Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 37: Maude



“Chẳng lẽ anh thì không vậy sao?” Trên mặt Andreu lộ ra một nụ cười độ cong không lớn nhưng gần như nho nhã, gương mặt anh tuấn nhìn qua tràn ngập lực hấp dẫn.



“Kỳ thật, chúng ta đều sống ở trong thế giới của chính mình. Tôi rất hâm mộ bọn họ, anh biết không? Tôi khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch thậm chí đã xúc động công kích anh ấy, lúc ấy trong lòng có một loại xúc động gần như không cách nào ngăn lại, để cho tôi giết anh ấy, giết người đó!”

Nghe câu này, Maude kinh ngạc nhìn về phía Andreu.

Andreu không quan tâm vẻ mặt của y, “Loại tình cảm này của bọn họ, cái loại tự do đó, cái loại thái độ ngoại trừ đối phương cái gì cũng không quan tâm – đương nhiên, còn có Lankers đối với bọn họ thân thiết làm tôi cảm thấy rất không thoải mái. Cho nên tôi ra tay, lúc đó tôi dùng ma pháp có thể giết chết anh ấy, chẳng qua bị anh ấy né được. Thân thủ của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đều tốt đến mức không giống ma pháp sư.” Nói đến đây, ý cười của Andreu sâu thêm, trong đôi mắt sáng ngời cũng nhiều thêm một chút cảm xúc chân thật, anh thật sự không có nhìn xem Maude, mà là ra vẻ chuyên tâm duy trì liên tục chiến đấu, thần thái của anh nhìn qua không giống như là cùng Maude nói chuyện, mà càng như là đang độc thoại một mình, “Sau đó Tiểu Ngân muốn giết tôi. Thực sự, anh ta thậm chí không nửa điểm do dự, hoàn toàn không quan tâm thân phận của tôi, giết tôi sẽ có hậu quả gì – cho dù Bạch trên thực tế không chịu một chút thương tổn. Thực lực của anh ta rất mạnh, loại sát khí hàng thật giá thật đó rất dọa người. Tôi rất sợ hãi, sợ chết.”

Nói xong, Andreu nhẹ nhàng thở hắt ra, như là đem cái tâm tình vào thời điểm kia phun ra, tạm dừng trong chốc lát mới mở miệng: “Bạch cùng Tiểu Ngân bất đồng, anh ấy cũng không như Tiểu Ngân – không hiểu thói đời như thế. Sau đó tôi hỏi qua anh ấy, anh ấy nói anh ấy lúc đó liếc mắt liền nhìn ra thân phận của tôi không đơn giản, khí chất của tôi, đem y phục cùng thần thái của những người xung quanh đều biểu hiện ra rất rõ ràng.”

“Cho nên, anh ta ngăn cản Bạch Ngân giết người.”

“Không, là bởi vì Lankers. Lại nói, Lankers xem như là đã cứu tôi một mạng.” Andreu đột nhiên quay đầu, giống như là nhớ tới cái chuyện buồn cười gì, cười vô cùng sáng sủa, “Anh có biết lúc ấy Bạch trả lời tôi sao không? Tôi đến bây giờ còn nghĩ thấy những lời kia tôi nghe qua cho tới bây giờ rất – rất kỳ diệu? Không hiểu kỳ diệu sao? Nói là.”

“Bạch nói: Tôi biết Tiểu Ngân muốn giết cậu, chỉ là bởi vì cậu công kích tôi. Lúc đó nếu cậu tổn thương đến tôi, vậy cậu sẽ chết. Tôi biết thân phận của cậu không đơn giản, nhưng tôi thật sự không có định ngăn cản Tiểu Ngân. Không phải bởi vì sợ thân phận của cậu, hoặc là phiền toái thay mặt cậu, mà là bởi vì Tiểu Ngân muốn giết cậu, anh ấy muốn giết cậu, thì giết rất giỏi.”

