Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 46: Sau đó



“Ông nội, phân bộ quân sĩ của các nước đang hướng pháo đài Snow nơi đây đi đến. Về phần quân sĩ của các chủng tộc khác, bởi vì đường xá xa xôi, dựa theo kinh nghiệm trước đây mà đoán, tộc Tinh Linh gần nhất cũng phải sau ba tháng mới có thể tới. Tốp viện binh vừa mới đến kia đã sắp xếp thỏa đáng, chẳng qua…” Bởi vì là đang ở trong nhà của mình, thái độ của Kouroudu (Còn nhớ anh ta không? Chính là anh trai của Rooney được Tiểu Ngân cứu) có chút thả lỏng, không có nghiêm túc như mọi khi. Thân là con trưởng của gia tộc Cruzte, anh cũng không có chỉ huy quân đội chiến đấu trên chiến trướng, mà là phụ trách một cái phân đoạn cửa ải trọng yếu – tình báo.



“Chẳng qua cái gì?” Weson cũng hiếm khi thoải mái ngồi ở trên ghế, nhìn xem cháu trai cả người lộ ra khí tức lão luyện, ánh mắt vô cùng hòa ái.

Cũng khó trách ông thoải mái, từ sau khi quân đoàn ma thú tới pháo đài Snow, quân đội của pháo đài Snow cơ hồ mất đi nơi dụng võ – đương nhiên, Nguyên soái Weson đối với điều này rất cao hứng.

“Andreu và Maude đồng thời đưa ra lời mời xin đem người dưới quyền của bọn họ điều đến.” Lúc Kouroudu nói đến đây, trên khuôn mặt nghiêm túc đoan chính đột nhiên dẫn theo chút ý cười.

“Ai?”

“Lankers Orly, theo cháu được biết là em trai của Maude, ma pháp sư hệ quang cấp sáu, nghe nói Andreu đang theo đuổi cậu ta, ngoài ra, cậu ta là bạn của Bạch và Tiểu Ngân.”

Lão Nguyên soái cũng cười theo, mấy người trẻ tuổi a…

“Một khi đã vậy, thì nghe theo ý kiến của chính Lankers đi. Hai người bọn họ hiện tại là tình huống gì?”

Kouroudu tự nhiên biết ông nội chỉ hai người nào, “Dựa theo người nói, chúng ta thật cũng không có phái người cố ý giám thị bọn họ, chỉ là chú ý hành tung của bọn họ. Theo cháu được biết, bọn họ hai ngày trước đi vào phòng được sắp xếp sau đó không có nửa điểm tin tức. Dựa theo tình báo thăm hỏi của những người khác ở đó nhận được, chỗ đó được bố trí trận ma pháp, không ai làm sao biết được tình huống cụ thể bên trong. Chẳng qua, khụ khụ —— ” Trong mắt anh toát ra ý vị trêu chọc rõ ràng, “Những người đó hiển nhiên tính sai phương hướng. Theo cháu được biết, họn họ có thể là đang —— Giao hoan.”

Nguyên soái Weson thiếu chút nữa chưa đem rượu vang vừa mới uống vào miệng phun ra, cho dù kiềm nén lại, nhưng lộ ra nét mặt già nua cũng đỏ lên.

“Cháu làm sao biết?”

“Rooney nói.” Cho dù biểu hiện ra bao nhiêu nghiêm túc ngay thẳng, Kouroudu dù sao cũng là anh trai của Roony, cho nên phương diện nào đó vẫn là không thể biểu hiện kỳ vọng quá lớn, “Nó nói Vua ma thú cường đại đã sớm đối với Bạch đã sớm thèm nhỏ dãi ba thước, nhưng mà Bạch vẫn luôn không cho phép. Nhưng trước khi nghênh đón quân đoàn ma thú trước mấy tiếng, Tiểu Ngân đột nhiên tìm nó, muốn học tập tri thức phương diện kia.”

