Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 40: Phiên ngoại giữ riêng



Phiên ngoại: Cuộc sống hạnh phúc trong rừng rậm



Địa bàn của rừng rậm Sương Mù rất đặc biệt.

Toàn bộ trung tâm rừng rậm chính là nhà của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, là cái cây đại thụ cao cao trên thảo nguyên nho nhỏ.

Xung quanh cái thảo nguyên này là địa bàn của các ma thú Thánh cấp.

Sau Thánh cấp là cấp chín, lấy điều đó suy ra thẳng đến ma thú cấp một bên ngoài.

Ma thú có thể đạt được Thánh cấp đều không phải là lão quái vật sống mấy nghìn năm.

Tục ngữ nói già đời thành tinh, các ma thú cũng không ngoại lệ.

Chúng nó cũng rất thú vị.

Tỷ như Lôi Ưng sợ vợ và Lão Gấu.

Lại nói tiếp Lôi Ưng và Lão Gấu kỳ thật rất không hợp.

Lôi Ưng nghĩ Lão Gấu quá gian trá, Lão Gấu nghĩ Lôi Ưng rất cao ngạo.

Dù thế nào cũng chính là chướng mắt lẫn nhau là được.

Bà vợ của bọn nó thì đều không nhận thức đôi bên, thế nhưng không biết vì sao, bà vợ của bọn nó hết lần này tới lần khác tính cách cực kỳ tương tự, nếu như không phải chủng loại bất đồng, nói là chị em ruột đại khái cũng có người tin.

Cự Ưng hệ lôi luôn luôn sinh hoạt ở một chỗ cao cao trên vách núi, cùng ma thú khác ít có lui tới.

Thế nhưng Ưng con chính là cái tuổi ham thích điều lạ, làm sao có thể chỉ ở phạm vi hoạt động quy định của cha được.

Vì vậy, ngày nào đó, Ưng con bay đến trong rừng rậm.

Nó bay trên trời cao tự do tự tại, phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Sau đó, giống Ưng có đường nhìn đặc biệt nhạy cảm khiến nó phát hiện ra trên mặt đất một cục lông nhỏ màu nâu, đang chậm rãi di chuyển về phía trước.

Ưng con hiếu kỳ bay thấp một chút, quan sát cái cục lông nhỏ.

Chỉ thấy cái con lông xù màu nâu tròn vo kia đang hướng một gốc cây đại thụ đi đến – trên cây đại thụ này có một có lỗ to đầy lỗ gì đó. Bên trong đang liên tục đi vào chui ra một số ma thú bay nhỏ – Ưng con không nhận ra là ma thú gì, nó còn nhỏ gặp qua ma thú thật sự không nhiều lắm.

Bất quá nhìn đuôi nhọn lợi hại của ma thú đó Ưng con liền dám khẳng định những ma thú đó khó đối phó, nhất là số lượng của bọn nó còn nhiều như vậy!

Nó thật sự hiếu kỳ một cái cục lông nhỏ như vậy động tác chậm chạp muốn chết tới chỗ cây đó làm gì?

Một đường theo cục lông tròn đi tới dưới tàng cây.

Kết quả cục lông đối diện cây kêu vài tiếng.

Các ma thú bay lập tức phát hiện ra bóng dáng nó, đồng thời bắt đầu đề phòng lên. Bất quá Ưng con chính là rất hắc tuyến – bộ dạng ngu ngốc kia của ngươi không phát ra âm thanh khả năng không bị phát hiện cũng đã rất nhỏ, còn dám lớn tiếng kêu như vậy?! – tuy rằng kêu không khó nghe.

Thời điểm đó Gấu con thật sự còn rất nhỏ, nhóc con chỉ cao hơn mười cm kia chỉ biết là trên cây trước mắt có mật ong nó thích nhất, mật thơm thơm ngọt ngọt, muốn ăn…

Đối với ong mật này – nó chưa thấy qua, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, nó còn nghĩ mật ong đặt ở chỗ rất cao, nó đều không với tới. Khẳng định là ba ba để đó, sợ nó ăn vụng, hơi quá đáng!

Kết quả, Gấu con không để ý trong mắt chỉ có mật thẳng tắp hướng tổ ong kia đi qua.

Vấn đề là những con ong mật kia không đồng ý á!