Nói tới đây, Andreu thu lại nụ cười, còn thật sự nhìn xem Maude, “Anh hẳn là phát hiện đi, ôn hòa của Bạch Hành cũng không như mặt nạ của chúng ta như nhau, bản thân anh ấy chính là một người ôn hòa thiện lương, nhưng anh ấy cư nhiên nói ra một hồi lời như vậy. ‘Anh ấy muốn giết cậu, thì giết rất giỏi’ – lúc người kia nói ra những lời này, ngữ khí cư nhiên vẫn là ôn hòa bình thản như nhau, như là nói hôm nay thời tiết có chút lạnh, mặc nhiều quần áo chút. Cảm giác lúc đó, thật đúng là có chút kinh khủng. Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm người, nói không chừng anh ấy là một biến thái trong ngoài không đồng nhất! Nhưng mà, cái loại cảm giác mặc kệ người đó làm cái gì, chỉ cần người đó muốn mình cùng người đó đi làm, có hậu quả gì mình cũng sẽ cùng nhau gánh vác, thật sự rất làm cho người ta hâm mộ a…Dù sao người như tôi đây từ cả đời về sau đã bị dạy cái gì có thể làm cái gì không thể làm, làm cái gì cũng phải lo lắng đến phương diện quan hệ lợi hại, cho dù quyết định làm cái gì đều có một đám người giúp mình phân tích tốt ở chỗ nào xấu ở chỗ nào, là hại lớn hơn lợi hay lợi lớn hơn hại như thế thật rất hâm mộ.”

Ánh mắt của Maude Orly nhìn về phía Andreu vô cùng kỳ lạ.

Andreu lướt nhìn y một cái.

“Nè nè, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi ngẫu nhiên cũng sẽ muốn tìm người nói nói lời trong lòng, đáng tiếc bên người không có người như vậy, hiện tại anh ở đây, đương nhiên là tìm anh kể khổ. Ha ha, đừng quá vui mừng ngạc nhiên. Còn nữa, sau hôm nay mấy cái lời này tôi sẽ không thừa nhận.”

Maude trầm mặc một hồi lâu, môi hồng hình dáng tốt đẹp khẽ mở, “Tôi là thùng rác sao?”

Andreu xì cười một tiếng.

Nhìn xem Maude cả người tản ra hơi thở thánh khiết, gần như tốt đẹp vượt qua cực hạn của con người.

“Tôi không có nghe lầm đi? Anh khi nào thì cũng sẽ nói lời cười nhạt? Maude Orly, thùng rác? Nếu người đế đô nghe được cái liên tưởng này, không ngờ từ miệng anh nói ra, bọn họ chính là sẽ khóc. Ha ha——”

Maude nhàn nhàn nhìn hắn một cái, “Anh nên biết, tôi cũng không tốt đẹp như vậy.” Ngữ khí vô cùng bình thản, đối với yêu thích của mọi người ở đế đô với mình trong lời của Andreu tựa hồ không có cảm giác gì.

“Vừa rồi nói đến đâu?” Andreu không đối với y phát biểu lời cảm tưởng, tiếp tục ‘Lịch trình đường lòng’ của chính mình, “Sau đó tôi cũng hiểu được, chúng ta như vậy, đại khái vĩnh viễn cũng làm không được đến trình độ đó. Chẳng qua, chúng ta cũng từng người tự có khoái hoạt, không tất yếu rất hâm mộ người khác.”

“Nói hết?”

“Nói hết.”

“Vậy cùng anh tin tưởng bọn họ có quan hệ gì?” Maude lại luẩn quẩn quay lại vấn đề ban đầu.

“Đều nói cái đó là trực giác, là trực giác! Còn nữa, anh đừng giả vờ. Đối với hai người bọn họ cảm thấy hứng thú cứ cảm thấy hứng thú, để làm chi cần phải bộ dáng không tin bọn họ. Rõ là không được tự nhiên trước sau như một. Nếu thật sự không tin bọn họ anh đã sớm đem Lankers cùng bọn họ tách ra, còn đợi đến khi Lankers đối với bọn họ tình cảm thâm sâu mới đến nghe ngóng? Anh đó, khi nào thì mới có thể trở nên tự nhiên một chút a.” Nói xong, Andreu lắc lắc đầu, một bộ bộ dáng thổn thức không thôi.

