Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 43: Ăn giấm



“Chúng ta trước tìm một chỗ ở, Rooney, giúp đỡ cùng Nguyên soái Weson bọn họ giải thích một chút đi.”



Nói xong, Bạch Hành bay lên. Đối với đàn thú phía sâu hô một tiếng, “Đi thôi.”

Sau đó, Tiểu Ngân hình sói chạy ở phía trước nhất dẫn đường, Bạch Hành bay ở bên người hắn, một đoàn ma thú đen nghìn nghịt điên cuồng gào lên đi theo phía sau bọn họ rời đi…

Tiểu Ngân thân hình mạnh mẽ cuồng dã hóa thành một loại tia chớp sáng bạc từ bên người Rooney chạy qua, sau đó – mọi người cảm giác được dưới chân bắt đầu run rẩy. Rooney thấy một tòa núi thịt đen hồ hồ hướng cậu đè tới – may mắn đối phương nghiên nửa dưới cơ thể, một cổ cuồng phong đi qua, Rooney còn sống. Tiếp theo, cậu lại trơ mắt một cái chân gấu thật lớn lại hướng đỉnh đầu cậu giẫm lên – đối phương bất mãn rống lên một tiếng, miễn cưỡng dời bàn chân. Bịch một tiếng, chân gấu lớn cao mười thước dừng ở trên đất, Rooney theo mặt đất chấn động rung rung. Sau đó nữa, con mãng xà to ít nhất dài ba mươi thước, hướng cậu trườn tới, Rooney nghĩ thấy cái bộ dáng kia của nó làm sao cũng không có biện pháp đánh lên anh trước khi dời thân thể, trên thực tế, đích thật là như vậy, nhưng mãng xà to sau khi đi qua, Rooney vẫn là hoàn hảo không hao tổn gì không thay đổi thành bánh thịt. Chỉ là cả người ướt đẫm, bởi vì anh vừa rồi bị mãng xà to cho một cái lưỡi rắn cuốn lên ném tới một bên…

Angie cách Rooney không đến nửa thước chỉ ngây ngốc nhìn xem trưởng quan nhà mình mạo hiểm diễn xuất, làm cho anh không hiểu vì sao bản thân cách gần như vậy, lại chuyện gì cũng không có.

Cuối cùng, phó quan kỳ thật rất lưu manh rất vô lại cho ra kết luận – nhân phẩm là thứ rất quan trọng a!



Dưới đây là trao đổi của ma thú:

“Bạch hình như rất xem trọng con người kia.”

“Đúng vậy, đối với gã cười đến xán lạn như vậy.”

“Xung quanh nhiều loài người như vậy cố tình cứ nói chuyện với gã.”

“Loài người kia bộ dáng hình như rất chán ghét a.”

“Bộ dáng rất xấu.” —— Rõ ràng trong mắt loài rắn các ngươi loài người đều là một bộ hình dáng.

“Xấu như vậy còn đi ra gặp người thật sự là rất không được.” —— Lời Bạch nói qua ngược lại nhớ rất rõ ràng.

“Chúng ta phải thu thập thu thập gã.”

“Đúng, Vua khẳng định cũng nhìn gã rất không vừa mắt, chúng ta phải giúp Vua báo thù.”

“Ừ ừ, đồng ý.”

“Mọi người cẩn thận chút đó, đừng chơi hư. Loài người là rất yếu ớt, đừng đem Bạch làm tiêu chuẩn.”

“Biết biết, Bạch là loài người của rừng rậm chúng ta, đương nhiên cùng những gã bên ngoài yếu ớt rối tinh rối mù một chạm liền hư không giống nhau.”

“Bé đáng yêu, còn có Bambi, trong chốc lát đem nhiệm vụ ở lại bên cạnh Bạch liền giao cho hai người các ngươi. Ngàn vạn lần đừng để cho y bị loài người đáng ghét đoạt đi đó!”

“Không cho phép gọi cái tên kia!” “Được ——”



Đàn quân đoàn ma thú này ở dưới sự chỉ duy của Tiểu Ngân kiêu ngạo xông qua quân doanh, xuyên qua pháo đài Snow, đi vào khe núi phía trước.

Không ít người thấy một đàn ma thú như vậy đều ngây dại.

