thế lực lớn còn có một đặc điểm chính là không lưu lại hậu hoạn, vạn nhất nó thật sự bị người bắt đi, mà các anh lại thành công chặn đường, hậu quả lớn nhất có thể là toàn bộ thành viên tham dự hành động toàn bộ tự sát, mà nó cũng sẽ bị giết chết.”

“Nhưng mà hiện tại đã Đại Chiến…”

“Vậy thì thế nào! Đại Chiến cho tới bây giờ chưa thua qua, tồn tại của quân đoàn ma thú chính là làm tổn thất ít đi một chút mà thôi, nhưng một gia tộc đều có thể có được một ma thú Thánh cấp, như vậy người đó liền có được thực lực mà người khác không thể có được. Càng đáng sợ chính là, đối với việc này hấp dẫn nhất không thể chống cự trái lại là Hoàng đế. Chỉ có Hoàng đế mới có thể không sợ người khác cố kị không kiêng nể gì mà tăng lên thực lực của mình, mà thực lực của Hoàng đế cùng lực kêu gọi cũng thường thường rất lớn mạnh.”

Các Hoàng đế, không nhất định sợ quân đoàn ma thú.

“Vào lúc này, trí tuệ của ma thú ngược lại thành nhược điểm. Bởi vì một khi có trí tuệ thì có thể hiểu rõ hậu quả khi Đại Chiến thất bại, cho dù nó đã xảy ra chuyện, vào trước khi không tìm ra được tội phạm xác định, các anh sẽ không tùy tiện đối với liên quân xuất thủ. Việc này cho bọn họ cơ hội che giấu chứng cứ cùng liên hợp thực lực tiêu diệt các anh.”

“Đối với kẻ trên cao mà nói thực lực không thể khống chế càng ít càng tốt. Cho dù quân đoàn ma thú cường thịnh lớn trở lại, một quốc gia có thể không có biện pháp chống cự các anh, nhưng mà nếu chủng tộc cả đại lục đều liên hợp, các anh tuyệt đối không phải đối thủ. Nếu thật sự sau này có người tìm được tên nhóc này, bọn họ tuyệt đối sẽ không lưu tâm mà giết toàn bộ ma thú các anh, sau đó lại công tiến rừng rậm Sương Mù để cho bảo vật trong tay mình biến thành bảo vật độc nhất trên thế giới.”

Bạch Hành không biết nên nói gì.

Lời Maude nói hoàn toàn là có thể có, thậm chí chính anh trước kia cũng từng lo lắng qua loại chuyện tương tự, chỉ là luôn luôn theo bản năng không suy nghĩ nhiều.

“Hiển nhiên, quân đoàn ma thú tham chiến sớm như vậy có thể làm tổn thất của Đại Chiến lần này giảm xuống đến một mức độ chưa bao giờ từng có. Cho nên, chỉ cần kế hoạch đủ tốt, hoàn toàn có thể khơi mào chiến tranh giữa ma thú cùng chủng tộc cả đại lục. Nói thật, tôi cho rằng, khả năng quân đoàn ma thú thắng lợi tính cũng không lớn. Cho dù trước mắt xem ra thực lực của các anh có ưu thế mang tính áp đảo. Vĩnh viễn đừng xem nhỏ uy lực của âm mưu quỷ kế!”

Mặt Bạch Hành lập tức trở nên trắng bệch.

Vốn chính là muốn chuyện của Gấu con để Maude đề chút ý kiến, không nghĩ tới sẽ nói đến mức độ nghiêm trọng như vậy.

Anh nắm chặt bàn tay to của Tiểu Ngân, có chút chẳng biết làm sao. Bạch Hành cho tới bây giờ đều không phải một người am hiểu quyền mưu, tựa như quan điểm lúc trước của Tiểu Ngân – anh ấy đối với thói hư tật xấu của loài người cũng có đủ nhận thức, nhưng phương diện khác, anh ấy hiển nhiên còn kém xa lắm.

Tiểu Ngân an ủi ở trên đỉnh đầu y hôn một cái. Bàn tay to cầm lại tay có chút lạnh lẽo của Bạch Hành.

“Trước kia luôn luôn không có việc gì.”

Quân đoàn ma thú cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, mà là xuất hiện qua rất nhiều lần.

“Lần này cùng trước kia không giống nhau.” Maude trung thực chấp hành điều kiện bạn bè với Bạch Hành, hoàn toàn nói lời nói thật, mặc dù lời nói thật của anh làm bạn của anh sắc mặt biến rất khó xem, “Anh thân là Vua ma thú thay đổi, anh hiện tại là hình người, đối với loài người mà nói uy hiếp lớn rất nhiều.”

Có ý gì?

Tiểu Ngân không hiểu lắm, thú hình người còn không phải đều là hắn sao?