Maude thấy bị vạch trần tâm tư, bộ dáng một chút cũng không xấu hổ.

“Bọn họ không thích tôi.”

Nhàn nhạt nói xong, trong ngữ khí cũng không có bất mãn cùng ai oán.

“Bọn họ ngay từ đầu cũng không rất thích tôi. Trên cơ bản, hai người bọn họ đều không quá thích cùng người tâm tư phức tạp ở chung. Tôi cảm giác được, đối với loại người hai người bọn họ, anh thì phải bụng dạ thẳng thắn, bọn họ không phải người chúng ta bình thường đấm đá nhau, cũng không cần lo lắng nói sai một câu bị người bán.”

“Phải không?”

Maude dừng lại công kích trên tay, trong mắt lưu chuyển một tia suy tư.

“Ừ.” Andreu gật đầu, “Nếu không anh nghĩ đến rằng Lankers là làm sao theo chân bọn họ đi cùng nhau.”

Andreu biết, Maude cùng anh không giống nhau, anh mới trước đây còn có người che chở, nhưng Maude thì từ nhỏ đã ở trong sinh hoạt ngươi lừa ta gạt, bên người trừ đứa em trai Lankers này, không có một người nào có thể tin tưởng, cho dù cha mẹ cũng không được, cho nên mới có thể dưỡng thành loại tính cách không tự nhiên thích làm việc quanh co lòng vòng này. Cho nên, dứt khoát trực tiếp chỉ ra.

“Tôi đi trước.”

Rất bất ngờ, Maude thu lại ma trượng.

“Chiến đấu còn chưa có chấm dứt mà!”

Andreu la to.

“Tôi vốn cũng không phải thành viên của đội ma pháp sư.”

Vô cùng đúng lý hợp tình, Maude chạy lấy người.

Andreu bị giữ lại cơ hồ nước mắt lưng tròng – thật sự là rất không có suy nghĩ!



“Tình huống cụ thể bên kia thì tôi nhờ hai người các cậu.” Nguyên soái Weson sau khi nghe xong miêu tả chuyện lạ của bọn họ thì nghiêm túc nói ra.

Tiểu Ngân trầm mặc gật đầu, “Chúng ta đây đi trước.” Âm thanh trước sau như một băng lãnh không gợn sóng.

Tom một bên chú ý Bạch trong ngực hắn, nhịn không được quan tâm nói: “Muốn nghỉ ngơi một chút lại đi hay không, bằng không không có Bạch Hành ma pháp hệ phong, hai người ma pháp sư các anh cũng không có biện pháp vượt qua đại quân Vong Linh đi.”

“Không sao, chúng ta có thể.”

Từ chối lòng tốt của Tom, Tiểu Ngân tiếp tục ôm Bạch Hành đi ra ngoài.

“Nè, ít nhất đem Bạch lưu lại đi. Anh ấy hiện tại đang trong khôi phục, mang theo anh ấy ngược lại gia tăng nguy hiểm.”

“Sẽ không.”

Từ chối lòng tốt của người khác, cũng không làm giải thích nhiều, Tiểu Ngân ôm Bạch Hành đi ra lều trại.

“Anh cũng nghỉ ngơi một chút đi.”

Bạch Hành mở đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, năng lượng anh khôi phục không sai biệt lắm.

Tiểu Ngân cúi đầu, môi mỏng dán lên Bạch Hành, cọ sát nhau một hồi, đem lưỡi của mình dò xét vào trong miệng Bạch Hành, cùng y dây dưa thật sâu.

Bạch Hành ngoan ngoãn mở miệng, khuôn mặt trắng nõn lại bởi vì thân mật ở trước công chúng mà có chút phiếm hồng. Nhưng môi lưỡi thân mật mang đến khoái cảm rất nhanh khiến anh không nhớ cái khác, hô hấp bắt đầu nhanh hơn, sau đó, cảm giác được cánh tay ôm bên hông của Tiểu Ngân buộc chặt, một tay khác bắt đầu từ eo chuyển động dời xuống…

“Oa a!”

Cuối cùng, chính là một tiếng kinh hô ý tứ trêu chọc nồng đậm, cộng thêm một tiếng vang ở cửa trạm canh gác làm thức tỉnh bọn họ.