“Anh hai anh biết không, đừng thấy Tiểu Ngân bình thường bộ dáng rất khó rất mạnh mẽ, anh ta đối với phương diện này căn bản là một chút cũng không hiểu! Nếu không phải lần đó ở trong phòng tắm công cộng lúc Figo thượng em bị bọn họ thấy được, tên kia còn không biết khi nào thông suốt đâu. Lộ ra giấy trắng a, cỡ nào hiếm thấy! Muốn dạy như thế nào thì dạy như thế đó! Càng hiếm hơn là gì anh biết không? Bạch cũng cái gì cũng không biết! Em dám khẳng định, bằng không anh ta đánh chết cũng sẽ không để cho Tiểu Ngân tìm đến em học tập.” Khụ khụ —— Rooney kỳ thật là rất tự hiểu lấy mình, “Đó chính là nói bất kể em dạy cho Tiểu Ngân cái gì, hai người bọn họ đều có thể thực hiện. Cơ hội hiếm có như vậy em đương nhiên là dốc túi giúp dạy, đem lý luận của mình, kỹ xảo còn có rất nhiều ý tưởng Figo luôn luôn không đồng ý đều nói cho anh ta, còn đem cất chứa nhiều năm cống hiến ra. Đáng tiếc chính là, Tiểu Ngân khẳng định sẽ không cho em cơ hội nhìn lén…Nhưng cho dù như vậy, em cũng đã rất thỏa mãn!” Kouroudu nhớ rõ lúc ấy Rooney thần tình hưng phấn khoa tay múa chân miệng rộng cười toe toét nói ra. Đối với bản tính của Rooney hiểu biết quá sâu anh không nhịn được đối với Bạch Hành nổi lên một cổ tâm tình đồng cảm…

Từ chỗ cháu trai lớn biết được toàn bộ chân tướng Nguyên soái Weson dở khóc dở cười lắc lắc đầu. Thật không nghĩ tới, Vua ma thú hung hãn lãnh khốc cư nhiên…

“Nhưng mà hiện tại đã là hai ngày đi, bọn họ vẫn luôn không đi ra?”

“Đúng vậy.” Đối với vấn đề của ông nội Kouroudu cũng không ngạc nhiên, đàn ông mà, đối với phương diện này lòng hiếu kỳ chung quy sẽ đặc biệt nặng, trừ phi người đó có tật bệnh cứng dậy không nổi. “Xem ra Vua ma thú không chỉ lợi hại ở phương diện thực lực.” Cũng chính là bởi vì như thế, mới làm anh càng đồng tình Bạch Hành.

Ông cháu hai người không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười chỉ đàn ông mới hiểu được ý vị trong đó, không khí trong phòng trở nên thoải mái mà vui vẻ.

Từ sau khi Đại Chiến bắt đầu, bọn họ đều đã thật lâu không có nhẹ nhàng qua như vậy.

Cười trong chốc lát, Nguyên soái Weson thu hồi nụ cười trên mặt.

Thấy thế, Kouroudu ngồi thẳng cơ thể, thái độ trở lại nghiêm túc ngay từ đầu.

“Đế quốc Oni bên kia vẫn là không có tin tức sao?”

“Đúng vậy. Theo tình báo xem ra đế quốc Oni bên kia thật không có tình huống đặc biệt phát sinh.”

“Cháu thấy thế nào?” Lão Nguyên soái ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn thấy Kouroudu.

Kouroudu thật không có vội vàng mở miệng, mà là trước cúi đầu tự hỏi trong chốc lát.

“Đầu tiên, cháu nghĩ thấy việc này cũng không bình thường.” Thấy ông nội gật đầu, anh theo đó nói tiếp: “Tiểu Ngân và Bạch hai người kia trên thực tế cũng không phải bí mật, dù sao lúc trước Đức vua từng gióng trống khua chiêng tiếp đãi qua họ trong hoàng cung, hơn nữa còn trao tặng cho bọn họ phong hào quý tộc. Hai vị cao thủ Thánh cấp trẻ tuổi như vậy, dùng tiền đồ vô lượng hình dung chỉ sợ cũng không đủ. Điều này đối với Forde chúng ta mà nói là chuyện may mắn, hơn nữa là quan hệ của Andreu với bọn họ cũng vô cùng chặt chẽ. Cũng chính là bởi vì loại này, đế quốc Oni luôn luôn cùng chúng ta đối địch tuyệt đối xem hai người đó là cái gai trong mắt. Dựa theo lẽ thường mà nói, bọn họ nên trước trăm phương ngàn kế mượn hơi, nếu không thành công, sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ hai người bọn họ. Nhưng mà, Đại Chiến bắt đầu trước thời hạn đã quấy rối kế hoạch của mọi người.”

Nói xong, anh đem một chồng giấy đưa cho Nguyên soái Weson.

“Đây là vật chặn được từ trong tay thành viên tình báo của Oni.”

Nguyên soái Weson nhận lấy lật xem, lúc thấy một tờ nào đó lông mày hoa râm bỗng nhiên nhướn lên.

“Mỹ nhân kế?”