Thấy có ma thú mơ ước sào huyệt của chúng nó, đám ong mật này liều mạng nổi lên công kích.

Gấu con lại càng hoảng sợ, vô thức đem chân gấu nhỏ lông xù thịt núc ních ấn trên mặt đất, sử dụng kỹ năng bản mệnh Đại Địa Chi Hùng —— phòng ngự tuyệt đối.

Đám ong mật đều đụng vào vòng bảo hộ màu vàng đất, Gấu con ngay từ đầu còn thấy chơi rất tốt, kết quả sau một hồi đã phát hiện tường bảo hộ có thể chống không được!

Đáng thương hề hề nhìn quanh, không có ba ba xấu…có thể giúp đỡ!

Mắt thấy tường bảo hộ của cục lông nhỏ sắp chống không được, Ưng con nhịn không được – thế nào cũng không thể nhìn cục lông nhỏ bị giết đi…

Một đường tia chớp nho nhỏ bổ qua, lại một đường —— chờ đám ong mật lúc có chút hoảng loạn mau tránh đi, Ưng con bay nhanh tiến vào vòng vây của chúng nó.

Gấu con không biết là làm sao, vậy mà rút hết phòng ngự.

Ưng con lần thứ hai hắc tuyến, tên này là đồ ngu sao? Bản thân nó bị xơi tái thì làm sao bây giờ?

Mặc kệ thế nào, Ưng con một phen bắt Gấu con bay nhanh bay đi.

Khiến nó phiền muộn chính là cái con cục lông nhỏ này quá nặng, làm hại nó bay không nhanh, thân là Cự Ưng hệ lôi ma thú vương giả của hệ phi hành vậy mà bị một đám ma thú như thế đuổi theo chạy trối chết – thật sự là quá không hoa lệ!

Ưng con đang nghĩ ngợi hoàn toàn không thấy phương hướng địa điểm đến có vấn đề, tùy tiện chọn một phương hướng mà bay đi.

Bay a bay, bay a bay.

Gấu con một chút cũng không sợ, đang ở đây mà vui vẻ cơ mà.

Hiếu kỳ nhìn đại thụ trở nên rất nhỏ cùng một số sinh vật đồng dạng nhỏ đi, thiếu chút nữa vỗ vỗ cái vuốt gấu nhỏ lông xù thịt núc ních bày tỏ vui mừng.

Ưng con vùi đầu chạy trối chết, Gấu con ngốc hồ hồ đang ngẩng đầu nhìn bầu trời hình như cách rất gần.

Kết quả, trên mặt đất đột nhiên Gấu mẹ thật lớn vừa vặn sau đó ngẩng đầu, vừa lúc thấy hai nhóc con trên bầu trời kia.

Gấu mẹ sửng sốt.

Làm sao cái bị bắt nhìn quen mắt mắt như vậy a?

Còn có đám ong mật phía sau là chuyện gì xảy ra?

Chớp mắt hai cái Gấu hạ mắt, chờ lúc thân ảnh Ưng con cùng Gấu con lảo đảo biết mất ở trong phạm vị nhìn, Gấu mẹ rốt cục xác định, cái bị chộp kia chính là con trai?!!!!

Gào —— một tiếng gấu rống, kinh hoảng cất canh vô số chim.

Gấu mẹ bắt đầu hướng phía Ưng con biến mất vọt qua, Gấu cha nghe tiếng mà đến chỉ kịp thấy bóng lưng một mình bà vợ. Vì vậy cũng không thể làm gì hơn là hồng hộc đuổi theo, hơn nữa hoàn toàn không tìm không rõ lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm nay trời rất xanh, khí trời tốt.

Tiểu Ngân thỏa mãn từ trong nhà cây đi ra, hình sói.

Mặc dù không như Sói yêu giống nhau phải hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, nhưng mà trong cuộc sống có một ngày trời quang như thế, không được phơi nắng thật sự là quá có lỗi rồi.

Bên ngoài vừa lúc có một cái võng Bạch Hành làm, võng rất to đủ để chứa hai người hình sói của Tiểu Ngân cùng Bạch Hành.

Nhẹ nhàng nhảy, Tiểu Ngân nhảy lên võng, ở trong gió nhẹ ấm áp mang theo mùi cây cỏ thơm ngát dưới ánh mặt trời nhắm mắt lại.