Vẫn là Bạch Hành đứng lên, sau nói rõ thân phận, ở dưới sự dẫn dắt của một vị chuẩn tướng xuyên qua binh lính, đi vào chiến trường.

“Gào ——”

Tiểu Ngân phát ra mệnh lệnh tiến công, một đám ma thú vô pháp vô thiên liền bắt đầu động thủ.

Ngẫm lại, một ngàn ma thú thực lực cường hãn ma vũ song tu đối diện Vong Linh cấp thấp sẽ là bộ dáng gì đây?

Vừa rồi chiến trường còn đang giằng co lúc này hoàn toàn nghiêng về một bên.

Lôi Ưng có được ưu thế không trung cùng Cẩm Khâm khinh thường ăn hiếp mấy con xương cốt cùng thịt rữa, trực tiếp bay đến phía sau ăn hiếp Vong Linh cấp cao bay không lên.

Về phần còn lại là không thể bay đành phải đùa giỡn đối địch với xương khô và cương thi còn có u linh.

Như Đại Địa Chi Hùng này thân cao to cao mười thước căn bản là ngay cả ma pháp cũng không cần, một cước đi xuống chính là một mảnh, trực tiếp ở trong sông xương khô đi dạo lượn lượn.

Bé đáng yêu lại càng khủng khiếp, thân mình lớn nằm trên mặt đất, thân mình dài hơn ba mươi thước hất lên, sau vài cái, trực tiếp làm sạch ra một mảnh đất trống. Bằng phòng ngự của nó, cương thi xương khô cái gì ngay cả cho nó gãi ngứa cũng không đủ.

Còn lại đầy đủ chiêu thức, dù sao thân cao lơn thì chiếm tiện nghi.

Vóc dáng nhỏ ư, cũng không phải không có chiêu.

Như là Chồn Điện Tím, một con nho nhỏ, nhóc con lông xù thịt núc nhích, trực tiếp lợi dụng tốc độ ưu thế của mình hóa thành một đạo ảnh điện, xuyên qua giữa xương khô, sau đó rào rào xoẹt xoẹt, nó xuyên qua sợi xương khô kia trực tiếp làm rời rạc khung xương.



Độc đáo nhất, phải kể là đám nhền nhện lớn, Nhện Cắn Hồn – gọi là cắn hồn, nhưng cũng không nói lên chúng nó là lấy linh hồn làm thức ăn, chúng nó kỳ thật cái gì cũng ăn, cái gì cây cỏ lá cây, da thịt các loại, đói cực kỳ tảng đá cũng có thể gặm hai ba họng lấp đầy bụng. Nhưng mà, thức ăn chúng nó thích nhất chính là thịt thối. Linh hồn hả, cũng có thể nuốt, nhưng cuối cùng chỉ có thể chuyển hóa thành một chút chút năng lượng, lại không thể giải đói. Loại ma thú tên là Nhện Cắn Hồn này chính nó cũng không thích ăn linh hồn.

Đến trên chiến trường, chúng nó rất vui sướng. Binh lính phía sau trơ mắt nhìn thấy nhóm nhền nhện lớn giương nanh múa vuốt hướng nhóm cương thi đi qua, phía trước nhất một vuốt to chọc một cái, lại từ trong miệng nhổ ra cái gì hút một cái – cương thi xanh nhão nhẹt liền biến thành xương khô lộ ra túi da – khởi nguyên thuận tiện cũng bị con nhện hút vào trong bụng.

“Đúng rồi, nhóm Nhện Cắn Hồn đối phó với Kẻ Bất Tử là được! Quả thực là thiên địch a! Chỉ là số lượng thiếu chút, chẳng qua chung quy so với không có là được rồi.”

Bạch Hành rất cao hứng nói với Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân gật đầu.

Hai người bọn họ hiện tại nhàn nhã, đứng ở một bên nhìn xem trên chiến trường tiếng đánh nổ vang ầm ĩ, gấu to rầm rầm rầm âm thanh đạp đất, ma pháp đủ màu bay tới bay lui…

Tốt lắm – Tiểu Ngân vừa lòng gật đầu.

Trước kia quân đoàn ma thú chưa từng tham gia qua chiến đấu với Vong Linh cấp thấp, thường thường chúng nó đến thời điểm đã tiến vào đoạn nửa sau chiến tranh, cái thời điểm kia là đọ sức giữa cấp cao.