“Theo cháu biết, hai người bọn họ thời điểm mới xuất hiện thật không có xác định quan hệ, cũng không có động tác quá thân mật. Cho nên, rất nhiều người từ tên phán đoán bọn họ rất có thể là anh em, chỉ là bộ dáng không quá giống mà thôi. Không thể phủ nhận, đối với đàn ông, hơn nữa là đàn ông trẻ tuổi khí huyết phương cương mỹ nhân kế thông thường là dùng rất tốt.”

Trong ngữ khí của Kouroudu dẫn theo chút trêu chọc cười trên nỗi đau của người khác. “Cho dù bọn họ biết Tiểu Ngân và Bạch thích nhau cũng không quan hệ, cháu rất hoài nghi bọn họ cái loại người này có hiểu hay không cái gì gọi là tình cảm. Chỉ sợ lúc đó sẽ cử mấy chàng đẹp trai đến phá rối cũng không chừng.”

Ánh mắt của Nguyên soái Weson không rời khỏi tình báo trên tay, miệng rất nhẹ nhàng nói: “Vậy bọn họ cần phải thất vọng.”

“Cháu chân thành hy vọng bọn họ bởi vì là nguyên nhân bận tâm đến Đại Chiến mà tạm thời buông tha cho việc tìm Bạch và Tiểu Ngân phiền toái, mặc dù có thể tính cũng không lớn. Còn có một loại là có thể bọn họ đã biết thân phận của Bạch và Tiểu Ngân…”

“Có thể tính không lớn.” Nguyên soái Weson đánh gãy lời anh, “Tồn tại của Vua ma thú cũng không phải là toàn bộ quốc vương của các quốc gia loài người đều biết. Oni từ trước đến nay bất hòa với Forde, cho nên trong nhiều lần Đại Chiến bọn họ luôn xuất lực ít nhất. Binh lính và tướng lãnh cử đến đều là dùng để chịu chết, rất ít có người có thể trở về. Theo ta được biết, trong đế quốc Oni hóa ra cũng chỉ có các thế hệ Hoàng đế mới biết được sự tồn tại của Vua ma thú. Chẳng qua, hoàng thất hiện tại của Oni là chiếm đoạt ngôi vị của hoàng thất đời trước mà đăng cơ, hơn nữa còn không lưu tình mà đem hoàng thất trước đây giết không bỏ sót, ta không cho rằng vị Hoàng đế cuối cùng của hoàng thất đời trước sẽ nói cho người đó cái chuyện này, mà thế lực khác thì lại càng không thể nói.”

“Nhưng mà là như thế, yên lặng của bọn họ liền càng khả nghi.” Kououdu giống như là bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Không sao, cháu chỉ cần tiếp tục giám thị hướng đi phương diện đó của Oni là được. Chuyện khác không cần quan tâm.”



Ngày thứ ba, Bạch Hành và Tiểu Ngân vừa ra cửa đã bị Rooney giữ cửa hai mắt lòe lòe sáng lên dọa sợ.

Tiểu Ngân hiếm khi biểu tình lạnh như băng đối với cậu ta, ngược lại có vài phần độ ấm.

Trái lại là Bạch Hành, vừa thấy được cậu ta thiếu chút nữa chưa cho một cái Băng Nổ đem cậu ta nổ tung.

Tai họa!

“Cậu ở đây làm gì?” Bạch Hành không tức giận hỏi.

Rooney không nói chuyện, líu lo vòng quanh hai người bọn họ hai vòng, hơn nữa đem trọng điểm quan sát đặt ở vị trí phần eo xuống đùi của Bạch Hành.

Ở trên trán Bạch Hành nhảy ra mấy chữ ngay ngắn bự bự, lúc mắt Tiểu Ngân bốc lên sát khí muốn động thủ, cậu ta đột nhiên mở miệng.

“Tiểu Ngân, anh tại sao vô dụng như vậy?”

Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngân vô cùng thất vọng cùng thương tiếc.

Tiểu Ngân mờ mịt – nhưng mà Bạch Hành hiểu.

Cũng không dùng chú niệm, trực tiếp một cái thuật đóng băng đem cậu ta cố định tại chỗ, sau đó tiếp tục một trận quyến đấm cước đá.

Đáng thương cho Rooney một chiến sĩ cấp chín, bị một ma pháp sư đánh cho la oa oa, Angie phía sau nhìn cậu ta thẳng thở dài – dọa người!

Sau khi ra một ngụm ác khí, Bạch Hành thần thanh khí sảng kéo Tiểu Ngân chạy lấy người.