Lúc này Bạch Hành còn đang ngủ —— đừng hiểu lầm, hiện tại anh và Tiểu Ngân thế nhưng là cái gì cũng chưa từng phát sinh đâu. Lại ngủ muộn đến như thế là bởi vì anh trước đó vừa tiến hành một lần huấn luyện. Trọng thương thiếu chút nữa chết giết chết một con ma thú cấp chín, mặc dù cơ thể được Tiểu Ngân chữa trị, chẳng qua vẫn là phải ngủ một giấc thật đã tu dưỡng một chút.

Qua không bao lâu, Bạch Hành từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

Duỗi cái thắt lưng mệt mỏi, sau khi trải qua huấn luyện cường độ cao cùng chiến đấu nguy hiểm cực độ, loại thời gian thoải mái này quả thực là cuộc sống thần tiên a…

Chỉ là Bạch Hành đã quen tu luyện thực sự không có biện pháp dễ dàng tha thứ bản thân lười biếng lại, chỉ chốc lát sau, anh đã thấy ngực bắt đầu bứt rứt —— dù làm thế nào cũng ngủ không được, lúc nằm lại cũng là bản thân lăn một vòng, thời gian tốt đã bị lãng phí như thế, thực sự là hổ thẹn a, thật sự là bất an a…

Vì vậy, Bạch Hành đã hình thành thói quen tốt đẹp rốt cục chính là không thể nướng giường thành công.

Sau khi xử lý tốt vấn đề vệ sinh cá nhân, Bạch Hành đi ra nhà cây, thấy trên võng là thân ảnh hoa mỹ mà lười nhác của Tiểu Ngân.

Miễn cưỡng kiềm chế lại xung động muốn nhào lên da lông một thân mềm mại bóng loáng kia của Tiểu Ngân, Bạch Hành bắt đầu dọc theo thảo nguyên chạy vòng.

Cơ thể có chút thon gầy ở trong khoảng thời gian này rèn đúc đã rất rắn chắc, linh hoạt hữu lực —— trái ngược với Bạch Hành trước kia mà nói —— dưới sự phụ trợ của áo choàng ma pháp có vẻ có chút gầy yếu, nhưng trên thực tế đã vượt qua tố chất cơ thể của ma pháp sư rồi.

Sau khi chạy hết vòng, Bạch Hành cả người mồ hôi nhỏ giọt trở lại phòng cây gần đó, triệu tập nguyên tố nước trong không khí, cởi quần áo, bắt đầu tắm.

Trên thảo nguyên rộng, màu xanh mênh mông vô bờ theo gió nhẹ hơi dập dềnh, gốc cây đại thụ thật lớn xanh tươi ở trung tâm hình dáng như một cái ô. Chỗ không xa chàng trai, một con sói màu bạc lười nhác ngủ đang tỉnh lại.

Nguyên thủy, hoang dã, thế nhưng, yên ắng lại hạnh phúc!

Nghe thấy tiếng nước, con mắt khép hờ của Tiểu Ngân đột nhiên mở, ở trên cơ thể trắng nõn mà đường cong duyên dáng của Bạch Hành lướt một vòng lại nhắm mắt lại, giống như là cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Bạch hành hoàn toàn không chú ý tới điểm này, sau khi tự mình tắm rửa xong cơ thể thì một lần nữa mặc vào quần áo, lấy ra ma thú cấp chín ngày hôm qua bị giết chết —— Độc Bộ Thanh, một loại rắn độc hệ thủy màu xanh trên người đầy hoa văn màu xanh lại có kịch độc, bắt đầu xử lý nguyên liệu làm cơm trưa hôm nay.

Trên ngọn lửa màu đỏ là một khối thịt rắn cắt thành hình miếng đang được xâu bởi que trúc từ Trúc Sắt chế thành.

Bạch Hành chuyên chú theo dõi nướng thịt rắn trên tay, phảng phất như anh đang làm một chuyện rất là quan trọng.

Kỳ thật cũng xác thực rất quan trọng, ở trong rừng rậm ngoại trừ chiến đầu cùng nghỉ ngơi, ăn tựa hồ là một chuyện duy nhất có thể được xem là tiêu khiển.

Cuộc sống rất đơn điệu, thế nhưng Bạch Hành nghĩ rất thoải mái.

Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện chiến đấu cùng sống sót cái gì cũng không cần lo lắng, cuộc sống đơn giản mà thuần túy.