Ở trên chiến trường như thế, quân đoàn ma thú phát huy ra lực chiến đấu xa xa vượt quá mong đợi.

Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía phương hướng của khe tường không gian, bên này xuất hiện lực lượng cường đại như vậy, đối diện cũng nên bắt đầu cử ra Vong Linh cấp cao đi?

Dù sao khe của tường không gian cũng đã đủ một loại Vong Linh đã biết gì đó đi qua.

Sau một hồi chiến đấu nhẹ nhàng niềm vui tràn trề, đại quân Vong Linh chiếm cứ địa bàn bị cứng rắn lui về phía sau mấy trăm thước. Người xung quanh xem như là binh lính trợn trừng mắt, bọn họ chính là trả đại giá rất nhiều máu tươi cùng sinh mệnh mới miễn cưỡng mở cục diện a! Dễ dàng như thế đã bị mấy đàn ma thú này đẩy dời đi mấy trăm thước kêu bọn họ sao chịu nổi cái tình cảnh này a!!!

“Gào ——”

Một tiếng sói tru ngân nga đại biểu dấu hiệu ngừng chiến.

Bạch Hành tìm được Feigez.

“Bạch?!”

Feigez chính là cảm giác có chút không thể tin, người không lâu trước đó vẫn là bạn bè vậy mà biến hóa nhanh chóng thành Vua ma thú cùng…Bạch ở trong chúng nó rốt cuộc là cái thân phận gì?

Không nghĩ tới Feigez ổn trọng hòa nhã cũng sẽ có loại thần sắc trợn mắt há mồm này, rất không thích hợp với anh ta.

Bạch Hành cười lắc lắc đầu.

“Chúng ta vẫn là bạn, tôi vẫn là tôi, Tiểu Ngân vẫn là Tiểu Ngân, tính cách của chúng tôi đều vốn là như thế, một chút cũng không thay đổi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Vỗ vỗ bả vai của anh ta, Bạch Hành trong lòng biết rõ ràng, người tính cách như Rooney dù sao cũng không nhiều lắm.

Cũng may mắn không nhiều lắm – nghĩ đến Rooney bình thường làm mưa làm gió, Bạch Hành nhịn không được nghĩ.

“Có thể giúp bọn nó chuẩn bị chút thức ăn không? Phải nóng, trong đó hơn một nửa là loại thịt, khẩu vị phải nặng. Nếu có rau dưa hoa quả gì đó cũng phải một ít, không cần chú ý lấy tốt nhất, bình thường là được. Tốt nhất nhanh lên đưa tới ——”

“A, a! Được, tôi lập tức đi chuẩn bị!”

Đem chuyện bàn giao tốt Bạch Hành trở lại giữa ma thú ngoài ý muốn phát hiện tất cả thú đang dùng ánh mắt tội nghiệp hề hề nhìn xem anh.

“Tiểu Ngân?” Đây là làm sao? Vừa rồi không phải cảm thấy chơi đùa rất cao hứng sao?

Tiểu Ngân lạnh lùng liếc mắt mấy tên nét mặt già nua đã dày mấy ngàn tuổi hướng Bạch làm nũng.

“Ta cùng bọn hắn nói lát nữa chúng ta phải về doanh địa.”

“Vì sao? Đối diện hình như không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn a, không cần đi về hướng Nguyên soái báo cáo. Về phần thân phận của chúng ta, không cần kỹ lưỡng hướng về bọn họ giải thích đi.” Bạch Hành nhăn đôi mày dài mảnh, có chút luyến tiếc mấy tên này, thời điểm lúc trước không gặp cũng không cảm thấy rất nhớ, nhưng mà hiện tại nhìn thấy, làm sao cũng không muốn lập tức đã tách ra.

“Ngươi đừng quên chuyện lúc trước đáp ứng ta.”

Tiểu Ngân ngữ khí trầm xuống, điềm báo mất hứng.

Lần này ánh mắt nhìn về phía chúng thú không chỉ là lạnh lẽo mà còn tràn ngập sát khí. Chính là bọn thú kia, thời điểm ở rừng rậm đã như cũ quấn quít lấy Bạch, thời điểm kia Bạch còn chưa phải hoàn toàn thuộc về hắn, vì thế hắn đã nhịn, nhưng mà hiện tại không giống, hiện tại Bạch là hoàn toàn hoàn toàn thuộc về hắn, mới không để cho bọn thú kia!