“Loài người là một loại sinh vật rất kỳ lạ,” Bạch Hành mở miệng giải thích nói, “Bọn họ có một loại cảm giác ưu việt rất kỳ lạ. Mưu kế của bọn họ là bất luận chủng tộc gì so ra đều kém hơn, vừa vặn, mấy mưu kế này giúp bọn họ lấy được rất nhiều thắng lợi, thực lực ở trước mưu kế sẽ không là điều kiện quyết định thắng lợi nữa. Rất nhiều sinh vật đều nói loài người gian xảo, nhưng đúng là loại con người đặc biệt xảo quyệt đó khiến cho loài người các phương diện đều không phải tuyệt đối xuất sắc trở thành một chủng tộc cực lớn mạnh trên đại lục khiến người kiêng kị. Đương nhiên, loài người cũng không cho rằng mình xảo quyệt, bọn họ gọi là trí tuệ. Lúc trước anh vẫn là sói, cho dù con người biết anh có trí tuệ, nhưng ở sâu trong nội tâm, quân đoàn ma thú cũng bất quá là quân đoàn dã thú thông minh một chút, cho dù thực lực lớn dọa người, cũng sẽ không là uy hiếp quá lớn, nhất là các anh ngàn vạn năm chưa từng đối với thế giới bên ngoài rừng rậm sương mù biểu hiện ra quá hứng thú. Nhưng mà, từ sau khi ngoại hình của anh biến thành loài người, mặc dù anh vẫn là anh, nhưng ở trong lòng con người, một dã thú thực lực cường đại và một loài người thực lực cường đại uy hiếp mang đến là không thể đồng nhất mà nói. Cái loại con người đặc biệt xảo trá là có, cho nên cho dù là loài người cũng ở sâu trong nội tâm của mình cho rằng sinh vật hình người là xảo trá.” Bạch Hành cắn môi dưới, anh nghĩ thấy biểu đạt của mình cũng không tốt lắm, nhưng anh lại không thể biệt đạt rất tốt.

Thở dài thật sâu.

Anh mở miệng tiếp, “Còn có một nguyên nhân, nguyên nhân rất lớn. Đó chính là tồn tại của em – em là một con người thuần túy, trái ngược với hình người của anh, đối với thế lực khác mà nói, uy hiếp em mang đến chỉ sợ lớn hơn nữa, cho dù em luôn luôn biểu hiện vô cùng ôn hòa. Chỉ sợ toàn bộ chủng tộc đối với tham lam và dã tâm của loài người đều trong lòng biết rõ ràng, cố tình em là bạn đời của anh, đối với anh ảnh hưởng rất lớn. Lại cùng đám ma thú ở chung hòa hợp, nhìn qua bộ dáng cảm tình rất tốt. Một khi em nghĩ làm chút gì, tỷ như nói xây một quốc gia, xưng bá đại lục vân vân a.” Bạch Hành dùng ngữ khí đùa giỡn nói ra, nhưng sắc mặt của anh thật sự khó coi nhìn không ra ý tứ vui đùa.

Động tác của Tiểu Ngân rất dịu dàng nâng cằm của Bạch Hành lên, cũng không kiêng dè tồn tại của Maude, môi nhẹ nhàng khắc lên môi của y, lưỡi nhẹ nhàng dò xét đi vào lướt qua rồi ngừng.

“Ta biết em sẽ không.”

Bạch Hành đóng nhắm mắt, hương vị và khí tức quen thuộc làm anh tìm được an ủi. Cảm giác tốt hơn nhiều…

“Em cũng biết mình sẽ không, nhưng vấn đề là người khác không tin a. Chúng mình dứt khoát trực tiếp trở về rừng rậm Sương Mù tốt rồi, đến nơi đó xem ai còn dám đánh chủ ý lên chúng mình.”

“Em có thể bỏ xuống được? Không phải vẫn luôn muốn cho Đại Chiến giảm bớt tổn thất sao?”

Bạch Hành nâng cánh tay lên, ôm cổ Tiểu Ngân, vẻ mặt có chút cô đơn.

“Bỏ không xuống. Nhưng mà Tiểu Ngân anh biết không? Một khi chủng tộc khác đối với đám ma thú khai chiến, những sinh mệnh chúng ta trực tiếp gián tiếp cứu được nói không chừng sẽ dùng tâm trạng đối với Vong Linh đến tiến hành chiến đấu với chúng ta. Có phải rất buồn cười – một khi đã vậy, em vì sao còn phải cứu bọn họ đây?”

Bạch Hành cười khổ nói, anh hiện tại rất mờ mịt rất bối rối. Anh là người thiện lương, trơ mắt nhìn thấy nhiều sinh mệnh như vậy ở trước mặt mình mất đi, anh không có biện pháp thờ ơ, nhưng anh không phải thánh mẫu, ở dưới tình huống những người này rất có thể trở thành kẻ địch, anh không có biện pháp không hề khúc mắc mà cứu sinh mệnh của bọn họ.

Nên làm sao bây giờ?