Angie ngồi xổm xuống, đưa ngón tay ở trên người Rooney dường như đã hôn mê chọt chọt – Trưởng quan hẳn là còn sống đi, thấy cậu ta còn có thể thở nè.

Ai biết người vừa rồi còn nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt, ngược lại dọa Angie nhảy dựng.

Rooney lông tóc vô thương linh hoạt từ trên đất nhảy lên, không để ý tới Angie một bộ biểu tình kinh hách, tự mình ngoảnh lại thì thào nói: “Từ oán niệm của Bạch đối với mình cùng với lực đạo đánh mình nhìn qua hăn là được Tiểu Ngân ‘Yêu thương’ qua rất nhiều a, vì sao anh ta còn có thể có tinh thần như vậy chứ?”

Angie che mặt – anh có thể hay không đi theo Nguyên soái Weson xin chuyển công tác? Anh muốn đi theo dưới quyền trưởng quan Feigez.

“Trưởng quan, cậu không có việc gì chứ?”

Angie rất bi thương hỏi, vì sao cứ không có ai có thể thu thập được người này một trận vậy?

Rooney rất thân thiết vỗ vỗ bả vai của anh, “Đương nhiên không có việc gì, yên tâm đi, Angie. Bạch tuy rằng quả thật dùng sức, nhưng anh ấy dù sao cũng là ma pháp sư, tôi mặc dù không thể động, nhưng phòng ngự vẫn là có thể làm được. Nếu không sợ Bạch để cho Tiểu Ngân động thủ tôi cũng sẽ không la thảm như vậy.”

“Không được, tôi vẫn là muốn đi tìm Tiểu Ngân bên kia. Nếu nói Figo giống Bạch sau khi làm xong như vậy tinh thần tốt như thế, anh ấy có lẽ sẽ không lại như cũ tâm tâm niệm niệm nghĩ phản công.”

Nói xong, Rooney hướng phía Bạch Hành và Tiểu Ngân rời đi.

Angie nghe xong chấn động.

“Trưởng quan, không được đâu. Nếu để Nguyên soái biết cậu đi chiến trường hỏi cái loại chuyện này nhất định không thể không đem cậu đi quân pháp xử trí.”

“Không có việc gì, dù sao có quân đoàn ma thú tạm thời cũng không cần chúng ta chuyện gì. Hê hê, đúng rồi, tôi còn muốn nói cho Tiểu Ngân, kỳ thật anh ta còn có thể dùng nguyên hình làm nha. Làm thù lao anh ta nói cho tôi biết ở phía dưới bảo trì thể lực là được rồi.”

——Trưởng quan, cậu còn có thể biến thái nữa, trơ tráo chút nữa không?



Tiểu Ngân cùng Bạch Hành xa xa liền thấy quân đoàn ma thú đang tác chiến, mấy tên chiến lực kinh người đang làm theo ý mình chà đạp Vong Linh cấp thấp. Lôi Ưng và Cẩm Khâm đều không có, xem ra lại dựa theo thiên phú bay lượng đi ức hiếp Vong Linh cấp cao.

“Hình như bộ dáng tâm tình cũng không cao a.”



Quan sát trong chốc lát, Bạch Hành cho ra một cái kết luận như vậy. “Xem ra vẫn là đối thủ quá yếu.”

Tiểu Ngân hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, trong lòng biết rõ ràng ngoại trừ nguyên nhân phương diện kia ra, người bên cạnh mình đại khái cũng là một tron nguyên nhân. Chẳng qua, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho y!

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân lẳng lặng đứng ở chỗ quân đoàn ma thú đặt chân – Tiểu Ngân cố ý thu liễm hơi thở của mình và Bạch Hành.

“Ta trời ạ.”

Bạch Hành kinh hô một tiếng, không dám tin mắt của mình.

Ở chỗ các ma thú đứng yên đang nằm úp sấp một cục thịt nhỏ da lông màu nâu – Bạch Hành có thể xác định, cái đó không phải Lão Gấu, bởi vì Lão Gấu mặc dù có thể thay đổi kích cỡ của mình, cũng không thể thay đổi màu lông của mình. Nhưng mà, nhóc con trước mắt kia là tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây a!

Có lẽ là nghe được âm thanh của Bạch Hành, hai cái lỗ tai nhỏ lông xù trên đỉnh đầu cục thịt nhỏ đang nằm ở trên tuyết giật giật, ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đứng ở cách đó không xa.

Đôi mắt nhỏ đen đen sáng ngời, phì phò phì phò liền hướng Bạch Hành chạy tới.