Đồ gia vị nướng thịt đều là Bạch Hành tự mình lúc tu luyện rảnh rỗi từ trong rừng rậm kiếm được, anh có một đoạn thời gian căn bản là noi theo Thần Nông, nếm thử trăm loại cây cỏ —— bởi vì lúc Bạch Hành tự mình tiếp xúc đến những đồ gia vị kia thì chúng nó đã được làm thành thành phẩm nghiền thành phấn, cho nên vài thứ kia rốt cục lớn có bộ dáng gì, anh nửa điểm cũng không biết.

Anh nhưng thật sự là nếm trăm loại cây cỏ đó, có đôi khi nhìn thấy một loại cây xa lạ đã nghĩ tới đi lên gặm vỏ cây nếm thử mùi vị.

Bất quá chính là có thu hoạch!

Ha ha, trải qua thời gian dài rèn đúc, khác không nói, tay nghề nướng thịt của anh là giỏi lên, mỗi lần Tiểu Ngân đều ăn rất hài lòng.

Hương vị thịt rắn trộn các loại đồ gia vị mùi vị bắt đầu chậm rãi tản ra, mũi Tiểu Ngân hít hít, mở choàng mắt, nhảy xuống võng, ngồi chồm hổm ngồi ở bên cạnh Bạch Hành.

Bạch Hành thấy nó qua đây, thuận thế tựa ở trên người Tiểu Ngân thẳng tắp ngồi ở bên cạnh anh.

Lông bạc thật dài mềm trơn, thật sự rất thoải mái a.

Thả lỏng tựa ở trên người Tiểu Ngân, Bạch Hành dáng tươi cười trên mặt lộ vẻ thư thích, tiếp tục nướng thịt —— mùi thơm thịt nướng bốn phía!

Bỗng dưng, cơ thể Tiểu Ngân đột nhiên buộc chặt đứng lên.

Bạch Hành ngồi thẳng cơ thể, từ ánh mắt Tiểu Ngân nhìn về phía nơi xa.

Một cái chấm đen đang hướng bọn họ bay đến.

Thật sự ngạc nhiên, vậy mà sẽ có ma thú không trải qua sự cho phép của Tiểu Ngân dám đi vào lãnh địa của nó?!

Cũng may, mỹ thực trước mắt, Tiểu Ngân vừa lúc tâm tình không tệ, hiếm khi không có lập tức đi chỉnh sửa kẻ xâm phạm.

Móng vuốt vỗ nhẹ lưng Bạch Hành một chút.

“Ừ, đã chín.”

Nói xong, Bạch Hành đem xâu thịt ngoài nướng vàng trong thịt non đặt ở trong cái dĩa nhỏ, đem thịt từ que trúc lấy ra, từ từ đặt trong dĩa nhỏ nè!

Bạch Hành đang muốn lấy ra chiếc đũa bắt đầu ăn, kết quả Tiểu Ngân đầu lưỡi một vòng —— thịt mất phân nửa.

Dọa đến Bạch Hành cũng không lo cho chiếc đũa nữa, trực tiếp hạ thủ nắm lên một miếng thịt, bắt đầu ngụm lớn ăn vào.

Cuối cùng, thực sự không kịp động tác của Tiểu Ngân, anh dứt khoát hai tay nắm một miếng thịt, cái khác đều để lại cho Tiểu Ngân. Quên đi, dù làm thế nào đã thành quen —— hoàn toàn đoạt không thắng Tiểu Ngân Bạch Hành nghĩ rất AQ (an phận).

Chờ lúc Bạch Hành đem trúc sắc thứ hai xâu đầy thịt rắn bắt đầu đợt thứ hai nướng thịt, điểm đen đã bay gần đến.

Lúc này anh đã có thể thấy rõ bộ dạng của đối phương rồi.

Cư nhiên là một con Cự Ưng hệ lôi con?!

Thứ nó chộp phía dưới —— sẽ không là một con non Đại Địa Chi Hùng đi?

Còn có phía sau bọn nó…

“Tiểu Ngân, con Cự Ưng hệ lôi cùng con cháu của Đại Địa Chi Hùng còn chưa tính, người ta dù sao là huyết thống tốt đẹp lại còn là từ trong một đám ma thú Thánh cấp lớn lên. Nhưng vì sao ngay cả ong mật này cũng dám hướng lãnh địa của cậu xông vào?”