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Trực tiếp ở giữa chúng thú hóa thành hình người, Tiểu Ngân thản nhiên trần thể thân hình to lớn, độ ấm xung quanh lạnh băng cũng không có chút thương tổn được hắn.

“Ngày đó, thời điểm chúng ta ở trên trời, ngươi đáp ứng ta.” Tiểu Ngân tiếp tục nhắc nhở.

Ánh mắt Bạch Hành bị thân thể rắn chắc xinh đẹp của hắn hấp dẫn, đường cong cơ thể tuyệt đẹp, hai chân thon dài thẳng tắp, thân hình cảm giác tràn ngập lực lượng, gợi cảm mà xinh đẹp, đẹp mắt mà hấp dẫn.

Bạch Hành bị lời của Tiểu Ngân bừng tỉnh vội vàng từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái áo choàng pháp sư, khoác ở trên người Tiểu Ngân, mặc dù bên trong vẫn là trống không, chung quy vẫn khá hơn so với cái gì cũng không mặc. Thật may mắn bọn họ hiện tại bị nhóm ma thú cao lớn vây quanh, người khác nhìn không thấy tình hình bên trong.

Có chút đỏ mặt nhớ tới tình hình lúc ấy – làm sao có thể quên mất được, chỉ là chuyện trước đó nhiều lắm không lập tức nhớ đến thôi.

Thừa dịp Bạch Hành mặc quần áo cho mình, Tiểu Ngân một phen ôm lấy y, “Ngươi đã ưng thuận ta!” Thân dưới trực tiếp dán lên y.

“Tôi cũng chưa nói là muốn đổi ý.”

Lúc này, Bạch Hành đột nhiên cảm thấy trên đùi có cái gì ——

“Lão Gấu?!”

Đại Địa Chi Hùng thật lớn hơn mười thước co rút lại thành vật nhỏ hơn mười cm, cơ thể bé lông xù thịt núc ních dính lên chân thon dài của Bạch Hành, hai chân trước ngắn ngủn khó khăn ôm lấy chân của anh, ánh mắt nước lưng tròng tội nghiệp hề hề nhìn xem anh.

Dễ thương quá!

Mặc dù Bạch Hành là một người đàn ông, nhưng không ai quy định đàn ông không thể thích thứ đáng yêu, hơn nữa là nhóc con này đáng yêu như vậy.

Còn chưa chờ anh đưa ra trả lời, một bàn tay to tóm cái cổ thịt thịt của gấu nhỏ ô ô, khẽ ném một cái, cục thịt gấu nhỏ đã bị ném ra ngoài vài thước, trên mặt đất lăn a lăn, lăn được vài vòng mới choáng váng đứng lên.

“Tên già mấy ngàn tuổi rồi còn giả vờ đáng yêu, không biết xấu hổ!”

Tiểu Ngân một cái ánh mắt phải giết đem cục thịt gấu nhỏ còn choáng váng đông thành một khối băng, lại trực tiếp thả ra khí thế trấn áp ma thú khác, cuối cùng ôm lấy Bạch Hành còn chưa có từ trong liên tiếp chuỗi sự cố phản ứng lại bay đi.

Bọn họ đi rồi, một hồi lâu sau cục thịt gấu nhỏ mới rã đông hữu khí vô lực khôi phục nguyên trạng, một đám ma thú tất cả đều tiến lên an ủi ——

“Lão Gấu, ngươi không có việc gì đi?”

“Không có việc gì, Vua quả nhiên rất đáng sợ.”

“Ừ ——”

“Vẫn là loài người dễ ăn hiếp.”

“Ừ ——”



Trên đường bay trở về, Tiểu Ngân cúi đầu xem Bạch Hành, thấy y đang cười cùng mình đối mặt mới nắm thật chặt cánh tay ôm y, tốc độ nhanh hơn bay về phía phòng ở doanh địa của bọn họ.