Lúc sắp đến gần anh, Tiểu Ngân trừng mắt, trực tiếp đem cục thịt nhỏ công lực còn thấp trừng thành khối băng. Tội nghiệp hề hề nhìn xem Bạch Hành, lại ngại sự tồn tại của Tiểu Ngân không dám đến gần.

Bạch Hành một phen đem cục thịt nhỏ ôm vào trong ngực.

“Nhóc tại sao lại ở đây!”

Trong âm thanh cư nhiên ẩn ẩn mang theo một cổ tức giận.

Cục thịt nhỏ đang lấy lòng cọ cọ Bạch Hành không nghĩ tới anh sẽ là loại phản ứng này, lúc ấy liền sửng sốt, tròn mắt biểu hiện ra cảm xúc sợ hãi.

Bạch Hành thở dài, xoa xoa đầu tròn trùng trục của nó, “Anh không phải nổi giận với nhóc. Aiz, nhóc nói nhóc mới cấp sáu, ba ba của nhóc nghĩ làm sao lại đem nhóc mang theo vậy! Thật sự là – ở đây nhiều nguy hiểm. Ba ba nhóc bình thường không phải có tiếng là trong ngoài không đồng nhất sao, rõ ràng tâm nhãn rất nhiều, tại sao lại không nghĩ tới hả!”

Đôi mắt nhỏ chớp chớp, rất mơ hồ, đối với lời của Bạch Hành không có hiểu rõ.

Bạch Hành cũng không giải thích nữa, tên nhóc này vẫn là một đứa nhỏ, nghe hiểu được mới là lạ. Đôi mắt hẹp dài mang theo nhiều điểm hàn ý nhìn về phía Lão Gấu trên chiến trường đang ra sức giẫm đạp ——

“Tiểu Ngân, đem nó mang theo bên người đi.”

“Ta đã ở gần đây đặt trận ma pháp, cho dù Vong Linh thánh cấp đến đây cũng có thể ngăn trong chốc lát.”

Bạch Hành thở dài.

“Em lo lắng không phải Vong Linh,” Anh nhìn thoáng qua Tiểu Ngân, lập tức hạ mi mắt, “Mà là con người.”

Một con non của ma thú Thánh cấp, đối với loài người sẽ sinh ra nhiều hấp dẫn lớn, chính Bạch Hành cũng không biết rõ, duy nhất có thể khẳng định chính là, hấp dẫn kia tuyệt đối không phải nhỏ tí tẹo. Cố tình thực lực của tên nhóc này không cao, còn trời sinh tính đơn thuần, tham ăn ham chơi, thật sự không cẩn thận một cái là bị con người bắt cóc đi rồi, hoặc là đã bị cái gì thương tổn, Bạch Hành cũng không biết vợ chồng Lão Gấu yêu con như mạng sẽ làm ra chuyện gì!

Vĩnh viễn cũng đừng đánh giá cao lực chống cự của con người đối với hấp dẫn.

Bạch Hành cho rằng vẫn là ngay từ đầu không nên cho người khác cơ hội phạm sai lầm so ra tốt hơn.

Tiểu Ngân vốn là thông minh tuyệt đỉnh, lại trải qua nhắc nhở của Bạch Hành, lập tức liền hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Mặc dù thật không nghĩ giữa mình cùng Bạch chen vào một cái bóng đèn nhỏ, nhưng mà cũng không có biện pháp.

Hắn đương nhiên sẽ không xuống tay ức hiếp vật nhỏ như thế, nợ đương nhiên là ghi tạc trên người Lão Gấu ba ba của vật nhỏ!

Lão Gấu đang chiến đấu đột nhiên đánh cái lạnh run – bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

“Em muốn biết chính là, thời điểm chúng ta gặp mặt lúc trước căn bản là không cảm giác được hơi thở của Gấu con này, nó làm sao trốn qua được cảm ứng của chúng ta? Anh lúc ấy cảm ứng được không?”

Tiểu Ngân lắc lắc đầu.

Bạch Hành xách nhóc con kia lên, nhìn thấy cặp mắt đen ngây thơ chớp chớp. Mặc dù là con của ma thú Thánh cấp, nhưng Gấu con còn chưa phải Thánh cấp, nếu đối với con người thì chỉ có thể hiểu biết một chút tương đối đơn giản, lại càng không cần phải nói để nó giải thích chuyện nào đó.

Nghi vấn này đành phải tạm thời kiềm nén xuống, đợi mọi người trở về nói sau.