Bạch Hành liền tư thế của bản thân tựa ở trên người Tiểu Ngân, ngẩng đầu hỏi. (Tiểu Ngân lúc ngồi xổm thì so ra vẫn cao hơn Bạch Hành không ít…)

Tiểu Ngân không trả lời, trực tiếp phóng ra một chút khí thế của mình.

Bạch Hành cười tủm tỉm thấy những con ong mật kia bắt đầu đột nhiên bay về —— ừm, Tiểu Ngân thực sự là càng ngày càng quen thuộc hiểu ý, biết anh muốn buông tha cho kẻ duy nhất sản xuất mật ong của rừng rậm sương mù, đương nhiên cũng có thể là liên quan đến chính nó thích ăn thịt nướng bôi mật.

Về phần hai tên nhỏ, ở trong một chút khí thế của Tiểu Ngân lảo đảo bay đến đỉnh đầu bọn họ.

Ưng con cũng không chống đỡ nổi nữa, móng vuốt chuyển một cái, Gấu con đã trực tiếp rớt xuống.

Phản ứng được Ưng con bất chấp cái tồn tại khủng khiếp phía dưới, đâm mạnh xuống, muốn bắt được Gấu con rơi xuống tốc độ càng lúc càng nhanh.

Ai ngờ Gấu con trên nửa đường tốc độ đột nhiên giảm xuống, Ưng con cố sức vượt qua đột nhiên khựng lại, thoáng cái ngược lại vọt qua Gấu con phía dưới.

Bạch Hành thấy một màn chọc cười này thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Giúp Gấu con tất nhiên là anh rồi.

Hai tên nhóc này thoạt nhìn đều rất đáng yêu, nghĩ đến hẳn là bay hồ đồ mới có thể đến đây, huống hồ con non lại là Cự Ưng hệ lôi cùng Đại Địa Chi Hùng, cho nên anh hỗ trợ cầu tình Tiểu Ngân bên kia, cuối cùng cũng khiến Tiểu Ngân buông tha cho dự định ăn thịt ưng cùng tay gấu.

Gấu con lúc này bộ dáng mới cao năm mươi cm, cả người lông xù một cục thịt nhỏ, được Bạch Hành ôm vào trong ngực còn vô cùng hưởng thụ ngơ ngác tìm một tư thế thoải mái.

Nó bên này thư thái, Ưng con thiếu chút nữa tức chết!

Mệt nó còn sốt ruột nửa ngày, kết quả tên kia cư nhiên —— một chút ý thức nguy cơ cũng không có!

Bạch Hành xoa nắn cơ thể lông xù của Gấu con, cơ thể nhỏ mềm nóng nóng QQ ôm lấy còn rất thoải mái. Nếu không lo lắng đến Tiểu Ngân tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ cho một vật nhỏ như thế có trong sào huyệt Bạch Hành thật đúng là muốn giữ lại cái tên nhóc này làm gối ôm.

Thấy Bạch Hành yêu thích hai nhóc con kia, chính Tiểu Ngân cũng biết hai con này, dù sao cũng là đã có trí tuệ lại không hoàn toàn là thú tính, cho nên Tiểu Ngân mới vừa ăn xong thịt nướng tâm tình xem như không tệ cũng không có đối với hai tên nhóc xông vào địa bàn của mình kia làm cái gì. Chỉ là kề bên Bạch Hành nằm sấp xuống dưới.

Ưng con ở trong không trung bay một hồi, phát hiện xác thực không có nguy hiểm gì cũng bay theo xuống dưới. Ôm Gấu con mềm núc ních trong lòng, dựa vào cơ thể Tiểu Ngân, bên người còn kề bên Ưng con, Bạch Hành lần nữa ngồi xuống nướng thịt.

Lần này, ánh mắt thèm nhỏ dãi hơn bốn đường.

Tiểu Ngân bất mãn trừng mắt hai nhóc con kia.

Bạch Hành cười tủm tỉm xem diễn, không có tính toán đi hỗ trợ.

Một hồi hương vị thịt đã bay ra, Gấu con ở chỗ này mạnh mẽ nuốt nước bọt.

Sốt ruột rống rống ôm lấy cánh tay Bạch Hành.

“Còn chưa được phải chờ một lát nữa mới được.”