Hai người trở về doanh địa liền khiến cho một trận rối loạn, mặc dù không phải tất cả mọi người biết thân phận chân chính của bọn họ, nhưng là thấy Bạch Hành cùng một đám ma thú đi cùng nhau cũng không ít. Huống chi, ở đây còn có không ít cơ sở ngầm của cấp trên.

“Cút!” Đối với loài người Tiểu Ngân càng thêm không khách khí, hơn nữa là thời điểm khụ khụ này, không trực tiếp động thủ đã tính là khách khí rồi.

Hơi chút thả ra một chút khí thế, bên người liền không có ai.

“Bạch ——”

Rooney rất thông minh gọi tên Bạch Hành.

“Rooney, chuyện gì?”

“Kêu người trong vòng ba ngày không cần quấy rầy chúng ta, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

Lời của hai người đồng thời nói ra, sau khi nói ra, Tiểu Ngân trực tiếp ôm Bạch Hành chạy lấy người. Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.

Rooney sờ sờ cái mũi, quyết định lần này vẫn là nghe theo Tiểu Ngân. Có vẻ như hiện tại cơn tức của anh ta tương đối lớn, lực phòng ngự của bùa hộ thân họ Bạch không đủ lắm.

Kỳ thật cậu không có chuyện gì, ông cụ nhà cậu cũng sẽ không ăn no căng rồi muốn cùng Vua ma thú lôi kéo làm quen. Cậu chính là tới hỏi bọn họ vì sao lại trở lại. Hiện tại nhân loại bên này đối với bọn họ mà nói hoàn toàn là danh từ lớn phiền toái không phải sao?

Nhún nhún vai, Rooney quyết định về nhà. Feigez nhà cậu đã trở lại, lông tóc vô thương – chỉ là có chút bộ dáng túi da, nhưng chuyện của Bạch và Tiểu Ngân mang đến cho cậu rung động quá lớn, thế cho nên không có biện pháp vững ổn quyết tâm nghỉ ngơi cho tốt, vì thế Rooney quyết định trở về giúp Feigez tăng giấc ngủ nhanh hơn, hê hê ——

Bạch Hành nhìn xem Tiểu Ngân đem anh đặt ở trên giường, sau đó cành cạch ở trong phòng thi triển trận ma pháp – trận ma pháp của Tiểu Ngân sẽ so với anh nhiều hơn rất nhiều, anh nhận ra được ngoài âm thanh của truyền lệnh phòng ngự chỉ có trận ma pháp tắt âm.

Quá khoa trương – Bạch Hành nghĩ thấy đầu mình hiện tại đầy hắc tuyến.

Chẳng qua, ba ngày!! Vừa rồi Tiểu Ngân nói là ba ngày?

Nghĩ đến lời vừa rồi của Tiểu Ngân nói với Rooney, trên người Bạch Hành mồ hôi lạnh lập tức liền chảy xuống. Mặc dù anh không quá rõ ràng chuyện phương diện này, nhưng mà vô luận như thế nào đối với một người đàn ông bình thường mà nói ba ngày cũng là không có khả năng a, càng đừng nói chính là bị nằm ở vị trí dưới!

Hiện tại hối hận còn kịp sao?

Chống lại ánh mắt lục quang mà biến thành màu xanh sâu hơn, Bạch Hành rất muốn thử xem bản thân có thể hay không đánh vỡ trận ma pháp của Tiểu Ngân chạy ra ngoài…



Rooney đã đi trở về:

Không đúng nha, thần sắc vừa rồi của Tiểu Ngân có chút nhìn quen mắt ——

Khẩn cấp chạy về phòng như vậy, còn ba ngày không thể đi quấy rầy bọn họ…Không thể nào? Ba ngày? Anh ta cường như vậy sao?! Vậy còn là người sao?

Ớ, quên mất tên kia chính xác không phải người.

Nhưng Bạch là lần đầu tiên a, làm sao chịu được – hẳn là không có việc gì, ha ha, sẽ không đi?

Lại nói quay lại, cậu cư nhiên biến thành lão sư phương diện kia của Vua ma thú trong truyền thuyết, he he, trở về cùng Figo khoe một chút, việc này nói lên cái gì? Việc này nói lên kỹ thuật của cậu đã vượt qua giới hạn thời gian cùng chủng tộc, đạt tới cảnh giới nhất định, kỹ thuật phương diện như vậy không nên bị quá lãng phí…