Sau khi Bạch Hành tùy ý môi Tiểu Ngân rời đi khỏi mình, lại lưu luyến ở trên môi sưng đỏ của mình liếm vài lưỡi. Anh thở hổn hển dựa vào trong ngực của Tiểu Ngân, nghĩ thấy chân có chút mềm.

Trên mặt nóng nóng, Bạch Hành rất rõ ràng mình đang đỏ mặt. Nhưng mà – cũng không hối hận dung túng Tiểu Ngân, một chút cũng không hối hận…

Ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện một thân ảnh tốt đẹp đang đứng chỗ cách bọn họ không xa. Dáng người thon gầy cao thẳng, ngũ quan hoàn mỹ tinh tế, khí chất tao nhã cao quý – Maude Orly đang mặt không biểu tình nhìn xem bọn họ.

Bạch Hành bắt đầu nghĩ thấy xấu hổ.

Bị Rooney người này thấy không sao, bởi vì chính cậu ta tuyệt đối đã làm thế nhưng đã làm không chỉ một lần so với chuyện này càng quá phận.

Bị binh lính xung quanh thấy cũng không sao, ở nơi đây, ở thời điểm tùy thời có thể không có ngày mai, lớn mật biểu lộ tình cảm của mình, biểu hiện kích tình giữa hai người ngược lại sẽ làm mấy đám binh sĩ vô cùng thô kệch thẳng thắn tán thưởng – đương nhiên, một chút mua vui thiện ý là không thể tránh được. Nhưng Maude người này thật sự là – làm cho người ta cảm giác rất đẹp rất thánh khiết, để anh ta thấy mình cùng Tiểu Ngân thân mật, Bạch Hành chung quy có một loại cảm gác lầm lỗi, —— mặc dù anh rất rõ bản tính của Maude tuyệt đối sẽ không tốt đẹp như thế, nhưng không thể không nói, khí chất cùng vẻ ngoài của một người rất dễ ảnh hưởng đến cảm quan trực tiếp đối với người đó.

May mắn, Maude nhìn bọn họ một cái sau đó xoay người rời khỏi. Mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không có chút dao động, tựa như cái gì cũng không thấy.

Bạch Hành cũng không biết hai người bọn họ có phải là đang bị người ta khinh bỉ, chẳng qua Maude rời đi quả thật làm anh nhẹ nhàng thở ra.

“Câm miệng, Rooney!”

Đối với khuôn mặt tươi cười tà ác của Rooney, Tiểu Ngân không kiên nhẫn trực tiếp lãnh nghiêm mặt nói.

Rooney vươn tay, ở ngoài miệng kéo kéo, làm ra một cái biểu tình nhu thuận, nhưng ánh mắt của cậu đã bán đứng tâm tư của cậu.

Bạch Hành từ trong lòng ngực Tiểu Ngân đi ra, đứng ở bên cạnh anh, thoải mái đón nhận ánh mắt trêu chọc mang theo ý cười của Rooney.

“Chiến đấu đã xong rồi?”

Rooney bị thái độ thản nhiên của Bạch Hành làm cho sửng sốt, trực giác trả lời nói: “Đúng vậy.”

Bạch Hành ra vẻ vui vẻ yên tâm gật đầu, “Tốt lắm, chúng tôi bây giờ còn có nhiệm vụ, vậy gặp sau. Trong trận chiến kế tiếp nhớ rõ cẩn thận một chút.”

Nói xong, kéo tay Tiểu Ngân, Bạch Hành dùng ma pháp hệ phong làm hai người bay lên, bay nhanh hướng tới phương hướng cửa không gian bay đi.

Angie ở sau phía Rooney lén vui vẻ – trưởng quan nhà mình hiếm khi trải qua đùa giỡn người không thành, hiện tại nhìn xem, cảm giác rất không tệ, giống như so với nhìn xem trưởng quan đùa giỡn người càng chơi vui hơn một chút… May mắn Michelle bởi vì là trách nhiệm nên đem anh lại chạy về bên người trưởng quan – sau khi trở về nhất định phải đem cái chuyện này cùng Michelle chia sẻ một chút.