Mới vừa nói xong, xa xa đã truyền đến một trận âm thanh ầm ầm to lớn.

Một thân ảnh thật lớn hướng bên này bạy nhanh tới.

Phiên ngoại nhỏ: Cái gọi là Bé đáng yêu



Nó là Cự xà Thánh cấp, độc trong túi độc của hắn là kịch độc thứ hạng đứng thứ một thứ hai cả thế giới. Thân hắn dài mấy chục thước, con mồi một khi bị hắn quấn lấy, thì không có bất luận khả năng gì để chạy trốn được. Lực phòng ngự của hắn rất mạnh, mặc kệ là công kích vật lí hay công kích ma pháp với nó đều không có biện pháp.

Đã từng, giữa đồng loại ở trong cả rừng rậm sương mù có thể cùng hắn chống chọi chỉ có con mãng xà chín đầu đáng giận âm hiểm giảo hoạt kia – hắn làm sao có thể là rắn? Ai gặp qua rắn có chín đầu chưa?! Tên kia tuyệt đối là giống loài biến dị, dùng lời của con người nói ra thì chính là biến thái!

May mắn, cái con rắn chín đầu ti bỉ vô sỉ biến thái kia chẳng biết sống chết tham thứ không nên tham, cư nhiên nghĩ rằng Vua tiến cấp thất bại? Còn vọng tưởng muốn tham ma tinh của Vua – thật sự là tham lam đồ vật đến mất đi lý trí! Vua há lại là hắn có thể mơ ước!

Hắn bị giết chết!

Vua cũng sau khi nghỉ ngơi thoáng qua thì trở lại xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.

Thần cấp!

Cư nhiên thật sự chính là Thần cấp?!

Trời a, cư nhiên là thật sự tồn tại!

May mắn lúc trước không giống rắn chín đầu ngốc như vậy – kỳ thật lúc trước tất cả mọi người rất muốn thử xem…Dù sao lực lượng lúc ấy của Vua cùng một lực lương đồng dạng kinh người va chạm nhau sau đó liền biến mất, bọn hắn mấy con ma thú Thánh cấp này trong lòng đều hoài nghi có phải là tiến cấp thất bại, trong lòng rục rịch có nên hay không đem ma tinh đoạt lấy – vật kia thế nhưng là ma tinh gần cường giả Thần cấp đó!

Có lẽ bọn hắn nên cảm tạ cái con rắn chín đầu kia, nếu không cái ngu ngốc kia chủ động ra mặt, chết cũng không biết là ai.

Được rồi, Vua lên tới Thần cấp, mọi người cũng đều cắt đứt nhớ nhung, thành thành thật thật tiếp tục tu luyện đi. Dù sao một khi đã có Thần cấp tồn tại, một ngày nào đó thì có thể đạt tới – chỉ cần cẩn thận trước lúc đó không bị ma thú cùng thuộc tính giết chết.

Đối với điểm này Cự xà rừng rậm cũng không lo lắng, lực phòng ngự của hắn mạnh mẽ, lại có độc, khí lực lớn, năng lực ma pháp cũng khá, ma thú bình thường cũng sẽ không đem chủ ý đánh trên người hắn. Chỉ cần cẩn thận không chọc đến Vua, hắn có lòng tin sẽ không bị kẻ khác làm thành điểm tâm. (Bạch Hành: Điểm tâm dài hơn ba mươi thước, orz…)

Vì thế, Cự xà rừng rậm vững tâm. Trở lại thời kỳ nhàn nhã hồi trước. Không, phải nói là so với trước kia còn thoải mái hơn, bởi vì đối đầu cũ của hắn – rắn chín đầu đã chết.

—— “Oa, một con rắn thật lớn! Tiểu Ngân, con này so với con rắn chín đầu cậu giết lúc trước còn lớn hơn đi?”

Cự xà rừng rậm – lại bị con người được bên cạnh Vua của bọn hắn sau này gọi Cự xà dài hơn ba mươi thước là Bé đáng yêu – trước sau như một cho là, câu nói của tiếng nam trung nghe sơ qua ôn hòa thanh nhuận này là bắt đầu ác mộng của hắn.

Hắn cũng không hiểu được, không phải là vừa mới ngủ một giấc sao?

Vì sao bên người Vua cư nhiên xuất hiện một loài người, quan trọng hơn chính là Vua cư nhiên đối với người kia ngàn theo trăm thuận, người kia nói ra yêu cầu, cơ hồ đều sẽ không từ chối.

Vua, ma thú chúng ta mới là một nhà a, ngài làm sao có thể đưa khủy tay ra ngoài, giúp đỡ người ngoài đây? (Bạch Hành: Bé đáng yêu, không cho phép bắt chước anh nói chuyện, hơn nữa, em là một con rắn nên không có khủy tay!)

Cự xà rừng rậm thề, nó chưa từng như hiện tại thống hận chính mình có bản lĩnh có thể tùy tâm sở dục thu nhỏ cơ thể lại như thế.

“Biến nhỏ đi, Bé đáng yêu.”

Loài người kia nói như thế, vì thể ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Vua, Cự xà rừng rậm đành phải rưng rưng đem cơ thể hùng tráng uy vũ của mình thu nhỏ lại thành một cái ‘Dây thừng’ kích thước cỡ ngón tay nhỏ.

Sau đó, người kia hưng phấn bổ nhào lên, một phen bắt hắn từ đất bắt lên, may mắn người kia không bắt bảy thốn, bằng không cho dù Vua nhìn chằm chằm ánh mắt phải giết hắn cũng có thể không khống chế được bản năng của mình, cho người kia một ngụm.

“Đây, Bé đáng yêu. Ăn thịt nướng ——”

Thịt nướng? Hương vị hình dáng hình như rất không tệ.

A ô —— quả thật ăn ngon! Ta ăn ta ăn, ta ăn ăn ăn —— Cự xà rừng rậm đối mặt với mỹ thực quên mất hoàn cảnh vị trí của bản thân, trợn trừng đôi mắt nhỏ đen bóng loáng, không ngừng há mồm tiếp được thịt nướng loài người kia đưa qua.

Lại nói tiếp, loài người này quả thật không giống như loài người đến đây trước kia đáng ghét như vậy a —— ánh mắt của Vua thật không tồi!

Cự xà rừng rậm Bé đáng yêu vội vàng ăn gì đó cho Vua của bọn hắn một ánh mắt sùng bái.

Sau đó, bị ánh mắt lạnh lẽo bao hàm sát khí của Tiểu Ngân đông kết.

Cảm giác được con rắn nhỏ trên đùi cứng ngắc, Bạch Hành không hiểu sao nhìn xem nó.

“Làm sao vậy?”

Đôi mắt nhỏ quay tròn nhút nhát nhìn Tiểu Ngân –Tiểu Ngân lạnh như băng ngồi ở dưới đất nhìn hắn ngồi như làm nũng ở trên đùi Bạch Hành mè nheo – độ ấm ánh mắt lại rơi xuống vài độ, đem Cự xà rừng rậm vừa mới khôi phục một chút hành động đông kết lại.

Sói lớn màu bạc ức hiếp kẻ phía trước, vươn ra móng vuốt lóe hàn quang, một tát đi xuống, Cự xà rừng rậm kỳ thật là được Bạch Hành đặt ở trên đùi cũng không phải bản thân tự mình đi lên thực tế rất vô tội đã bị tát bay – không bị thương, nhưng có chút hoa quáng cảm nhận được lạc thú bay trên không, sau đó bộp một tiếng rơi trên đất.

Quáng đầu cộng thêm nơm nớp lo sợ Cự xà rừng rậm căn bản không biết bản thân làm sao chọc đến Vương ở trên đất ngẩng đầu lên. Thì thấy sói bạc thật lớn đem cái đầu to tựa vào trên đùi loài người, ánh mắt trừng hắn vô cùng lạnh lẽo.

“Cút!”

Từ trong ánh mắt của Vua, Cự xà rừng rậm đọc được chữ này, hơn nữa bên trong ẩn chứa tình cảm vô cùng mãnh liệt – Cự xà rừng rậm kỳ thật là rất thông minh.

Ánh mắt không nỡ ở trên người loài người kia đang hai mắt quan tâm nhìn hắn – thịt nướng của người kia ăn thật ngon, hắn còn chưa có ăn no – hu, vì sao ánh mắt của Vua càng lạnh?

Sau khi cân nhắc tầm quan trọng của mỹ thực và sinh mệnh, Cự xà rừng rậm mang theo không nỡ đối với thịt nướng rời đi. Xa xa hắn còn nghe được âm thanh kiểu ôn hòa của người kia.