Được rồi, chúng ta phải thừa nhận trí tuệ của người Trung Quốc – những lời gần mực thì đen gần đèn thì sáng thật sự là một câu tục ngữ kinh điển.

Rooney chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm phương hướng Bạch Hành cùng Tiểu Ngân biến mất, cuối cùng cào cào tóc bay rối của mình, “Mình không phải là bị Bạch Hành rất thuần khiết kia trêu chọc đi?”

——

Angie bắt đầu đau bụng…



“Làm sao trở lại nhanh như vậy?”

Andreu nhìn thấy Maude ‘Vứt bỏ’ mình không bao lâu nhanh như vậy đã trở về, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Bọn họ đang hôn nhau.”

Maude rất ngắn gọn nói.

“Anh xông vào phòng của bọn họ?”

Andreu kinh hãi.

“Không có.”

“Vậy anh làm sao sẽ thấy bọn họ, hơ, hôn nhau?”

“Bọn họ ngay chỗ lều chủ soái không xa…”

Andreu hóa thạch.

——

“Thật sự là lớn mật, bọn họ cũng không sợ bị người nói thành nhiễu loạn quân tâm sao?”

Andreu xoa xoa mi tâm, nghĩ thấy có chút đau đầu. Vì sao anh cảm thấy từ sau khi đến pháo đài Snow, hai vị này càng ngày càng không kiêng nể gì?

“Người xung quanh xem rất vui sướng.”

Maude nói ra kết luận quan sát của mình.

“Bọn họ thấy tôi hình như rất xấu hổ, sau đó tôi đã trở lại.”

Ngữ khí của Maude thật không có biến hóa, nhưng mà Andreu đối với y hiểu rất rõ lại biết người này có chút nhỏ không tự nhiên.

“Không có biện pháp, kỳ thật Bạch rất thẹn thùng. Bị nhiều người như vậy thấy được, trong lòng khẳng định không biết có bao nhiêu xấu hổ đó, hơn nữa anh ấy hiện tại với anh cũng không quen thuộc. Lần sau gặp mặt nói sau đi, kết giao bạn bè cũng không làm được trong nhất thời.”

Andreu vỗ vỗ bả vai y, an ủi nói.

Maude tính phản xạ xê dịch cơ thể, chẳng qua cuối cùng vẫn là để cho tay của Andreu dừng ở trên vai mình.



“Nghỉ ngơi một chút đi.”

Bay ở không trung, Bạch Hành đối với Tiểu Ngân nói.

“Được.”

Dường như Bạch Hành tin tưởng rằng cho dù lúc nào thì Tiểu Ngân đều có thể chiếu cố được anh, Tiểu Ngân cũng tin tưởng anh như vậy.

Sau khi nói ra, Tiểu Ngân trực tiếp đi đến phía sau Bạch Hành, ôm eo nhỏ của y, đem đầu tựa vào gáy của y, cơ thể có chút khẽ nghiêng về trước, giao sức nặng của cơ thể đặt ở trên người Bạch Hành.

Bạch Hành ôn nhu cười, đưa tay nhẹ vỗ về cái đầu tựa ở trên vai mình, tóc bạc trơn bóng mang đến xúc cảm tuyệt hảo.

Ánh mắt trong suốt nhìn về phía hướng hướng tường không gian – không biết bên kia rốt cuộc lại xảy ra thay đổi thế nào đây?

Chẳng qua, cho dù là loại nào, đối với bọn họ mà nói đều là tin tức xấu.

Nghĩ đến đây, Bạch Hành mới nhớ lại Tiểu Ngân nói qua quân đoàn ma thú trong rừng rậm Sương Mù sắp đến, không biết mấy tên kia khi nào thì sẽ đến.

Nghĩ đến chơi đùa của đám ma thú, khóe miệng Bạch Hành độ cong tăng thêm vài phân.

Chẳng qua, sau khi mấy tên kia đến đây, thân phận của Tiểu Ngân liền giấu không được đi – mặc dù hai người bọn họ thật không có quá để ý đến chuyện này.