“Tiểu Ngân, nó tại sao đi rồi? Cậu không phải nói muốn để cho nó làm đối tượng luyện tập của anh sao?”



Lần thứ hai gặp được loài người kia là ở một lần trên đường đi săn, hắn đang đuổi bắt một con hươu xạ đi nhầm vào lãnh địa của hắn, đó là một con hươu xạ cấp chín sắp đến Thánh cấp, mặc dù ma tinh không phải hắn cần, nhưng hắn có thể lấy đi để cùng trao đổi với con gấu cách vách – à, đừng quên bọn hắn mấy ma thú này cũng đều có trí tuệ, không phải dã thú cả ngày ăn no quên buồn, đương nhiên biết trao đổi đồ vật là để cam đoan lợi ích lớn nhất cho bản thân.

Vua lúc ấy cũng không ở bên loài người kia, điều này làm cho hắn buông tâm.

Hươu xạ là một loại sinh vật rất đẹp, thân hình thanh mảnh tuyệt đẹp, sắc thái da lông rực rỡ – đây là một loài người đã bị nó ăn tươi nói, nhưng mà, Cự xà rừng rậm không thấy loài vật nhỏ chạy rất nhanh này đẹp chỗ nào. Chẳng qua, loài người được Vua che chở trước mắt này cũng không nhất định cho rằng như thế, dù sao người kia cũng là loài người.

Cự xà rừng rậm ngạo mạn hướng Bạch Hành lè lè lưỡi xà, cảnh cáo người kia không cần cùng mình đoạt con mồi.

Bạch Hành đầy mờ mịt.

Ngắm liếc sinh vật hình hươu bị xà lớn rừng rậm giam cầm, tội nghiệp hề hề trong mắt to tràn đầy bổ nhiệm cùng tuyệt vọng.

Một thân ảnh màu trắng bạc đột ngột xuất hiện ở bên người Bạch Hành, Cự xà rừng rậm nhất thời khẩn trương lên.

Sói bạc thật lớn đến bên hông Bạch Hành thấy tình hình trước mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Bạch Hành.

“Chúng ta trở về đi.”

Bạch Hành cúi đầu, âm thanh ôn hòa trước sau như một.

Mạnh hiếp yếu, vốn là phép tắc chân thật cũng là tàn khốc nhất trong rừng rậm. Tiểu Ngân có thể phá vỡ bất luận quy luật gì là bởi vì nó vốn là một cực mạnh trên đời này, vì thế đã không có quy luật nào có thể ép buộc nó. Nhưng mà chính mình còn chưa phải, mình còn quá yếu…

Tiểu kịch trường: Nguồn gốc của cái tên Nhện Cắn Hồn



Trước đây Nhện Cắn Hồn kỳ thật cũng không có tên, chúng nó cũng không phải bộ tộc mạnh mẽ, cấp thấp chúng nó lên tới Thánh cấp thật sự là quá khó khăn. Toàn bộ Nhện Cắn Hồn của rừng rậm sương mù tăng lên Thánh cấp cũng bất quá mới vài con, trên cơ bản chúng nó là rất mờ nhạt, rất không có tiếng tăm gì.

Sau lại, không biết Bạch Hành từ nơi đâu nghe nói chúng nó có thể cắn nuốt linh hồn. Vì vậy vốn là đối với con nhện có bền ngoài xấu xí hung ác này có chút e ngại anh lại cho loài nhện này đặt cái tên Nhện Cắn Hồn.

Thẳng đến càng về sau, sau khi Bạch Hành giải thích được tập tính đích thực của Nhện Cắn Hồn, để che giấu nguyên nhân đặt tên ban đầu, Nhện Cắn Hồn kỳ thật vô cùng hòa ái và rất đơn thuần (coi như là Thánh cấp cũng là loài côn trùng, có thể không đơn thuần sao?) giải thích nói tên này là ví dụ cho tập tính chúng nó cái gì cũng có thể ăn, hơn nữa nghe qua rất uy phong, rất vẻ vang.

Nghe xong giải thích như thế, đám Nhện Cắn Hồn vô cùng cao hứng tiếp nhận cái tên của mình.

Vì vậy, tên của Nhện Cắn Hồn đã xác định xuống như thế.